Lược Thiên Ký

Chương 1341: Nói đạo lý với ngươi

Thông qua tin tức chứa trong đạo ngân cùng Thái Hư Bảo Bảo giải thích, trong lòng Phương Hành cuối cùng cũng hiểu rõ quy củ của truyền thừa này. Trong chốc lát trái tim giận dữ, sự vui sướng lúc mới gặp được truyền thừa của Tiên Nhân Vương đều đã tiêu tan thành mây khói, trái tim chỉ còn lại sự căm giận!
Đây là truyền thừa quỷ gì lại không nói đạo lý như thế?
Tuy tin tức bên trong đạo ngân vô cùng khổng lồ thâm hậu khiến người ta không có tâm dám phản bác, nhưng nếu nhìn kỹ thì sẽ phát hiện ra những quy củ đó thực sự là vô cùng ngang ngược bá đạo. Nói đơn giản thì chính là vào cửa này sẽ có tư cách nhận được truyền thừ của hắn, nhưng cùng lúc đó, nếu đã vào cửa này, thể xác và tinh thần của người đó đều không thuộc về mình nữa, toàn bộ sẽ thuộc về truyền thừa này. Nếu có thể nhận được truyền thừa của hắn thì dĩ nhiên có thể tun hoành thế gian, tiêu dao thiên hạ. Nhưng nếu không nhận được truyền thừa của hắn thì cũng đừng mong đi ra ngoài được, chỉ có thể vĩnh viên ở lại đây, biến thành “hư nô” của truyền thừa này, đợi người thực sự nhân được truyền thừa thức tỉnh trong tương lai...
Hoặc là thành chủ nhân, hoặc là làm nô tài cho người có tư chất trở thành chủ nhân.
Truyền thừa này lại bá đạo đến thế!
Mà một điểm làm người ta nhức đầu hơn chính là phương pháp để nhận được truyền thừa!
- Thế nào mới nhận được truyền thừa này?
Phương Hành nhìn chòng chọc vào huyễn ảnh ở trước mắt, lạnh giọng đặt câu hỏi.
Ảo ảnh kia cũng không có linh tính, chỉ như vật chết thụ động đáp trả vấn đề của Phương Hành:
- Truyền thừa Thái Hư kinh thiên động địa, có thể đoạt tạo hóa, có thể tung hoành thiên hạ, có thể khống chế tam thập tam thiên, không phải người có duyên, người có tâm, người có năng lực thì không truyền!
- Cái gì là người có duyên, người có tâm, người có năng lực?
Trong lòng Phương Hành đã có vài phần cân nhắc, nhưng vẫn quát hỏi.
Thái Hư huyễn ảnh càng trả lời trực tiếp hơn:
- Thiên địa đại đạo, nhân quả khí vận, duyên là đầu Tiên, lúc ta nằm xuống từng phun ra một luồng khí tức cuối cùng xuống chư thiên vạn giới, gia trì vào thân một trăm đứa trẻ mới sinh. Những đứa trẻ mới sinh đó được ta độ khí vận, cho dù là người nào, ở đâu cũng sẽ là kỳ tài một phương, thiên phú dị bẩm, nếu có cơ hội đi tới Tiên lộ Long tộc, tới trước mộ của ta thì tất sẽ có lòng cảm ứng, hiểu rõ tiền căn hậu quả, sẽ được nhận truyền thừa của ta, bởi vì người nhận được khí vận của ta, đưa ra được Tạo Hóa Thanh Phù chính là người hữu duyên!
Câu trả lời này làm mấy người Phương Hành đều ngẩn ngơ.
Không ngờ tới chuyện nhìn như khó có thể đạt được này, đã sớm được Thái Hư Tiên Vương trước khi nằm xuống xác định rồi. Bọn họ đều không phù hợp, ngay cả Tạo Hóa Thanh Phù là kiểu gì bọn họ cũng không biết thì làm sao có thể đưa ra cho y được?
Còn Thái Hư huyễn ảnh cũng lẳng lặng chờ trong giây lát, sau đó mới lắc đầu nói:
- Các ngươi đều không có Tạo Hóa Thanh Phù, không phải người hữu duyên!
Sau đó hơi dừng lại một chút, lại nói:
- Nếu muốn được Thái Hư truyền thừa thì cần người có tâm, có năng lực...
- Cái gì là người có tâm?
Lộc Tẩu ở bên cạnh cấp thiết đặt câu hỏi, trong ánh mắt tỏa ra sự lo lắng sâu sắc,
Giọng nói của Thái Hư huyễn ảnh lạnh nhạt nói:
- Muốn làm người có tâm thì cần có Thái Hư ta, luyện tàn thức của ta, tìm hiểu cuộc đời của ta, lĩnh ngộ đại đạo của ta, cùng với lập huyết thệ phải chém chết hai đại cừu địch lúc còn sống của ta, nếu không giết được hai kẻ địch này thì vĩnh viễn sẽ không được trường sinh!
Ầm!
Mọi người có mặt nghe thấy vậy thì trong chốc lát đều bùng nổ, trong lòng cực kỳ sợ hãi.
Điều kiện của người có duyên đã cực kỳ xảo quyệt, nhưng người có tâm này còn khó hơn bất cứ cái gì.
Nhất là Thái Hư Bảo Bảo, nó sắp khóc luôn rồi:
- Chém chết kẻ thù của ngươi? Bản thân ngươi cũng không phải đối thủ của người ta đó chủ nhân của ta à...
Lúc này Phương Hành cũng nhíu mày thật chặt, muốn đạt được điều kiện của người có tâm thì cần phải hoàn toàn hiểu cuộc đời cùng bản tính của Thái Hư Tiên Vương. Nói đơn giản thì chính là rất nhiều thần quang trong Thái Hư môn này, đều là thần niệm mà sau khi Thái Hư Tiên Vương nằm xuống biến thành. Nếu muốn nhận được truyền thừa này thì cần phải luyện hóa được hết tất cả thần quang...
Thần quang đại diện cho ký ức của Thái Hư Thần Vương, nói cách khác, luyện hóa thần quang tương đương với việc đi lên con đường mà ông ta đã từng đi. Từ đó thì sẽ có thể dễ dàng lĩnh ngộ đại đạo của ông ta, cũng sẽ mất đi đạo của mình. Nhưng chuyện đó còn chưa tính, còn cần lập độc thệ cần chém chết kẻ địch lúc Thái Hư Tiên Vương còn sống. Nếu không giết được mấy kẻ địch đó thì sẽ vĩnh viễn không có cách nào trường sinh...
Không nói đến chuyện luyện hóa tất cả thần quang cần cần thời gian bao lâu. Bỏ qua đạo của mình nhận truyền thừa đạo của ông ta là sự hy sinh lớn thế nào, chỉ cần việc chém giết mấy kẻ địch kia đã là một nhiệm vụ không thể hoàn thành rồi.
Giống như Thái Hư Bảo Bảo nói vậy, ông ta còn không phải đối thủ của người ta, học truyền thừa của ngươi làm sao có thể giết được bọn họ chứ?
Thật sự là quá không nói đạo lý rồi!
- ... Người có năng lực hiểu như thế nào?
Phương Hành không nhịn được mà hỏi một vấn đề cuối cùng.
Những người khác cũng đều yên tĩnh lại. Hai điều kiện trước đó đều quá khó để làm được, bọn họ chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào cái cuối cùng mà thôi.
Còn Thái Hư huyễn ảnh sau một hồi lâu trầm mặc mới lẳng lặng nói:
- Ta có ba quyển thiên thư, đều gửi gắm một đời tâm huyết của ta, muốn chọn một người để truyền y bát của ta nhưng đan pháp không thể dễ duyền, càng không thể truyền loạn được, người được y bát của ta có thể nhận được ba quyển thiên thư, ở đây bế quan trăm năm, trong vòng trăm năm nếu như có thể tu được chút thành tựu từ trong ba quyển thiên thư của ta thì sẽ trở thành người có năng lực, nhận được y bát của ta, truyền thừa đạo của ta!
- Bế quan trăm năm, tu luyện ba quyển thiên thư tới có chút thành tựu?
Chân mày của Phương Hành nhất thời nhíu lại.
Điều kiện này cuối cùng cũng có chút dáng vẻ truyền thừa, nhưng độ khó cũng thực sự quá cao.
Thiên công truyền thừa của Thái Hư Thần Vương làm sao bình thường được, sợ rằng người tu hành thông thường sẽ phải dùng tới thời gian ngàn vạn năm mới cảm ngộ được! Ông ta lại chỉ cho trăm năm, muốn tìm hiểu được ba quyển thiên thư ra chút thành tựu đâu dễ như vậy?
Nhưng truyền thừa Thái Hư đã ngang ngược như vậy, tu luyện không được thì sẽ không được rời đi, tránh việc ra ngoài làm mất mặt Thái Hư Thần Vương.
Đây là một chuyện cực kỳ hao tổn thời gian, cố tình hiện tại thứ Phương Hành thiếu nhất chính là thời gian.
Hắn đâu có thời gian phí hoài trăm năm trong truyền thừa của Thái Hư Tiên Vương chứ. Nếu như cho hắn một đống bảo bối thì cũng sẽ không chê mà cầm đi liền. Nhưng nếu bắt hắn tốn quá nhiều thời gian ở đây thì đừng nói là truyền thừa Tiên Nhân Vương, truyền thừa của ông trời cũng không có cửa nói lý! Dù sao vợ mình còn đang ở ngoài chưa rõ sống chết, hắn còn vội đuổi ra ngoài cứu người nữa...
Cũng chính vì chuyện như vậy liên lụy tới vấn đề nghiêm trọng nhất, làm thế nào rời khỏi đây được đây?
Đáp án này cũng đã sớm đóng dấu ở đáy lòng bọn họ!
Cũng không phải tất cả mọi người tiến vào cửa này hoàn toàn không có cách nào rời đi, dù sao Thái Hư Tiên Vương cũng vẫn theo thiên đạo, vẫn để lại một chút hi vọng sống!
Một hy vọng đó đều nằm hết trong những tin tức của Thái Hư chân nhân đưa vào đầu mỗi người.
Trong số những bọn họ có một người có thể rời đi, bởi vì đại đạo ngũ thập, bỏ đi một, cho nên Thái Hư Tiên Vương cũng để lại một chỗ hổng như vậy. Chỉ là nếu một người này muốn rời đi thì cần phải trả cái giá khổng lồ. Đó chính là hắn cần chịu ý chí của Thái Hư Tiên Vương, giết chết hết những người khác đã xông vào đây, giúp Thái Hư Tiên luyện chế thành Hư nô...
Một lựa chọn vô cùng đơn giản.
Hoặc là tất cả mọi người ở lại đây, hoặc là giúp Thái Hư Tiên Vương để tất cả những người khác lại đây.
Nhất thời sau khi tiêu hóa nhiều tin tức như vậy, cả người Phương Hành đều bối rối.
Sau đó hắn nhìn quanh theo bản năng.
Thái Hư Bảo Bảo, Lộc Tẩu, Văn Tiên sinh, Hoang Hỉ Cáp Mô cùng với hơn mười người luận đạo...
Bọn họ đều vì mình nên mới xông vào trong cánh cửa này, nhưng bây giờ nếu mình muốn ra ngoài thì phải giết hết tất cả bọn họ...
Chuyện này... rốt cục có thể làm hay không?
Lúc này Phương Hành không nói gì, mặt cũng không chút thay đổi nhưng trong lòng chốc lát giống như cuồng phong gào thét.
Người có duyên! Người có tâm! Người có năng lực!
Người có duyên thì không cần nghĩ đến rồi, bọn họ đều không phù hợp điều kiện này!
Còn người có tâm muốn làm thì phải hy sinh cực lớn, Phương Hành cũng không quan tâm tới chuyện đó nhất. Làm Phương Hành cảm thấy khó chấp nhận nhất chính là điều kiện này cùng với điều kiện người có năng lực, hạn độ lớn nhất là ở thời gian... Cho dù là ở điều kiện thứ hai cần luyện hóa thần quang của Thái Hư Tiên Vương hay là trong điều kiện thứ ba cần bế quan trăm năm tu luyện ba quyển thiên thư, thời gian đều quá dài!
Như vậy còn lại, muốn trốn khỏi đây được thì chỉ còn lại một phương pháp duy nhất...
- Một bên là ta vợ cả, một bên là người quen trên đường...
Ánh mắt của Phương Hành mê mang nhìn về phía đám Lộc Tẩu, trong lòng như có cây gỗ lớn đang chìm nổi.
Mà lúc này đám Lộc Tẩu không biết đang suy nghĩ gì mà mọi người đều đang trầm mặc.
Giết hay là không giết?
Có muốn xuất thủ với những người này để đổi lấy cơ hội rời đi không?
... Các loại suy nghĩ xuất hiện trong lòng mọi người, bầu không khí quanh đây dường như dần dần trở nên căng thẳng.
...
...
- Tỷ phu, ngươi đang ở đâu? Ngươi không sao chứ?
Ngay lúc Phương Hành đang có đủ loại suy nghĩ trong lòng nhanh phải đưa ra một đáp án rồi thì đột nhiên phía sau lại truyền tới một tiếng rống to. Quay đầu nhìn lại thì bỗng nhiên nhìn thấy một con cự long toàn thân kim mang từ xa phi vào, thân hình cực kỳ đáng sợ. Không phải Ngao Liệt thì là ai?
Phương Hành bị giọng nói của y làm đột nhiên thức tỉnh, cả người bối rối, sau đó lại tức giận nhanh chóng quay đầu quát:
- Con cá chạch chết tiệt nhà ngươi, ai cho ngươi vào đây? Ngươi biết đây là nơi nào không mà xông vào hả? Ngươi xông vào thì tỷ tỷ ngươi phải làm sao? Cửu Đầu Trùng làm sao? Con mẹ nó, có tin bây giờ ta liền rút gân của con cá chạch thối nhà ngươi cho ngươi nếm mùi đau khổ không hả?
Lần mắng chửi này quả thực là không chút lưu tình làm Ngao Liệt bị mắng tới mức mê man, trong lòng còn có phần oan ức:
- Ở bên ngoài đã bị tỷ tỷ giáo huấn một trận, mắng phải vào, vào trong này lại bị hắn mắng trận nữa, nói không được vào, rốt cục là nghe ai đây...
Đương nhiên, ngay cả y cũng còn chưa để ý tới là mặc dù Phương Hành đang mắng nhưng vẻ mặt lại thả lỏng.
Trong nét thả lỏng thậm chí còn xen lẫn một chút may mắn...
- Cho dù như thế nào, ta cũng không thể xuất thủ với tên đại cẩu tử này được, cho nên, phương án này không cần nghĩ tới nữa!
Trong lòng Phương Hành thậm chí còn có cảm giác được Ngao Liệt cứu rỗi. Trong lòng quyết định ném phương pháp trấn áp những người khác để đổi lấy cơ hội rời đi sang một bên, sau đó liền vô cùng nghiêm túc nhìn về phía Thái Hư huyễn ảnh, thuận tay phất tay áo lên, cười nói:
- Ta không có khả năng giúp ngươi trấn áp được bọn họ đổi lấy cơ hội được rời đi, cũng không có thời gian để dài dòng với ngươi ở đây nữa...
- Như vậy...
Nụ cười của hắn âm trầm:
- Xem ra chúng ta chỉ có thể nói đạo lý!
Bạn cần đăng nhập để bình luận