Lược Thiên Ký

Chương 1612: Đưa ta về nhà đi


Vèo!

Một thân ảnh thoát ra khỏi tiểu thế giới, sau đó thoát ra khỏi đại tinh mà đám Phương Hành trú đóng.

Một thân ảnh này đương nhiên chính là Phương Hành rồi. Lúc này trong lòng hắn ôm Tiểu Manh Nữ, chau mày, mặt đen như lụa, áo khoác ngoài màu đỏ càng giống như một tia máu bay vút lên không, không hề cố kỵ gì nữa mà toàn lực triển khai Tiên uy toàn thân, như một ngôi sao màu tím xẹt qua tinh vực, mang theo Tiên uy trong vắt nhanh chóng bay về phần cuối tinh không. Sinh linh Thần tộc xung quanh hay Tiên quân trú đóng trên các đại tinh cũng giống nhau, đều bị màn này làm kinh hãi. Lúc ngẩng đầu nhìn lên không trung lại chỉ thấy hắn dường như trong nháy mắt đã đi xa, không kịp chào hỏi bất kỳ ai, bỏ chạy về phía xa.

- Hắn muốn đi đâu?

Trái tim mọi người đều cực kỳ kinh ngạc nhưng không kịp hỏi gì.

- Đế Tử xin tạm dừng bước...

Sinh linh Thần tộc đóng ở đại tinh xung quanh nơi đạo chúng của Tiệt đạotrú đóng càng kinh hãi hơn, không biết có bao nhiêu người nhảy ra ngoài cùng nhau hét lớn.

Nhưng Phương Hành vẫn không để ý tới bọn họ mà xông thẳng vào sâu trong tinh vực. Thân pháp cực nhanh, đám sinh linh Thần tộc này không kịp ngăn cản, hơn nữa hiện tại dù sao khác với việc ban đầu coi chừng Đế Lưu, người người đều biết vị Đế Tử này có quan hệ tâm đầu ý hợp với Thần Chủ, lần này chỉ để lại người ở xung quanh trông coi nhưng không hề bày đại trận để nhốt tránh khỏi thất lễ. Chính vì vậy cũng làm cho lúc Phương Hành xông vào trong tinh vực đều không gặp trở ngại gì, dường như là thân hình nhảy một cái đã cách xa đại tinh, nhảy vào trời sao phía xa.

- Hắn làm gì vậy?

Động tĩnh lần này đương nhiên là không qua được mắt Thần Chủ. Hầu như ngay khi Phương Hành ra khỏi đại tinh tiến vào tinh vực, bà ta cũng đã phát giác ra, đang tỉ mỉ bố trí đại trận tiếp dẫn cũng phải nhíu chân mày lại quay đầu nhìn Phương Hành, lại chỉ thấy được một cái bóng lưng. Lấy tu vi của bà ta muốn đuổi theo đương nhiên là có thể đuổi kịp, nhưng đã bày binh bố trận tới thời điểm mấu chốt. Một khi mình buông tay thì sẽ có nhiều đầu trận tuyến cần xây dựng lại. Điều này làm cho bà ta do dự một chút, không lập tức xuất thủ ngăn Phương Hành lại.

Lại cúi đầu nhìn thoáng qua Lộc Tẩu đang chăm chú giúp mình thôi diễn đầu trận tuyến, Thần Chủ thoáng nghĩ:

- Lấy tính cách của tiểu tử đó sẽ không để người bên cạnh lại đây, một mình chạy trốn! Thuộc hạ của hắn đều còn ở đây, xem ra là đang cấp thiết muốn đi làm gì đó, hẳn không phải muốn chạy về Đại Xích Thiên... không quá mức ảnh hưởng với kế hoạch của ta, vậy để hắn đi đi! Nếu thật ép hắn một tấc không được rời khỏi đây thì mặt mũi cũng không tốt lắm, dù sao tương lai có rất nhiều chuyện phải dùng tới tiểu tử này...

Cũng chính bởi vì những suy nghĩ đó nên làm cho Phương Hành không bị cản trở chút nào tiến vào trong tinh không.

Ngoại trừ Thông Cổ Thần Vương không yên lòng đuổi theo một hồi rồi không làm được gì quay lại ra, những người khác đều không coi ra gì.

- Tiểu nha đầu, ngươi xác định không?

Mà lúc này trong lòng Phương Hành càng không để ý quá nhiều tới những chuyện đó, chỉ chuyên tâm ôm Tiểu Manh Nữ chạy vào trong trời sao. Ở trong ngực hắn, Tiểu Manh Nữ co lại, thân thể cũng càng lúc càng nhẹ, không giống một người mà giống như một tấm gỗ vậy. Phương Hành ngoài nghi nếu mình ném nàng vào trong nước thì có thể bơi được trên mặt nước. Trong cảm ứng của hắn, khí cơ của Tiểu Manh Nữ đang dâng lên như núi lửa, người cũng có tinh thần hơn rất nhiều. Nhưng đó không phải là tinh thần chân chính mà nó tương tự với sự suy yếu, hồi dương một khắc cuối cùng trước khi chết, tính mạng đang như ngàn cân treo sợi tóc...

Trong lòng hắn biết rõ, hoặc là ném Tiểu Manh Nữ qua một bên không quan tâm nữa, đoán chừng chỉ trong nửa khắc, nàng sẽ hoàn toàn tiêu vong.

Nhưng, đó cũng chính là nguyên nhân mà hắn cấp bách như thế.

- Xác định ở đó...

Sắc mặt Tiểu Manh Nữ hồng lên, mang theo sự đỏ ửng không hề khỏe mạnh, cả người vô cùng sợ lạnh, căn bản là không chịu nổi không khí rét căm căm trong tinh không. Hoàn toàn dựa vào khí tức tản ra trên người Phương Hành để che chở cho nàng. Nàng trừng hai mắt, dường như lúc nào cũng có thể ngất xỉu, lại nố lực mở to gắt gao nhìn về phía trước, nhỏ giọng nói:

- ... Nhà của ta... ta xác định là ở đó...

Phương Hành trầm giọng nói:

- Ngươi xác định đến nơi đó có thể bảo vệ cái mạng nhỏ của ngươi sao?

Tiểu Manh Nữ hơi chần chừ rồi sau đó dùng lực gật đầu:

- Ta... Ta có thể cảm giác được, chỉ cần trở về nơi đó... trên người ta sẽ có đủ khí lực, ta cũng sẽ không ngủ mãi như vậy nữa, Phương đại gia... Ta thực sự, thực sự muốn trở lại nơi đó...

Phương Hành thở phào một hơi, trầm giọng nói:

- Tiểu nha đầu, trong khoảng thời gian này ta không hề tiếc tiên dược đút hết vào người ngươi rồi, nhưng hiệu quả còn không rõ ràng, cái mạng nhỏ của ngươi rõ ràng khác với những người khác, nhu cầu với Tiên khí hơn Tiên nhân bình thường gấp, mười, thậm chí là mấy trăm lần... nhất định giống như một cái động không đáy, nếu tiếp tục như thế ta cũng không có cách nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn ngươi chết đi. Hiện tại nếu ngươi xác định như thế thì được rồi, ta sẽ không để ý tới gì nữa, Hỗn Độn Tiên Viên cũng không cần, bỏ qua tất cả chỉ vì giúp ngươi đạt được tâm nguyện cuối cùng này, hy vọng nơi đó sẽ thực sự giữ được cái mạng nhỏ của ngươi! Nếu như không giữ được...

Hắn ngừng lại một chút, trầm giọng nói:

- Ta đây cũng không có biện pháp gì nữa!

Tiểu Manh Nữ mím miệng nhỏ, dùng sức dựa vào ngực Phương Hành, cũng không nhúc nhích.

- Nơi này là một hướng khác của Đa Bảo Tiên hà, chẳng lẽ tiểu nha đầu muốn ta đưa nàng về Thiên Nguyên sao?

Trong lòng Phương Hành thầm nghĩ, ánh mắt liếc nhìn bốn phía, lướt nhanh về hướng Tiểu Manh Nữ chỉ,

Hắn có thể cảm giác được Tiểu Manh Nữ lúc nào cũng đang dần trở nên suy yếu, mình chỉ có thể không ngừng cúi đầu nhìn nàng để tránh khỏi nàng trong lúc vô tình đã bỏ mạng, thỉnh thoảng cho nàng một ngụm Đế Lưu tương để nàng có thể miễn cưỡng duy trì sinh mệnh. Bây giờ nói trắng ra hắn đã hoàn toàn không biết làm thế nào mới có thể bảo vệ mạng sống cho Tiểu Manh Nữ nữa. Tiên khí trên người nha đầu kia tiêu hao càng lúc càng nhanh, thậm chí ngay cả Đế Lưu tương cũng chỉ có thể kéo dài tính mạng cho nàng ở một mức độ nào đó. Đây quả thực là quá khó khăn, Phương Hành cũng chỉ có thể gửi hy vọng vào câu nói cuối cùng của nàng thôi...

Bất luận là “nhà” trong miệng nàng có phải thật sự có thể cứu sống nàng hay không, hắn cũng muốn trước khi nàng bỏ mạng mà đưa được nàng tới chỗ đó. Nếu có thể sống đương nhiên là tốt nhất, nếu không có cách nào sống được thì coi như giúp nàng hoàn thành tâm nguyện cuối cùng vậy!

Một chai Đế Lưu tương đã uống hết, hiện tại Phương Hành đang cho nàng uống chai Đế Lưu tương thứ hai.

Nếu thả trong Tam Thập Tam Thiên nó sẽ là tài nguyên Tiên đạo vô cùng trân dị, bây giờ lại giống như uống nước lạnh, rót vào trong miệng Tiểu Manh Nữa.

Tinh không mênh mông, Phương Hành cũng không biết đã đi về phía nào, chỉ men theo hướng ngón tay mà Tiểu Manh Nữ chỉ mà bay vội.

Còn bản thân Tiểu Manh Nữ cũng chỉ biết một hướng, còn không biết rốt cục là tới nơi nào.

Lúc đầu Phương Hành tràn đầy phấn khởi muốn bắt tay với Thần chủ để có được một bộ phận tài nguyên Tiên đạo trong Hỗn Độn Tiên Viên, có thể tu luyện được Tổ Vu thập nhị tế pháp, nhưng việc ngoài ý muốn của Tiểu Manh Nữ xuất hiện làm hắn không còn tâm tư muốn làm nữa, lúc này cũng chỉ có thể trước tiên cố giữ cái mạng nhỏ của nàng.

Đa Bảo Tiên Hà trên danh nghĩa là sông, nhưng trên thực tế là một tinh vực dồi dào, đai tinh như đá rộng vô ngần, tốc độ của hắn mặc dù cực nhanh nhưng ở trước mặt Đa Bảo Tiên hà này cũng có vẻ vô cùng nhỏ bé, chỉ có thể chậm rãi xuyên qua. Hơn nữa trong lòng hắn cũng hiểu, nếu qua Đa Bảo Tiên hà liền tới nơi trú đóng của chư tu Thiên Nguyên, đoán chừng sẽ có rất nhiều phiền phức, nhưng việc đã đến nước này thì không kịp nghĩ nhiều nữa. Lúc đầu hắn cũng không có tính tình tính trước làm sau, vì Tiểu Manh Nữ, trong lòng nghĩ làm thế nào thì cứ làm...

Chuyến đi này mất thời gian mấy ngày, Phương Hành cũng cảm thấy mình sắp tiếp cận ranh giới của Đa Bảo Tiên hà rồi, nhưng còn chưa đến được “nhà”. Lúc hỏi nàng, nàng cũng chỉ có thể xác định ở phía trước, lại không nói chính xác được rốt cục là ở nơi nào.

- Chai Đế Lưu tương cuối cùng rồi...

Phương Hành nhìn thấy dáng vẻ tiều tụy của Tiểu Manh Nữ, trong lòng thầm thở dài một tiếng, đây đã là chai Đế Lưu tương cuối cùng trên tay hắn rồi, nhưng lại chưa tới chỗ cần tới, cũng chỉ có thể trước tiên dùng nó để giúp nàng kéo dài tính mạng. Dù sao đến lúc này, tiên dược ngộ đạo khác đều không còn hiệu quả nữa. Chỉ có điều đây dù sao cũng là Đế Lưu tương, cho dù Phương Hành muốn đút cho Tiểu Manh Nữ cũng không nhịn được do dự một chút. Dù sao nếu không có Đế Lưu tương, chủ dược đầu tiên cần khi Tu tế cũng mất đi một, xem như tốn khá nhiều...

- Quên đi, đã tới đây rồi còn tiếc những vật này làm gì?

Nhưng đến cuối cùng vẫn thở dài một tiếng, tiện tay đút vào trong miệng Tiểu Manh Nữa, sau đó cúi đầu nhìn nàng, cười gượng nói:

- Nha đầu, nếu thật không tới được chỗ đó, Phương đại gia ta cũng không biết nên dùng phương pháp gì giúp ngươi kéo dài tánh mạng nữa...

Tiểu Manh Nữ nuốt giọt Đế Lưu tương cuối cùng trong bình, cố gắng mở mắt, lúc này rõ ràng đã tới sát biên giới của sự sống và cái chết, ngay cả ánh mắt cũng có phần trì trệ rồi, dường như chỉ dựa vào thần hiệu của Đế Lưu tương mới có thể mở được mắt, nhưng đúng lúc này, nàng nhìn được khuôn mặt của Phương Hành, trong phế lực lại nở nụ cười, sau đó ngón tay chợt chỉ phía trước.

- Đến rồi!

- Hửm?

Phương Hành kinh hãi vội vàng chuyển mắt nhìn bốn phía, sắc mặt cực kỳ nghi ngờ.

Bây giờ chính là ở trong Đa Bảo Tiên hà, khoảng cách giữa hai bờ sông là nhất định, quanh người cũng chỉ là sự hoang vu. Ngoại trừ mấy tinh thần không có chút khí tức của sinh mệnh nào thì không hề thấy nhân vật nào khác, tuyệt đối không có dáng vẻ của “nhà” trong miệng nàng. Chuyện này làm trong lòng Phương Hành trầm xuống, nghĩ thầm:

- Chẳng nhẽ tiểu nha đầu này thần trí đã mơ hồ rồi sao?

- Nơi đó...

Nhưng Tiểu Manh Nữ vẫn chỉ vào một nơi không hề tồn tại gì, quật cường muốn qua đó.

Trong lòng Phương Hành thầm thở dài, ôm nàng đi lên mấy bước.

Vẫn không thấy gì cả, Phương Hành vô cùng chắc chắn điểm này.

Nhưng cũng đúng lúc này, Tiểu Manh Nữ lại dùng sức giơ tay lên điểm về phía trước một cái.

Ngay trong một chốc đó, một cảnh tượng quỷ dị xuất hiện.

Trong tinh không không có vạt gì bỗng nhiên sau cái điểm này lại nổi lên sóng gợn.

Giống như một giấc mộng bị đâm thủng, bắt đầu lộ ra sự tồn tại chân thực bên dưới nó. Dưới sự rung động đang dần hiển hóa ra một đại lục bị tàn phá. Từng mùi hương kỳ dị cũng đập vào mặt. Phương Hành mở to hai mắt cúi đầu nhìn, liền thấy dưới chân mình có một nơi đại lục mọc đầy kỳ hoa dị thảo, linh tuyền, thác nước tràn đầy, giống như ảo giác vậy.

Tiểu Manh Nữ chỉ điểm một cái liền không còn khí lực nữa, cả người tựa vào trong lòng Phương Hành, giọng nói yếu ớt.

- Phương đại gia, đưa ta trở về đi...

Bạn cần đăng nhập để bình luận