Lược Thiên Ký

Chương 1096: Gặp cố nhân


Trên thềm đá lên núi cũng không có mộ phần, chỉ là vì một vài cố nhân đã từng chết ở đây mà thôi.

Phương Hành cũng không bái, chắp tay sau lưng ngẩng đầu. Đều nói người chết là lớn nhưng khí độ này của hắn còn lớn hơn cả người chết, chỉ là bước chân có phần chậm chạp. Mỗi khi qua một chỗ đều thoáng nghỉ chân, sau đó nhìn về một nơi không có vật gì, cũng không nói chuyện, chỉ nhìn một chút rồi đi liền. Dao Trì tiểu công chúa tò mò đi theo bên cạnh hắn, trong bụng lại trầm mặc suy nghĩ. Tổng cộng hắn đi qua mười chỗ, có nhiều chỗ dừng lâu chút, có nhiều chỗ dừng hơi ngắn. Thời gian dừng lại ở nơi thứ tám là dài nhất, cuối cùng thì trực tiếp leo lên đỉnh Phong Thiện sơn. Nơi đó rõ ràng có một sân rộng có văn lộ phong cách cổ xưa, dấu vết còn chưa mờ dường như đã từng phát sinh gì đó.

- Nếu có cơ hội ta lại muốn hỏi các ngươi, sau khi chết có hối hận hay không...

Hắn đứng ở đỉnh núi nhìn xuống dưới, sau một hồi lâu trầm mặc thì nhẹ lẩm bẩm một câu.

- Trước đây ta cũng nghe nói chuyện của ngươi trên Phong Thiện sơn, ta cảm thấy được nha...

Dao Trì tiểu công chúa thận trọng xông tới, nhìn dáng vẻ như là muốn an ủi hắn hai câu.

Phương Hành lại liếc mắt nhìn nàng:

- Mắc mớ gì tới ngươi?

Nói rồi tay áo rung lên xoay người đi về phía Thần Tiêu đại điện cách đó không xa, dáng vẻ cực kỳ giận dữ.

Dao Trì tiểu công chúa ngẩn ngơ, nhất thời nghiến răng nghiến lợi nhìn, nắm quả đấm nhỏ đuổi sát phía sau. Phương Hành cũng cười ha ha một tiếng, bước nhanh về phía Thần Tiêu đại điện. Hai người này cãi nhau nhưng lại làm bên ngoài Thần Tiêu đại điện đang yên tĩnh trở lên có thêm mấy phần sức sống. Chỉ có điều khi đang muốn xông vào Thần Tiêu đại điện thì có mấy lão giả mặc khôi bào đi ra, ánh mắt không âm không dương nhìn hai người bọn họ, ánh mắt kia một màu xám trắng, tỏa ra tử khí người sống không thể có.

- Nhìn cái gì thế, không thấy người ta cãi nhau bao giờ à?

Phương Hành cùng Dao Trì tiểu công chúa đều bị mấy người này làm hoảng sợ, trợn mắt nhìn lại.

- Trước Thần Tiêu điện há lại cho các ngươi hồ đồ?

Lão giả mặc áo bào xám đều tựa như bị làm giậc mình! Khi còn chưa kịp trả lời, ở phía sau bọn họ đã có người quát lên, Phương Hành xuyên qua khe hở giữa mấy lão giả mặc áo bào xám lại phát hiện ra một nữ tử thân thể như ngọc, mặc váy lụa mỏng xanh biếc trên người, thân cao mảnh khảnh, trên đầu cài một csi trâm màu đồng, cả người đều mang ngạo ý nhàn nhạt, ánh mắt nhàn nhạt nhìn qua.

- Hửm?

Phương Hành và Dao trì tiểu công chúa nhìn thấy cô gái này thì đồng thời khẽ run, chân mày cau lại.

Nàng kia vẻ mặt nhàn nhạt cười, dáng người nhẹ nhàng đứng tại chỗ khẽ hất hàm, dường như đang chờ hai người bọn họ mở miệng.

Dao Trì tiểu công chúa nhìn thấy nàng kia thì chân mày nhíu chặt, sự bất mãn sâu sắc lóe lên trong đáy mắt.

Phương Hành cũng nhíu chặt mày nhìn nàng kia nửa ngày rồi mới thở dài một hơi.

- Nhìn khá quen, nàng ta là ai vậy?

Nữ tử mặc thúy y có chút tự đắc, đang chờ Phương Hành và Dao Trì tiểu công chúa mở miệng, chỉ có điều thế nào cũng không ngờ tới ma đầu kia vừa mở miệng lại hỏi một câu như vậy. Nhất thời khí sắc phát xanh, dường như chuyện Phương Hành không nhận ra nàng ta làm nàng ta rất phẫn nộ, nhưng Dao Trì tiểu công chúa lại bình tĩnh nhìn nàng ta vài cái, lạnh lùng nói:

- Thân phận của vị này không bình thường đâu, chính là thần nữ của Trưởng Tông gia, một rong bát đại gia của Thần Châu, Trưởng Tôn Thanh Lưu đại tiểu thư, không biết tại sao nàng ta lại xuất hiện ở đây...

- Trưởng Tôn Thanh Lưu?

Vẻ mặt của Phương Hành hơi đông lại một cái, sau đó lắc đầu nói:

- Vẫn không nhớ ra!

Sắc mặt của Trưởng Tôn Thanh Lưu đã vô cùng khó coi, dứt khoát không để ý tới Phương Hành, ánh mắt nhàn nhạt nhìn Dao Trì tiểu công chúa, lạnh lùng nói:

- Dao Trì tiểu công chúa có thể tới được Thần Tiêu cung, Trưởng Tôn gia ta vì sao không thể tới chứ? Ha ha, Tiêu Thanh muội muội, thật không ngờ, nghe nói Phù Dao cung ngươi đã đi tới Tịnh Thổ cả rồi, giơ đại kỳ lên ý đồ tử chiến tới cùng với Thần tộc, ngươi lại thật thông minh, âm thầm lẻn đi đầu phục, hoặc là... ngươi đang gả cho gà theo gà, gả cho chó theo chó hả?

- Ngươi ... ngươi mới là chó đó...

Tính khí của Dao Trì tiểu công chúa không tốt, nhưng cũng không phải người đầu răng miệng ly, trong chốc lát bị nói như vậy nhưng lại lắp bắp không phản bác được.

- Đàn bà thúi, quay lại!

Phương Hành bỗng nhiên la lên một câu, làm tiểu công chúa và Trưởng Tôn Thanh Lưu đều hoảng sợ.

Phương Hành lại trừng Dao Trì tiểu công chúa một cái:

- Cãi nhau ầm ĩ thế làm gì, về sau làm sao là người của Phương gia được?

Lúc đầu Dao Trì tiểu công chúa đầy mặt là sự ủy khuất nhưng lúc này vẻ mặt lại trở nên cực kỳ đặc sắc.

Trưởng Tôn Thanh Lưu cũng như thế, ngẩn ngơ, còn chưa nói lên lời, Phương Hành cũng đã dắt tay của Dao Trì tiểu công chúa đi vào trong đại điện. Lúc đi qua người của Trưởng Tôn Thanh Lưu đột nhiên nghiêng đầu qua ngửi một cái, cười hì hì nói:

- Thật là thơm...

Trưởng Tôn Thanh Lưu hoảng sợ lui về phía sau một bước, vẻ mặt nghi hoặc mơ hồ.

Qua một lát vẻ mặt mới đột nhiên trở nên ảo não, suy nghĩ rõ ràng ý trong lời nói của Phương Hành.

Mình mới rồi nói Dao Trì tiểu công chúa gả cho chó thì theo chó là đang âm thầm mắng tiểu ma đầu kia vài câu, lại không ngờ ma đầu kia lại lập tức ngửi ngửi người mình, còn nói mình thơm quá, chẳng phải là đang loạn mắng mình là thứ gì đó hay sao?*

*Ý Phương Hành chỉ Thanh Lưu là *ứt

Nhưng Dao Trì tiểu công chúa lại đè vai của Phương Hành xuống, bất mãn nói:

- Ngươi ngửi nàng ta làm cái gì hả?

Phương Hành không chút khách khí bóp lại:

- Ngươi cãi nhau ầm ĩ không thắng còn bắt đầu chân chó đấy hả...

Bên trong đại điện, bầu không khí nghiêm túc nên làm trò cãi lộn của mấy người bọn họ có vẻ hết sức cổ quái. Sau khi vào trong đại điện, Phương Hành nhướn mắt nhìn thẳng lên thì không khỏi hơi ngẩn người một chút, trong đại điện này xây dựng cực kỳ uy vũ, cao chín mươi chín trượng, rộng chín mươi chín trượng, cho nên ngay cả sinh lực hóa hình người như Áo Cổ Tiểu Thần Vương cũng có thể tự do ra vào. Phần cuối đại điện cũng không có vương tọa, có một pho tượng màu đen dựng thẳng, cao chín trượng chín, cũng không biết là do chất liệu gì tạc tành làm cho người ta có cảm giác sức sống bừng bừng.

Mà ở hai bên đại điện lần lượt trung bày một hàng bồ đoàn, đã có đầy người ngồi đó đó, đủ loại sinh linh, không dưới một trăm, lấy sinh linh Thần tộc làm chủ, ở giữa có đủ cả tu sĩ nhân tộc. Lúc này vô số ánh mắt đều nhìn về phía Phương Hành cùng với Dao Trì tiểu công chúa bị hắn kéo vào trong đại điện. Có lạnh lùng chế giễu, có khinh bỉ, có hiếu kỳ, cũng có vài ánh mắt xen lẫn rất nhiều sự khiếp sợ.

Ngược lại thì mọi người đã tề tụ đông đủ, quanh đấy không còn nhiều vị trí trống, Phương Hành đã tới chậm rồi.

- Dùng ánh mắt như vậy nhìn tiểu tức phụ của ta là muốn làm cái gì?

Phương Hành đẩy Dao Trì tiểu công chúa về phía sau một cái, đầy mặt là sự cảnh giác trừng những ánh mắt kia.

Trong chốc lát, những người có mặt lại dở khóc dở cười, ai thèm nhìn vợ ngươi chứ?

Tuy mỹ danh của Dao Trì tiểu công chúa truyền khắp thiên hạ nhưng lúc này chư tu lại quan tâm tới ngươi hơn đó...

Phương Hành cũng không biết là cố ý bới móc hay là càn quấy, trừng mọi người một cái sau đó liền nhìn thấy một chỗ bồ đoàn còn trống, đĩnh đạc đi tới. Không ngờ còn chưa ngồi xuống, bên người đã vang lên một tiếng quát lạnh:

- Đây không phải chỗ ngươi nên ngồi!

Phương Hành nhìn theo tiếng nói, là một sinh linh Thần tộc người mặc cổ bào, hiện đang hình người nhưng đầu lại có hai sừng, phía sau có đuôi như rắn, ánh mắt lạnh lùng nhìn tới, không hề che giấu sự khinh bỉ cùng coi thường trong ánh mắt. Trong lòng hắn lập tức nở nụ cười gằn, bàn tay khẽ nhúc nhích muốn tiện tay đánh một cái tát qua, trong khoảng thời gian mình đang bực mình chỉ sợ không có ai để mình giải tỏa. Không ngờ tới vừa muốn giơ tay lên, ở phía đối diện lại vang lên một giọng nói trong trẻo:

- Phương Hành đạo hữu, ở đây có dành lại vị trí cho ngươi, qua đây ngồi đi!

Giọng nói này rất bình tĩnh, nhưng Phương Hành vừa nghe xong thì nhướng mày, ánh mắt lạnh lùng nhìn sang.

Chỗ giọng nói kia truyền tới trước sau có rất nhiều người đang ngồi, đều không ngoại lệ là tu sĩ nhân tộc. Ở trong đám đó có không ít người nhìn quen mắt, hiển nhiên là hạng người lúc trước từng đánh với hắn, có rất nhiều người trước tới giờ không hề nghĩ tới sẽ xuất hiện ở đây. Truyền nhân Hung Đạo của Tiểu Tiên Giới cũng ngồi ở đó, chỉ có điều hấp dẫn ánh mắt của Phương Hành hơn là một vị ngồi bên dưới truyền nhân của Tiểu Tiên giới. Hắn đang lẳng lặng nhìn, chính là một ánh mắt thiện ý trong số không nhiều ánh mắt trong đại điện này...

Nhìn thấy y, Phương Hành cũng liền quên đi chuyện muốn tìm sinh linh Thần tộc gây phiền phức, xoay người đi về phía y.

- Ngươi... tại sao ngươi lại ở đây?

Lúc Dao Trì tiểu công chúa thấy được người này thì cũng ngẩn ngơ, vẻ mặt có vẻ vô cùng khiếp sợ.

Nếu nói là thấy được Trưởng Tôn Thanh Lưu của một trong bát đại gia Thần Châu Trung vực ở đây, ánh mắt của nàng chỉ là hơi có vẻ ngoài ý muốn. Nhưng khi nhìn thấy người này thì thật sự là vô cùng khiếp sợ, khuôn mặt khó có thể tin, cực kỳ cổ quái.

Dao Trì tiểu công chúa khó nén được sự khiếp sợ trong lòng, thốt lên, Phương Hành cũng không nói lời nào.

Hắn đi thẳng tới trước mặt người này, vẫn trầm mặc, chỉ nhìn chằm chằm vào y...

- Từ sau khi nghe được tin tức của ngươi, ta liền luôn chờ ngươi tới đây!

Người nọ cũng đứng lên, thân thể như ngọc, mặt mày vô tư, thanh sam bay bay, có vẻ phong thần tuấn lãng.

- Người này là ai vậy?

Sau khi trầm mặc một hồi lâu, Phương Hành rốt cục cũng mở miệng, trên mặt xuất hiện nụ cười hỏi Dao Trì tiểu công chúa ở sau lưng.

- Chuyện này...

Người mặt sắt không ngờ Phương Hành lại hỏi lời này, hơi chậm lại rồi nở nụ cười gượng.

Còn Dao Trì tiểu công chúa thì cân nhắc từng chữ, nhẹ nhàng mở miệng:

- Hắn tên là Triệu Hồng Anh, chính là trưởng tử của Triệu gia, cổ thế gia Thần Châu Trung Vực, từ thuở nhỏ liền thể hiện thiên tư hơn người, một thân tu vi sâu không lường được, từng cùng được xưng là tứ đại công tử Thần Châu Trung Vực cùng với Thiếu Tư Đồ Phù Dao cung, thần tử Viên Bất Ngũ của Viên gia, thủ đồ Ly Hận công tử của Ly Hận Thiên. Từng phụng mệnh Thánh Nhân trấn thủ ở Ma Uyên mười năm, là môn đồ của Thánh Nhân...

Nghe Dao Trì tiểu công chúa liệt kê từng chuyện mình đã trải qua, người mặt sắt, hoặc nói là Triệu Hồng Anh cũng thấp giọng cười gượng, không mở miệng.

Còn sắc mặt của Phương Hành cũng trở nên cực kỳ cổ quái.

Trong đại điện này hắn nhìn thấy được rất nhiều người khiến người ta không tưởng được, bao gồm cả Trưởng Tôn Thanh Lưu cũng là như thế.

Chỉ là cho dù có bao nhiêu, người trước mắt này mới làm cho hắn không tưởng tượng được nhất.

Thời gian dường như bị kéo dài, ánh mắt của hai người bọn họ đối diện nhau, đều có hàm ý phức tạp khó tả.

Chỉ có điều trên thực tế cũng mới qua thời gian một hai hơi thở, Phương Hành đã nở nụ cười hì hì tự tay vỗ vỗ bả vai của Triệu Hồng Anh, cười nói:

- Không ngờ tới ngươi cũng ở đây, thật là làm cho ta có phần ngoài ý muốn, đầu quân cho Thần tộc từ lúc nào thế?

Nói rồi ánh mắt quét một vòng bốn phía:

- Muội muội ngươi đâu rồi?

Bạn cần đăng nhập để bình luận