Lược Thiên Ký

Chương 1461: Ngươi đang sợ ta?


Thiên ý vốn không nên là bộ dạng này.

Tuy Phương Hành chưa bao giờ nhìn thấy thiên ý. Nhưng theo hắn, thiên ý là tồn tại cao cao tại thượng, hư vô mờ mịt. Nó không có hình cũng không có tích, quả thật phù là loại trạng thái không phải người, quỷ, thần, tiên, phật, ma, yêu quái, không có hồn phách nhục thân, cũng quả thật không thuộc Tam Giới, không vào ngũ hành, chính xác mà nói, đó chỉ là một loại lực lượng, hoặc là ý chí, không thể nắm bắt, hơi giống như Thái Hư Bảo Bảo ở trạng thái tiên kính, mà thiên ý trước mắt này, lại cụ thể hơn xa ý liệu của Phương Hành, Phù thiên ý không ngờ chỉ là một quái thụ (cái cây kỳ quái), sinh trưởng trong biển máu!

Mấu chốt là trông còn rất khó coi.

Một chút tiên khí cũng không có, còn không bằng những cổ mộc thành tinh che trời.

- Sinh linh, đã thấy chân thân của ta, vì sao dám không quỳ bái?

Quái thụ rung cành, phát ra một loại thanh âm thần thánh lạnh lùng, quát Phương Hành.

Thật ra Phương Hành quả thật thiếu chút nữa thì hai đầu gối mềm nhũn quỳ xuống rồi, dù sao khi cái cây này lên tiếng với mình, loại cảm giác đó thực sự khó có thể hình dung, giống như có một loại uy nghiêm cường đại từ trên trời giáng xuống, ép vào trong lòng mình, khiến người ta không nhịn được muốn quỳ lạy, giống như một người bình thường nhìn về phía đế vương, cảm thấy hắn cũng chỉ như vậy mà thôi, nhưng khi đế vương chấn ra một thân hoàng uy, lại có thể khiến người thường đó cảm giác được một loại hoàng uy phô thiên cái địa, tâm hồn chấn động, không dám nhìn thẳng.

Chỉ có điều, dù sao Phương Hành cũng chính là Phương Hành, chỉ hơi hoảng hốt một thoáng, gan lại to ra, vốn đã cảm thấy quái thụ này rõ xấu, lúc này sau khi bỏ đi vòng sáng thần bí đó đã vô thức càng khinh thường nó hơn.

- Bái ngươi có lợi ích gì không, vì sao phải bái?

Phương Hành tỉnh táo lại, đi tới cửa khô lâu thần cung, hỏi.

- Ha ha, lợi ích à?

Quái thụ không giận, ngược lại bật cười, thanh âm nặng nề:

- Bản tôn có thể nhìn thấy tất cả sinh linh trong Phù thiên, tất nhiên cũng bao gồm cả ngươi, tất nhiên biết ngươi vì sao xuống đây. Ha ha, nha đầu đó thời gian chết đi càng lâu, khả năng ngươi có thể cứu lại nàng ta cũng càng thấp, đợi cho thất khiếu đều lạnh, hồn phi cửu thiên, ha ha.

- Hả?

Phương Hành nghe vậy liền kinh hãi, sắc mặt cũng lập tức trở nên nghiêm túc, vội hỏi:

- Ngươi có thể cứu nàng ta không?

- Ha ha ha ha, nghịch chuyển sinh tử, tái sinh tạo hóa, đó là lực lượng cấm kỵ, ai có thể làm được chứ?

Quái thụ hét lớn, Phương Hành nghe mà sầm mặt, lại bất ngờ nghe hắn nói tiếp:

- Cũng chỉ có ta, ta vốn là thiên đạo, ta vốn là hỗn độn, ta vốn là tạo hóa, vạn thiên sinh linh đều vì ta mà sinh, vạn thiên sinh linh đều vì ta mà diệt, đại sự sinh tử ở trong mắt sinh linh các ngươi chính là kiếp số, nhưng đối với ta mà nói, đó chỉ là hai mặt âm dương, ngửa tay hay lật tay, có gì đáng nói đâu.

- Mẹ nó, tên hỗn đản này tinh vi quá.

Phương Hành ngây ra một thoáng, căm giận mắng to, trên mặt lại lộ ra vẻ mừng như điên:

- Thật chứ?

- Ta có quả tạo hóa, ban thưởng cho nàng ta một quả, nặn lại tạo hóa, tụ lại thần hồn, dễ như trở bàn tay!

- Loại quả này à?

Phương Hành ngẩn ra, lập tức ngưng thần nhìn về phía mấy trái cây khô quắt bên trên quái thụ, càng nhìn càng kinh hãi, quả đó chỉ to bằng quả lựu, đen đen tóp teo, bề ngoài thoạt nhìn như đã chết héo, nhưng cũng không biết vì sao, tập trung tinh lực nhìn về phía nó, lại càng lúc càng cảm thấy quả đó dưới bề ngoài tĩnh lặng, không ngờ ẩn chứa sinh cơ mãnh liệt, thậm chí không chỉ là sinh cơ, đó là một loại lực lượng thần bí cường thịnh vô cùng.

- Tiên mệnh?

Phương Hành và Thái Hư Bảo Bảo đồng thanh kêu lên, hai người đã nhìn ra manh mối.

Quái thụ từ Phù thiên ý hóa thành, cắm rễ trong biển máu, mà trên quái thụ, không ngờ chính là tiên mệnh!

Ít nhất trong quả đó cũng ẩn chứa lực lượng của tiên mệnh!

Cũng may Phương Hành và Thái Hư Bảo Bảo đều từng thấy tiên mệnh, nếu không căn bản không thể nhận ra được!

- Ha ha ha ha, các ngươi cũng biết hàng đấy, không sai, những quả này chính là tiên mệnh trong miệng sinh linh các ngươi.

Quái thụ cười to, lộ ra vẻ đắc ý càn rỡ.

- Có tiên mệnh là tốt rồi, ta giờ quỳ trước ngươi ngay.

Phương Hành tuyệt không do dự, lập tức quỳ xuống.

Quái thụ lại ngây ra một thoáng, kêu lên:

- Ê ê, đừng gấp, ta đâu có nói quỳ xuống thì nhất định sẽ cho ngươi tiên mệnh.

- Mẹ kiếp, thế ngươi bảo ta quỳ làm gì.

Phương Hành cũng ngẩn ra, sau đó dừng thế quỳ, nhảy dựng lên mắng to.

- Ngươi chính là sinh linh, coi trời là cha, coi đất là mẹ, nhìn thấy bản tôn, lại há có thể không bái?

Phù thiên ý đó dường như cũng có chút mơ hồ, hắn cũng không biết sao lại thành Phương Hành quỳ xuống thì mình phải cho tiên mệnh, hiện tại cũng chỉ đành giải thích, nhằm duy trì sự uy nghiêm của mình, nhưng rõ ràng thanh âm của mình cũng không được tự tin cho lắm.

- Vương bát đản, ta sao chưa từng nghe qua là thiên ý còn biết nói dối nhỉ?

Phương Hành cũng tức giận đến, không nhịn được mắng.

- Bản tôn không nói dối!

Quái thụ đó gầm lên:

- Bản tôn vốn là thiên thiên tại thượng, một đạo ý chí của thiên địa, hư vô mờ mịt vô tri vô giác, chỉ là bị người ta hãm hại, biến thành bộ dạng này, không ngờ cũng có vài phần tương tự với sinh linh, nhưng bản tôn dù sao cũng vẫn là vâng chịu thiên đạo mà sinh ra, không biết nói dối.

- Vậy ngươi rốt cuộc là như thế nào mới cho ta tiên mệnh?

Phương Hành cau mày, trực tiếp cắt ngang lời hắn.

- Ngươi muốn tiên mệnh?

Quái thụ cũng trầm mặc một phen, dường như đang do dự, qua mấy giây, thanh âm của nó mới nặng nề vang lên:

- Được, ta có thể cho ngươi tiên mệnh, giúp ngươi nghịch chuyển sinh tử cho nha đầu đó, nhưng ngươi cần lấy thứ trên người ra để đổi.

- Cái gì?

Phương Hành thầm nghĩ: nếu hắn dám nói bảo ta lấy mạng của mình ra đổi lấy mạng của nha đầu này, ta lập tức chửi hắn ngay.

Có điều, một màn máu chó như vậy không xuất hiện, trên người quái thụ đột nhiên có từng đạo tinh mang bắn ra, cuối cùng hóa thành bộ dạng của một con mắt, bồng bềnh trên ngọn cây, sau đó nhìn tới, thanh âm mang theo một cỗ uy nghiêm và khí phách không thể hoài nghi, vang vọng ở trong đáy lòng Phương Hành:

- Lấy đại trận đó ra để đổi.

- Phù đại trận?

Phương Hành cũng lắp bắp kinh hãi, ánh mắt lập tức thay đổi.

Hắn không ngờ, ý chí của Phù Thiên này lại coi trọng đại trận trong khô lâu thần cung.

Không do dự, hắn trực tiếp nói:

- Đại trận này không phải của ta.

- Đương nhiên không phải của ngươi, đó là của ta.

Thanh âm của Quái thụ rất nhanh liền vang lên, mang theo hận ý rất sâu:

- Năm đó chính là đám tặc ngốc đó cướp nó đi từ trên người ta, đại trận bọn họ luyện thành vốn chính là một bộ phận của bản tôn, nếu không phải bị mất đi, khiến cho lực lượng hiện tại của ta còn không tới ba thành, ai có thể trấn ta ở đây, ai có thể cản ta quy thiên?

- Của ngươi?

Phương Hành không nhịn được mà giật mình, trên thực tế hắn đã sớm cảm giác được, Phù đại trận này có chút tương tự với ý chí của Phù Thiên, giống như là căn nguyên tương thông, chỉ có điều việc này thật sự quá mức kinh người, chính hắn cũng không dám nghĩ theo phương diện này.

- Tất nhiên là của ta rồi.

Quái thị gầm lên:

- Trả cho ta đại trận đó, để báo đáp, bản tôn sẽ cho phép ngươi sống sót rời khỏi đây, cũng sẽ giúp ngươi khiến nha đầu kia sống lại, thậm chí khi ta đột phá phong trấn, quay về thiên ngoại, ta có thể thể cho ngươi lập đạo ở Phù Thiên này, có sự che chở của ta, ngươi sẽ mọi việc đều thuận lợi, trở thành Tiên Vương mới, tương thông với tuổi thọ của ta, trường sinh bất hủ.

Thanh âm này chấn cho màng tai đau nhói, sắc mặt Phương Hành sâu kín trầm.

- Dường như là một vụ mua bán có lời.

Ngay cả Thái Hư Bảo Bảo cũng không nhịn được nói:

- Với bản tính của hắn chắc sẽ không nói dối đâu.

- Vụ mua bán này dường như rất có lời, nhưng ta luôn cảm thấy.

Nhưng lúc này, Phương Hành không ngờ lại do dự, hắn giống như phát hiện ra điểm đáng ngờ, nhưng vẫn chưa chắc chắn, cau mày quan sát mỗi một cành cây, thậm chí là mỗi một đoạn vỏ cây của quái thụ đó, không lên tiếng trả lời. Quan sát một lúc, mới không nhịn được hồi đáp:

- Ta luôn cảm thấy, hình như có thể lấy Phù đại trận ra trao đổi thứ có lợi hơn.

- Có lợi hơn?

Thái Hư Bảo Bảo ngây ra, không biết Phương Hành đang ám chỉ điều gì.

Mà Phương Hành thì nhìn chằm chằm quái thụ đó, lẩm bẩm phỏng đoán:

- Với bản tính của Phù thiên ý này tất nhiên sẽ không nói dối, thiên địa ý chí vốn sẽ không nói dối, nhưng ngươi nhìn bộ dạng hiện tại của hắn, giống sinh linh hơn là thiên địa ý chí, vốn thiên địa ý chí là vô hình, nhưng hắn lại thật sự tồn tại, có thể cam đoan điều gì chứ.

- Huống hồ cho dù hắn không nói dối, nhưng rõ ràng sẽ giấu diếm một số chuyện.

Khi Phương Hành nói đến cuối cùng, thanh âm càng lúc càng xa, đã trực tiếp hỏi quái thụ đó.

- Giấu diếm? Bản tôn sao phải giấu diếm ngươi?

Quái thụ đó rõ ràng có chút hoang mang, lên tiếng bác bỏ, nhưng càng để lộ sự chột dạ của hắn.

- Nếu không phải giấu diếm, vậy ngươi nói đi, sao ta vừa vào thiên địa này ngươi liền muốn giết ta?

- Vì sao ta vừa vào biển máu, ngươi lại thôi động tất cả lực lượng muốn giết ta?

- Vì sao sau khi chúng ta gặp mặt, ngươi không hề nhắc tới một chữ giết nữa mà chuẩn bị trao đổi với ta.

Phương Hành liên tục hỏi ra mấy vấn đề, hai tay chống nhanh, rất có tư thế cả vú lấp miệng em.

- Ta ta.

Quái thụ sau khi bị hắn liên tục hỏi mấy câu, cành lá lao xao, dường như có chút điên cuồng, hắn không muốn trả lời mấy vấn đề này, muốn lừa gạt Phương Hành, nhưng lại không cam lòng nói dối, bởi vậy mà toàn bộ thần trí, đều trở nên chút hỗn loạn.

Mà thấy bộ dạng này của hắn, Phương Hành càng xác nhận vấn đề nào đó, đột nhiên bước ra khỏi khô lâu thần cung!

Hắn không ngờ trực tiếp đi vào biển máu, tới gần quái thụ đó, trong hai mắt, tinh quang lấp lánh.

- Đó là bởi vì ngươi đang sợ ta!


Bạn cần đăng nhập để bình luận