Lược Thiên Ký

Chương 1169: Thiên Ma truyền thừa.




Ở trong địa cung, bản thân liền có các loại cấm chế, nhưng những cấm chế này lại không phải hoàn toàn là cấm chế ngăn người bước vào, từ trình độ nào đó, có thể hiểu thành địa cung này, vốn là lưu lại chờ người hữu duyên, từ điểm cửa đồng mở ra nửa phiến là có thể xác định điểm này.

Hơn nữa cấm chế ở trong địa cung, nhiều là ẩn mà không phát, nếu có người ôm địch ý, hoặc xúc động sát cơ trong địa cung, tất cả cấm chế đều sẽ mở ra, tru sát tất cả mọi người, năm đó vị chân tiên kia xâm nhập nơi đây, chính là chết bởi cấm chế, nhưng nếu không kích hoạt chúng, thì vẫn có thể bước vào.

Phương Hành dọc theo con đường này, cũng không dám kích hoạt các cấm chế lớn, hại bản thân đi theo bồi mạng nhỏ, bởi vậy chỉ kích phát một số cấm chế nhỏ, để đám người Thần Tử Dạ tộc bận rộn mà thôi, nhưng bây giờ việc quan hệ tới Thiên Ma truyền thừa, trọng yếu trước mắt, hắn đã không khách khí, trực tiếp dùng Đả Thần Cung bắn loạn, cưỡng ép phát động tất cả cấm chế ở chung quanh.

Lần này náo nhiệt lớn rồi, hư không run rẩy, giống như trời đất quay cuồng, hủy thiên diệt địa, dù Thần Tử Dạ tộc thực lực nghịch thiên, truyền nhân Tiểu Tiên Giới tu vi mạnh mẽ, cũng bị những cấm chế này oanh không chỗ có thể trốn...

Ngay cả đám người Tứ hoàng tử Thương Lan Hải, Áo Cổ Tiểu Thần Vương cũng sợ hãi, ôm đầu chạy trốn, cực lực giữ mình.

Mà Phương Hành thì thừa dịp này vọt về phía Thiên Ma thủ!

Ầm ầm...

Lực lượng cấm chế đầy trời, biến ảo ra các loại Ma Thần, cũng sẽ không để ý người tới là ai, ngay cả Phương Hành cũng bị lôi vào trong đó, dù hắn đã ra sức dán biên giới bay lượn, cũng vẫn bị để mắt tới, mấy thanh Ma Kiếm sắc bén đâm qua, thần thức của Phương Hành sớm đã kéo căng, biết thời cơ dễ dàng trôi qua, không dám lưu thủ, thi triển Tiêu Dao thân pháp đến cực hạn, thân hình hóa thành gần trăm ảo ảnh, như thực như ảo, lướt gấp về phía trước.

- Bại hoại này lại muốn kiếm tiện nghi, đáng giận!

Các Thần Đình Tiểu Thánh phản ứng đều không chậm, Phụ Sơn Tử phản ứng đầu tiên, phẫn nộ hét lớn, thời điểm Thần Tử Dạ tộc đoạt Thiên Ma truyền thừa, hắn không dám tranh đoạt, truyền nhân Tiểu Tiên Giới xuất thủ tranh đoạt, biểu hiện ra thực lực quá mức đáng sợ, hắn đồng dạng không dám trộn lẫn vào trong đó, nhưng bây giờ nhìn thấy Phương Hành muốn tranh đoạt Thiên Ma truyền thừa, lại không chịu đáp ứng, lúc đầu nhìn Phương Hành đã không vừa mắt, huống chi bây giờ hắn là Nhân tộc, lại muốn từ trong tay Thần Tử Dạ tộc đoạt thịt ăn?

Coi như không có tư cách cướp đoạt truyền thừa, nhưng ngăn cản Phương Hành hắn tự nghĩ còn làm được!

Trong tiếng hô, trực tiếp sải bước đến giữa không trung, vung vẩy búa lớn, hung hăng phách trảm về phía Phương Hành.

Chỉ nghe “ầm ầm” một tiếng, lực lượng kinh người bao phủ ngàn trượng, vết nứt không gian xuất hiện, thẳng tắp chém về phía sau lưng Phương Hành, lực lượng giống như thủy triều, trùng kích hư không...

- Truyền thừa này không phải ngươi có thể lấy, lưu lại đi!

Hoa Mật Nhi theo Phụ Sơn Tử đồng thời xuất thủ, hừ lạnh một tiếng, bạch y tung bay, sau đó từ từ trải ra, tựa như trong nháy mắt hóa thành mây trắng, che khuất bầu trời, mà ở dưới bạch y lại vang lên thanh âm “ong ong” chói tai, lại có vô số ong mật lớn chừng quả đấm bay ra, từng con lóe lên ánh sáng lộng lẫy giống như kim loại, nâng cao vĩ châm, phô thiên cái địa tấn công qua.

- Ha ha, Nhân tộc nên một thế làm nô, còn muốn tranh phong với chủ nhân?

Ngay cả Tuyệt Sinh Tiểu Thánh Quân Ly Hỏa trầm mặc ít nói cũng âm u mở miệng, ngày bình thường hắn cực kỳ trầm mặc, không thèm mở miệng nói chuyện với Phương Hành, nhưng đến lúc này, lại bỗng nhiên lộ ra tâm chán ghét cùng cực với Nhân tộc, thân hình nghiêng về phía trước, sau đó phun tới một ngụm hỏa diễm lam sắc, không giống hỏa diễm bình thường, hắn phun ra hỏa diễm lại cực kỳ hàn lãnh, cơ hồ vừa ra khỏi miệng, nhiệt độ chung quanh đột nhiên giảm xuống vô số lần.

Sương hoa mà mắt trần có thể thấy ngưng kết hư không, nhanh chóng kéo dài tới, lan tràn về phía Phương Hành.

- Cần thiết hay không? Vậy mà hạ sát thủ?

Bọn họ xuất thủ, làm Thương Lan Hải Tứ hoàng và Áo Cổ Tiểu Thần Vương biến sắc, ánh mắt âm trầm.

Ba người này ngăn cản Phương Hành đục nước béo cò, bọn họ tự nhiên lý giải, nhưng vô luận như thế nào cũng không nghĩ tới, thủ đoạn của ba người này đều không sai biệt, cực kỳ tàn bạo, đây chính là không tiếc hạ sát thủ, cũng phải ngăn Phương Hành lại, đâu còn có một chút ý tứ coi là người một nhà?

Bọn họ dù sao cũng là sinh linh Thiên Nguyên Đại Lục, quy thuận Thần Đình mới được Tiểu Thánh vị, cùng Phương Hành ở một mức độ nào đó thân phận là giống nhau, cho nên nhìn thấy sinh linh Thần Đình ra tay hung tàn như thế, trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác khó chịu!

Có nên ra tay trợ giúp Phương Hành hay không?

Chỉ bất quá bọn hắn vẫn có chút do dự, lúc này ra tay, không thể nghi ngờ là đối kháng Thần tộc, có chút được không bù mất.

Bất quá lúc này, Phương Hành quát to một tiếng lại hóa giải hoang mang cho bọn hắn.

- Ha ha ha ha, các ngươi dám giết ta?

Phương Hành đang vọt tới, một mặt phải đề phòng lực lượng cấm chế phía trước ngăn cản, một mặt lại phải đề phòng ba Thần Đình Tiểu Thánh ở đằng sau liên thủ tập sát, có thể nói đã tiến thoái lưỡng nan, dù thực lực của hắn mạnh gấp đôi, sợ là cũng không thể thong dong hóa giải, nhưng chẳng ai ngờ tới, hắn lại hoàn toàn không muốn hóa giải, sau khi cuồng tiếu, liền tiếp tục vọt về phía trước, đối với ba cao thủ ở phía sau công kích, hoàn toàn không để ý, giống như không thèm đếm xỉa tính mạng!

- Ma đầu kia lại muốn cược mệnh?

Phụ Sơn Tử, Hoa Mật Nhi, Ly Hỏa biến sắc, tâm tư lóe lên ý nghĩ này.

Bản ý của bọn họ là không tiếc dùng sát chiêu tập kích quấy rối Phương Hành, làm cho hắn không thể không quay lại tự cứu, dù sao bọn họ cũng biết thực lực của Phương Hành, không phải kẻ yếu, bản lĩnh bảo vệ tính mạng vẫn phải có, nhưng chẳng ai ngờ hắn lại hoàn toàn không để ý, hơn nữa hắn nói cũng làm cho ba người nghĩ đến một vấn đề, bây giờ còn cần ma đầu kia dẫn đường, xâm nhập địa cung chiếm lấy thần vật mà Thần Chủ muốn, chết ở nơi này ai chịu trách nhiệm?

Nếu ma đầu kia chết ở trong tay mình, vậy chính là mình hủy nhiệm vụ của Thần Chủ...

Vừa nghĩ đến đây, trong lòng bọn họ không khỏi kinh sợ, sát ý trong lòng giảm đi một nửa!

Sưu!

Ly Hỏa đang phun Hàn Diễm vội vàng thu hồi lại, sương khí đầy trời trong nháy mắt tan rã.

Quái phong cũng theo tâm tư của Hoa Mật Nhi khẽ động, đứng im ở giữa không trung.

Duy chỉ có Phụ Sơn Tử không thu hồi lực lượng, oán hận nghĩ:

- Cũng không tin ngươi không sợ chết!

Chỉ bất quá thời điểm lực lượng của hắn sắp bổ về phía Phương Hành, Áo Cổ Tiểu Thần Vương xuất thủ, Ngân Sí vỗ mạnh, không trung xuất hiện vô số ngân quang, ầm ầm tập cuốn qua, hóa giải lực lượng ở giữa không trung, lại va chạm với cấm chế ở chung quanh, xuất hiện một mảnh ma khí thủy triều, triệt để cắt đứt liên hệ giữa bọn họ và Phương Hành, trong lúc nhất thời ngay cả cái bóng của ma đầu kia cũng không thấy, Phụ Sơn Tử giận tím mặt, hung hăng nhìn Áo Cổ Tiểu Thần Vương.

- Đừng nhìn ta như vậy!

Áo Cổ Tiểu Thần Vương không chút phật lòng, từ tốn nói:

- Lá gan của ngươi lớn bao nhiêu, lại dám cùng hắn cược mạng, nếu như hắn chết ở trong tay ngươi, tự nhiên là bồi lớn, nhưng ngươi làm hỏng nhiệm vụ của Thần Chủ, nghĩ đến Ngưu Ma tộc các ngươi cũng sẽ chôn theo hắn rồi?

- Hừ!

Phụ Sơn Tử oán hận trừng Áo Cổ Tiểu Thần Vương một cái, nhưng không có mở miệng phản bác.

Ngược lại là Phương Hành, dựa vào đảm lượng của mình cược thắng, bỏ qua đám người Phụ Sơn Tử tập kích quấy rối, thuận lợi lao về phía trước, mặc dù lực lượng cấm chế trước mắt bàng đại hỗn loạn, nhưng hắn có Âm Dương Thần Ma Giám và Tiêu Dao thân pháp, nhìn rõ đủ loại quỹ tích ma khí lưu động, hiểm hiểm tránh thoát...

Mà lúc này, Thần Tử Dạ tộc và truyền nhân Tiểu Tiên Giới đã ổn định thân hình, dùng tu vi của bọn hắn, rất nhanh liền thấy thân hình Phương Hành như tiên, nhanh chóng lướt về phía Ma thủ, thì làm sao không rõ vừa rồi là chuyện gì xảy ra, cả hai phẫn nộ, gào thét lao đến, bàn về thực lực, bọn họ có khả năng cao hơn Phương Hành, nhưng ở trong khu vực hung hiểm như thế, thân pháp của bọn hắn lại kém Phương Hành rất xa, càng truy càng chậm, căn bản không có cách thành công cản lại Phương Hành!

- Ha ha ha ha...

Trong ánh mắt thống hận của Thần Tử Dạ tộc và Hung Đạo, Phương Hành thành công xông tới bên cạnh Ma thủ, sau đó giang hai cánh tay nhào tới mắt trái, mắt trái vốn cực lớn, cách gần càng giống như núi nhỏ, tư thế của Phương Hành lại không quá lịch sự, đưa mắt nhìn đi, tựa như một con cóc nhào tới quả dưa hấu, vừa ôm vừa cười ha ha, bộ dáng cực kỳ đắc ý.

- Sao sẽ như thế...

Thần Tử Dạ tộc và truyền nhân Tiểu Tiên Giới đều lâm vào trong thất vọng, thần sắc bi phẫn.

Mà ở phía trước, Phương Hành cười ha ha, cực kỳ đắc ý...

Loại tương phản mảnh liệt này thẳng đến mấy hơi sau, mới đột nhiên để bọn hắn ý thức được cái gì.

Cùng lúc đó, thanh âm có chút bi phẫn của Phương Hành vang lên:

- Có gì đặc biệt không... truyền thừa này làm sao lấy...




Bạn cần đăng nhập để bình luận