Lược Thiên Ký

Chương 1094: Trả lại ngươi mười mũi tên


Cửu U Thần Vương nói không chút khách khí, nói luôn mồm tựa như căn bản không để cấm khu này vào mắt, nhưng sự phẫn nộ trong tim lão giả kia khôn kể, sát khí khó tiêu. Đối mặt với Thần Vương Minh tộc trấn thủ Thần Châu lại không hề sợ hãi, dường như là cắn răng rống lên:

- Từ Tâm nhai vẫn ở đây, Cửu U Thần Vương, nếu ngươi có can đảm thì đến san bằng Tù Tâm nhai ta thử xem!

- Ha ha, sớm muộn gì cũng sẽ lĩnh giáo tài nghệ bắn cung của Đại Thánh Hậu Nghệ, ngươi cần gì phải nóng lòng trong chốc lát chứ?

Cửu U Thần Vương cười to ha ha, vẫn chưa xuất thủ, chỉ nói nhưng cũng không rơi xuống hạ phong.

Mà vào lúc này, Phương Hành cũng chỉ trầm mặt xuống, vẫn không nói lời nào, hai mắt in hằn lửa giận, lộ hung tính.

Hắn cũng nhìn thấu tình hình có chút không bình thường.

Lão giả kia lại là người đứng đầu của cấm khu nào đó!

Sau khi Thần tộc giáng xuống, một vài lão quái vật hoặc tồn tại thần bí của Thiên Nguyên đã lâu không xuất thế chính diện chống đỡ với Thần tộc, nhưng ra tay che chở cho một số người cảu nhân tộc. Mà sức mạnh của Thần tộc ngay lúc đó cũng không dám động vào bọn họ, vì vậy chuyện thế gian có cấm khu, những cấm khu này có chín nơi, được xưng là cửu đại cấm khu của Thiên Nguyên. Mà chủ nhân của cửu đại cấm khu chắc chắn là cửu thanh trước đây của Thiên Nguyên, chín vị đại thần thông giả mà người tu hành sùng bái nhất...

Ngay cả Phù Dao cung cũng từng định đầu phục cấm khu để nhận được che chở.

Chỉ có điều sau một phen dự định, ba vị tiên cô Dao Trì lại cảm thấy đứng đầu cấm khu tuy có thể tạm thời làm Thần tộc phải kiêng kỵ, nhưng sợ rằng còn chưa có sức mạnh có thể chân chính đối kháng được với địa quân Thần tộc. Hiện nay cấm khu cũng chỉ có tính an toàn tạm thời mà thôi.

Lần đó các nàng vẫn chọn đi tới Tịnh Thổ, cấm khu lớn nhất thế gian.

Cho dù thế nào Phương Hành cũng không ngờ tới mình hôm nay lại kết thù sâu tựa biển với một vị đứng đầu của cấm khu.

Chỉ là làm cho hắn không hiểu là, đứng đầu cấm khu rõ ràng là địch không phải bạn với Cửu U Thần Vương, căn bản không không phải là người cùng một đường!

Như vậy, con trai lão già này tại sao lại cùng một giuộc với truyền nhân của Cửu U Thần Vương, đi cùng với nhau?

Trong lòng Phương Hành có một trăm phần trăm tự tin, thanh niên mặc hắc y, con của cấm khu chính là đã thương lượng với truyền nhân Thái Uyên của Minh tộc tới ám sát mình, nhưng nếu thực sự đứng đầu cấm khu và Cửu U Thần Vương đã sớm trở mặt, cần gì phải diễn một vở tuồng như vậy cho mình xem chứ?

Lấy thân phận và thực lực hiện nay của mình, sợ rằng còn không đáng để hai người hắn làm như thế.

Ầm!

Áo Cổ Tiểu Thần Vương giương cánh bay lên, vỗ cánh, ánh mắt lo lắng nhìn Phương Hành, thấp giọng nói:

- Lần này phiền phức lớn rồi!

Phương Hành ngồi xếp bằng trong khô lâu lẳng lặng điều tức, nghe vậy thì nhìn thoáng qua:

- Lão đầu tử kia là ai?

Áo Cổ Tiểu Thần Vương lắc đầu thấp giọng nói:

- Ta chưa từng nhìn thấy người này, chỉ có điều có từng nghe phụ vương ta nói, Bắc Hải Tù Tâm nhai có một bộ lạc thần bí ẩn cư, tổ thượng chính là môn đồ của Đại Thánh Hậu Nghệ thái cổ, tên là Bồng Mông, học được tài bắn cung của Đại Thánh Hậu Nghệ, chỉ có điều lúc ở thái cổ có truyền thuyết nói Bồng Mông bởi vì trộm tiên đan ép thê tử của Hậu Nghệ Đại Thánh, kết quả chọc giận Hậu Nghệ Đại Thánh, giam cầm bộ tộc của Bồng Mông ở Bắc Hải, trấn áp long nhãn, vĩnh viễn không được xuất thế, truyền lưu đến nay trở thành truyền thừa một phương.

- Đại Thánh Hậu Nghệ thời thượng cổ?

Phương Hành nghe thấy lời này thì không khỏi nhíu lông mày.

Dù sao hắn đã từng bình tĩnh đọc sách mấy năm, đối với danh tiếng của một vài Đại Thánh thái cổ vẫn biết tới. Danh tiếng của Đại Thánh Hậu Nghệ thực sự quá xa, tục truyền trong thời kỳ thái cổ có mười mặt trời liên tiếp, họa loạn nhân gian, chính là do Hậu Nghệ Đại Thánh xuất thủ liên tục diệt đi chín mặt trời, còn duy nhất một càn khôn trên thế gian, cho dù là trong truyền thuyết gì, Hậu Nghệ Đại Thánh đều là thần tiễn đứng đầu thiên địa. Có người nói lúc ở đỉnh phong có thể dùng một mũi tên vượt qua vũ trụ, tàn sát chủng tộc tà ác ở ngoại vực. Chỉ có điều truyền thuyết về ông ta trên thế gian nhiều nhất, trừ ông ta nhanh như tên bắn mười mặt trời ra lại là truyền thuyết của tê tử Hằng Nga Bôn Nguyệt của ông ta. Mà truyền thuyết này liền có liên quan tới Bồng Mông!

Tục truyền Hậu Nghệ Đại Thánh cùng Cổ Dao Trì Tây Vương Mẫu có giao tình không cạn. Tây Vương Mẫu từng luyện trường sinh đan tặng cho Đại Thánh Hậu Nghệ, nhưng xuất phát từ một suy nghĩ nên Đại Thánh Hậu Nghệ vẫn chưa dùng mà là tặng cho thê tử Hằng Nga giữ. Không ngờ, ông ta chưa động tâm với trường sinh đan nhưng một tên học trò của ông ta, tên là Bồng Mông lại có tâm bất chính, thừa dịp ông ta ra ngoài liền lẻn vào nhà của Đại Thánh Hậu Nghệ trộm đan, kết quả bị Hằng Nga phát hiện ra. Bồng Mông muốn giết Hằng Nga, rơi vào đường cùng, Hằng Nga chỉ có thể dùng trường sinh đan, sau đó thân bất di kỷ phi thăng thiên ngoại.

Việc này có cổ tạ ghi chép, hẳn là không thể giả, chỉ là chuyện phía sau thì không có cách nói cố định nào.

Có lời đồn dưới cơn thịnh nộ, Hậu Nghệ chém giết Bồng Mông, cũng có truyền thuyết Bồng Mông tự biết hẳn phải chết nên đã đầu phục cho yêu ma để bảo mệnh. Mà bây giờ Phương Hành lần đầy nghe nói Bồng Mông lại bị Hậu Nghệ nghiêm phạt, con cháu đời đời bị vây khốn ở Bắc Hải không được xuất thế...

- Tù Tâm nhai của Bắc Hải là sau khi phản bội là tên gọi chính thống khi họ tới, hơn nữa khi con đường thông thiên chưa bị đoạn, chư tiên thượng cổ cũng đều không kết giao với bọn họ, cho nên bọn họ vẫn đàng hoàng ở Tù Tâm nhai Bắc Hải. Tuy là có truyền thừa tài bắn cung tuyệt thế nhưng từ đầu đến cuối đều không có danh tiếng quá mức vang dội, cũng không ngờ bây giờ bọn họ lại có suy nghĩ xuất thế trong đầu, aiz, đáng tiếc, đệ tử của Tù Tâm nhai cũng không biết nghĩ như thế nào, vậy mà máu nóng dâng lên tới đây ám sát ngươi. Bây giờ lại bị ngươi giết rồi, Tù Tâm nhai trước đến nay đều là đơn truyền nhất mạch, bây giờ ngươi chặt đứt mạch của bọn họ, thù này lớn như biển lớn, Tù Tâm Nhai chủ sợ là không đội trời chung với ngươi!

Áo Cổ Tiểu Thần Vương nhẹ than, trong khẩu khí cũng có chút oán giận.

Gã còn chưa nhìn thấu sự mờ ám trong trận ám sát vừa rồi, còn tưởng rằng vừa rồi thực sự là một trận ám sát thông thường, đáy lòng cũng không khỏi cảm thấy sát tính của Phương Hành quá nặng. Cho dù những người đó tới ám sát hắn cũng là chốc lát nóng máu, hắn lại tàn sát toàn bộ nên dẫn tới đại họa!

Phương Hành cũng không giải thích, chỉ là đôi mắt có vẻ vô cùng thâm trầm.

Sự cổ quái trong chuyện này sợ rằng không đơn giản như vẻ bề ngoài.

Chỉ trong chớp mắt lại thấy truyền nhân Thái Uyên của Minh tộc đang quăng ánh mắt thâm độc về phía mình, trong lòng càng thêm tức giận.

Chẳng lẽ là con trai của đứng đầu cấm khu, nói lý ra cấu kết với truyền nhân của Minh tộc lại không ai biết sao?

Mà vào lúc này đột nhiên trên không như đuốc, có hai ánh mắt lành lạnh nhìn về phía Phương Hành:

- Tiểu tạp chủng, trước đây ngươi không chuyện ác nào không làm, trêu chọc xung quanh cũng cho qua đi, bây giờ lại còn sẵn sàng góp sức cho Thần tộc càng làm muôn người mắng mỏ, tội không thể tha, hôm nay có người hộ tống cho ngươi nên tạm tha cho ngươi một mạng, nhưng lão phu cũng muốn xem thử, dưới tay ta ngươi có thể được cứu thoát mấy lần, sống được thêm bao lâu nữa?

Cũng là đứng đầu cấm khu khó có thể dằn được sự ai oán trong lòng, không tiếc thi triển thần thông gắt gao nhìn về phía Phương Hành.

Lấy tu vi của người kia, một ánh mắt như vậy nhìn về phía Phương Hành, uy áp mơ hồ khiến người ta khó chịu nổi.

Nhưng cũng đúng lúc này, Phương Hành cũng lạnh lùng mở mắt đón thẳng hai con mắt đang nhìn mình.

Không nỗ lực giải thích gì, cũng không cầu xin tha, không biện giải.

Phương Hành chỉ nhìn chòng chọc vào lão, lửa giận khó đè nén được, nghiến răng nghiến lợi bỗng nhiên hắn đứng lên từ trong cốt lâu, đưa ra ba ngón tay từ từ lung lay, giọng nói dường như là nặn ra từ trong hàm răng, hung hăng nói:

- Lão thất phu, ngươi nhớ kỹ cho ta, ta không cần biết ngươi là truyền nhân Đại Thánh cái gì, đứng đầu cấm khu gì đó, ta chỉ muốn ngươi nhớ kỹ, ngày hôm nay ngươi bắn ta ba mũi tên, từng mũi đều muốn lấy mạng của ta, trong vòng một năm, nếu ta không trả lại ngươi mười mũi tên, con mẹ nó... ta chính là tôn tử của ngươi!

- Hửm?

Cách không đối mắt với lão giả, nhướn lông mày lên, có chút ngoài ý muốn, sau đó nộ khí trùng thiên.

Ông ta nói như vậy nhưng thật ra trái tim đã có ý rút lui. Sau một trận lăng nhục của Cửu U Thần Vương làm ông ta nhìn thấu thái độ cứng rắn của Thần tộc, biết mình hôm nay rất khó bắn chết được tiểu nhi kia. Hơn nữa bây giờ dù sao ông ta cách nơi đây quá xa, liên tục bắn ra ba mũi tên vượt qua nghìn vạn dặm vũ trụ cũng gần như là cực hạn của ông ta, nếu tiếp tục bắn ra mũi tên thứ tư thì sẽ không đạc được uy lực khủng bố như thế nữa. Lại có Cửu U Thần Vương chắn ở giữa dường như khiến ông ta không có cơ hội nữa nên nảy sinh ý rút lui, tìm cơ hội sau này.

Nhưng ông ta không ngờ tới vào lúc này Phương Hành không chỉ không sợ mình còn dám dọa dẫm nghênh đón lửa giận của mình!

- Ha ha, được, tộc ta đã lâu không xuất thế, thậm chí ngay cả một tiểu nhi cũng dám rít gào với ta, thôi, thôi, thôi, thù này như biển sâu cao ngất, nhiều lời cũng vô ích. Hôm nay lão phu lập thệ ở đây, trong thiên địa này ai dám ngăn ta báo thù, ta nhất định sẽ không lưu tình, thần cản ta giết thần, Phật cản ta thí Phật, không chỉ muốn giết ma đầu này còn muốn diệt thân hữu, hủy truyền thừa, vĩnh viễn không có ngày ngóc đầu lên!

Những lời này hiển nhiên là vận dụng thần thông, ùng ùng truyền khắp nơi tuyên cáo với thiên hạ, độc ác khôn kể!

Xung quanh yên ắng, thật lâu không có tiếng động.

Ngay cả thiên kiêu Thần tộc cùng Áo Cổ Tiểu Thần Vương lúc này đều bị chấn động nói không lên lời, cảm thấy cực kỳ sợ hãi.

Đây có thể coi như là bị một nhân vật không thua gì cổ Thánh Nhân theo dõi...

Người bình thường sợ là đã bị hù chết rồi!

Nhưng Phương Hành lại tức giận trong lòng, càng ngày càng tức hơn rồi đột nhiên nhảy dựng lên, cầm một cái cung trong tay, lại chính là cung thần vung tay với mặt đất liền nhặt một cục đá trong tay, sau đó nhét vào trong túi da kéo chặt dây cung, trên cổ hằn gân xanh nhìn lão tu cách không nhìn tới, tức giận rống to:

- Ngày hôm nay trước hết ta trả lại cho ngươi mũi tên đầu tiên...

Khí thế hắn nói chuyện với đứng đầu cấm khu không cách nào so sánh được, hành động cũng càng khiến người ta kinh ngạc...

Một mũi tên này tại sao lại còn, chẳng lẽ cung mà hắn dùng còn có thể bắn ra bên ngoài nghìn vạn dặm hay sao?

Chỉ có điều mọi người có mặt đều nhanh chóng hiểu dụng ý của hắn, sợ tới mất mật.

Phương Hàn bắn cung, cục đá vỡ nát hóa thành thần quang giống như sao rơi quét về một chỗ...

Ở đó chính là chỗ huyết diễm mà con trai của đứng đầu cấm khu bị Phương Hành xé nát rồi hóa thành, nhìn qua vẫn còn có dấu vết bị oan hồn thôi động, lúc này còn đang không ngừng giãy dụa, vô cùng oan độc kêu khóc, gào thét, không ngừng thúc giục cha mình báo thù cho mình. Mặc dù chỉ là một dấu vết nhỏ nhưng vào lúc này chắc chắn là đại biểu cho vết tích mà con trai của đứng đầu cấm khu để lại thế gian này, nhưng cung mà Phương Hành bắn ra bỗng nhiên đánh về phía huyết diễm đó...

Phụt!

Thần quang quét tới làm cho huyết diễm kia văng khắp nơi, tiếng kêu thê lương thảm thiết của oan hồn bên trong hỏa diễm, hoàn toàn tan biến...

- Ta... Ta phải giết ngươi...

Phía chân trời phương bắc mây đen tuôn ra, hành động này của Phương Hành làm tức giận người đứng đầu cấm khu, giận như điên, kinh thiên động địa.

Còn Phương Hành đang đón lấy vân phong cuồng nộ ập tới thì cười ha ha:

- Lão thất phu, còn chín mũi tên nữa, ngươi nhớ kỹ cho ta!



Bạn cần đăng nhập để bình luận