Lược Thiên Ký

Chương 757: Cự yêu Hồng Hoang


- Quỷ nịnh bợ...

Chư tán tu đều phát hận, tên hòa thượng dởm pháp hiệu “Hành Phương” kia thật sự không ra gì, bình thường lúc làm những phù chiếu khác, hắn không phải núp ở phía sau hò hét không xuất lực thì chính là xông lên phía trước đoạt công, đến lúc phân thù lao, hết lần này tới lần khác phân thiếu cho hắn không được, động một chút là muốn dắt người khác đi tìm cố chủ cáo trạng. Lần này, chúng tu đều cảm giác nếu như xuất chiến, tất sẽ có hung hiểm cực cao. Cố tình, lần này hắn lại nhảy ra, là người đầu tiên giơ tay nói muốn đi, vậy ngươi bảo người khác sẽ để mặt mũi ở đâu?

Sư Nam Cát nhìn thấy chư tán tu phía dưới không hăng hái lắm, giọng nói cũng lạnh xuống:

- Nếu lúc cần xuất lực lại không xuất lực, tới lúc tìm kiếm vận may các người còn muốn có được lợi ích ư? Hôm nay có ai không chiến liền rời núi này đi...!

Lúc này chư tu sĩ hoàn toàn hết chỗ nói rồi, xong rồi, muốn không đi cũng không thể được nữa rồi.

Liếc nhìn nhau một cái, vị lão tu Kim Đan đại thừa kia liền đứng dậy quát lạnh:

- Các vị đạo hữu, cầu phú quý trong nguy hiểm, nếu chúng ta muốn mượn gió đông của Thái Thượng đạo thống một bước lên mây xanh thì không nên lười biếng mới đúng, lần trảm ma này tuy là hung hiểm, cũng là may mắn, có ai không từng nghe nói Hồng Hoang Di Chủng tuy là đáng sợ, nhưng một thân cũng là bảo vật vô giá mà? Nếu như may mắn có được phù thạch trời sinh trên cơ thể Di Chủng, không nói đến có thể lấy nó để đổi lấy Bạch Ngọc lệnh, chỉ thần thông trời sinh trong đó đã đủ để chúng ta phát tài lớn rồi mà? Ha ha, đây cũng là một cơ hội tốt, ta muốn theo thiếu chủ Lữ gia xuất kinh trảm ma, không biết ý các ngươi thế nào?

Người này tên gọi là Trần Lão Hạc, xem như có tu vi cao nhất trong đám tán tu này, hơn nữa đức cao vọng trọng, bây giờ gần như là đứng đầu trong đám tán tu rồi, bình thường rất có uy vọng, ngay cả Sư Nam Cát cũng phải khách khí với ông ta, ở trong đám tán tu có thể được coi như nhất ngôn cửu đỉnh. Lời vừa nói ra, chúng tu lập tức hưởng ứng, cho dù người không tính xuất thủ cũng chỉ có thể thầm chấp nhận, dù sao giữa tán tu từng có ước định cùng tiến cùng lùi. Nếu không đứng chung phe với những người khác, tội nhẹ thì sẽ bị bài xích, cô lập khi chiến đấu, người tội nặng thậm chí sẽ bị bọn họ âm thầm trừ khử.

Ùng ùng!

Chư tán tu liền cùng nhau đằng vân bay lên. Một mảng đen kịt đi phía sau mọi người của Thái Thượng đạo thống.

Lữ Phụng Tiên thấy cảnh này thì cười nhạt trong lòng, liếc Sư Nam Cát một cái trực tiếp đằng vân bay về phía thành đông.

Lục Hợp cư của thành đông vốn là sản nghiệp của Thái Hạo Hữ bộ, nếu Lữ Phụng Tiên quyết định xuất thành trảm ma liền thông báo với đại chưởng quỹ của Lục Hợp cư, lúc chạy tới bên ngoài thành có một con thuyền thể tích vĩ đại, toàn thân ngăm đen giống như một pháp thuyền quái thú đã lơ lửng ở ngoài Tốn môn của thành tây. Nhìn thấy pháp thuyền này, ngay cả minh chủ ngầm Trần Lão Hạc trong đám tán tu kia cũng công nhận là có chút khiếp sợ. Trên pháp thuyền này chế thành từ Trung Vực Thiên Công viện, dài khoảng trăm trượng, rộng khoảng ba mươi trượng. Bên trong có Nguyên Anh đại tu luyện tốn thời gian ba năm luyện chế pháp nguyên cùng với rất nhiều cấm chế phù văn, được gọi là pháp thuyền có Kim Đan ẩn thân ở bên trong, cũng sở hữu bản lĩnh có thể đối kháng với Nguyên Anh trong thời gian một chung trà.

Đương nhiên, cũng chỉ là gần như vậy mà thôi, có Nguyên Anh nào lại ngốc tới nỗi đấu với pháp thuyền này của nhà ngươi chứ!

Một cái pháp thuyền có giá mười vạn linh tinh, còn chưa bao gồm sửa chữa phục hồi hậu kỳ cùng chi tiêu bình thường, có thể thấy được khá là đắt đỏ.

Thái Hạo Lữ bộ này huy động một cái liền mang ta một cái pháp thuyền lợi hại như vậy, thật sự là làm cho chư tán tu khiếp sợ!

Cùng là Kim Đan, chênh lệch sao lại lớn như vậy chứ!

- Khởi hành!

Lữ Phụng Tiên chân đạp lên pháp thuyền. Đám tán tu còn lại cũng đều nhanh chân đi lên, ở lại trong buồng nhỏ trong khoang thuyền. Lữ Phụng Tiên liền hạ pháp chỉ, pháp thuyền vĩ đại ầm ầm khởi động. Vài tia lôi điện cùng linh khí hóa thành gió bão, đưa pháp thuyền bay về hướng trời xa.

Lúc pháp thuyền bắt đầu khởi động, nhìn từ xa, hướng tây thành thậm chí là mấy thành khác ở phía trước đều có pháp thuyền vĩ đại vọt lên. Thậm chí có yêu thú to lớn vắt ngang chư thiên mang theo một luồng khí cơ tu sĩ mạnh mẽ, ùng ùng phóng về hướng Ma Uyên. Đếm qua đại khái, có chừng bảy tám nhánh nhân mã xuất phát, đều là binh hùng tướng mạnh. Xem ra hiện nay ở Bạch Ngọc kinh xác thực là tụ tập không ít cường giả.

Pháp thuyền mà Lữ Phụng Tiên chuẩn bị tuy là vĩ đại, nhưng dù sao cũng là kiệt tác của Thiên Công viện, cực kỳ thần diệu, sau khi khởi hành, tốc độ dần nhanh hơn, càng lúc càng nhanh, hầu như có thể so với khi một tu sĩ Nguyên Anh thông thường ngự không. Khoảng cách giữa Bạch Ngọc kinh và Ma Uyên khoảng một dãy núi liên miên cùng u cốc, khoảng cách có thể ước chừng vạn dặm, nhưng pháp thuyền này chỉ cần đi trong nửa canh giờ đã có thể thấy được ở hướng đông nam có từng luồng ma khí xông thẳng lên trời, hẳn là Hồng Hoang Di Chủng chui trong Ma Uyên ra tạo thành.

- Nơi đó có một con Di Chủng, chư vị chuẩn bị sẵn sàng đi!

Lúc này Lữ Phụng Tiên đã đổi một bộ chiến giáp toàn thân bạch sắc, cầm Phương Thiên Họa Kích trong tay đứng trên pháp thuyền, vốn dĩ phong độ nho nhã, lúc này lại tự nhiên trở thành sát khí hãn tướng. Đối mặt với ma khí kinh thiên trước mặt lại không hề sợ hãi chút nào, một thân khí cơ ngày càng mạnh mẽ hơn. Phương Thiên Họa Kích vững vàng cầm trong tay, móc trong túi trữ vật ra một cái linh phù, bấm tay bắn vào không trung.

- Vèo!

Cái linh phù kia đón gió biến hóa, thình lình tạo thành một con điêu nhi màu vàng nhạt, dị thường linh động, sau khi chiêm chiếp hai tiếng liền phi về phía trước.

Còn Lữ Phụng Tiên thì đứng thẳng bất động, lẳng lặng cảm nhận gì đó.

Sau một hồi lâu, y bỗng nhiên biến sắc, cau mày nói:

- Thám Vực phù chỉ kịp nhìn được Di Chủng có dáng vẻ của một con cự ngạc, cao khoảng trăm trượng đang nuốt chửng sinh linh bên trong khu vực núi bên đó, còn chưa kịp tới gần nó liền bị ma khí bốc lên quanh người yêu ma kia đốt cháy rồi, thoạt nhìn hẳn chỉ là Di Chủng thông thường thôi, không cần phải lo lắng, bằng vào thực lực của chúng ta, giết loại ma chủng này không quá khó khăn...

Nói rồi thình lình khoát tay áo, ý bảo pháp thuyền tiếp tục tiến lên.

Bên trong khoang pháp thuyền, chư tán tu sắc mặt nghiêm túc quan sát, nhao nhao lấy ra pháp khí cầm tay của mình.

Còn đám người đi theo Lữ Phụng Tiên lại đang suy nghĩ gì đó, mỗi người sắc mặt lãnh ngạo liếc nhìn thoáng qua đám tán tu này, ánh mắt lạnh lẽo.

- Tiểu nương tử, ngươi có sợ không, có muốn bần tăng giảng cho ngươi một đoạn kinh văn không?

Phương Hành tiến tới trước người cô gái mặc thanh y, cười hì hì hỏi.

Cô gái mặc thanh y cũng cảm thấy bất đắc dĩ, người này, lúc này là lúc nào rồi mà tên hòa thượng dởm này còn tới trêu chọc mình nữa?

Còn chưa đợi nàng quát lên, minh chủ ngầm trong đám tán tu là Trần Lão Hạc đã thấp giọng gầm lên với Phương Hành:

- Hòa thượng dởm, ngày bình thường ngươi càn quấy lão phu cũng không thèm để ý tới ngươi, nhưng bây giờ đang phải đối mặt với Hồng Hoang Di Chủng, nguy cơ trùng trùng, hơi không cẩn thận liền phải nộp mạng, nếu như ngươi còn dám hồ đồ, lão phu sẽ là người đầu tiên đập chết ngươi... Thanh nhi cô nương, cô tới bên cạnh ta, chúng ta liên thủ ngăn địch!

Nói rồi nhìn về phía nữ tử mặc thanh y, ám chỉ rất rõ ràng, nhưng cũng đã sớm nhìn trúng thuật pháp kim hệ lợi hại trong tay cô gái này.

Chỉ có điều gã lại không nghĩ tới, nhìn chỉ thuận miệng giáo huấn tên hòa thượng dởm này vài câu, tỏ thiện ý với cô gái mặc thanh y kia, thuận tiện kéo nàng vào trận doanh của mình, cũng có thể mượn thuận pháp kim hệ của nàng nhưng lại dẫn tới tên hòa thượng dởm sợ ngây người, trực tiếp nhảy dựng lên, mắng:

- Cẩu vật nơi nào dám tới trước mặt Phật gia ta đùa giỡn hả? Ngươi con mẹ nó có gan thì lấy pháp khí ra, đấu hai chiêu với Phật gia!

- Hòa thượng, câm miệng, dám bất kính với Trần lão à?

Bên cạnh lập tức có vài tên chó săn của Trần Lão Hạc nhảy ra ngoài, trợn mắt nhìn Phương Hành.

Nói thật, trải qua đoạn thời gian ma hợp này, người khác đều càng ngày càng thân thiết, ít nhiều cũng có vài phần giao tình, duy chỉ có tên hòa thượng dởm này lại càng ngày càng đắc tội với nhiều người hơn, quả thực đã đến tình trạng hợp nhau lại tấn công rồi...

- Ta chửi con mẹ nhà ngươi, có tin ta đồng thời giáo huấn đám các người không hả?

Giọng nói của Phương Hành gắt lên, bổ nhào như gà dòm đám tán tu đang vây quanh người Trần Lão Hạc.

- Ngươi...

Người của phe Trần Lão Hạc lập tức hết chỗ nói, trong trường hợp này nào dám thật sự động thủ với hòa thượng này chứ!

- Yên lặng!

Bên ngoài khoang thuyền có một tiếng quát lạnh truyền đến, quả nhiên có gia nô của Lữ Phụng Tiên lên tiếng, chư tán tu nhất thời ngừng lời qua tiếng lại.

Chỉ có điều ánh mắt nhìn Phương Hành cũng đã mang theo sát ý.

- Thanh Nhi cô nương, không cần để ý tới tên hòa thượng dởm này, sắp sửa xuất chiến rồi, ngươi đi cùng với lão phu, phối hợp với thuật pháp thổ hệ của lão phu sẽ nhận được kỳ hiệu. Hơn nữa ngươi ở bên cạnh ta, lão phu đương nhiên sẽ bảo vệ ngươi, nếu còn có người trêu chọc ngươi, ta liền xuất thủ chém hắn!

Trần Lão Hạc tức giận phun ra một tràng. Trừng mắt nhìn Phương Hành một cái, lại nói với cô gái mặc thanh y kia.

Nhưng không ngờ, cô gái mặc thanh y kia lại chỉ nhàn nhàn liếc mắt nhìn gã ta, nhẹ giọng nói:

- Không cần, một mình ta là được rồi.

- Ngươi... hừ, không biết điều!

Trần Lão Hạc hiển nhiên không nghĩ tới nàng lại ngay mặt từ chối mình. Nhất thời tức giận xấu hổ, trong khoảng thời gian này, gã hầu như đều thu được hết tán tu vào dưới trướng mình nhưng cũng có một bộ phận hoàn toàn không để ý tới mình. Tên hòa thượng dởm đương nhiên không cần phải nói, nhất định là người gặp người phiền, cố tình, cô gái mặc thanh y này cũng không thèm để ý tới mình, sau khi được mình tung cành ô liu qua nàng vẫn không chút để ý tới.

Từ chối một cách dứt khoát như vậy, nhất thời làm trong lòng gã sinh ra hận ý vượt xa cả tên hòa thượng dởm này.

Nhưng tên hòa thượng dởm nghe vậy lại nở nụ cười, nói:

- Đúng không, tiểu nương tử, vẫn là đi cùng bần tăng đi thôi.

Ai ngờ, cô gái mặc thanh y kia cũng chỉ lãnh đạm liếc mắt nhìn hắn một cái nói:

- Không cần, tự ta đi!

Nét mặt của hòa thượng dởm nhất thời trầm xuống, giận dữ trừng mắt nhìn Trần Lão Hạc.

Lại làm Trần Lão Hạc cảm thấy khó hiểu, người ta từ chối ngươi, tại sao ngươi lại trừng mắt nhìn ta chứ?

- Ra khoang thuyền, trảm ma!

Đúng lúc này, pháp thuyền ngự không đột nhiên khựng lại, dừng trong hư không, bên ngoài, giọng nói của Sư Nam Cát đã vang lên, chư tán tu cũng không dám thờ ơ, lập tức chui ra ngoài pháp thuyền, nhao nhao bay lên giữa không trung thả thần niệm ra quét xuống phía dưới, lại chỉ nhìn thấy phía dưới chính là một vùng núi non trùng điệp, phía sau núi có một bình nguyên rộng mênh mông, nhưng ở trên bình nguyên, có một di tích thành trấn như một tòa thành bang của phàm nhân. Chỉ là vào lúc này đều đã bị đốt hư hoàn toàn, trong thành trì thình lình có một con yêu ngạc to lớn đang ngửa mặt lên trời gào thét, quanh người cuồn cuộn ma khí điên cuồng mãnh liệt, vưu thực chất yếu, lúc này đang đung đưa, ùng ùng bò về phía trước.

- Đây chính là Hồng Hoang Di Chủng?

Có tiếng người run rẩy, theo bản năng nói:

- Tỷ thí thế nào được đây, trước đây khí tức của trưởng lão Nguyên Anh tông môn ta còn không bằng thế này?

- Ha ha, nhiều quái hiếm thấy, đây vẫn chỉ là Hồng Hoang Di Chủng thông thường thôi, nếu ngươi gặp phải Vương tộc, chẳng phải sẽ tiểu trong quần luôn sao?

Thủ hạ chính thống của Lữ Phụng Tiên có người nở nụ cười lạnh, dẫn tới tiếng cười thưa thớt vang lên.

- Nhược điểm của yêu quái này là ở giữa gáy, chính giữa hồng văn, các người dẫn dắt sự chú ý của nó, để ta chém chết nó!

Lữ Phụng Tiên lạnh mắt nhìn lại thấp giọng phân phó một câu rồi xung phong đi đầu cúi người vọt xuống. Nhận được mệnh lệnh của y, gia bộc chính thống, Sư Nam Cát thậm chí là đám tán tu Trần Lão Hạc cũng đều phấn chấn tinh thần, nhìn cổ yêu ở phía dưới, vọt tới. Cô gái mặc thanh y kia sống chết nhìn chòng chọc Lữ Phụng Tiên, cắn môi một cái rồi cũng muốn lao xuống theo, nhưng không ngờ chợt có một cánh tay kéo cánh tay của nàng lại.

- Ngươi làm cái gì thế hả?

Cô gái mặc thanh y này vừa sợ vừa giận, nghiêm ngặt quát Phương Hành.

- Ngươi cũng muốn loại phù thạch này sao? Ta giúp ngươi có thêm vài chục viên có được không?

Phương Hành nở nụ cười nháy mắt với cô gái mặc thanh y.

Bạn cần đăng nhập để bình luận