Lược Thiên Ký

Chương 1293: Tranh đồ


Không ngờ sẽ có người tới cướp đệ tử?

Sự xuất hiện của Phật Đà miệng cười và người áo xanh âm trầm thật sự siêu ra dự liệu của đám người Phương Hành, thậm chí từ đáy lòng thăng lên cảm giác hoang đường. Vốn bọn họ vái Đạo chủ làm thầy cũng chỉ là kế quyền nghi, tạm thời lấy lòng tin đối phương, để xem xem đại đạo của hắn rốt cục là cái gì, quan trọng hơn là xem xem có cửa nào có thể lấy được cái gọi là tiên mệnh kia không, hoặc chí ít cũng nghe ngóng thêm một ít tin tức liên quan đến tiên mệnh. Lại không ngờ rằng, gần gần chỉ trường bái sư không chút thành ý đó, bất ngờ dẫn đến hai đại nhân vật chạy tới ngăn trở, hơn nữa nhìn bộ dạng bọn hắn có vẻ rất là tức giận, cảm giác cứ như là bị người giẫm phải đuôi...

Dù không được giới thiệu, Phương Hành cũng đã đoán được thân phận hai người kia!

Có thể trực diện quát mắng Đạo chủ, thân phận tu vị đều không yếu hơn hắn, tự nhiên chính là hai vị tôn chủ còn lại!

Tây cảnh Đại Bi Phật chủ và Nam cảnh Đại Uy Yêu chủ...

Tiên cảnh tứ đại tôn chủ, hiện nay đã tới ba người, chỉ còn một người sau cùng chưa từng lộ diện.

Thái độ bọn họ lại khiến người dị thường không nói...

Trong tu hành giới trong, tranh đoạt đồ đệ thiên tài tư chất hơn người là chuyện thường, thậm chí không thiếu giai thoại hai lão già vì tranh một truyền nhân y bát mà ra tay đánh lớn. Nguyên nhân là bởi thu được một vị đồ đệ thiên tài không những có thể kế thừa thần thông đạo pháp từ mình, thậm chí sau khi đồ đệ trưởng thành còn có thể quay ngược lại che chở cho mình. Nhưng hiện nay ba người này tuy cũng bày ra giá thế tranh đoạt đệ tử, lại không chút nào khiến người cảm thấy vinh hạnh hay được quan tâm, ngược lại tràn đầy cảm giác hoang đường khó mà nói rõ...

- Làm sao... Cứ như là dã thú đang tranh đoạt vật săn thế này?

Tâm tình Phương Hành dần dần trầm xuống, cũng không nói chuyện, chỉ đứng một bên lẳng lặng bàng quan.

- Lão yêu, hòa thượng, việc đã rồi, hai người các ngươi tới chỗ ta gây chuyện liệu có quá đáng quá không?

Lão Đạo chủ bị hai người này cường hành ngăn trở chuyện thu đồ, lại bị bọn họ ngay mặt quát mắng, rõ ràng lửa giận cũng thăng lên, lập tức quát:

- Ba người chúng ta sớm có ước định, phàm sinh linh tới tiên cảnh, ai là người đầu tiên phát hiện liền thuộc về người đó. Ba mươi năm trước chúng ta liền biết bọn họ sẽ tới, mỗi người đều sai đệ tử đi chờ đợi, đây chính là cạnh tranh công bình công chính, ai cũng không chiếm được tiện nghi? Hiện nay người tới, đúng lúc hai ngươi đang bế quan, ra tay muộn, làm sao có thể trách lão phu cướp người? Hừ, lão phu trước nay luôn hành sự theo quy củ!

- Quy củ cái rắm!

Trung niên âm trầm, hoặc nói cách khác là Đại Uy Yêu chủ lạnh giọng quát mắng:

- Bọn họ được đệ tử ba chúng ta đồng thời phát hiện, vậy tức là cũng như ba người chúng ta đồng thời phát hiện, tự nhiên nên thuộc về sở hữu chung của ba giáo, há có thể dung ngươi độc chiếm?

Đại Đức Đạo chủ gầm lên:

- Đệ tử là đệ tử, sao có thể đại biểu ba người chúng ta?

- Ha ha, đệ tử là đạo pháp truyền thừa, sao không thể đại biểu ba người chúng ta?

- ...

- ...

Nhất thời ba người tranh luận lên, líu lo không ngớt, Đại Đức Đạo chủ mặt đỏ tía tai, một người cùng Phật chủ, Yêu chủ tương tranh.

Lúc ba người bọn họ tranh luận, đám đệ tử còn lại đều câm như hến, không người dám lên tiếng, còn đám người Phương Hành thì chỉ biết ngơ ngác nhìn nhau. Cục diện rất rõ ràng, Đại Đức Đạo chủ muốn một người chiếm lấy ba người bọn họ, còn Phật chủ và Yêu chủ thì vạn phần không đồng ý, phải muốn phân một chén canh. Trường cảnh này kể ra cũng buồn cười, theo lý mà nói, Phật chủ và Yêu chủ không hề có ý định độc chiếm cả ba người, Đạo chủ lại vừa khéo trái ngược, nhưng Đại Đức Đạo chủ vẫn cứ cứng miệng, chết không buông tha, dù đã dần hiển đuối lý hết từ, lại vẫn cắn răng không bỏ!

- Cứ thế nào, làm sao luận cũng chỉ có thể ra một kết quả...

Phương Hành làm kẻ đứng ngoài bàng quan, sớm đã nhận ra kết cục.

Đại Đức Đạo chủ rõ ràng không có năng lực thuyết phục hai người còn lại, cũng không có bản sự uy hiếp hai người kia, như vậy bất luận giờ bọn họ nhao thế nào, kết quả đều chỉ sẽ có một. Đó chính là ba người một người một nơi, phân tách đám người mình ra. Chẳng qua kiến thức đến một màn này, tâm lý Phương Hành lại hơi động, hắn không nghĩ để bọn họ như nguyện, não hải phi tốc chuyển động, âm thầm suy nghĩ, việc cần gấp bây giờ là trước quấy đục nước, kéo dài một ít thời gian, thăm dò bí ẩn trong tiên cảnh...

- Lão mũi trâu, hôm nay dù ngươi có nói toạc trời cũng không lý nào chỗ tốt về hết tay ngươi được. Hai người chúng ta nếu đã liên thủ mà đến, tự nhiên không có chuyện tay không mà về. Nói nhiều vô ích, ba người này chúng ta một người một tên, chia đều đi...

Quả nhiên, nhao nửa buổi, Đại Uy Yêu chủ chợt quát lạnh một tiếng, chém đinh chặt sắt nói.

- Ha ha, Yêu chủ nói có lý, xử lý như thế là công bình nhất, Đạo chủ đừng làm càn nữa?

Phật Đà miệng cười cũng ha ha cười khẽ, vỗ tay phụ họa:

- Ba người chúng ta đều sốt ruột truyền đạo, đều muốn để giáo môn nhà mình được bổ sung huyết dịch mới. Tuy là chuyện tốt, nhưng thất thái trước mặt ba vị hậu bối như vậy, ngược lại dễ bị bọn họ cười chê...

Nghe được ý cảnh cáo ẩn tàng trong lời Phật Đà miệng cười, Đại Đức Đạo chủ trầm mặc, thần tình phức tạp, rõ ràng là có chút không cam tâm, nhưng trong lòng hắn cũng hiểu, hôm nay mình không khả năng độc chiếm ba vị đệ tử. Không thể làm sao, cuối cùng chỉ có thể căm hận đưa ra quyết định, chuẩn bị chấp nhận việc này. Đúng lúc đó, chợt nghe đứa nhãi tu vị thấp nhất trong ba vị đệ tử cười nói:

- Chuyện cười thì đúng là xem qua, nhưng không phải bởi vì ba vị lão tiền bối cãi cọ, mà là vì nguyên nhân các ngươi cãi cọ?

- Hả?

Lúc ba lão cãi cọ, người khác ai dám lên tiếng, Phương Hành vừa mở miệng, liền hấp dẫn toàn bộ ánh mắt lên thân mình.

Có kinh ngạc, có tức giận, có chế giễu, tất cả đều rơi trên khuôn mặt mỉm cười kia của hắn.

Nhìn biểu tình, thậm chí có người muốn mở miệng quát mắng, ba vị tôn chủ cãi cọ, làm sao có phần cho ngươi xen miệng?

Phương Hành cũng hiểu tâm tư chúng nhân, một câu nói đưa tới tầm nhìn mọi người, liền lập tức nói tiếp:

- Ta thời gian tu hành không nhiều, lại cũng hiểu một đạo lý trong tu hành giới. Đó là thiên địa quân thân sư, sư xếp chót nhất, nhưng đối với tu hành giả mà nói, lại là sư lớn hơn thiên! Lúc tu hành ở Thiên Nguyên, có thể bất kính thiên, có thể thí quân chủ, thậm chí còn có tu hành giả chặt đứt tình duyên gia tộc, chỉ vì một lòng tu đạo, nhưng lại chưa từng nghe nói qua có người nào dám ngỗ nghịch sư tôn, một tiếng sư phó kêu lên miệng, vậy chính là biển cạn đá mòn, như đinh đóng cột!

Hắn nói lên, ánh mắt quét qua chúng nhân, tuy nghe được hùng hồn, lại nhất thời không người dám chất nghi, rốt cuộc điều hắn đang nói là trọng sư chi đạo, ai cũng không dám phản bác, chỉ có thể lẳng lặng chờ hắn nói xong. Mà thứ Phương Hành muốn chính là hiệu quả này, nói đến đây, khóe miệng liền bất giác nhếch lên, mang theo nụ cười lạnh khó mà phát giác, tiếp tục nói:

- Mà vừa rồi, ba người chúng ta rõ ràng đã vái Đạo chủ lão nhân gia làm thầy, hành xong lễ đó, tình phần sư đồ liền đã định, hai vị tiền bối lại đột nhiên giết đi ra muốn phân chúng ta, tuy là sốt ruột truyền pháp, nhưng lại không biết, các ngươi làm vậy, lại trí kính sư chi ý của chúng ta ở chỗ nào?

Oanh...

Lời này vừa ra, uy lực quả thật không nhỏ, nhất thời khiến thần tình ai nấy đều ngưng trú, thật lâu không ai mở miệng.

Theo lý, nhìn bộ dạng cường thế và gấp gáp của ba vị tôn chủ, lúc bọn họ tranh cãi, Phương Hành tất nhiên chen miệng không được, trong lòng người ở đây cũng đều nhận định, ý kiến ba vị tôn chủ, hắn không tư cách xen miệng, nhưng luận tới công phu trên miệng, trước nay Phương Hành đâu từng thua qua ai? Trước khi mở miệng liền đã tính sẵn, trước đắp lên cái mũ “Tôn sư trọng đạo”, sau đó lại bày ra thực tế ba người bọn mình đã hướng Đại Đức Đạo chủ hành lễ bái sư, tiếp đó lấy đây làm cơ sở, chất vấn hai vị tôn chủ còn lại, khiến người không thể phản bác được gì...

Rốt cuộc, ba người các ngươi ai cũng đều đạo mạo ngạn nhiên, chẳng lẽ còn dám công nhiên nói “Tôn sư trọng đạo” không đúng?

Đương nhiên, bốn chữ “Sư lớn hơn thiên” này có phải Phương Hành nghĩ vậy hay không thì không ai biết, chỉ biết lúc ở Thiên Nguyên về mặt "Sư đạo" danh tiếng hắn quả thực chẳng ra làm sao, gần như tất cả mọi người đều biết hắn từng làm qua hành vi “Thí sư”...


- Cái này... Cũng đúng...

Phật Đà miệng cười và người áo xanh mặt đen nhất thời bị lời Phương Hành làm cho á khẩu, nửa buổi không nói được gì, Đại Đức Đạo chủ lại vui mừng quá đỗi, vốn đang bị người nói cho chân đứng không vững, chuẩn bị tiếp nhận cục diện ba người mỗi bên phân một đồ đệ. Lại không ngờ ngoài ý được đến chi viện từ Phương Hành, khăng khăng đây lại là người vốn không có tư cách nói chuyện, nhưng lời nói ra lại rất có lý, càng khiến hắn cảm giác như trời rớt xuống bánh nhân, ngây người mất một lúc, lập tức nghĩa chính ngôn từ mở miệng nói:

- Không sai, lão yêu, hòa thượng, hai ngươi nghe được không? Mặc các ngươi nói toạc trời, chúng ta đã hành qua lễ sư đồ, truyền thừa đã định, còn có thể cướp đi được ư?

Phật Đà miệng cười và người áo xanh mặt đen quả thật tức đủ sặc, hai người đều chưa lập tức mở miệng, hiển nhiên chính đang khoái tốc suy tính trong lòng.

Phương Hành vừa mở miệng, quả thật khiến bọn họ ngoài ý liệu, tình thế cũng nhất thời sa vào cương cục.

Nhưng hai người Lộc Tẩu và Ngao Liệt lại đã phần nào hiểu được dụng ý của Phương Hành, lúc này đều trầm mặc, tĩnh quan kỳ biến.

- Ha ha, vị tiểu hữu này, tôn sư trọng đạo tự nhiên là đúng, nhưng thế nhân tu hành, chẳng qua là cầu siêu thoát tự tại, đáng nên tu hành pháp môn thích hợp bản thân. Ba người các ngươi tuy làm qua lễ bái sư, nhưng cũng không thể bởi lễ đó liền bỏ quên ứng tu chi đạo được. Lão tăng cảm thấy trên người ngươi ẩn ẩn có Phật khí, thích hợp Phật Môn truyền thừa, chẳng lẽ bởi vì sư đạo liền buông tha bảo sơn Phật Môn chúng ta?

Nửa buổi sau, Phật Đà miệng cười mở miệng trước, bất động thanh sắc cười khẽ nhìn hướng Phương Hành.

Phương Hành trong lòng cảnh giác, không nhìn tròng mắt hắn, thuận miệng cười lạnh nói:

- Siêu thoát tự tại cái gì, nói thì dễ nghe, lại cũng không có lợi ích thực tế nào. Ba người chúng ta đều là vì cầu tiên, vái Đạo chủ làm thầy cũng là vì tu tập đại đạo, truyền thừa tiên mệnh, lại học Phật làm gì?

- Thì ra là vì tiên mệnh...

Một câu nhìn như không để ý của Phương Hành, lại khiến cho Phật Đà miệng cười và người áo xanh mặt đen thoáng sững sờ, đối thị một cái, sau đó Phật Đà miệng cười nói:

- Tiểu hữu, lời ấy sai rồi, đại đạo ba ngàn, thù đồ đồng quy, nếu cầu tiên mệnh, cần gì câu nệ ở Đạo gia truyền thừa? Ngay cả chí lý Phật Môn, hay là thần thông Yêu tộc, một khi tu đến nơi, liền cũng có thể khiến các ngươi truyền thừa tiên mệnh...

- Không sai, tiên mệnh kia vốn chính là do ba chúng ta mang đến từ Tiên giới, há có thể do lão mũi trâu kia chiếm hữu một mình?

Người áo xanh mặt đen cũng mở miệng Phật Đà miệng cười.

- Là thế ư?

Phương Hành rất mãn ý với lời này của Phật Đà miệng cười, cố ý làm ra vẻ trầm tư.

Phật Đà miệng cười trong lòng đại định, liền tuyên một tiếng Phật hiệu, thừa dịp đánh sắt lúc còn nóng:

- Ha ha, tu hành cầu đạo, tự nhiên phải tu thứ thích hợp nhất với mình mới tốt, ngươi chọn truyền thừa thích hợp cũng chính là thiên kinh địa nghĩa, còn ai có thể ngăn trở ngươi?

- Vậy à...

Phương Hành cảm giác hỏa hầu đã kém không nhiều, cố ý lộ ra vẻ khó xử, làm bộ nghĩ nửa buổi, rồi đột nhiên mở miệng:

- Vậy không bằng trước để chúng ta xem xem tiên mệnh là cái gì, xem đến cùng là môn truyền thừa nào càng có thể nhanh chút đắc đạo?

Bạn cần đăng nhập để bình luận