Lược Thiên Ký

Chương 990: Vị kia ở trong Vạn Bảo Lâu




Thời điểm Đại Tuyết Sơn, Thái Cổ Yêu Đạo tới Thần Châu Nam Vực, tất cả trợn tròn cả mắt!

Tới bây giờ bọn họ mới minh bạch, Phương Hành nói cho bọn hắn một kinh hỉ là cái gì...

Là một Bàn Đào Yến!

Lúc ở Côn Luân Sơn, bởi vì Đại Tuyết Sơn và Thái Cổ Yêu Đạo đều có ý muốn báo thù cho Phương Hành, cho nên mặc dù tiếp nhận Dao Trì mời, tiến về dự tiệc, nhưng Bàn Đào này là không muốn ăn, nói cách khác, lúc đó bọn hắn không nghĩ tới mình có thể chân chính tham gia Bàn Đào Yến, trong vô thức không coi mình là khách nhân của Bàn Đào Yến, mà lúc đó bọn họ sở tác sở vi, tất cả đều bị Phương Hành nhìn ở trong mắt, tiểu ma đầu cho tới bây giờ đều là có thù báo thù, có ân báo ân, thế là làm một trận Bàn Đào Yến!

Một màn mà Đại Tuyết Sơn và Thái Cổ Yêu Đạo nhìn thấy, chính là Sơn Trại Bàn Đào Yến!

- Chư vị tiền bối hữu lễ, vãn bối dâng sư mệnh, chuyên ở đây nghênh đón người tham dự hội nghị...

Bên cạnh núi hoang, Phương Thanh La choàng một bộ ngân giáp dở dở ương ương nhìn càng quái dị hơn, Kỳ Lân không giống Kỳ Lân, quái vật không giống quái vật, rõ ràng là dữ tợn giống như yêu quái ăn người, hết lần này tới lần khác nói năng nhã nhặn, bày ra một bộ biết lễ nghi đón khách, mà sau lưng nó, thì dựng hai cột cờ lớn, bên trái viết "Thống Thiên Đạo Chủ đạo tràng", mà bên phải thì viết "Sơn Trại Bàn Đào đại hội", lá cờ bay bổng, trăm dặm có thể thấy được, có loại cảm giác cực kỳ uy phong.

- A... chữ viết của Phương Hành lại có tiến triển!

Hồ Cầm lão nhân dở khóc dở cười, mang theo một đám đệ tử Đại Tuyết Sơn ngừng chân ở cửa trại, nhìn nét chữ nhẹ nhàng gật đầu.

Ngược lại là Phương Thanh La nghe vậy mặt mũi có chút không có ý tứ:

- Chữ này không phải sư phụ viết, là ta dùng miệng ngậm bút vẽ ra...

Hồ Cầm lão nhân xạm mặt, lắc đầu thở dài, không biết nói cái gì cho phải.

- Đi đi đi, đi xem tiểu thổ phỉ có thể làm ra Bàn Đào đại hội dạng gì...

Kim Ô không để ý tới chữ viết đẹp xấu, hào hứng muốn chạy vào trong sơn trại.

Đám người khác cũng sớm tò mò, từng cái không nói nhiều, theo Đại Bằng Tà Vương và Hồ Cầm lão nhân vào đạo tràng giản dị, vượt qua một góc núi, nhìn về phía trước, lại lập tức sửng sốt, từng cái dở khóc dở cười...

Khoan hãy nói, đồ vật ở Dao Trì Tiên Hội có, nơi này đều có!

Chỗ thiết lập Sơn Trại Bàn Đào Yến, là vài núi hoang tựa lưng Ma Uyên, lúc này trong núi đã bày đầy bàn đá ghế đá, càng có một ít lụa đỏ lụa xanh, phiêu phiêu sái sái bay theo gió, mà ở trong núi, lại có mấy ngàn thái giám cung nữ bận rộn trưng bày, bưng lấy một bàn một bàn món ăn truyền tống ở trong núi, hơn nữa ở trong cốc, thì có mấy trăm đại hán mình trần đổ mồ hôi như mưa, mổ heo làm dê, đốt than bày nồi, làm cho người cảm thán, Hội Bàn Đào này thật đúng là...

Không có một chút tiên phong đạo khí, nhưng khói lửa nhân gian lại trực chỉ mây xanh!

- Cái này... Ngàn năm một lần Dao Trì Tiên Hội, là sự tình phong nhã, tiểu ma... còn Hội Bàn Đào của Phương tiểu hữu, thật đúng là...

Ở sau lưng Đại Bằng Tà Vương, một lão ẩu mặc áo xanh thở dài, có chút bất đắc dĩ.

Mặc dù nàng không nói tiếp, nhưng ai cũng nghe được rõ ràng, nàng cảm thấy Dao Trì Tiên Hội là sự tình phong nhã, mà Sơn Trại Tiên Hội thì thành đại tục, thậm chí nói đại tục cũng là khen hắn, căn bản chính là tục không chịu nổi...

- Có Bàn Đào cho ngươi ăn không được sao?

Đại Bằng Tà Vương lạnh nhạt nói, lại làm Thanh Y lão ẩu nói không ra lời.

- Bàn Đào Hội này, làm sư phụ ta bỏ ra không ít tâm tư!

Phương Thanh La nghe lại dương dương đắc ý:

- Chúng ta ở nơi này chỉ ăn Bàn Đào, răng cũng ê ẩm, hơn nữa nhanh ngán, sư phụ ta vì chiêu đãi khách nhân, chuyên môn chạy tới thế gian thu heo mua dê, sau đó thấy nhân thủ không đủ, lại bảo ta đi Ngạo Lai quốc, một hơi nhiếp toàn bộ thái giám cung nữ ở trong hoàng cung qua, đầu bếp đồ tể, càng là giá cao thuê nhân sĩ chuyên nghiệp tới...

Nó không giải thích còn tốt, vừa giải thích, một đám tu sĩ sắc mặt càng đen hơn.

Đây con mẹ nó ở đâu là tiên yến ah, rõ ràng là yêu quái chiếm núi làm vua mới như vậy a?

Con lừa này còn đắc ý nói cái gì mình một hơi hút đi toàn bộ cung nữ thái giám trong hoàng cung...

Ngươi như vậy không sợ có tu sĩ lợi hại đi ngang qua, coi ngươi là yêu quái ăn người hàng phục sao!

- Ai, yến hội của các ngươi làm còn chưa đủ long trọng ah...

Kim Ô gian giảo đánh giá dã yến, như có điều suy nghĩ nói.

- Ai u, vậy xin Kim sư bá chỉ điểm...

Phương Thanh La nghiêm túc nhìn Kim Ô.

Kim Ô sắc mị mị nở nụ cười:

- Chỉ có tiệc rượu làm sao đủ? Ít nhất cũng phải bắt mấy trăm kỹ nữ tới hát múa mới được ah!

- Ah, có đạo lý, khó trách sư phụ một mực nói cảm thấy thiếu thiếu cái gì đấy!

Phương Thanh La nghe xong bừng tỉnh đại ngộ, muốn đi vào quốc độ phàm nhân bắt kỹ nữ.

Đại Bằng Tà Vương lại nhảy dựng, một tay đập tới đầu Kim Ô...

- Nếu tiểu tử kia là sỉ nhục Nhân tộc, vậy ngươi chính là sỉ nhục Yêu tộc!

Kim Ô không sợ trời không sợ đất, duy chỉ kiêng kị Đại Bằng Tà Vương, lại thêm vô luận là bối phận hay tu vi đều không sánh bằng lão nhân này, bàn về giao tình với tiểu ma đầu kia, hình như lão nhân này cũng mạnh hơn mình một chút, bất kể như thế nào, cũng là gia hỏa duy nhất mình từng thấy có dũng khí ở trước mặt người khác tự xưng là "gia gia" của tiểu ma đầu kia, nhưng không có bị Phương Hành chém chết, không ăn tát, cũng không dám nổi giận, vì vậy chỉ có thể bỏ đi ý nghĩ này, lại hỏi Phương Thanh La:

- Sư phụ ngươi đâu?

Phương Thanh La cười tủm tỉm nói:

- Sư phụ đi Bạch Ngọc Kinh mua rượu, ta trước mang mọi người tiến vào nghỉ ngơi!

- Một mảnh loạn thất bát tao, mang ta đi vào nhìn một chút!

Đại Bằng Tà Vương hừ lạnh một tiếng, chắp tay sau lưng đi ở phía trước, một bộ giống như chủ nhân.

- Ách, tốt... Tà Tôn tiền bối...

Phương Thanh La cũng rụt rè, ngoắt ngoắt cái đuôi muốn ở phía trước dẫn đường, nhưng lại bị Đại Bằng Tà Vương cho một cước:

- Gọi thái gia gia!

- Ta ăn chút thiệt thòi ngược lại không có gì, chỉ là sợ giảm bối phận của sư phụ, quay đầu bị đánh ah...

Phương Thanh La mặt mũi tràn đầy ủy khuất, nói thầm trong lòng, nhưng không dám nói rõ ràng.

- Hừ, một thổ phỉ, học người ta làm Bàn Đào đại hội gì chứ...

Đại Bằng Tà Vương chắp tay sau lưng đi ở phía trước, tra xét các vị trí, có chút bất mãn bĩu môi.

...

...

Một thổ phỉ chính tông, tổ chức Bàn Đào Yến gì chứ?

Bây giờ cũng không phải Đại Bằng Tà Vương đang nghĩ, Đan Hương lâu chủ đóng giữ ở Bạch Ngọc Kinh cũng tức giận đến nhảy dựng lên.

Nhìn tiểu ma đầu đáng giận ở trước mắt, trong lòng của hắn vừa sợ vừa giận, hận không thể cắn hắn hai cái, hết lần này tới lần khác lại giận mà không dám nói gì, đáy lòng kiêng kị, đoạn thời gian này, lúc đầu Bạch Ngọc Kinh vẫn đề phòng tiểu ma đầu kia.

Sau khi cướp Dao Trì Bàn Đào Viên, người người đều nghĩ Phương Hành sẽ lập tức trốn đi, trong trăm năm đoán chừng không dám lộ diện, nhưng chẳng ai ngờ tới, hắn không chỉ không trốn, ngược lại nghênh ngang xuất hiện ở cực nam Bạch Ngọc Kinh, biên giới Ma Uyên, còn ở lại không đi...

Bạch Ngọc Kinh tâm thần bất định, không biết hắn muốn làm gì, có liên lụy tới Bạch Ngọc Kinh hay không, không biết phái ra bao nhiêu thám tử tìm hiểu, bất quá thám tử của bọn hắn thăm dò đều không ngoại lệ, bị ma đầu kia phát hiện, đánh mặt mũi bầm dập đuổi trở về, điều này càng làm cho trong lòng Bạch Ngọc Kinh không nắm chắc, dù sao bọn họ đều nghe nói qua thù oán giữa tiểu ma đầu kia và Trường Sinh Kiếm, còn tưởng tiểu ma đầu tìm không thấy Trường Sinh Kiếm, chuẩn bị lấy Bạch Ngọc Kinh trút giận, chỉ dựa vào mấy người bọn hắn lưu thủ, là không phải đối thủ của ma đầu kia!

Nhất là lúc nghe nói ở phía bắc Bạch Ngọc Kinh, đang có tu sĩ của Đại Tuyết Sơn và Thái Cổ Yêu Đạo khí thế hung hăng chạy tới, trong lòng bọn họ càng lo lắng, bây giờ ở Bạch Ngọc Kinh, đại bộ phận tu sĩ đều đến Côn Luân Sơn tham gia Dao Trì Tiên Hội, mặc dù tiên yến đã bị hủy, nhưng bởi vì thương lượng việc lớn, chưa từng trở về, chính là thời điểm lực lượng của Bạch Ngọc Kinh yếu kém nhất, Đan Hương lâu chủ đã là người tu vi cao nhất, đáng tiếc hắn là đan tu, không am hiểu đấu pháp!

Mà Trường Sinh Kiếm bình thường thấy Bạch Ngọc Kinh gặp nạn, sẽ lập tức xuất thủ giải quyết nguy cơ, nhưng lần này lại chậm trễ không thấy tăm hơi!

Trong lòng Đan Hương lâu chủ cực kỳ bất an, thẳng đến tiểu ma đầu tìm tới cửa, lại tính toán thời gian, biết các tu sĩ của Đại Tuyết Sơn và Thái Cổ Yêu Đạo đã đến vùng này, trong lòng càng khủng hoảng, run như cầy sấy.

- Ta nói lão đầu, tiểu gia nói với ngươi sự tình mua rượu, ngươi chi chi ngô ngô làm gì? Nhất định muốn ta động thủ đoạt sao?

Nhìn thấy Đan Hương lâu chủ không yên lòng, Phương Hành lại gấp, quan sát phía nam, khí tức xung thiên, biết hẳn là tu sĩ của Đại Tuyết Sơn và Thái Cổ Yêu Đạo đã tới, đanh vội mua rượu trở về chiêu đãi, hết lần này tới lần khác lão đầu kia làm việc không lanh lẹ, tiểu gia đã nói sẽ dùng Linh Tinh mua tiên nhưỡng, ngươi lại mở ra đại trận phòng ngự là có ý gì?

- Tiểu ma đầu này thật hung, quả nhiên muốn đối bất lợi với Bạch Ngọc Kinh chúng ta...

Đan Hương lâu chủ hãi hùng khiếp vía, cho rằng Phương Hành muốn lừa gạt mình giải trừ đại trận phòng ngự của Bạch Ngọc Kinh, tự nhận trận kiếp nạn này khó tránh khỏi, cảm thấy lời đầu tiên có chút e sợ, không dám mở đại trận, chỉ nói "ta xuống dưới thương nghị một chút", liền trở lại Bạch Ngọc Kinh, lưu Phương Hành một mình ở bên ngoài, mình thì vội vã đi tìm hai vị lâu chủ khác thương nghị.

- Ghê gớm, ma đầu kia quả nhiên đánh tới cửa rồi...

Đan Hương lâu chủ có chút kinh hoảng, gặp được mấy vị lâu chủ khác, vẻ sợ hãi trên mặt vẫn chưa tiêu.

- Ai, mấy ngày trước, đệ tử của ma đầu kia một hơi hút sạch thái giám và cung nữ trong hoàng cung Ngạo Lai quốc, có thể nói làm người nghe kinh sợ, ma đầu kia là sư phụ của Kỳ Lân, chỉ sợ càng khó chơi, bằng lực lượng của mấy người chúng ta, sợ là không phải đối thủ của hắn... Hơn nữa ta nghe nói, Dao Trì đại trận trên Côn Luân Sơn cũng ngăn không được ma đầu kia, đại trận của Bạch Ngọc Kinh chúng ta đoán chừng cũng không được!

Một vị lâu chủ khác nghe vậy, thần sắc cũng ngưng trọng, lạnh giọng nói.

- Phải làm sao mới ổn đây?

Đan Hương lâu chủ nghe xong, thần sắc đại biến, khẩn cấp hỏi.

- Chỉ có lấy ra di chỉ của sư tôn, mời vị kia trong Vạn Bảo Lâu xuất thủ...

Vị lâu chủ cuối cùng trầm thấp mở miệng, trong lời nói mang theo quyết tuyệt.





Bạn cần đăng nhập để bình luận