Lược Thiên Ký

Chương 1069: Thần Vương tranh chấp


Lúc này ở bên ngoài Hồng Hoang Cốt điện, bên kia của cốt kiều mười dặm, trên không trung đã có mây đen tới gần che cả nửa bầu trời. Trong mây loáng thoáng có thể thấy được mấy khí tức mạnh mẽ dẫn trên dưới một trăm danh bộ tới. Bốn người đẫn đầu một người là đầu sói thân người, cầm theo một cái roi sắt to lớn; một người toàn thân bọc khói đen hồn trọng, khoác một bộ đấu phùng, không thấy rõ là dáng vẻ gì; một người thì là nữ tướng thường thấy, chỉ là thân hình cao lớn, cao hơn nhiều so với nhân tộc bình thường, phía sau có một cái đuôi bọ cạp lam sắc linh hoạt như một con linh xà.

Mà ở bên cạnh bốn người lại có một nam tử thân hình cao lớn đứng thẳng, màu da ngăm đen, cường tráng như ngọn núi nhỏ, khoác trên người từng sợi xích sắt, chân đạp giày sắt, ánh mắt như sư tử hổ báo. Không nói tiếng nào đứng ở bên cạnh ba người này, so với bọn họ thì còn cường tráng hơn.

- Ha ha, các vị đạo hữu, đường xa quang lâm Hồng Hoang Cốt điện ta, không biết có gì chỉ giáo?

Bên kia của cốt kiều, Áo Cổ Tiểu Vương cũng suất lĩnh mấy con Hồng Hoang di chủng, từ xa lượt không mà tới mang theo từng cơn hung phong. Một nam một bắc nhanh chóng tới gần, dừng lại ở đối diện cốt kiều giằng co từ xa, dẫn tới mây trôi trên không trung không ngừng xao động.

Người tới nhìn thấy Áo Cổ Tiểu Vương tới đón thì liền dừng lại, trong mây đen đã có một người nhanh chóng bước ra, xa xa thi lễ với Áo Cổ Tiểu Vương một cái, cất cao giọng nói:

- Người tới là Ngân Lân độc giác, hẳn là Áo Cổ Tiểu Thần Vương của Hồng Hoang cốt điện? Ha ha, tại hạ là thiếu tộc trưởng Kỳ Cang của Hắc Trạch tộc, phụng mệnh của tiểu Thần Vương Dạ Vương tộc trước tới bắt ma đầu Phương Hành phản bội nhân tộc, hiện tại hắn hẳn là bị các ngươi bắt được rồi? Ha ha, cũng xin giao hắn cho bọn ta, áp giải trở về chịu thụ hình của Bất Hủ vương điện, sau này Bất Hủ Thần Vương chắc chắn sẽ thâm tạ!

- Tiểu Thần Vương của Dạ Vương tộc không tới sao?

Áo Cổ Tiểu Vương quan sát mấy người này một cái, trong bụng lại hơi hơi thả lỏng, cười nói:

- Hóa ra là Kỳ Cang đạo hữu, ha ha, ma đầu kia mắc tội lớn với Bạch Ngọc kinh, việc hắn trốn vào Ma Uyên, Hồng Hoang Cốt điện ta cũng có nghe nói tới, đã bày ra trọng binh trên dòng U Thủy chuẩn bị giúp đỡ các ngươi một tay, chỉ có điều hắn vẫn không đi qua đường đó, các người tới Hồng Hoang Cốt điện ta đòi người có phải lầm hay không? Ha ha, con đường đi tới Ma Uyên cũng không chỉ có một, theo ta thấy các ngươi nên đi các nơi khác tìm thử xem?

Gã cũng khá thông minh, trong lòng biết đám truy binh của thần tộc này tới quá nhanh, tất cả bố trí còn chưa định xong, đơn giản là chối bỏ sạch.

- Ặc...

Đột nhiên nghe được lời này, truy binh thần tộc vẫn không khỏi khựng lại một chút, nụ cười trên mặt cũng cứng lại. Mấy người liếc nhau một cái, sinh linh đầu sói thân người lại đạp tới, cười khan nói:

- Áo Cổ Tiểu Thần Vương sao lại đùa chuyện này vậy? Chúng ta một đường đuổi theo hắn vào trong Ma Uyên, sau đó chia ra ba đường, Tiểu Thần Vương Dạ Vương tộc đi tới Bạch Cốt sơn, Hồng Diễm thần tướng đi về Bách Đoạn sơn, bọn ta theo U Thủy tới đây, một đường vừa đi vừa tìm kiếm, xác định bọn chúng hẳn là đi tới Bình Hoang nguyên, chẳng lẽ không phải bị Hồng Hoang Cốt điện bắt giữ hay sao?

- Không có mà, ngay cả bóng người cũng chưa thấy nữa!

Áo Cổ Tiểu Thần Vương dáng vẻ vô tội, sau đó hỏi con cóc ở bên người:

- Ngươi có thấy không?

- Cô oa

Con cóc kêu một tiếng vang dội, giống như tiếng sấm rền.

Áo Cổ Tiểu Thần Vương quay đầu cười nói với Kỳ Cang:

- Ngươi thấy đó, nó cũng không nhìn thấy.

Mấy tên sinh linh của thần tộc lúc này đều đã nhìn thấu ý giễu cợt nhàn nhạt kia. Sau khi liếc nhau một cái thì sắc mặt đều trầm xuống, trong chốc lát không nói chuyện, chỉ thấp giọng thương thảo, cũng không muốn rút đi. Nhưng dưới tình huống Áo Cổ Tiểu Thần Vương bốn năm lần thoái thác lại cảm thấy không thể ăn được gì, thế nhưng Áo Cổ Tiểu Thần Vương thấy dáng vẻ của bọn họ thì mặt ngậm nụ cười nhạt, trong lòng quyết định chủ ý. Mình sẽ không quan tâm tới bọn họ nói như thế nào cũng sẽ đẩy sạch, có thể ép bọn họ rời đi, sau đó sẽ có thời gian sắp xếp tốt các phân đoạn là sẽ đạt được mục đích.

- Áo Cổ Thần Vương, nói đùa một chút cũng cho qua, nhưng cứ tiếp tục vậy thì ai cũng không được lợi!

Sau khi đối phương thương nghị một phen thì chợt có người trầm giọng nói chuyện, đi ra từ trong mây đen, ánh mắt thâm trầm quan sát.

- Ngươi là ai?

Áo Cổ Tiểu Thần Vương giương mắt nhìn y một cái, không có hứng thú lắm. Dưới mắt gã nhìn ra tráng hán như ngọn tháp sắt này cũng không phải thần tộc, mà là tu sĩ nhân tộc. Đối với sinh linh thần tộc, gã tối thiểu còn giữ chút kính ý trên nét mặt, nhưng đối với tu sĩ nhân tộc thì gã căn bản là lười để ý. Một là hành vi của đối phương sẵn sàng góp sức cho thần tộc đã làm gã nhẹ khinh bỉ, thứ hai là Hồng Hoang di chủng, bọn họ có thù lớn với nhân tộc. Người có thể để bọn họ dùng sắc mặt tốt để đối thoạt cũng khong nhiều, ma đầu Phương Hành tuyệt đối là một ngoại lệ trong ngoại lệ.

- Mỗ gia là Tiết Lệnh Đồ của Tây Lăng Giới Thủ Đồ, là thần tướng do đích thân Cửu U Thần Vương sắc phong!

Nam tử như hắc tháp trầm giọng trả lời, giọng nói cuồn cuộn như sấm rền.

- Ha ha, hóa ra là người của Tiểu Tiên Giới, vì sao lại nói là ta nói đùa? Ngươi có tư cách để ta đùa giỡn sao?

Áo Cổ Tiểu Thần Vương dứt khoát ngắt lời y, cười lạnh hỏi.

- Mỗ gia đương nhiên không có tư cách để Áo Cổ Tiểu Thần Vương nói đùa, chỉ là có chút nghi vấn muốn thỉnh giáo!

Đối với câu nói chế giễu lạnh lùng của Áo Cổ Tiểu Thần Vương, sắc mặt của Tiết Lệnh Đồ lại không có chút biến hóa nào, lạnh băng hỏi:

- Trên đường tới Hồng Hoang Cốt điện, bọn ta có thấy vài nữ tu đang đồng loạt đi về hướng Hồng Hoang Cốt điện nên liền thuận tay bắt giữ, lại nghe các nàng lúc động thủ có nhắc tới muốn tới Hồng Hoang Cốt điện cứu Đại Tư Đồ gì đó trở về, ha ha, mỗ gia lại có chút tò mò về chuyện này.

Sau khi câu nói của y vừa dứt, trong chùm mây đen kia đã có giáp sĩ giữ hơn mười nữ tử trên người bị thần liên trói buộc hiện ra, mỗi người đều cúi đầu, vết thương đầy người, trên người bị dán phù triện, tựa như cái xác không hồn, hoàn toàn đần độn.

Là các nàng!

Áo Cổ Tiểu Thần Vương sau khi thấy được đám nữ tử này thì sắc mặt nhất thời trầm xuống, tinh quang lóe lên.

Tuy là y phục trên người những nữ tử đó đã rách tả tơi nhưng gã liếc mắt đã nhận ra được chính là dáng vẻ của đám đệ tử Phù Dao cung. Gã rõ ràng sau khi mang Phương Hành đi cũng đã thả đám nữ tử này rời đi rồi, thậm chí còn lấy Niếp Thiên Hồng – Thiếu Tư Đồ của Phù Dao cung ra dụ dỗ các nàng, muốn để các nàng không làm ảnh hưởng tới kế hoạch của Hồng Hoang Cốt điện nhưng lại không ngờ tới đám nữ nhân này rõ ràng đã có đa phần trực tiếp chạy tới Tịnh Thổ. Nhưng sau lại vẫn có một bộ phận len lén ở lại, còn đụng phải đám sinh linh thần tộc này, bị chúng bắt lại nữa.

- Bóc thần phù trói buộc các nàng ra!

Tiết Lệnh Đồ lạnh lùng hạ lệnh, lập tức có giáp sĩ tiến lên bóc thần phù dán trên trán mấy nữ tử đó xuống.

Những nữ tử đó vốn đang đần độn như cái xác không hồn, đợi khi bỏ thần phù xuống thì dần dần tỉnh lại, vô ý thức nhìn quanh. Chỉ là thân thể bị xích sắt trói lại, cái cổ lại bị người ta đè xuống, lại chỉ có thể nhìn về phía trước. Cái nhìn này thấy vừa lúc đối diện các nàng chính là Áo Cổ Tiểu Thần Vương thì liên tưởng tới nguyên do các nàng bị bắt, lại lại tự biết không may, nhất thời mỗi người đều lớn tiếng mắng. Đều là “Thả Đại Tư Đồ của bọn ta ra!”, “Phù Dao cung nhất định sẽ không tha cho các ngươi!”, làm Áo Cổ Tiểu Thần Vương nghe mà chân mày cũng nhíu lại.

- Áo Cổ điện hạ, mới rồi chúng ta còn tưởng các nàng muốn có mưu đồ gây rối với Hồng Hoang Cốt điện nên liền tiện tay bắt các nàng tới, bây giờ xem ra các nàng là tới cứu ma đầu kia đi! Đại Tư Đồ của Phù Dao cung đã đi về cõi tiên từ lâu, Thiếu Tư Đồ lại đang ở Tịnh Thổ, như vậy Đại Tư Đồ trong miệng các nàng chính là ma đầu Phương Hành kia rồi. Ta cũng đã từng nghe nói, lúc ở Hội Kê sơn vừa may là do Phù Dao cung các nàng cứu ma đầu kia đi, mà đám nữ nhân của Phù Dao cung khôn khéo nên chọn ma đầu kia làm Đại Tư Đồ của họ, để hắn trung tâm cống hiến!

- Trước đây ta từng tới thăm dò chuyện cũ của Bạch Ngọc kinh, phát hiện chiến trường chính là ở ngoài vạn dặm cánh đông của Bạch Ngọc kinh, sau một phen suy nghĩ điều tra biết được lúc đó ma đầu kia dẫn đám thần tộc đóng ở Bạch Ngọc kinh đi nơi khác đại chiến, hút hết binh lực phòng tuyến, chuyện này lại giống như đang muốn mấy người khác an toàn tiến vào phòng tuyến mà dùng kế điệu hổ ly sơn, hiện tại xem ra, hẳn là vì đám tàn binh của Phù Dao cung kia đi?

- Ha ha, Áo Cổ điện hạ, vừa rồi ngươi có phải đã bắt Đại Tư Đồ của người ta, còn nhốt lại rồi đúng không?

Người này thoạt nhìn tục tằng, tâm tư lại cực kỳ kín đáo, vài câu vài lời đã suy đoán ra được không ít chân tướng, nói liên tục, nói tới sắc mặt của Áo Cổ Tiểu Thần Vương ngày càng khó coi. Còn sinh linh thần tộc khác thì mỗi người sắc mặt âm trầm, ngoẹo đầu nhìn Áo Cổ Tiểu Thần Vương, cũng không nói toạc ra. Bọn họ chỉ đang đợi Áo Cổ Tiểu Thần Vương cho bọn hắn một câu trả lời thỏa đáng.

Có lời nói của đám nữ nhân này làm bằng chứng, Áo Cổ Tiểu Thần Vương muốn chơi xấu cũng không thể thực hiện được nữa.

Áo Cổ Tiểu Thần Vương cũng vẫn cau mày, sau một hồi lâu mới giãn ra, có chút bất đắc dĩ thấp giọng cười, nói:

- Ha ha, các ngươi cứ phải ép ta nói ra chân tướng mới được à, cũng được, vậy sẽ nói cho các ngươi biết! Phương Hành đúng là bị tiểu vương ta dẫn về đây rồi, bây giờ quả thực đang ở bên trong Hồng Hoang Cốt điện, chỉ có điều ta không thể giao hắn cho các ngươi được!



Nhìn mấy vị sinh linh thần tộc vừa giận vừa sợ, gã đơn giản là nói thẳng ra:

- Thật không dám giấu giếm, ma đầu kia quả thật bị Hồng Hoang Cốt điện bắt giữ được rồi, lúc đầu cũng dự định giao cho các ngươi, chỉ có điều mới rồi chúng ta đã hay đổi chủ ý, sau khi hắn rơi vào trong tay của chúng ta, tự biết nếu bị húng ta giao cho các ngươi thì chắc chắn sẽ phải chết, hơn nữa sau một phen huấn đạo của bọn ta, hắn đã quyết định chim khôn lựa cành mà đậu, sẵn sàng góp sức dưới trướng của phụ vương ta, hiện tại đã được phụ vương ta phong làm Ngự Hạ Thần Tướng của Hồng Hoang Cốt điện ta, xem hư là người của chúng ta rồi, chỉ là sợ các ngươi không chấp nhận được nên thật không dám giấu giếm, lão nhân gia ông ấy còn định muốn tiến cử hắn đi Thần Tiêu cung yết kiến pháp tướng thần chủ đó!

- Ngươi!

Lời nói của Áo Cổ Tiểu Thần Vương thực sự quá kinh người, cho dù là đám sinh linh thần tộc như Kỳ Cang hay là một đám nữ tử Phù Dao cung bị bắt đều đầy mặt khiếp sợ ngẩng đầu lên. Một phe là không thể tin được, một phe là không muốn tin.

Đại Tư Đồ làm sao có thể sẵn sàng góp sức cho thần tộc được?

Hồng Hoang Cốt điện tại sao lại dám che chở cho ma đầu kia?

Qua hồi lâu, phía sau mây đen ở một phía cốt kiều mới có một gã sinh linh của thần tộc vọt ra, hét lớn:

- Ma đầu kia giết Thiểm Điện Tử rồi lại đại khai sát giới với tộc nhân của Lạc Thần tộc, đã trở thành tử địch của Vô Gian Thần Vương và Bất Hủ Thần Vương rồi, tội không cho xá, muôn lần chết cũng không hết tội. Hồng Hoang Cốt điện các ngươi lại vẫn dám chấp nhận khi hắn đầu hàng, có phải muốn khai chiến với hai vị Thần Vương hay không hả?

- Ha ha, khai chiến?

Áo Cổ Tiểu Thần Vương nghe xong thì cười lạnh:

- Không có pháp chỉ của thần chủ, bọn họ dám bắt đầu công phạt giữa các Thần Vương hay sao?

Bạn cần đăng nhập để bình luận