Lược Thiên Ký

Chương 1262: Hung hiểm có, tạo hóa nơi đâu?


Lúc ở Thiên Nguyên, thổ nạp điều tức tự có linh khí sinh ra trong cơ thể, nhưng trong tinh vực lại không có linh khí, tuy đến cảnh giới như bọn họ, nhục thân thông linh, chỉ cần không chết, trong huyết mạch cũng sẽ tự có pháp lực sinh ra, nhưng tốc độ rốt cuộc chậm hơn nhiều so với ở Thiên Nguyên. Vì thế ở trong tinh vực, làm sao để kịp thời bổ sung pháp lực là điều vô cùng quan trọng. Lại thêm trong tinh vực hung hiểm vô số, ai cũng không dám chủ quan, thông thường đều sẽ tùy thời bảo chứng một thân pháp lực luôn nằm ở trạng thái đỉnh phong, tiêu hao một bộ phận liền lập tức bổ trở về, chính bởi vì nguyên nhân này, linh tinh liền trở thành tài nguyên tiêu hao trọng yếu nhất trong ngày thường!

Có thể nói, ở một khía cạnh nào đó, với người tu hành trong tinh vực, linh tinh có ý nghĩa không khác gì thức ăn đối với người bình thường!

Ngũ lão liên thủ cầu tiên, chuẩn bị không thể nói không đầy đủ, đối với tài nguyên tiêu hao trọng yếu như vậy, tất nhiên cũng được chuẩn bị không ít. Nhưng rốt cuộc bọn họ bế tử quan đã lâu, cùng tu hành giới sớm đã đứt liên hệ, dù bản thân cũng có mấy chỗ di tàng, nhưng toàn bộ thu thập lại cũng không nhiều bằng một mình Phương Hành!

Bình thường bọn họ ở trong tiểu thế giới của Lam tiên sinh, đại đa số tinh linh tiêu hao đều do Lam tiên sinh chuẩn bị, chỉ lúc hữu dụng mới sẽ phân cho các nàng. Như thế, người nào có thể phân được bao nhiêu linh tinh đều có định số, vô cùng đáng thương. Vì vậy lúc này vừa thấy Phương Hành ra tay phóng khoáng, ánh mắt liền bất giác trợn trừng, công phu dưỡng khí tốt đến mấy cũng nhịn không được nhìn nhiều vài lần!

Nhưng mà người khác chỉ xem xem, lão ẩu tóc rối xuất thân Thần Châu bắc vực Phù Khí đạo kia lại trực tiếp mở miệng đòi muốn. Theo nàng thấy, bằng thân phận và tu vị của mình, lại thêm một đường đi tới quả thực là làm trâu làm ngựa, mở đường vượt hiểm, trong khi tiểu quỷ này một mực núp trong Thần cung phía sau uống rượu, thiếu nợ mình rất nhiều, mình mở miệng đòi, hắn còn không nhanh nhanh hiến lên?

Nhưng không ngờ rằng, Phương Hành không chỉ không cấp, còn đáp một câu khiến nàng nghẹn đến nói không nên lời!

Tâm tình đại nộ, tóc rối tung bay, liền muốn bay tới chỗ Phương Hành!

Lấy tính tình và suy nghĩ của nàng, tự nhiên không để loại tiểu bối như Phương Hành vào mắt, vừa nổi giận liền muốn ra tay giáo huấn!

- Định chết chung cả đám à?

Phương Hành sắc mặt không sợ, đột nhiên siết chặt trận kỳ, hung hăng nói.

Lão ẩu tóc rối còn chưa kịp phản ứng, đám người Lam tiên sinh lại đều bị dọa nhảy dựng, bọn họ tự nhiên đều nhìn ra dụng ý của Phương Hành, rõ ràng là một lời không hợp liền muốn trực tiếp bóp nát trận kỳ, lôi mọi người cùng chết chung. Hành động này trực tiếp hù cho ba người Lam tiên sinh và Văn tiên sinh, Lộc Tẩu vội đồng loạt ra tay ngăn trở, Lam tiên sinh quát to:

- Yêu bà, cần gì chấp nhặt đứa trẻ ranh, không định thành tiên nữa à?

- Hừ!

Lão ẩu tóc rối tự nhiên cũng hiểu được lợi hại, tóc rối khẽ giương, lại chưa ra tay, chỉ là cơn giận trong lòng rốt cuộc khó bình, lành lạnh nhìn chằm chằm Phương Hành, nói:

- Vãn bối bây giờ đúng là khác với chúng ta khi xưa, lão thân một đường hộ ngươi đến nơi này, mà ngươi ngay cả nửa điểm tôn trọng hiếu kính đều cầm không được? Hừ, không biết là sư trưởng không biết lễ số nào dạy ra...

- Chín vị thúc thúc Quỷ Yên cốc dạy ra, có bản sự ngươi tìm bọn hắn mà hỏi...

Phương Hành cười lạnh không ngừng, mắt liếc lão ấu tóc rối, bộ dạng đầy khiêu hấn.

- Ngươi tưởng lão thân không dám?

Lão ẩu tóc rối phẫn nộ:

- Đợi ta thành tiên đi về, tất nhiên sẽ tìm chúng tính sổ...

- Bọn họ chết mấy chục năm rồi, ngươi thành tiên cũng tìm không ra bọn họ, thành quỷ thì còn được...

Phương Hành bật cười, nhìn lão ẩu tóc rối như nhìn một kẻ ngu!

- Ngươi...

Câu kia lần nữa chọc giận lão ẩu tóc rối, đầu tóc xám trắng lại bay lên.

- Sao?

Phương Hành không chút yếu kém trừng ngược lại nàng, rất có giá thế một lời không hợp liền động thủ.

- Đủ rồi!

Lam tiên sinh sợ hai bọn họ động thủ, hãm cả đám vào hiểm địa, thấp giọng hét lớn.

Cầu tiên ngũ lão lấy hắn làm đầu, thấy hắn thật sự nổi giận, lão ẩu tóc rối tuy trong lòng bất mãn, nhưng cũng không thể không thu lại một thân sát khí, lành lạnh coi chừng Phương Hành. Lam tiên sinh cũng rất đành chịu, bất mãn quét Phương Hành một cái. Một đường đi tới, bọn họ đều không phải kẻ ngu, có ai mà muốn làm trâu làm ngựa cho kẻ khác, bất mãn đối với Phương Hành tất nhiên là có. Lúc này càng nhịn không được nghĩ ở trong lòng, tiểu ma đầu này đúng là đáng ghét, không cấp linh tinh thì cũng thôi, cần gì phải cố ý chọc giận lão bà kia?

Ngược lại, Phương Hành tựa hồ đoán được hắn đang nghĩ gì, nhỏ giọng thầm thì:

- Mấy ngàn tuổi đầu còn dày mặt đấu miệng với ta?

Trong lòng lão ẩu cảm thấy thế nào người khác không biết, trong lòng bọn họ lại đều vừa tức vừa đành chịu.

- Chuẩn bị lên đường thôi, nhanh chút sang bờ bên kia thì hơn...

Lam tiên sinh không nguyện tiếp tục dây dưa ở chỗ này, đêm dài lắm mộng, không bằng lên đường, như vậy ít ra có thể thành thật chút!

Sáu người hai phù tiếp tục lên đường, vẫn như trước đây, vượt qua tinh lưu, rốt cuộc mặt trước đã đi qua ba ngày, biết phương pháp này rất ổn thỏa, liền cũng không căng thẳng như lúc đầu, biết chỉ cần mình duy trì Bát Hoang Lục Hợp trận vận chuyển, thời thời khắc khắc rót pháp lực vào hai đạo nhân phù, vậy liền không cần lo lắng sinh linh quỷ dị trên vẫn thạch chung quanh thương hại đến mình...

Tâm tình biến hóa của Phương Hành là lộ rõ nhất, sau khi lần nữa lên đường, hai mắt liền không ngừng nhìn ngắm bốn phía, như là đang tìm kiếm thứ gì đó, bộ dạng khá là thờ ơ. Qua chuyện vừa rồi, lão ẩu tóc rối rõ ràng rất bất mãn với hắn, một mực chú ý, thấy bộ dạng đó của hắn liền nhịn không được sinh tức tối, giận mắng:

- Thằng nhãi, ngươi loạn nhìn cái gì?

- Ta tìm bảo tàng, ngươi quản được chắc?

Phương Hành cũng không quay đầu, truyền âm đáp một câu, lão ẩu tóc rối nghe mà tay khẽ run rẩy.

Chẳng qua nàng cho rằng Phương Hành đang cố ý chọc giận, lại không biết lúc này trong lòng Phương Hành quả thật nghĩ đến tìm bảo tàng!

Đoạn thời gian qua trong Thần cung không ít lần cùng Ngao Liệt tán gẫu, tuy đến hiện tại tiểu long kia vẫn cự tuyệt không hợp tác, một khi nói đến sự vật then chốt liền tảng lờ đi, nhưng Phương Hành tinh ranh như quỷ, vẫn moi ra được không ít lời. Biết Long Tộc cổ tiên lộ là nơi hung hiểm và tạo hóa cộng tồn, sinh linh bước lên tiên lộ Long Tộc không chỉ phải xông quan, còn có thể được đến tiền bối gửi tặng, thực lực đại trướng. Trước đây nó không nguyện cùng hưởng tiên lộ, phần lớn là đến từ nguyên nhân này. Đối với sinh linh Long Tộc mà nói, tiên lộ chính là bảo khố nhà mình, ai lại nguyện ý mở ra bảo khố để người ngoài tới cùng phân bảo bối?

Lúc này, Phương Hành chính đang không ngừng suy xét, bảo khố ở đâu?

Một đường đi tới, hung hiểm gặp được không ít, đau khổ cũng trải qua rất nhiều, lại mãi chẳng thấy cơ duyên tạo hóa gì!

Nay đã sắp vượt qua cửa đại nạn đầu tiên trên tiên lộ Long Tộc, chẳng lẽ vẫn không thấy được bảo tàng?

Hay là, tạo hóa cơ duyên đầu tiên nằm ở ngay sau tinh lưu này, vậy phải lưu ý chút, đừng để người khác cướp được!

Nhưng mà vừa nghĩ lại, Cửu Đầu Trùng sớm đã vượt qua tinh lưu, sẽ không đoạt hết tạo hóa rồi chứ?

Càng nghĩ càng lo lắng, càng nhịn không được than vắn thở dài.

Thời gian vượt qua mảnh tinh lưu này vượt xa dự đoán của mọi người, tuy phương pháp quả thực không sai, một đường hữu kinh vô hiểm, nhưng linh tinh tiêu hao hiển nhiên siêu quá tưởng tượng của bọn họ. Đối với đám người Lam tiên sinh mà nói, nay đã lên đường được vài tháng, tinh linh tiêu hao cũng không nhiều, vốn tưởng rằng lượng tài nguyên mình chuẩn bị sẽ đủ, lại không ngờ, trên đạo cửa ải đầu tiên đã tiêu hao nhiều như thế. Bởi vậy trong lòng không khỏi có chút bất an, đến ngày thứ chín liền nhịn không được bắt đầu hướng Phương Hành cầu trợ.

Phương Hành ngược lại đắc ý dương dương, từ lúc dùng rượu đổi bảo bối từ Lộc Tẩu hắn đã có chủ ý này, chỉ là không ngờ, mình chuẩn bị nhiều đồ tốt như vậy, cuối cùng lại là tinh linh bình thường có tác dụng nhất. Dù sao hắn cũng tích trữ không ít linh tinh, số lượng nhiều đến cả bản thân đều khó tính toán ra được, sợ là dùng tới tám trăm năm, ngàn tám năm cũng dùng không hết, lúc này tự nhiên bỏ được lấy ra phân hưởng...

Đương nhiên không phải miễn phí phân hưởng!

Về mặt đòi muốn thù lao Phương Hành không có nửa điểm khách khí, cũng sẽ không ngượng ngập, tố chất tâm lý khá là vững!

Vô luận linh đan cũng tốt, pháp bảo cũng được, thần thông pháp quyết cũng không sao, tóm lại không kiêng ăn, đáng tiền liền muốn...

Dù gì nhất thời cũng không tìm thấy tạo hóa lưu lại trên tiên lộ Long Tộc, vậy trước xao trá một phen đám ngũ lão muốn thành tiên này cũng được!

Rốt cuộc với loại lão yêu quái động tí sống mấy ngàn năm này, đồ vật mang theo trên người đều toàn là bảo bối!

- Phương tiểu hữu, mọi người cùng hội cùng thuyền, cần gì phải rạch ròi như thế? Bán ta rẻ chút...

Đối mặt với khuôn mặt hưng phấn kia của Phương Hành, ngay cả Lam tiên sinh cũng nhịn không được lúng túng cầu tình.

- Huynh đệ cùng hội cùng thuyền cũng phải tính rõ ràng... Ngươi nhẫn tâm gạt ta?

Phương Hành trừng mắt lên, bộ dạng thiết diện vô tư, Lam tiên sinh nghẹn lời, cuối cùng cầm một đạo pháp bảo đổi trăm lượng linh tinh, nay linh tinh hắn tích trữ còn chưa tiêu hao hết, chỉ là nghĩ đến đường này còn xa xa không thấy điểm cuối, liền không bỏ được tiêu hao sạch sẽ, có thể tiết kiệm thì vẫn nên tiết kiệm. Ngay cả hắn đều bắt đầu tiêu tiền mua, những người khác tự nhiên càng không lựa chọn, Văn tiên sinh dùng ba đạo phù văn đổi trăm lượng linh tinh, lão ẩu tóc rối cũng lấy ra ba bộ thi khôi cất kỹ đổi trăm lượng. Đến như Quỷ tiên sinh cũng lấy ra một khối Băng Sương ngọc hiếm thấy đổi trăm lượng linh tinh.

Trên tay nâng lên một đống linh tinh, đổi đi ra bốn trăm lượng, chỉ còn Lộc Tẩu là không lên tiếng.

Bộ dạng lão đầu có vẻ khá khó xử, đồ đạc trên người hắn kém không nhiều đều dùng để đổi rượu hết cả.

- Cầm lấy, đừng khách khí!

Vạn vạn không ngờ Phương Hành trước đây đối với hắn vẫn luôn vô cùng hẹp hòi, nay sau khi đưa cho đám người Lam tiên sinh mỗi người trăm lượng linh tinh, liền nhét mấy trăm lượng linh tinh còn lại vào tay hắn. Hành động thoải mái này, đừng nói đám người Lam tiên sinh và lão ẩu tóc rối, ngay cả chính Lộc Tẩu đều không khỏi cả kinh, nâng lên linh tinh, mắt nhìn Phương Hành, bộ dạng không biết xoay sở...

- Với quan hệ hai ta, ta có thể bạc đãi ngươi?

Phương Hành một mặt thành khẩn, thoải mái nói:

- Dùng hết chỗ ta còn có, đừng đau lòng!

Bạn cần đăng nhập để bình luận