Lược Thiên Ký

Chương 1143: Muốn lấy một người bại Tịnh Thổ




Phương Hành và Tịnh Thổ ước định đấu pháp là lúc mặt trời mọc ngày thứ hai, thời gian bảy ngày, cũng đại biểu cho, từ thời điểm mặt trời mọc này, chính là thời gian đấu pháp bắt đầu.

Mà bây giờ các tu sĩ tụ đến Trấn U thành, cái nào không phải vì tận mắt nhìn có người khiêu chiến Phương Hành?

Thời điểm mặt trời vừa mọc, các tu sĩ chờ một đêm, trong lòng như có lửa đốt thậm chí hô to lên, tiếng hoan hô như nước thủy triều, đầy cõi lòng xúc động, truyền ra gần trăm dặm, người không biết còn tưởng có lôi âm xa xa lan đến.

Nhưng sau khi hoan hô một lúc, bầu không khí lại có chút lúng túng!

Trên ngọn núi, cửa cung mở rộng, u tĩnh như giếng, lẳng lặng chờ đợi khách nhân thứ nhất.

Nhưng đợi một hồi lâu, người phía dưới reo hò biểu lộ đã có chút cứng, lại không thấy có người xuất thủ.

- Chuyện gì xảy ra? Đều lên ah, chém ma đầu kia, thay Thiên Nguyên Đại Lục trừ hại...

- Sao ngươi không lên?

- Hừ, lão phu đương nhiên sẽ không buông tha hắn... Nhưng ta chờ nhìn kỹ hẵng nói!

- Chúng ta cũng nghĩ như vậy, nhìn kỹ hẵng nói...

Các loại nghị luận đều vang lên, bầu không khí cực kỳ xấu hổ.

Người tu hành đều không ngốc, mặc dù bị Phương Hành khiêu chiến làm phẫn uất không chịu nổi, nhưng ngốc lại không có mấy cái, bọn họ tự nhiên rất hận Phương Hành, hận không thể chặt hắn thành thịt vụn, nhưng bằng tâm mà nói, lại có mấy người không biết bản sự của Phương Hành?

Mọi người cùng nhau mắng hắn vài câu, thậm chí mượn nhiều người tức giận oanh hắn xuống đài, kia đều không có sự tình gì, nhưng muốn cùng hắn giao thủ, lại làm cho rất nhiều người thông minh vụng trộm cân nhắc, ai dám đi khiêu chiến ma đầu kia ah!

Dù sao hung danh của Phương Hành truyền khắp Thiên Nguyên Đại Lục, bụng dạ độc ác, cùng hắn đấu pháp là phải làm tốt chuẩn bị mất mạng...

Phía dưới mấy ngàn người, cũng có đại bộ phận là tới xem náo nhiệt.

Nếu có người xuất thủ, lớn tiếng khen hay không sao, nhưng để cho mình lên, thôi được rồi...

- Phương Hành muốn chiến các tu sĩ Tịnh Thổ, không biết vị đạo hữu nào tới chỉ giáo trước?

Thấy thật lâu không người xuất thủ, trên đỉnh núi lại truyền tới một thanh âm nhàn nhạt, Phương Hành lần nữa ước chiến.

Lời nói rất tỉnh táo, thậm chí không giống phong cách bình thường của hắn, rất giữ lễ tiết.

Nhưng nghe vào trong tai các tu sĩ, lại có loại cảm giác khinh miệt.

Ma đầu kia mới tới Tịnh Thổ, liền kích thích nhiều người tức giận, không biết bao nhiêu người hô hào muốn giết hắn, thời điểm hắn mở miệng khiêu chiến Tịnh Thổ, cũng không biết bao nhiêu người hưng phấn, cho rằng hắn đang muốn chết, chờ một đêm nôn nóng, chính là vì nhìn hắn bị người đánh bại, ra ngụm ác khí, nhưng ai có thể nghĩ tới thời điểm này đến, lại phát hiện căn bản không người dám ra mặt đối chiến?

Trong lúc nhất thời các tu sĩ Tịnh Thổ đều phẫn nộ, nhìn về phía người chung quanh, trong ánh mắt đều là vẻ bất mãn.

- Ta đến chiến ngươi!

Trong một mảnh lúng túng tĩnh mịch, rốt cục có một giọng nói vang lên, truyền lại từ một thung lũng, nơi đó cũng có vô số người tu hành từ các nơi chạy tới, đều là xem náo nhiệt, hiển nhiên bọn họ không nghĩ tới bên cạnh mình sẽ có người nhảy ra, đều giật mình nhìn lại, chỉ thấy mở miệng là một niên nhân mặc lục bào, thân hình thon gầy, khí độ bất phàm, hắn chậm rãi từ dưới đất đứng lên, sắc mặt bất bình, lạnh lùng quét qua người chung quanh một cái, cất bước nhảy lên không trung.

- Ta chính là Tịnh Thổ đạo thống Bát Thác Hạp đại trưởng lão Âu Dương Hối, đến đây lĩnh giáo cao chiêu của Thông Thiên Tiểu Thánh, đi ra cùng ta...

Oanh!

Hắn nói chuyện, thân hình đã xông thẳng lên trời, sát khí lẫm liệt.

- Hưu!

Nhưng hắn còn không có nhảy đến trên đỉnh, đột nhiên có một vệt thần quang từ trong cung điện bay ra, nhanh hơn thiểm điện, tinh chuẩn đánh vào trên người hắn, lời giới thiệu thân phận của mình vẫn chưa nói xong, liền rên lên một tiếng, lời nói còn lại bị nghẹn trở về trong bụng, thân hình vừa mới nhảy lên cũng lập tức rơi xuống, giãy dụa nửa ngày, một câu cũng nói không nên lời.

- Kế tiếp!

Trong cung điện truyền ra thanh âm nhàn nhạt của Phương Hành, hình như không có một chút tình cảm ba động.

Các tu sĩ ở chung quanh vừa sợ vừa giận, lại không nhịn được hít vào một ngụm khí lạnh...

Khó khăn lắm mới đi ra một người có can đảm khiêu chiến ma đầu kia, kết quả một chiêu cũng không chống đỡ được, trực tiếp bại trận?

Có người nhận ra Âu Dương Hối, biết hắn có tu vi Nguyên Anh cảnh, trong lòng vẫn ôm chút kỳ vọng, mặc dù không địch lại ma đầu, nhưng tối thiểu qua mấy chiêu vẫn có thể, tại sao thua nhanh như vậy?

Trong lúc nhất thời, ở trong lòng tất cả mọi người dâng lên khiếp sợ nghi vấn.

Ma đầu kia đến tột cùng mạnh bao nhiêu?

Dù sao lúc trước Phương Hành độ kiếp, chính là ở Hồng Hoang Cốt Điện, về sau lại đi Thần Đình, bây giờ không phải trước, trước kia nếu có người độ kiếp, chỉ sợ chẳng mấy chốc sẽ truyền khắp thiên hạ, quần tu tranh nhau đàm tiếu, nhưng hôm nay Thần tộc phủ xuống, thiên hạ đại loạn, tin tức lưu truyền không tiện, cho nên ở Tịnh Thổ, người thực hiểu rõ tu vi cảnh giới của Phương Hành thật đúng là không nhiều, nhất là những tu sĩ bình thường này, phần lớn người ấn tượng về Phương Hành, còn lưu ở thời điểm hắn và Phù Diêu Cung Thiếu Tư Đồ chiến một trận, chỉ là kết anh không lâu!

Không có bao nhiêu người biết, bây giờ hắn đã sớm siêu việt kết anh, đạt đến Độ Kiếp cảnh!

Ngay cả mặt cũng không lộ, một chỉ bại Âu Dương Hối, nhất thời khiến cho bầu không khí càng thêm đè nén.

Vốn không có bao nhiêu người nguyện ý xuất thủ trước chọc hung uy của ma đầu kia, bây giờ lại càng không dám...

- Đêm qua còn có người nói với ta, Tịnh Thổ hội tụ khí vận của Thiên Nguyên Đại Lục, cao thủ nhiều như mây, lại không người muốn đến chỉ điểm sao?

Chờ giây lát, trong cung điện lại truyền ra thanh âm nhàn nhạt của Phương Hành.

Một câu bình tĩnh, nhưng trong nháy mắt chọc giận các tu sĩ.

Vào lúc này Phương Hành không mắng chửi người, nhưng lại càng khiến người nổi giận hơn.

Thực không người xuất thủ, đó là bị ma đầu kia dọa sợ sao?

- Ma đầu, ta đến chiến ngươi!

- Ta đến!

- Tuy bần tăng là người xuất gia, cũng không thể nhìn bại hoại như ngươi sống ở trên đời này!

Oanh! Oanh! Oanh!

Ở trong đại loạn, thình lình có ba người nhảy ra ngoài, lại là một đạo, một tăng, một cổ tộc, tu vi đều ở Nguyên Anh cảnh, phía dưới có thật nhiều người nhìn ra thân phận của bọn hắn, một cái là Bỉ Ngạn Tự Phong Tăng, một cái là thiên tài Kiếm Đạo xuất thân cổ tộc, còn có một cái là Tán Tu Thần Châu chạy nạn tới, thực lực đều không tầm thường, bọn họ vốn không có ý định xuất thủ sớm như vậy, nhưng bị Phương Hành kích bác, lại đồng thời nhảy ra ngoài, trên mặt mang theo tuyệt nhiên, tranh nhau xuất thủ.

- Ha ha, như vậy còn có chút thú vị!

Trong cung điện, Phương Hành cười lạnh, sau đó một vệt thần quang bắn ra hư không, thình lình hóa thành một pháp tướng, chính là bộ dáng của Phương Hành, ba đầu sáu tay, trán sinh mắt dọc, tay nắm một thanh Ma Kiếm, ánh mắt u lãnh đảo qua Phong Tăng, kiếm tu và Tán Tu kia, hình như có chút hài lòng thực lực của bọn hắn, nhàn nhạt mở miệng:

- Ai tới trước!

- Bần tăng tới trừ ngươi trước!

Hòa thượng kia nhảy ra trễ nhất, nhưng làm người nóng tính, đột nhiên hét lớn, ngược lại là cái thứ nhất vọt lên, mà đạo nhân và Kiếm tu vốn rục rịch thấy cảnh này, hơi cau mày, tránh ra phía ngoài một chút, không có tiến lên giáp công.

Dù sao lần này Phương Hành khiêu chiến Tịnh Thổ, chính là tuân theo cổ lệ.

Trước kia Thần Châu và Tịnh Thổ, mỗi một thời đại đều sẽ có thiên kiêu xuất sắc, đi một phương khác lịch luyện, nói trắng ra là khiêu chiến cùng thế hệ, ma luyện tu vi, cũng là một con đường dương danh, có hơn phân nửa người dương danh Thiên Nguyên Đại Lục là nhờ cách này, lấy hai đại nhân vật gần đây nhất, quái thai Viên gia lần đầu dương danh, chính là quét ngang các tu sĩ Tịnh Thổ, cổ tộc đệ nhất nhân Cổ Hạc, cũng ở Thần Châu quét ngang tất cả thiên kiêu cùng thế hệ, mới bắt đầu có tên "vô địch".

Các tu sĩ đối với lệ cũ này đều không xa lạ gì, tự nhiên sẽ tuân thủ quy tắc, lựa chọn một đối một đấu pháp, mà không phải quần đấu.

- Ăn một trượng của bần tăng!

Phong Tăng vọt về phía Phương Hành, hắc trượng điên cuồng vung mạnh, quét tán từng mảnh vân khí, đánh thẳng vào đầu Phương Hành, Phương Hành lại bình tĩnh nhìn hắn, ánh mắt ngưng lại, thấp giọng nói:

- Ngươi là nhục thân mạnh mẽ, dùng võ pháp tăng trưởng!

Nói xong, một bước đạp tới, đại thủ mở ra, chộp thẳng tới hắc trượng.

Oanh! Oanh! Oanh!

Hắn thình lình từ bỏ hết thảy đạo pháp thần thông, thậm chí ngay cả Ma Kiếm cũng không dùng, trực tiếp dùng nhục thân đón đỡ hắc trượng của Phong Tăng, dùng công đối công, quyền đến chưởng đi, phát huy hung tính tới cực hạn, trọn vẹn phá giải hơn mười chiêu, cuối cùng hung hăng kéo hắc trượng của Phong Tăng, bổ tới một chưởng, ngạnh sanh đánh Phong Tăng rớt xuống đáy cốc.

- Đến ngươi!

Phương Hành tiện tay bẻ hắc trượng thành hai đoạn, sau đó nhìn về phía Kiếm tu.

- Xin chỉ giáo!

Thấy Phương Hành đánh bại Phong Tăng, thần sắc Kiếm tu run lên, sang sảng quát một tiếng, bảo kiếm ra khỏi vỏ.

- Ngươi dùng kiếm, vậy ta cũng dùng kiếm!

Phương Hành gầm nhẹ, xòe năm ngón tay, ma khí cuồn cuộn ngưng tụ, thình lình ở trong bàn tay hóa thành một Ma Kiếm, trực kích về phía trước.

- Kẻ này cực kỳ gian xảo!

Thời điểm Phương Hành ác chiến các tu sĩ Tịnh Thổ, không biết có bao nhiêu đại nhân vật ẩn ở xung quanh, lẳng lặng quan chiến, trình độ ác chiến này, còn chưa đủ để những cao thủ này để vào mắt, ngược lại là vì sao Phương Hành lại khiêu chiến các tu sĩ Tịnh Thổ, đối với bọn hắn là một chủ đề rất có hứng thú, trên đỉnh núi, Thần Tử Dạ tộc nhìn Phương Hành xuất thủ chốc lát, đã cảm giác vô vị, vô luận là Phong Tăng, kiếm tu, hắn thấy đều không đáng giá nhắc tới, đều là tiểu nhân vật hắn có thể phất tay trấn áp...

Nhưng từ trong khiêu chiến này, hắn phát hiện rất nhiều vấn đề khác, thần sắc nhàn nhạt, nhìn về phía Hoa Mật Nhi và Phụ Sơn Tử nói:

- Kẻ này tới Tịnh Thổ, không biết bao nhiêu người muốn lấy mạng của hắn, có rất nhiều tồn tại lợi hại, sợ là ngay cả mặt mũi của Tiên Minh cũng không cho. Tựa như Bạch Cốt Thánh Quân, không quen nhìn hắn, liền ra tay giết người, căn bản sẽ không để ý đại cục, cái gì hai nước giao chiến, không chém sứ giả, kia chỉ là trò cười, mà ma đầu kia cũng ý thức được điểm này, dứt khoát chủ động khiêu chiến quần hùng Tịnh Thổ, dồn vô số tu sĩ Tịnh Thổ âm thầm có sát ý với hắn ra ngoài, bây giờ sự tình hắn khiêu chiến Tịnh Thổ, sợ là đã truyền khắp thiên hạ, ha ha, lúc đầu muốn ám sát hắn, cũng chỉ có thể lên cùng hắn đấu pháp, lúc đầu muốn vây công hắn, cũng chỉ có thể tự mình ra tay, chỉ sợ một số nhân vật lợi hại muốn tính mạng hắn, cũng bởi vì hắn khiêu chiến, mà không tiện không để ý đến thân phận xuất thủ...

Phụ Sơn Tử nghe vậy, cười lạnh nói:

- Hơn nữa theo cổ lệ, dù hắn bại, chỉ sợ người khác cũng không thể hạ sát thủ với hắn, dù sao ta nghe qua, trước kia Thần Châu Tịnh Thổ phái thiên kiêu đến hiểm địa đấu pháp, hung hiểm là có, cũng rất ít khi chết người, đây đã thành thường lệ, cùng thế hệ giao thủ, thắng là thắng, bại là bại, nhưng vô luận như thế nào, cũng sẽ không hạ sát thủ!

Hoa Mật Nhi nhẹ nhàng gật đầu, cũng thở dài nói:

- Còn tưởng hắn có nhiều bất phàm, nhưng bất quá là có mấy phần tiểu thông minh mà thôi!

- Ta dám cam đoan, hắn tuyệt đối không phải là vì bảo mệnh mới làm như vậy!

Ở trên một ngọn núi khác, sắc mặt Hồ Tiên Cơ nghiêm túc nhìn Cổ Hạc nói:

- Ý niệm của người này, không thể tính toán theo lẽ thường!

- Há, nếu không phải lo lắng có người không để ý đến thân phận tới giết hắn, vậy vì sao hắn phải làm sự tình không khôn ngoan như vậy?

Cổ Hạc cười nhạt, hỏi ngược lại Hồ Tiên Cơ.

Hồ Tiên Cơ lại nhíu chặt mày, nửa ngày sau mới nói:

- Ta tình nguyện tin tưởng hắn là thật muốn lấy lực lượng một người đánh bại Tịnh Thổ!





Bạn cần đăng nhập để bình luận