Lược Thiên Ký

Chương 1066: Mục tiêu của thần tộc


- Phong Thần bảng?

Lúc Phương Hành nghe được cái tên này, trong lòng dại bỗng nhiên kỳ lạ hơi nhúc nhích, dường như cảm giác rất tinh tường. Chỉ có điều khi tĩnh tâm tỉ mỉ nghĩ một lát lại phát hiện mình hẳn là cho tới bây giờ chưa từng nghe tới cái tên này. Loại cảm giác quen thuộc không rõ này rất quái dị, thật giống như cái tên này đã vang lên trăm nghìn lần trong nội tâm hắn vậy, đã quanh quẩn không biết bao lâu rồi, nhưng cố tình khi hắn tỉ mỉ suy nghĩ lại thấy trống rỗng. Trong chốc lát hắn trầm mặc, trong miệng lẩm bẩm ba chữ “Phong Thần bảng”, lâu sau không ngẩng đầu lên. Bên trong Hồng Hoang Cốt điện trong chốc lát có vẻ cực kỳ yên lặng. Ba chữ to “Phong Thần bảng” tựa như có ma lực thần kỳ nào đó làm cho lòng người hồi hộp.

- Lúc ba nghìn thần tộc tới đây, từ ban đầu mục đích thực sự của bọn chúng chính là tìm kiếm dị bảo kia để thống ngự Thiên Nguyên, biến tất cả sinh linh trên Thiên Nguyên thành nô, trả thù năm đó chúng tiên thái cổ đánh bại bọn họ chỉ là tiện tay mà thôi. Hơn nữa theo lão phu biết, thần chủ thi triển đại thần thông pháp lực, đã có chút manh mối, lâu thì ba năm, nhanh thì một năm, Phong Thần bảng sẽ rơi vào trong tay bọn họ...

Kim Giác Lão Vương thấp giọng kể, giọng nói cực kỳ thâm trầm, trống rỗng quanh quẩn bên trong Hồng Hoang Cốt điện.

- Chờ đã...

Phương Hành tựa như chợt phát hiện ra cái gì đó, vẻ mặt cổ quái nói:

- Đó là thứ mà thần chủ mong muốn, ngươi bảo ta đoạt của hắn sao?

Vào lúc này hắn còn chưa biết tên Kim Giác Lão Vương này rốt cục là đang có kế hoạch gì, nhưng cũng đã muốn nhảy dựng lên liều mạng với lão, người thần chủ kia có cảnh giới cỡ nào chứ? Chỉ sợ là đã vượt xa cảnh giới Chân Tiên rồi, nếu là thứ mà nó mong muốn, hơn nữa còn đang mưu tính vật kia, mình lại chạy tới cướp bảo bối với hắn, đó không phải là ném màn thầu vào trong miệng chó hay sao?

- Không phải bảo ngươi đi cướp của hắn, mà là bảo ngươi đi giúp thần chủ có được nó!

Kim Giác Lão Vương trầm giọng nói, một câu nói tựa như tình thiên phích lịch, làm Phương Hành sợ ngây người.

- Thần chủ tu vi thông thiên, chính là nhân vật đáng sợ đứng đầu trong thiên địa, nhưng nó dường như vẫn kiêng kỵ cái gì đó, không dám dễ dàng giáng tới Thiên Nguyên. Hiện nay trên Thiên Nguyên đã có ba vị Thần Vương tới rồi, cùng với nói là trấn thủ bốn châu của Thiên Nguyên, không bằng là đang giúp bọn họ tìm kiếm món đồ kia, theo như một vị lão hữu của ta nói, bọn họ đã có manh mối, chỉ là thần chủ sẽ không đích thân tới đây, thậm chí Thần Vương không thể tự mình xuất thủ, bởi vì bản thân món dị bảo đó vốn có linh tính, sau khi chịu uy hiếp thì sẽ lập tức trốn vào trong tiểu thiên thế giới, cho nên thần chủ muốn có được thứ kia thì chỉ có thể dựa vào cao thủ tiểu bối trong thần tộc đi tìm trước, đây sẽ là cơ hội của chúng ta.

- Ngươi muốn ta chém giết với đám cao thủ tiểu bối của thần tộc kia để giành được món bảo bối đó?

Phương Hành hơi hơi trầm ngâm một chút, nghĩ thầm chuyện này so với mình chém giết với thần chủ thì không khổ bằng.

Dĩ nhiên, cũng chỉ là từ “hoàn toàn không có khả năng” biến thành “ có thể” mà thôi, trên thực tế, một cao thủ tiểu bối của thần tộc mỗi người đều có huyết mạch mạnh mẽ, thực lực hung hãn, cứng đối cứng với tu sĩ Độ Kiếp cũng không bị rơi vào thế hạ phong. Có một vài người nổi bật thậm chí được xưng là “vô địch phía dưới Chân Tiên”. Điều này thể hiện cái gì, chỉ cần người chưa vượt qua chín lôi kiếp bọn họ đều có lòng tin chém giết được...

Nếu nói như vậy, muốn cướp đồ từ tay bọn họ, khả năng thành công có khả năng vẫn không lớn, hơn nữa tính mạo hiểm cực cao.

- Tung tích của món dị bảo đó chính là do thần chủ cách không tính toán ra, chúng ta cũng không biết nó ở nơi nào thì làm sao chém giết được?

Kim Giác Lão Vương nghe xong Phương Hành nói thì cũng gượng cười một tiếng, sau đó vẻ mặt nghiêm túc thẳng thắn nói:

- Lão phu có ý là muốn ngươi giả vờ sẵn sàng góp sức cho thần tộc, sau đó cùng đám cao thủ tiểu bối của thần tộc cùng đi tìm Phong Thần bảng, sau đó sau khi tìm được thì hoặc đoạt, hoặc trộm, hoặc lừa gạt để có được món bảo bối này, phá hỏng đại kế của thần chủ, cứu vớt sinh linh của Thiên Nguyên, cũng cứu vớt Hồng Hoang tộc của ta!

Nhìn Kim Giác Lão Vương vẻ mặt thành khẩn, Phương Hành liền ngây dại.

- Chỉ đơn giản như vậy sao?

Qua một lát, hắn mới thì thào một câu, khuôn mặt khó có thể tin.

- Đúng, chỉ đơn giản vậy thôi!

Kim Giác Lão Vương trầm giọng trả lời, vẻ mặt cực kỳ thản nhiên.

- Ta ỉa vào, ngày hôm nay tiểu gia ta liều mạng với ngươi...

Phương Hành nhìn khuôn mặt to “thành khẩn” của Kim Giác Lão Vương, càng nhìn càng tức, đột nhiên nhảy dựng lên quơ quả đấm đập về phía lão, trong miệng không ngừng rít gào:

- Ngươi đặc biệt coi ta là một kẻ ngu hay sao hả? Hay là ngươi coi đám sinh linh thần tộc kia là kẻ ngu? Ta nói sẵn sàng góp sức người ta sẽ tin hay sao? Ta nói sẵn sàng góp sức người ta sẽ đồng ý để ta cùng đi tìm kiếm Phong Thần bảng hay sao? Còn hoặc đoạt hoặc trộm hoặc lừa gạt nắm dị bảo vào tay, sao ngươi không bảo ta giết sạch bọn họ để đoạt bảo bối này đi? Còn cứu vớt Thiên Nguyên, đại gia nhà ngươi, vậy ai sẽ cứu vớt được ta?

Lúc này Phương Hành thật sự nóng nảy!

Kế hoạch mà Kim Giác Lão Vương nói cũng quá lừa bịp ông đây rồi, đây là coi mình như một đứa trẻ con để lừa gạt à?

Kế hoạch trăm ngàn chỗ hở này còn không bằng nói mình đi chịu chết cho rồi!

Biết rõ thực lực không bằng nhưng không đếm xỉa tới nữa, trước cho nó hai quyền rồi lại tính...

- Ai nha, bớt giận bớt giận...

Áo Cổ Tiểu Vương cùng đám Đằng Xà ở bên cạnh thấy thế đều bị dọa sợ, vội vàng tiến lên khuyên bảo, kéo Phương Hành đang cưỡi trên đầu Kim Giác Lão Vương hành hung không dừng xuống, ôn tồn khuyên lơn. Ngay cả vật nhỏ cũng chạy tới đánh vào ngực cha mình làm cho hắn thở thông suốt. Da mặt Kim Giác Lão Vương rắn chắc, đánh thì đánh không đau nhưng nếu chọc tức cha mình cũng sẽ không tốt.

- Aiz. Đừng vội mà, ngươi còn chưa nghe ta nói kế hoạch cụ thể nữa...

Ngay cả Kim Giác Lão Vương cũng có vẻ hơi chật vật, không ngờ tiểu ma đầu này thực có can đảm động thủ với mình. Phải biết trước đây chỉ cần mình trừng mắt một cái, tu sĩ Độ Kiếp của nhân tộc đều chỉ có thể quỳ rạp trên mặt đất run run, vậy mà hắn lại dám dùng quả đấm với mình...

- Cụ thể cái đại gia nhà ngươi!

Phương Hành còn thở hồng hộc, miệng mở ra mắng liên thanh:

- Hiện tại ngươi có thể tìm được người có cừu hận với thần tộc lớn hơn ta trong nhân tộc sao? Ta vừa mới làm thịt hơn bốn trăm sinh linh thần tộc ở Bạch Ngọc kinh, hiện tại ở phía sau còn có thập đại cao thủ thần tộc đuổi giết ta đó, ngươi bảo ta giả vờ sẵn sàng góp sức cho thần tộc ư? Còn không bằng trực tiếp chém đầu của ta đưa qua còn hơn, chủ ý khốn kiếp này là tên cháu trai nào nghĩ ra thế hả?

Áo Cổ Tiểu Vương ở bên cạnh khuôn mặt xấu hổ:

- Ặc, là do ta nghĩ ra...

Phương Hành lập tức giận dữ quay đầu hung ác trợn mắt nhìn gã.

Áo Cổ Tiểu Vương vội hỏi:

- Ngươi đừng vội mà, hãy nghe ta nói đã, chuyện này chúng ta không phải chưa suy nghĩ tới. Thậm chí nói đúng ra, chính là bởi vì nghe nói tới chuyện này nên mới xác định chính xác được kế hoạch này, lúc ngươi ở Hội Kê sơn trước giết tiểu vương Thiểm Điện Tử của Thiểm Điện tộc, lại sang Bạch Ngọc kinh giệt bốn trăm sinh linh của Cốt tộc, còn bao gồm cả nhị vương tử Quỷ Mộc sở hữu huyết mạch vương giả của Cốt tộc, nếu nói ra thì chúng đương nhiên là hận ngươi tới chết, thù này có thể nói là không đội trời chung, nhưng mà, hai tộc này hận ngươi không có nghĩa là những thần tộc khác cũng sẽ hận ngươi, giữa thần tộc đấu đá cùng tranh đấu với nhau vượt xa tưởng tượng của ngươi nhiều, vô cùng sâu sắc, ngươi kết thù với hai tộc này, ở một mức độ nào đó cũng đã nhận được hảo cảm của mấy tộc khác, nếu ngươi giả vờ sẵn sàng góp sức cho thần tộc, đám đó nhất định sẽ tiếp nhận ngươi...

Nói rồi gã thở dài một tiếng:

- Quan trọng hơn chính là thần tộc sùng bái cường giả, người thường cho dù sẵn sàng góp sức cho thần tộc thì cũng chỉ có thể làm nô tài, là hạ nhân, còn ngươi tuy đã tru diệt không ít sinh linh thần tộc, cũng kết thâm thù với Lạc Thần tộc cùng Thiểm Điện tộc, nhưng đã thể hiện ra được bản lĩnh của ngươi, đủ để có được sự tôn kính của bọn họ, cho dù là làm cừu địch cũng có thể ngồi ngang hàng với bọn họ rồi!

Sau khi giải thích một phen như vậy làm Phương Hành sững sờ một chút, vô ý thức nói:

- Thần tộc đều là đồ đê tiện sao?

Áo Cổ Tiểu Vương nói:

- Đúng vậy!

Phương Hành đột nhiên không biết phản bác làm sao.

Suy nghĩ một chút, hắn lại tức giận nói:

- Ta nói sẵn sàng góp sức chúng nó sẽ tin sao? Ngươi xác định bọn họ sẽ không vừa thấy mặt đã giết chết ta chứ? Còn nữa, coi như bọn họ sẽ không vừa thấy mặt đã giết chết ta, ngươi xác định đại sự như tìm kiếm Phong Thần bảng bọn họ sẽ cho ta tham gia vào hay sao?

- Vấn đề này chúng ta cũng đã nghĩ đến rồi!

Kim Giác Lão Vương trầm giọng nói:

- Đối với thần tộc mà nói, ngươi không phải đột nhiên sẵn sàng góp sức mà là lúc đang bị người đuổi giết lại bị Hồng Hoang cốt điện ta bắt lại, giờ khắc sinh tử nên mới sẵn sàng góp sức, lão phu giả vờ đạt thành huyết khế với ngươi, lấy cả tòa Hồng Hoang Cốt điện để đảm bảo cho sự trung thành của ngươi, còn như thần tộc có thể để cho ngươi tham gia vào kế hoạch tìm kiếm Phong Thần bảng hay không, ngươi thật ra lại không cần phải lo lắng. Về Phong Thần bảng có rất nhiều lời đồn, nhưng điểm duy nhất có thể xác định chính là Phong Thần bảng là do Tiên Thánh nhân tộc chế tạo, ở trên đó ngưng tụ mọi khí vận của tiểu bối thiên kiêu của nhân tộc, cũng chỉ có đám tiểu bối thiên kiêu đó mới có thể tiếp cận được Phong Thần bảng mà không đến mức làm kinh động tới nó, vì vậy thần tộc muốn lấy được bảo vật này tất sẽ phải tìm kiếm một thiên kiêu của nhân tộc cam tâm cống hiến cho bọn họ...

- Hơn nữa phải là thiên kiêu đứng đầu nhân tộc!

Áo Cổ Tiểu Vương bổ sung một câu, sau đó khen ngợi nhìn Phương Hành, nói:

- Ngươi xem, ngươi thích hợp nhường nào!

Phương Hành trừng nó một cái, cảnh cáo:

- Khen nữa ta liền cùng ngươi đấu một trận!

- Về phương diện an toàn ngươi cũng không cần phải lo lắng, có Hồng Hoang Cốt điện ta đảm bảo cho ngươi, thỉnh pháp chỉ của thần chủ thì cho dù là Thiểm Điện tộc cùng Lạc Thần tộc cũng không dám quang minh chính đại hãm hại ngươi, nhưng có thể sẽ âm thầm có chút uy hiếp, nhưng Áo Cổ con ta sẽ đi cùng với ngươi, có hai người các ngươi nâng đỡ lẫn nhau, bình thường để ý chút hẳn là sẽ không tạo thành uy hiếp với ngươi, hơn nữa lúc ngươi làm chuyện đại sự, lão phu cũng tất sẽ sắp xếp nhân thủ tiếp ứng cho ngươi, nguyện lập thánh thệ, cho dù Hồng Hoang Cốt điện bị thần tộc hủy diệt cũng nhất định sẽ để ý tới tính mạng của ngươi!

Kim Giác Lão Vương trầm giọng nói, vẻ mặt thay đổi tới mức dị thường nghiêm túc.

- Xem ra đám khốn kiếp này muốn làm thật mà...

Nghe hai người này nói đạo lý rõ ràng, Phương Hành cũng trở nên cảnh giác hơn, trừng hai mắt không nói lời nào.

- Làm xong việc này, ngươi sẽ trở thành anh hùng của Thiên Nguyên, ít nhất là trong vạn năm được người ta ca tụng, không động lòng sao?

Kim Giác Lão Vương đợi một hồi, trầm giọng nói.

Phương Hành trợn mắt, không nói câu nào.

- Làm xong việc này, nhân tộc có hi vọng quật khởi, trục xuất thần tộc, ngươi không động lòng sao?

Áo Cổ Tiểu Vương nói, dáng vẻ sục sôi.

Phương Hành trợn mắt, vẫn không nói câu nào.

- Cho dù là Phong Thần bảng rốt cuộc là pháp bảo gì đều tất vô cùng huyền ảo, tạo hóa vô hạn, ngươi không động lòng sao?

Phương Hành cười nhạt, không nói câu nào.

Hai người Kim Giác Lão Vương cùng Áo Cổ Tiểu Vương liếc nhau một cái, trong chốc lát không biết nên khuyên nhủ tên khốn kiếp khó chơi này thế nào.

- Cha, Tiểu Đằng Đằng nói Kim Giác gia gia cùng Ngân Giác thúc thúc chuẩn bị rất nhiều đồ tốt đó, ở trong hậu điện đã chất thành núi rồi...

Trong không khí lúng túng trầm mặc, bàn tay múp tròn của vật nhỏ ôm lấy khuôn mặt của Phương Hành lặng lẽ mật báo.

- Hả, có những vật gì?

Phương Hành đang như tượng gỗ rốt cục cũng có phản ứng, khóe mắt không nhịn được liếc về phía sau điện.

Bạn cần đăng nhập để bình luận