Lược Thiên Ký

Chương 1613: Tiên Viên gây loạn khắp nơi...


- Đây là...

Vẻ mặt của Phương Hành lưỡng lự, cực kỳ căng thẳng, trong lòng ôm Tiểu Manh Nữ, ngơ ngác bước một bước ra.

Xung quanh đại lục kỳ dị kia có vô số cấm chế cùng tàn trận, nặng nề, giống như từng cơn sóng bao vây vùng đại lục đó, lấy số lượng những cấm chế này cùng uy lực của tàn trận, sợ là cho dù Đại La Kim Tiên tới mà muốn đi vào cũng phải phí chút sức lực. Nhưng lúc này, trong lòng Phương Hành ôm Tiểu Manh Nữ lại tự nhiên đi vào tỏng đó, tất cả tàn trận cùng cấm chế đều như nước biển chảy sang hai bên để nhường ra một con đường. Cảm giác này giống như chính là Phương Hành cầm Tị Thủy châu trong tay tiến vòa trong biển vậy. Thần dị bậc này càng làm cho Phương Hành cảm thấy một cảm giác khiếp sợ khó có thể hình dung được...

Sau khi rốt cục chậm rãi giáng xuống mặt đất, thấy được kỳ hoa dị thảo khắp nơi, thậm chí chân thực chạm được vào, sự khiếp sợ trong lòng Phương Hành càng mãnh liệt hơn, ánh mắt cũng trở nên có phần cổ quái, cơ thể đứng thẳng ngơ ngác nhìn về phía trước.

- Bên trong... phải đi vào trong!

Trên khuôn mặt nhỏ trắng bệch của Tiểu Manh Nữ cũng nở nụ cười nhẹ nhàng nhìn về phía sâu trong Hỗn Độn Tiên Viên.

Chính là một câu nói này của nàng đã nhắc nhở Phương Hành, phản ứng lại.

- Chuyện này...

- ... Khó trách ngươi luôn tâm niệm, đây thật đúng là thiên đường mà!

Hắn đột nhiên phi thân lên, tiện tay lấy mấy viên tiên quả ở bên cạnh, sau đó phóng vào bên trong.

Cũng ngay lúc đó có một loại đại loạn trào lên làm Phương Hành không tưởng được, trong nháy mắt đã thiêu đốt tinh vực tĩnh mịch.

Phương Hành Thiên Nguyên, vô số tu sĩ cap thấp ở ẩn trong một chốc Tiểu Manh Nữ điểm ra Tiên Viên thì đột nhiên thức tỉnh, vội vàng ra khỏi tinh vực, ánh mắt vừa mừng vừa sợ nhìn về hướng Tiên Viên. Tu vi cao đã nhìn thấy đầu mối gì đó, tu vi thấp lại chỉ có thể thấy được một vùng tinh vực vô ngần, nhưng trong cảm ứng của bọn họ thì có thể xác định chắc chắn, đó chính là thứ mà bọn họ vẫn luôn chờ đợi rốt cục đã xuất hiện, tâm huyết dâng trào, rốt cục cũng có kết quả rồi!

- Chư tử chư bộ, vận chuyển đại trận tiếp dẫn, chuẩn bị cho Tiên Viên đặt chân!

- Khô thủ trăm năm, đại kế nghìn năm, nay rốt cục cũng có kết quả rồi...

Một thanh âm thờ ơ mà hùng hồn phá vỡ sự im lặng trong tinh vực, không biết có bao nhiêu tu sĩ hiển hóa trong không tủng, chằng chịt như ngôi sao, lòng dạ như biển đồng thời lớn tiếng đáp lại, một thân tinh khí giống như khói báo động, xông lên tận cửu thiên của tinh vực...

- Vậy mà lúc này lại tới sao?

Ngay lúc này, Thần Chủ ở trong Thần Vực liên tục mấy ngày không ngủ không nghỉ tự tay tu sửa đại trận tiếp dẫn cũng cau mày nhìn vào trong tinh vực, vẻ mặt trên mặt lại là sự cáu giận và tiếc hận:

- Ta đợi trong Đa Bảo Tiên Hà lâu như vậy mà nó không xuất hiện, bây giờ tu kiến đại trận tiếp dẫn, giai đoạn tu kiến đầu tiên nó không hiện, cố tình khi đại trận hoàn thành đại bộ phận, còn thiếu đàn tế nữa nó lại xuất hiện, thật là đáng hận, chẳng lẽ là từ nơi sâu xa bị người ta đoạt hết khí vận, không chiếm được tiên cơ hay sao?

Cáu giận là cáu giận, bà ta vốn là một người quyết định rất nhanh, con ngươi nhanh chóng co lại, hung hăng hạ lệnh:

- Vận chuyển đại trận!

- Nhưng... còn thiếu một cái đàn tế...

Trợ thủ đắc lực tu sửa đại trận cho Thần Chủ, Lộc Tẩu khiếp sợ ngẩng đầu lên.

- Đành phải vậy, mạnh mẽ vận chuyển đại trận, cho dù không tiếp dẫn được Hỗn Độn Tiên Viên thì cũng không thể để Thiên Nguyên được như ý nguyện!

Giọng nói của Thần Chủ lãnh khốc, nói như đinh đóng cột.

Lộc Tẩu và đám thuộc hạ khác của Thần Chủ cũng không dám làm trái mệnh lệnh, chỉ có thể lập tức vận chuyển đại trận.

Ùng ùng!

Hai bờ thượng du của Đa Bảo Thiên Hà lập tức xuất hiện một màn kỳ dị.

Nếu có đại tu giả trở nên nhìn thấy thì có thể chứng kiến ở giữa Đa Bảo Tiên hà, hướng bờ lệch về phía Thiên Nguyên có thêm một đại lục bị tàn phá, như một viên bảo châu mờ mịt, không ngừng trôi nổi trên sông lớn, hướng đi khó dò.

Còn ở một bờ khác của Đa Bảo Tiên hà đã có đại trận vận chuyển, đại trận pháp kia giống như nam châm, tản ra dẫn lực vô tận kéo đại lục đó khẽ động, lướt thẳng về hướng tinh thần mà đại trận trú đóng, nhưng còn chưa bay được quá xa, ở một bờ khác cũng có một đại trận giống nó như đúc vận chuyển, cũng tản ra dẫn lực đáng sợ. Đại lục bị tàn phá kia như châu báu, lại bị hai luồng dẫn lực này kéo ở giữa, bên trái cũng không phải, bên phải cũng không phải, ngẩn người tại chỗ...

- Đáng trách, có người quấy rầy đại trận vận chuyển của chúng ta!

Bên phía Thiên Nguyên có người giận dữ hét lớn, sau đó dùng sức phất tay:

- Chư tử, không thể chậm trễ, lập tức tiến vào Hỗn Độn Tiên Viên!

Vèo vèo vèo

Vô số tu sĩ hóa thành tiên quang, giống như mưa sao băng xông vào trong Hỗn Độn Tiên Viên bên trong Đa Bảo Tiên hà.

- Không quản các người là ai, vườn này là của ta!

Cùng lúc đó, Thần Chủ cũng lạnh giọng cười, đột nhiên phi thân lên, xuyên qua tinh vực vô tận, lao thẳng tới Tiên Viên.

Ở phía sau bà ta, Thông Cổ Thần Vương, U Ẩn Thần Vương cũng đều suất lĩnh đai bộ phận sinh linh Thần tộc nhanh chóng đi theo.

Bàn về khoảng cách, Tiên Viên cách Thiên Nguyên cần hơn, nhưng bàn về tốc độ thì là Thần Chủ càng nhanh hơn.

Trong Hỗn Độn Tiên Viên không chỉ kinh động hai phe này,

Ầm! Ầm!

Dưới quyết nghị liên thủ của chư Tiên soái, liên quân của Tam Thập Tam Thiên cũng hành động vào lúc này, từng bộ một chia ra các nơi.

Trước đó, bọn họ giằng co với chư tu phản bội của Thiên Nguyên rất nhiều năm, vẫn luôn không nhúc nhích. Chúng tu của Thiên Nguyên vẫn luôn cố thủ ở vị trí này. Bọn họ dường như cũng không biết nhiều lắm, nhưng rất rõ ràng, bọn họ cũng không chỉ ở đó coi chừng không, rất nhiều kế hoạch đã sớm định ra. Ở một mức độ nào đó, bọn họ căn bản không quan tâm tới chư tu phản bội của Thiên Nguyên đang chờ cái gì, mơ ước cái gì. Đối với bọn họ vẫn đang chờ đợi chúng tu của Thiên Nguyên có hành động. Hành động đại quy mô của bọn họ chính là tín hiệu cho liên quân của Tam Thập Tam Thiên, trực tiếp xuất binh.

Bình thường đánh những trận nhỏ ngươi tới ta đi, bọn họ căn bản cũng không quan tâm!

Giống như Tiên soái của Đại Xích Thiên từng nói vậy, một lưới đánh tan quân phản bội Thiên Nguyên mới là mong muốn của bọn họ.

Sau khi đến thân phận như bọn họ có thể miễn cưỡng được xem như công huân chiến tích.

Bởi vì khi Hỗn Độn Tiên Viên xuất hiện đã mọc đầy sát khí, Đa Bảo Tiên Hà đã quỷ dị trầm mặc một năm chưa hề có hành động nào đột nhiên liền loạn cả lên, khắp nơi đều là Tiên binh, khắp nơi đều là sát khí, bày khắp cả tòa tinh vực...

Ở chính giữa nơi chứa đầy sát cơ đó, trong đại lục bị tàn phá cũng là tường hòa tĩnh mịch lại xa hoa.

- Phương đại gia, nơi đây đẹp không?

Tiểu Manh Nữ rúc trong lòng Phương Hành, ngẩng đầu, trên mặt nhỏ tái nhợt có chút ý cười, hỏi hắn.

- Ừm, xinh đẹp lắm...

Phương Hành vừa ôm nàng đi vào sâu trong đại lục bị tàn phá, vừa gật đầu.

- Phương đại gia, cám ơn ngươi đã dẫn ta trở về, về sau ngươi cũng có thể ở lại chỗ này?

Tiểu Manh Nữ nói nhiều hơn không ít, trong ánh mắt nhìn Phương Hành có phần lo lắng không yên.

Dường như nàng vô cùng hy vọng Phương Hành cũng có thể ở lại đây.

- Không phải ta không muốn ở lại, nhưng lại muốn mang các ngươi đi.

Phương Hành nói rất đàng hoàng, ánh mắt lại nhìn bốn phía một lượt, thở dài.

Thực sự là nơi mắt thường nhìn thấy được đều là tiên hoa kỳ dược khiến người ta khó có thể tưởng được. Cho dù Phương Hành không vận chuyển Âm Dương Thần Ma Giám cũng không có bản lĩnh Bác Văn Cường Ký, nhưng cũng có thể kết luận được giá trị của những thứ tiên hoa kỳ dược này, làm cho hắn thậm chí cảm giác sắp ngất đi chính là nhiều Tiên khí dày đặc như vậy sinh trưởng ra Tiên bảo dược, cứ như vậy tùy tiện sinh trưởng giống như hoa dại cỏ dại ở đây. Điều này làm cho bản thân hắn đang đau đầu vì Tổ Vu thập nhị tế pháp có cảm giác như con chuột rơi vào trong thùng gạo lớn...

Nhưng lại không phải thùng đựng gạo thông thường mà giống như thùng gạo đã nấu chín thơm, đặt bên trên là thịt kho tàu vậy!

Nghĩ tới cảm giác này lại không nhịn được mà hãm tốc độ lại, hái hai quả Tiên quả hồng đồng ở bên cạnh ném vào trong miệng.

- Ta cũng thích Phương đại gia nhưng ta, ta không thể đến chỗ đó được...

Tiểu Manh Nữ không lĩnh hội được thâm ý trong lòi nói của Phương Hành, có chút mất mát nhỏ giọng nói.

Lúc nàng nói chuyện, Phương Hành cũng đã dừng lại, cau mày nhìn về một hướng.

Trong đại lục bị tàn phá này có diện tích không nhỏ, nhưng đối với tu vi hiện nay của Phương Hành thì có thể dùng một bước là bước qua được. Đi chậm như vậy là vì lúc nào hắn cũng cẩn thận quát sát bốn phía, mà lúc này hắn đã tới vị trí trung tâm của Hỗn Độn Tiên Viên, thấy được ở phía trước có một đầm nước hòa hợp tử ý, bên trong không biết là bảo dịch bậc nào, tựa như nước suối trong vắt có thể thấy đáy, bên trên mặt nước lượn lờ tử ý, chỉ cần ngửi một hơi liền có thể cảm giác được như đông lai tử khí thuần khiết vậy.

Loại tử khí này chính là Tiên khí thuần chính nhất!

Trung tâm nhất của đầm nước lại có một tòa tế đài hắc thổ, mà trong tế đài lại có một cái cọc gỗ nhỏ đã bị gãy.

Mặc dù nhìn qua đã gãy không biết bao nhiêu năm rồi nhưng mặt cắt của cái cọc gỗ này lại như mới, có nước chảy ra rơi vào trong đầm nước.

- Phương đại gia, ngươi đưa ta tới đó được không?

Tiểu Manh Nữ nhìn đầm nước kia, nhìn cái cọc kia, trong ánh mắt xuất hiện khát vọng mãnh liệt.

Phương Hành gật đầu, dường như cũng đoán được rất nhiề thứ.

Hắn ôm Tiểu Manh Nữ, hai cánh tay nhẹ nhàng dùng sức, sau đó một luồng tiên lực nâng lên đưa nàng tới đầm nước.

Thân thể của Tiểu Manh Nữ nhẹ nhàng rơi vào trên cọc gỗ, bởi vì trước đó nàng vẫn nằm trên giường, được nha đầu Si Nhi chăm sóc, vì vậy nàng cũng không đi giày, Hai cái chân bó trắng tinh, khi bàn chân nhỏ đạp lên mặt cắt của cọc gỗ bỗng nhiên xuất hiện một chút biến hóa. Giống như xuyên qua gỗ, từ lòng bàn thân tràn lên toàn thân Tiểu Manh Nữ, dường như dung hợp thành một thể.

Bạn cần đăng nhập để bình luận