Lược Thiên Ký

Chương 1074: Giết người độ kiếp


Ùng ùng!

Phương Hành xung phong vọt lên trước, vọt vào trong đám sinh linh Thần tộc. Trong lúc giở tay nhấc chân, thi triển ra sức mạnh cường đại khó có thể chống đỡ được, lại càn quét hơn mười sinh linh Thần tộc, bị cự lực càn quét thành thịt vụn, mà thịt vụn bị cuốn vào trong lôi kiếp hóa thành một vùng tro bụi. Trong tro bụi lại có từng tia hắc tuyết kéo ra, mơ hồ hóa thành dáng vẻ lúc còn sống của sinh linh Thần tộc, bị một loại sức mạnh thần bí ràng buộc ở bên người Phương Hành giãy dụa kêu khóc, nhưng không thể chạy thoát được.

- Giết ma đầu kia!

Đám Tiết Lệnh Đồ vô cùng kinh sợ đồng thời xuất thủ, bốn đại cao thủ tập kích tới từ bốn phương tám hướng. Một tiếng ầm vang lên, Kỳ Cang đầu sói thân người há to miệng tràn ra hồng tương vào trong hư không, lại hóa thành một con huyết lang cao ba mươi trượng. Bộ lông màu đỏ như ngọc lưu ly, mang theo sự quỷ dị như máu, móng vuốt to lớn sắc bén như thép ròng, hung hăng đánh về phía Phương Hành.

- Vù!

Nữ tử thân hình cao lớn, cái đuôi rung lên, một cái đuôi bọ cạp phía sau đột nhiên căng lên thẳng tắp. Thoạt nhìn cái đuôi bọ cạp chỉ dài hơn trượng trong nháy mắt đó lại dài ra mấy chục trượng, đầu đuôi lóe lên ánh sáng lam sắc nhạt, chỗ nó vút qua trên không trung xuất hiện một cái hắc động nhỏ, giống như một cái độc thương xuất quỷ nhập thần, trực tiếp đâm về phía mi tâm của Phương Hành, vô cùng quỷ dị.

- Phù

Chiến tướng Thần tộc khoác lên người hắc đấu thân hình chợt vọt lên không trung một cái, quỷ dị dị thường biến mất giữa không trung. Cùng lúc đó dưới chân Phương Hành như lâm vào vũng bùn, cúi đầu nhìn xuống, một đôi cánh tay đen ngòm thình lình dán lên hai chân mình, cũng là sinh linh Thần tộc. Không biết đối phương dùng phương pháp gì, khi mình còn chưa cảm giác được đã trốn vào mặt đất dưới chân mình, xuất thủ khóa thân hình của mình lại, hai cánh tay hóa thành từng luồng khói đen lan tràn lên người.

- Đó là kiếp lôi?

Tiết Lệnh Đồ vọt tới được phân nửa thì tâm thần khẽ run lên, thấy được độ lôi điện đi theo bên người Phương Hành. Y khác với sinh linh Thần tộc, đối với kiếp nạn mà người tu hành cần vượt qua thì hiểu vô cùng sâu. Rất nhanh liền nhìn ra điện quang ngập trời căn bản không phải thần thông lôi điện thông thường mà rõ ràng là kiếp lôi, cũng không biết trong lòng y nhớ ra cái gì, vẻ mặt đột nhiên vừa tức giận vừa phẫn hận, thậm chí còn mang theo sự đố kỵ khó có thể dùng lời diễn tả được, cắn răng quát to:

- Thiên địa bất công, tại sao bằng vào ngươi lại có thể độ kiếp?

Ầm!

Y e ngại kiếp lôi nên không tiếp tục xông lên, hai tay vung mạnh, thiết phủ to lớn rời khỏi tay ồ ồ chấn động rồi nhanh chóng xoay tròn hóa thành một cái hắc luân lớn chém thẳng về phía Phương Hành. Sau đó, trên không như băng sông, bị đánh cho tả tơi!

- Ha ha, lần đầu tiên cảm giác thì ra sinh linh Thần tộc lại kém như vậy.

Bị bốn người vây công, Phương Hành lại phá lên cười ha hả, đối mặt với bóng đen đang trói buộc hắn, bàn tay hắn bỗng nhiên lộ ra, lòng bàn tay lại dấy lên một ngọn hỉa diễm đáng sợ như cái thuyền vỗ thẳng lên trên bóng đen kia. Trong một chốc, cái bóng đen phát ra một tiếng kêu thê lương thảm thiết, thoạt nhìn nó có hình dạng không thực vậy mà lại bị Phương Hành kéo ra ngoài như bứt một sợi dây thừng. Hai tay cầm hai mặt dùng sức thoáng giật đã xé thành hai nửa, sau đó dứt khoát vứt về phía kiếp lôi ở phía sau.

- Vèo vèo vèo

Ngay sau đó, chân hắn liền đạp tiêu dao bộ pháp, thân hình lướt dọc như bay nhanh chóng tạo thành một đoàn cái bóng, tựa như một người đang không ngừng thi triển Na Di thuật, nhanh đến mức người cùng cảnh giới trong giới tu hành cũng chỉ có thể thỉnh thoảng bắt được vài cái bóng của hắn. Đồng thời, một thân pháp lực kinh người cũng thúc giục, ở một mức độ nào đó thoạt nhìn từng đạo kiếp vân vẫn quấn quanh hắn, lúc này cũng gánh nỗi khổ độ kiếp nhưng người tu vi cao minh nhìn vào thì sẽ phát hiện ra hắn đã mơ hồ bỏ qua kiếp lôi. Kiếp lôi vẫn luôn đuổi theo hắn nhưng lại không có cách nào giáng toàn bộ lên người hắn được. Chuyện này làm hắn có thể đồng thời đối kháng với lôi kiếp, lại thi triển được vũ pháp cường đại để ngăn địch.

- Thái Thượng Phá Trận kinh, trên chiến trường ta vô địch!

Thanh âm giống như tiếng trống trận lóe lên từ trong lòng hắn, chấn động cửu thiên, cùng lúc đó, thân ảnh của Phương Hành chợt chuyển, đi tới trước người con huyết sắc cự lang. Bản thân hắn thoạt nhìn nhỏ bé nhưng lúc này lại quơ bàn tay trong suốt như ngọc lên, sau đó hung hăng vỗ về phía cái đầu sói lớn như ngọn núi nhro kia. Chỉ nghe thấy một tiếng ầm vang, cái đầu sói vô cùng lớn vậy mà lại bị hắn hung hăng vỗ ngã trên mặt đất, một nửa đầu chìm vào trong nham thạch làm cho đá vụn bay tán loạn, đầu sói cũng đã vỡ nát!

Bốp!

Nhấn cái đầu sói, Phương Hành lại đột nhiên xoay người lại trở tay mò vào không trung, cây búa lớn này bị Tiết Lệnh Đồ dùng toàn lực đập tới bị hắn vững vàng tóm được vào trong tay, bên trên ẩn chứa sức mạnh cuồng bạo, lại bị thần lực trong lòng bàn tay của hắn hóa giải vô hình. Ngoại trừ trên cự phủ còn đang rung lên dư lực thì đại phủ trong tay hắn cũng đã không nhúc nhích, thoạt nhìn không giống như Tiết Lệnh Đồ vung phủ đánh len mà giống như chủ động đưa tới một cây búa cho hắn vậy. Còn Phương Hành cũng trực tiếp nhận lấy búa, xoay người lại đập xuống.

Cái đuôi bọ cạp quỷ dị kia đã thăm dò tới cách người hắn một thước, lại bị búa đập trúng đầu đuôi, tiếng vang the thé thanh thúy.

- Hung nhân này có thực lực mạnh vậy sao?

Nữ tử thi triển đuôi bọ cạp thầm mắng, vội thu đuôi lại muốn tạm lánh hung phong của Phương Hành.

Nhưng lúc này Phương Hành lại trực tiếp thò tay ra bắt, cầm cái đuôi bọ cạp của nàng ta, sau đó dùng sức kéo một cái. Nữ tử thân hình cao lớn quá sợ hãi, thân hình không tự chủ được mà bay về phía hắn. Phương Hành nhấc ngang cự phủ, thân hình cũng vọt về phía nàng ta, vèo một tiếng trảm ra, cự phủ đã chẻ nàng ta thành hai mảnh. Bạch tương nhũ sắc bừng lên từ trong đoạn thể của nàng.

-      A!

Hạt nữ gầm lên một tiếng thét chói tai, đoạn thể lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được mà bắt đầu khô kiệt.

- Thần tương của Hạt nữ đã bị giết?

Trong một chốc này, giữa thiên địa quả thực hoàn toàn tĩnh mịch, mọi người đều ngơ ngác nhìn một màn trước mắt.

Ai cũng không ngờ rằng lúc này Phương Hành lại hung hãn như vậy, cao thủ của tứ đại Thần tộc liên thủ lại đánh một kích, bị hắn hung mãnh đánh tan, thậm chí còn tiện tay phản kích lại đánh thần tướng của Hạt Nữ tộc thành hai nửa. Vừa nhìn giống như thiên phương dạ đàm!

- Lui, mau lui!

Cho dù là Kỳ Cang hay là Tiết Lệnh Đồ, vào giờ khắc này đều đại biến sắc mặt, sau đó cấp thiết hét lớn.

Trước đây bọn họ vẫn bộ lộ tài năng, chỉ lo vấn đề Hồng Hoang Cốt điện không giao Phương Hành ra. Cho đến lúc này mới ý thức được đối mặt với mình cũng không phải là tu sĩ nhân tộc bình thường gặp phải, mà là Phương Hành, đứng đầu thất hung của Thiên Nguyên, từng chém giết Thiểm Điện Tử con trai của Vô Gian Thần Vương trong đại quân của Thần tộc, cũng giết sạch hơn bốn trăm tên sinh linh của Cốt tộc ở Bạch Ngọc kinh.

- Ha ha, muốn lui, không lui được!

Phương Hành nghe được lời của bọn họ thì lạnh giọng cười to, phi thân tới.

Đám Kỳ Cang đột nhiên nghe được ở xung quanh truyền tới tiếng chém giết, xoay người nhìn lại nhất thời như sắp rách cả mí mắt. Ở xung quanh chẳng biết từ khi nào đã xông ra ít nhất là trăm con Hồng Hoang di chủng, mỗi con khí thế không ai bằng chặn ở bốn phương tám hướng, hống hách hoàn toàn bao vây bọn họ cùng hơn trăm giáp sĩ Thần tộc lại, hơn nữa dưới sự chỉ huy của Áo Cổ Tiểu Thần Vương còn đang đánh về chính giữa, đè ép vòng chiến của bọn họ hẹp lại, quả thực giống như lời nói của Phương Hành, hung hăng ép bọn họ chiến cũng không dám chiến, lui cũng không dám lui.

- Hồng Hoang Cốt điện, các ngươi muốn phản bội Thần tộc hay sao?

Kỳ Cang tức giận rống to hơn:

- Nếu như thần chủ biết được tát sẽ giáng tội Hồng Hoang Cốt điện!

- Ha ha, nếu giết sạch toàn bộ các ngươi, người đó có thể biết chúng ta phản bội hay không sao?

Áo Cổ Tiểu Thần Vương đã hạ quyết tâm, xuất thủ càng tàn nhẫn hơn, vừa nói vừa giết càng hăng say.

- Hồng Hoang Cốt điện quả như ta nói, sớm đã có sự không trung thực, hiện tại chạy đi bẩm báo Bất Hủ Thần Vương mới là quan trọng nhất.

Tiết Lệnh Đồ cũng giận dữ, cách làm của Hồng Hoang Cốt điện cùng ma đầu thật sự là vượt ra khỏi dự liệu của bọn họ. Ai có thể ngờ được Hồng Hoang Cốt điện lại quá lớn mật như vậy, muốn giết bọn họ diệt khẩu? Chuyện này lập tức khiến bọn họ từ chủ động biến thành vô cùng bị động. Cũng may y phản ứng cực nhanh, vừa thấy không ổn, trong lòng lập tức có chủ ý trực tiếp truyền thần niệm cho Kỳ Cang, chủ động thu liễm lại binh lực, nhanh chóng thu giáp sĩ Thần tộc lại, hình thành một đội trung quân vọt về phía Phương Hành.

- Việc đã đến nước này, chúng ta thành công đào sinh mới là việc quan trọng nhất, chỉ cần có thể chạy ra ngoài, Hồng Hoang Cốt điện sẽ phải vạn kiếp bất phục!

- Tập trung tất cả lực lượng, chém giết ma đầu kia, hắn đang đứng trong độ kiếp, hoàn toàn dựa vào một thân khí huyết cường thịnh mới có thể vừa độ kiếp vừa chém giết, trong khoảng thời gian ngắn mượn uy của lôi kiếp nên sức mạnh phát huy ra cường đại hơn so với bình thường. Chỉ có điều lôi kiếp đã có thể gọi là kiếp, làm sao có thể dễ dàng tránh thoát như vậy được? Hiện tại hắn mượn uy thế của lôi kiếp nhưng cũng đang đồng thời tiêu hao căn cơ của hắn, hiện tại phát huy ra sức mạnh càng mạnh thì lát nữa lúc uy lực của kiếp lôi thay đổi, hắn sẽ càng khó ngăn cản hơn, chắc chắn sẽ phải hóa thành tro bụi trong kiếp lôi.

- Đợi khi hắn độ kiếp thất bại, kiếp lôi không khống chế được nữa lan tràn trong khu vực vạn dặm, chúng ta có thể thừa dịp loạn lạc mà đào tẩu!

Trong thời gian ngắn, thần niệm của chư đạo truyền vào đầu của đám Kỳ Cang, cũng định ra đại kế của bọn họ.

- May là có lão Tiết ở đây, được, cứ làm như vậy đi!

- Đến lúc đó chẳng những có thể giết ma đầu kia mà còn có thể vạch trần âm mưu của Hồng Hoang Cốt điện, chúng ta sẽ lập công lớn!

Mấy người một khi thương lượng, lập tức đồng tâm hiệp lực, vọt về phía Phương Hành.

- Giết!

Từng đám từng đống xông lên, chư sinh linh Thần tộc đều vọt về hướng Phương Hành, tiếng giết vang lên bốn phía.

- Ta muốn xem ngươi có bao nhiêu phần kỹ năng khi vừa độ kiếp lại vừa phân tâm chém giết!

Tiết Lệnh Đồ núp ở phía sau giáp sĩ Thần tộc, lạnh giọng cười nhạt điều binh khiển tướng, tìm kiếm thời cơ.

- Ha hả, ta bắt đầu thích ngươi rồi đó!

Từ xa nhìn Tiết Lệnh Đồ, Phương Hành cũng nở nụ cười, hướng đi của giáp sĩ Thần tộc biến đổi, hắn lập tức đoán được là do tâm tư của Tiết Lệnh Đồ, trong lòng chỉ cảm thấy một trận buồn cười không chút phật lòng, như đang nhận một món quà lớn mà vọt về phía sinh linh Thần tộc. Trong lúc hành động giết người như cắt cỏ, dường như ngay cả lôi kiếp ở phía sau cũng bị hắn quên đi rồi.

- Nếu không có trận giết chóc này, tiểu gia ta còn thật không biết làm sao độ qua đạo lôi kiếp thứ hai này nữa!

Bạn cần đăng nhập để bình luận