Lược Thiên Ký

Chương 1028: Đồ thần đi


Tiên nô dịch?

Một câu nói như vậy lại làm cho Phương Hành chấn kinh nửa ngày, mặc dù đã sớm biết những sinh linh vực ngoại này nhất định có liên hệ với Thiên Nguyên, từ bọn họ có muôn hình muôn vẻ từng loại chủng tộc, đều nói ngôn ngữ cùng với nhân tộc là có thể biết, bọn họ nhất định đã từng có kết giao mật thiết với Nhân tộc, nhưng đáp án này vẫn làm cho hắn cảm thấy có chút khó có thể tin, các sinh linh tự xưng là "Thần tộc"cường đại mà hung ác điên cuồng như thế, lại từng thua dưới nhóm thủ hạ Tiên Nhân của Thiên Nguyên, thậm chí bị nô dịch không biết bao lâu?

- Thời kỳ thượng cổ, lúc Tiên Phàm tương thông, những Thần Linh vực ngoại này đã từng phủ xuống Thiên Nguyên nhiều lần, nhưng đều bị Tiên Nhân dùng để vượt qua khoảng không truyền tin, hoặc là trực tiếp đưa cho đạo thống phía dưới ra sức huấn luyện, thậm chí hiện tại nhân gian còn có rất nhiều chủng tộc trên người có được huyết mạch của bọn hắn, có điều đối với trận đại chiến giữa Tiên Nhân cùng bọn hắn, trên cổ tạ ghi chép quá mức ít ỏi, chỉ rải rác mấy lời: "Tiên bay qua, thấy tà ma thuộc, như máu uống máu, nhắm người mà cắn, tiên thất bại, giáo hóa văn minh, để thoát man sử. . ."

Mấy vị tiên cô Dao Trì tựa hồ vô cùng hiểu rõ những cổ sử này, âm thanh bình tĩnh giải thích với Phương Hành:

- Những Thần tộc đó, hẳn là có một số sinh linh vực ngoại do thiên địa sinh ra, có rất nhiều sinh linh chênh lệch bẩm dị với nhân tộc, bọn hắn trời sinh cường đại, vốn không cần tu hành, huyết mạch của bản thân chính là một tòa bảo khố, chỉ cần thuận lợi trưởng thành liền có thể sánh vai với cường giả Tiên Vương, có điều pháp tắc thiên địa đã định trước, bọn hắn càng cường đại, số lượng càng thưa thớt, năm đó nhóm Cổ Tiên Nhân tác chiến với những đối thủ này, hẳn là cực kỳ chật vật, nhưng cuối cùng vẫn thu được thắng lợi, không đuổi tận giết tuyệt bọn họ, mà là truyền ngôn ngữ, văn minh cho bọn hắn, với ý đồ đồng hóa bọn họ!

- Cách làm này hẳn là thành công, nhiều năm sau đó, thậm chí cả cổ, chúng tiên cùng Thần tộc đều là quan hệ chung sống, thẳng đến bây giờ, trên thế gian vẫn còn nhiều 'Thần tiên', là chỉ tên chung của cổ tiên cùng những Thần tộc đó, hơn nữa Tiên Nhân nô dịch nó cũng không gắt gao, cho nên rất nhiều người đánh đồng Thần tộc với chúng tiên khác, đối với đại kiếp tương lai, chúng ta cũng từng thôi diễn qua rất nhiều lần, nhưng bất luận nghĩ như thế nào, cũng đều sẽ không nghĩ tới đại kiếp có quan hệ với Thần tộc, nhất là khi bọn họ đã sớm được giáo hóa, cộng thêm đã có chúng tiên áp chế, bọn hắn làm sao có thể thành kẻ địch của Thiên Nguyên, thậm chí ba ngàn Thần tộc tụ tập cùng một chỗ cùng nhau xâm nhập Thiên Nguyên?

Bình tĩnh phân tích, vị tiên cô này nhíu mày, cuối cùng nói ra suy đoán của mình:

- Sau Phong Thiên, chúng tiên nhất định đã xảy ra chuyện, cho nên không áp chế nổi những Thần tộc này, mà bọn hắn hoặc là lực lượng cường đại sinh ra hai lòng, hoặc là vẫn còn canh cánh với việc đã từng khuất nhục trong lịch sử, lúc này mới tận lực trả thù, phủ xuống Thiên Nguyên, muốn nô dịch tất cả sinh linh Thiên Nguyên. . . Thật đáng buồn chính là, hiện tại đối mặt với bọn họ, lực lượng của Thiên Nguyên thật sự quá yếu ớt, Thánh Nhân cùng rất nhiều Độ Kiếp tiền bối cũng đã mất tích, hiện tại đối với Thần Tộc vực ngoại mà nói, Thiên Nguyên vốn không có lực đánh một trận, bị bọn họ hoàn toàn nô dịch. . . Nhưng vấn đề chỉ là thời gian!

Ba vị tiên cô Dao Trì này đều lẳng lặng nghe, trong lúc Phương Hành hôn mê, các nàng cũng đã nghiên cứu thảo luận qua những vấn đề này.

- Nợ của các lão tổ tông, hiện tại tử tôn của bọn họ đến trả, cũng coi là một báo ứng nhân quả, không có gì đáng nói!

Nói chuyện, chính là một vị trầm mặc nhất trong ba vị tiên cô của Dao Trì, cũng chính là nàng ôm Phương Hành từ chiến trường trốn tới đây, người thì xinh đẹp, nhưng tính tình hình như có hơi mềm yếu, trước đây một mực trầm mặc, thẳng đến nơi đây, mở miệng nói ra được một câu lại làm cho tiên cô cụt một tay cùng một người khác đều trầm mặc lại, ngay từ lúc ba người các nàng cùng những người khác nhìn thấy ba ngàn Thần tộc phủ xuống, đánh giết vô số thân nhân, bằng hữu của mình, lại điều khiển đại quân bức tất cả người Thiên Nguyên làm nô tài, thì tức giận không chịu nổi, nhưng sau khi hiểu rõ huyện xưa, lại hoang mang với tương lai, thậm chí hận ý đối với ba ngàn Thần tộc cũng không có nồng đậm như vậy, bọn họ đều cảm thấy đây là báo ứng.

Cổ tiên đã từng đánh bại chư thần tộc, đẩy họ làm nô lệ, hiện tại bọn hắn phủ xuống Thiên Nguyên, đến để báo thù, hình như cũng không có gì có thể nói. . .

Có những lúc, các nàng kiếm cớ cho mình, theo bản năng liền muốn chứng minh, năm đó cổ tiên không đối xử với Thần tộc tàn nhẫn như vậy, bọn họ truyền ngôn ngữ cũng văn minh Nhân tộc cho những Thần tộc này, giáo hóa bọn họ thoát khỏi man rợ, đây đều là việc thiện vô thượng, nhưng vì sao những sinh linh Thần tộc này không cảm kích, còn phải xâm nhập Thiên Nguyên với quy mô lớn, quay lại báo thù hậu duệ chúng tiên đây?

Đương nhiên, những ý niệm này cũng chỉ trong tiềm thức, cũng không nói ra miệng, thậm chí bản thân các nàng cũng không hay biết.

Nhưng có một chút lại rất rõ ràng, đó chính là khí thế của các nàng đều rất yếu.

- Ha ha, ngươi cảm thấy những Thần tộc này quay lại báo thù là chuyện đương nhiên?

Sau khi Phương Hành nghe nàng nói, cũng cười mở miệng, ánh mắt có chút cổ quái nhìn các nàng.

Vị tiên cô kia hơi ngẩn ra, lắc đầu nói:

- Tự nhiên không phải chuyện đương nhiên, nhưng dù sao rõ ràng là. . .

- Nữ nhân vẫn chỉ là nữ nhân, nữ nhân ở Phù Diêu Cung cũng không có gì khác biệt so với nữ nhân ở nơi khác.

Phương Hành mở miệng đánh gãy lời nàng, nhếch miệng nói:

- Tóc dài kiến thức ngắn!

- Ngươi. . .

Một câu nói như vậy, lại khiến cho bầu không khí đối thoại vẫn luôn bình tĩnh trở nên hơi ngưng trọng, bất luận như thế nào, đều là Phù Diêu Cung cứu mạng Phương Hành, vào lúc này, khẩu khí quái gở của Phương Hành khiến cho sắc mặt của ba vị tiên cô đều có chút không dễ nhìn.

- Hiện tại các ngươi cũng sợ?

Phương Hành trực tiếp mở miệng nói, rất không khách khí:

- Đi nghiên cứu một cái điển tạ, phát hiện bản thân lão tổ tông cũng từng bắt nạt bọn họ, ngược lại cảm thấy hiện tại bọn hắn bắt nạt trở lại là chuyện đương nhiên, có đúng không? Cũng không thể nói chỉ cho phép chúng ta bắt nạt người, không cho phép người bắt nạt lại chúng ta? Ha ha, bây giờ không phải các ngươi đang nghĩ đạo lý này sao?

Hắn trêu tức nói, trong giọng nói đầy trào phúng, không có nửa điểm khách khí:

- Nhưng ông đây lại thấy, đây thuần túy chính là đánh rắm, thối không ngửi được, con mẹ nó phải ngu xuẩn tới trình độ nào mới có thể xuất hiện ý nghĩ như vậy? Chỉ có người hèn nhát mới dùng loại lý do này tới nói phục mình? Ha ha, trong mắt của ta, dạng người này nên ném ra ngoài cho chết đói mới đúng.

Vừa dứt lời, hắn đột nhiên đứng lên, duỗi lưng một cái, xương cốt trong cơ thể kêu ba ba, nhẹ nhàng cắn răng, đáy mắt cũng xuất hiện một tia hung ác:

- Còn sống đi, ai cũng muốn sống tốt một chút, ai cũng muốn để người bên cạnh mình sống tốt hơn một chút, thứ đạo lý này chỉ có giảng cho người mình nghe, còn muốn giảng với người ngoài giảng chỉ có nắm đấm, cho nên trong lòng các ngươi tuyệt đối không nên có suy nghĩ trở về trả thù là chuyện đương nhiên, sở dĩ các ngươi nghĩ như vậy cũng bởi vì các ngươi sợ, trước kia các lão tổ tông ra ngoài đánh nhau với bọn hắn, tất nhiên là vì lý do ngươi không chết thì là ta vong, không còn gì để nói, lúc có thể ủy khuất đối thủ, thì tại sao phải ủy khuất mình?

Nghe hắn dùng khẩu khí giặc cướp không đứng đắn nói, thần sắc của ba vị tiên cô Phù Diêu Cung đều có chút cổ quái, mơ hồ cảm thấy u cục trong lòng giống như được hóa giải, nhưng vẫn không hiểu hắn muốn biểu đạt cái gì. . .

- Ai cũng không biết chúng tiên đã từng đánh bại những Thần tộc này, rồi nô dịch bọn họ đã xảy ra vấn đề gì, đến tột cùng đã đi nơi nào rồi, có điều đây cũng không quan trọng, thậm chí nói bọn khốn kiếp tự xưng 'Thần tộc' kia đến cùng có phải đại kiếp trong truyền thuyết hay không cũng đều không quan trọng, ông đây biết, bọn hắn tới giết người, giết rất nhiều người ta quen biết, thậm chí ngay cả ta cũng ăn thua thiệt trong tay bọn họ, vậy bọn hắn đừng mơ tưởng an toàn rời đi, bọn họ đã từng bị cổ tiên đánh bại, chứng tỏ không phải bọn họ quá mạnh, mà là chúng ta quá yếu. . .

Nói đến cuối cùng, đáy mắt Phương Hành mơ hồ có hỏa diễm bốc lên, trong giọng nói cũng mang theo một cỗ sát khí trước nay chưa có:

- Vậy thì hãy coi bọn họ như đá mài đao đi, dù sao trên đời cũng không tìm thấy mấy người có thể so tài cùng mình, liền buộc hai người không quen biết khai đao lẫn nhau cũng tốt đi? Hắc hắc, ta lại nhớ tới tên khốn Lữ Phụng Tiên kia rồi, trên đời này người khổ vì không có cơ hội ra mặt như hắn còn có rất nhiều, hiện tại kỳ ngộ lớn tới, so với kỳ ngộ thiên thượng cửu quan còn muốn lớn hơn, ta thậm chí cũng bắt đầu hoài nghi, có phải những tên tiểu tử kia ném thiên thượng cửu quan đến Thiên Nguyên Đại Lục, kỳ ngộ chân chính lưu cho Thiên Nguyên chính là những sinh linh Thần tộc sinh linh này đi?

Nghe hắn nói, thần sắc của ba vị tiên cô đều trở nên có chút cổ quái.

Ba ngàn Thần tộc phủ xuống, cả thế giới chìm trong chiến hỏa, bốn châu đều lâm vào một mảnh tuyệt vọng, làm sao tiểu ma đầu này lại có chút. . .

. . . Hưng phấn?

Hơn nữa, trước đây các nàng một mực đang thương lượng vấn đề, làm thế nào sống sót dưới mí mắt sinh linh Thần tộc, trước bảo toàn tính mệnh cùng Hỏa chủng, rồi chờ đợi cơ hội thích hợp nào đó, chờ những cao thủ Thánh Nhân cùng Độ Kiếp đã biến mất trở về. . .

. . . Nhưng khẩu khí của tiểu ma đầu, vậy mà trực tiếp muốn lấy Thần tộc làm đá mài đao?

- Chuyện này có gì không tốt, trông cậy vào các thánh nhân trở lại cứu người, còn không bằng dựa vào mình tự suy nghĩ một ít biện pháp.

Phương Hành giống như nhìn ra ý nghĩa trong lòng của ba vị tiên cô, có hơi khinh thường nói:

- Người ta đánh tới, tự nhiên phải nghĩ biện pháp đánh lại, chỉ muốn trốn đi không chịu quay lại đánh, chỉ có cháu trai mới có ý nghĩ đó, dù sao trước kia nhóm Cổ Tiên Nhân có thể đánh bại bọn họ, vậy chúng ta khẳng định cũng có thể, đương nhiên, lần này chúng ta sẽ làm khác với nhóm cổ tiên trước kia ở chỗ. . .

Hắn ngừng lại một chút, nở nụ cười gằn:

- Trước kia Thần tộc bại, sau đó làm nô, nhưng lần này. . . Ông đây muốn giết sạch bọn họ!

Lời nói này, khiến cho sắc mặt của ba vị tiên cô Dao Trì tu vi đều không thấp thay đổi, vô cùng quỷ dị, nhìn giống như một khỉ hoang giận điên lên nói huênh hoang, nhưng Phương Hành nói ra lại khiến người ta cảm thấy hắn đang nghiêm túc!

Thậm chí hắn không chỉ nói, sau khi ném ra câu nói như vậy, liền quay đầu đi ra ngoài động, khí thế hùng hổ.

- Ngươi đi đâu vậy?

Tiêm cô cụt một tay cảm thấy trong lòng mười phần không chắc, nhịn không được hỏi một câu.

- Đi giết thần...

Sắc mặt Phương Hành cổ quái trả lời một câu, giống như rất không hiểu tại sao nàng phải hỏi câu này.



Bạn cần đăng nhập để bình luận