Lược Thiên Ký

Chương 1101: Triệu Hồng Anh dũng mãnh vô địch




Cực tây Thần Châu có tên Ngọc Đỉnh Sơn, thuộc về Côn Lôn Sơn Mạch, thời kỳ Thượng Cổ từng có rất nhiều tiên thánh ở nơi này tu hành, lưu lại vô số động phủ di chỉ, trước khi Cửu Thiên Huyền Quan phủ xuống, Côn Luân long mạch du tẩu nghìn vạn dặm kia, luôn được người coi là địa vực tiên duyên nhiều nhất thế gian, tựa như Dao Trì và Phù Diêu Cung bây giờ, chính là đạt được truyền thừa của Cổ Dao Trì, có thể nói, Phù Diêu Cung là đạo thống vận khí lớn nhất sau Thượng Cổ.

Côn Lôn Sơn Mạch bây giờ, trải qua không biết bao nhiêu tu sĩ tìm tòi nghiên cứu, đại bộ phận động phủ giấu ở trong sông núi địa mạch đã bị người khai phá, cơ duyên bảo bối quét sạch sành sanh, nhưng một số tiên phủ còn sót lại cổ trận, bởi vì linh mạch ở Côn Lôn Sơn hùng hồn, những tàn trận này trải qua ngàn vạn năm mà bất hủ, vẫn có thật nhiều duy trì vận chuyển, những cổ trận còn sót lại này, ở dĩ vãng tu sĩ dò xét tìm cơ duyên chính là trở ngại và hung hiểm lớn nhất, nhưng thời điểm đại nạn phủ xuống, lại thành nơi ẩn núp tốt nhất.

Nhớ ngày đó, sinh linh Thần tộc phủ xuống Thiên Nguyên Đại Lục, trắng trợn tàn sát, những nơi đi qua máu chảy thành sông, không biết có bao nhiêu tu sĩ của Thiên Nguyên Đại Lục vì tị nạn, trốn vào Côn Lôn Sơn, mượn nhờ pháp trận còn sót lại của Cổ Tiên để chống đỡ sinh linh Thần tộc, phương pháp này thật rất hữu hiệu, sinh linh Thần tộc không sở trường trận thuật, chỉ hiểu cường công, ở trước mặt những tàn trận này ăn quả đắng, không thể xâm nhập.

Mà ở trong Côn Lôn Sơn, đại trận nổi tiếng nhất chính là Hãm Không Thập Phương Trận của Ngọc Đỉnh Sơn, che đậy vạn dặm, không ngừng sinh sôi, mặc dù trải qua vạn năm không người tu sửa, lại vẫn dựa vào lực lượng linh mạch vận chuyển, tục truyền mấy trăm năm trước đệ tử Dao Trì từng muốn đến dỡ bỏ trận này, nhưng vì dỡ bỏ trận này quá mức rườm rà, liền lưu nó lại, cử động trong lúc vô tình, lại giúp các tu sĩ đại ân, không biết có bao nhiêu tu sĩ chạy về phía cực tây Thần Châu, trốn vào trong đại trận này, sau đó mọi người tương truyền, ngược lại thành một cấm khu.

Trong Thiên Nguyên Đại Lục chín đại cấm khu, nơi đây bài danh thứ tám, gần như chỉ trên trốn vào Thâm Hải Cự Quy.

Mà đám người Triệu Hồng Anh và Trường Tôn Thanh Lưu đầu nhập Thần tộc, lựa chọn mục tiêu chính là nơi này!

Tất cả nhân mã trùng trùng điệp điệp lao về phía Thần Châu Ngọc Đỉnh Sơn, tới cách vạn dặm liền chọn một chỗ tên Càn Linh Sơn trú đóng, sau đó phân công nhiệm vụ, cả đám chia làm 10 đội, do mười cao thủ Nguyên Anh cảnh tu vi không kém suất lĩnh, từng nhóm lượn quanh đi về phía Ngọc Đỉnh Sơn, trước sau trình tự đâu vào đấy, cấp độ rõ ràng, hiển nhiên người ra lệnh rất có tài năng.

- Trung Vực Triệu gia Triệu Hồng Anh, đến đây cầu kiến cấm khu chi chủ, mong được thông báo!

Trong 10 đội nhân mã, có một đội do Triệu Hồng Anh xuất lĩnh, lại trực tiếp đi tới trước Ngọc Đỉnh Sơn, cao giọng hô, lúc này bọn họ đều đã cải trang cách ăn mặc, nhìn trên người rách tung toé, vết thương vô số, giống như tàn binh bại tướng một mạch liều chết chạy tới, Triệu Hồng Anh mặc giáp đỏ, tay cầm Hồng Anh Toái Ngân Thương, trên người cuồn cuộn lấy sát khí nồng đậm.

- Triệu Hồng Anh? Là Trung Vực Tứ công tử Hồng Anh công tử?

Trên Ngọc Đỉnh Sơn tự nhiên cũng có người phòng thủ, nghe Triệu Hồng Anh giới thiệu, nhất thời kinh hãi.

- Chính là tại hạ!

Triệu Hồng Anh cao giọng hét lớn:

- Mong thông báo cấm khu chi chủ, cho ta tạm mượn bảo địa, tránh né truy sát!

- Hồng Anh công tử đợi chút!

Người trên Ngọc Đỉnh Sơn rất khách khí, vội vàng hô một tiếng liền không thấy bóng dáng, hẳn là trở về bẩm báo, không lâu sau, liền nhìn thấy trên Ngọc Đỉnh Sơn có một vệt thần quang bay đến trước sơn môn, là một tu sĩ trung niên mặc đạo bào màu vàng, hắn nhìn thoáng qua bên ngoài, quát lên:

- Người đến thật sự là Hồng Anh công tử? Đừng trách vô lễ, có phương pháp chứng minh thân phận không?

- Ngân thương trong tay ta chính là chứng minh!

Triệu Hồng Anh cũng không đáp lời, ném Toái Ngân Thương ra, trên thân thương phiêu tán ra khí tức đặc thù, thân thương vặn vẹo, ở trên không trung hóa thành một quái long, gầm thét phi đằng, lại trở xuống trong tay hắn, hóa thành Hồng Anh Toái Ngân Thương, đây là binh khí thành danh của hắn, người ở trên Ngọc Đỉnh Sơn kia nhìn thấy liền tin.

- Quả nhiên là Hồng Anh tướng quân, cách thức khống chế bản mệnh thần binh người bên ngoài không bắt chước được!

Trung niên kia ôm quyền thi lễ, nhưng vẫn không mở cửa, chần chờ nói:

- Không biết Hồng Anh tướng quân từ đâu mà đến?

- Ta từ Tịnh Thổ đến, vốn là tìm kiếm xá muội, lại gặp phải sinh linh Thần tộc, một đường chém giết, trốn tới nơi đây!

Sắc mặt Triệu Hồng Anh không thay đổi, lộ vẻ sớm có kế hoạch, ứng đối lưu loát.

Trung niên kia cực kỳ cẩn thận, hỏi liên tiếp rất nhiều vấn đề, Triệu Hồng Anh từng cái trả lời, hắn cũng dần dần tin, lại thêm tên tuổi của Trung Vực Bát đại gia quá vang dội, Triệu Hồng Anh cũng là thiên kiêu nổi tiếng Thần Châu, lại đã chứng minh thân phận, sau khi hỏi mấy vấn đề, trung niên kia không còn nghi ngờ, lấy ra lệnh kỳ tế lên, sai người mở trận môn, thả bọn họ tiến vào.

Đương nhiên, hết thảy thuận lợi như vậy, là bởi vì thanh danh của Triệu Hồng Anh không tệ, nếu là Phương Hành thì chưa chắc thuận lợi như thế.

- Hồng Anh tướng quân đến đây, Ngọc Đỉnh Sơn ta lại nhiều hơn mấy phần sức tự vệ, mời đi vào nói chuyện!

Trung niên kia cực kỳ khách khí, hắn bất quá là Nguyên Anh cảnh, trước đây chỉ là trưởng lão của một đạo môn Nhị lưu, sau khi lẩn trốn đến nơi này, bởi vì tinh thông trận thuật, tu sửa Thập Phương tàn trận, che chở mấy ngàn tu sĩ ở trên Ngọc Đỉnh Sơn, ngược lại trở thành thủ lĩnh cấm khu ở Ngọc Đỉnh Sơn, bây giờ thậm chí có cơ hội kết giao đại nhân vật như Triệu Hồng Anh, tự nhiên là kích động không thôi.

- Dễ nói!

Triệu Hồng Anh vào Ngọc Đỉnh Sơn, dò xét cẩn thận một phen, sau đó gật đầu nói:

- Trước làm một việc lại nói!

- Chuyện gì?

Trung niên kia nao nao, nhíu mày hỏi.

Triệu Hồng Anh xoay người qua, nhìn hắn thở dài, thấp giọng nói:

- Thật có lỗi!

Trung niên kia nghe lời này càng nghĩ không ra, còn muốn nói nữa, lại thấy Hồng Anh Toái Ngân Thương trong tay Triệu Hồng Anh đã nhấc lên, nháy mắt đã tỏa ra ngân quang, long ảnh đầy trời, sát khí cuồn cuộn, trong chớp mắt đã xuyên thủng ngực của trung niên, thân thương chấn động, mưa máu huy sái đầy trời.

Cử động kia vượt ra ngoài dự kiến của mọi người trên Ngọc Đỉnh Sơn, mắt lộ ra kinh hãi nhìn Triệu Hồng Anh.

- Vì sao ngươi…

Thân thể trung niên kia bị xé rách, nhưng dù sao cũng là Nguyên Anh cảnh, nhất thời chưa chết, giật mình hét lớn.

- Đều vì mình chủ, đừng trách Hồng Anh vô lễ!

Triệu Hồng Anh thở dài, ngân thương lại điểm, ôm theo hung phong vô tận nhấn tới đầu của trung niên.

Mặc dù trung niên là Nguyên Anh, mạnh hơn Triệu Hồng Anh một bậc, nhưng hắn tinh thông chỉ là trận thuật, mà Triệu Hồng Anh lại là chiến tu của Triệu gia, đã sớm bước vào Trảm Ngã cảnh, thực lực kinh khủng đến cực điểm, thêm nữa hắn xuất kỳ bất ý, đả thương nặng trung niên, khiến cho vị Nguyên Anh này ngay cả sức hoàn thủ cũng không có!

- Phốc…

Đầu của đạo sĩ tung niên bị điểm nổ tung, thẳng đến thời điểm tóe nát, trên mặt vẫn mang theo vẻ kinh hãi.

- Giết!

Theo Triệu Hồng Anh xuất thủ, đội nhân mã hắn mang theo đi vào đều xốc lên áo choàng, tất cả tế pháp bảo, giết về phía các tu sĩ tị nạn còn chưa kịp phản ứng, bọn hắn thực lực cao thâm, tuy chỉ hơn mười người, nhưng khí thế hung hãn, đánh tới các tu sĩ đại loạn.

- Chính là lúc này, xuất thủ phá trận!

Lúc này, ngoài Ngọc Đỉnh Sơn, trong mây, trong rừng… bỗng nhiên bay ra mấy nhóm nhân mã, tất cả được mệnh lệnh, đều bay về phía Ngọc Đỉnh Sơn, trong đó có tám tốp nhân mã, riêng phần mình chạy về một góc, lợi dụng đủ loại Pháp Khí thôi diễn trận lý, sau đó dùng phù phá trận, ngăn cản lực lượng của đại trận, một đội nhân mã khác thì du tẩu ở trên không trung, phụ trách truyền tin lẫn nhau, phân công nghiêm minh, không loạn chút nào.

Oanh! Oanh! Oanh!

Trên không Ngọc Đỉnh Sơn, có ngũ thải hà quang xuất hiện, mập mờ không thôi, nhưng rất nhanh đã bị bọn họ áp chế xuống.

Mà trong núi, thì đã hoàn toàn đại loạn, cũng sớm có người hiểu rõ chân tướng sự tình, thất kinh vọt ra, có người hô to tập kết trận thế, giảo sát ngoại tặc, cũng có người hô to đi trấn thủ trận môn, để tránh bị người phá!

Chỉ tiếc, hết thảy phản ứng đã sớm ở trong tính toán của đám người Triệu Hồng Anh, Triệu Hồng Anh lừa gạt mở trận môn, đi vào trong núi chính là vì thế, thực lực của hắn vũ dũng đáng sợ, Hồng Anh Toái Ngân Thương sớm đã hóa thành quái long, không ngừng tung bay, những nơi đi qua, tất cả tu sĩ tập kết trên núi đều bị hắn giết tản, những nơi đi qua tiên huyết như tương, tàn chi như núi.

Người trên Ngọc Đỉnh Sơn bởi vì thiếu trung niên đạo sĩ kia trù tính chỉ huy, vốn lộ ra hỗn loạn không chịu nổi, phản ứng cực chậm cực loạn, lại thêm Triệu Hồng Anh xung phong, càng làm cho bọn họ kinh sợ không thôi, hoàn toàn đại loạn, ngay cả điều khiển đại trận cũng không làm được, trong lúc nhất thời, lại bị những người kia phá trận, Triệu Hồng Anh bất phàm cũng có thể thấy được lốm đốm, hắn cơ hồ là dựa vào lực lượng một người, đánh tới Ngọc Đỉnh Sơn đại loạn, vô luận là tổ chức nhân thủ chặn đường hắn hay liên kết pháp trận, đều bị hắn giết tán.

- Ha ha, Hồng Anh thế huynh quả nhiên không tầm thường, bản sự bực này, đợi cho kết Tiên Anh, chưa hẳn thua ma đầu kia!

Ngoài Ngọc Đỉnh Sơn, có mấy người đứng yên ở trên mây, không có xuất thủ, nhưng nắm toàn bộ chiến cuộc trong tay, một người trong đó chính là Thần Nữ Trưởng Tôn gia Trường Tôn Thanh Lưu, nhìn phía dưới không khỏi cảm khái nói.

- Đợi hắn lập xuống đại công, giúp hắn càng tiến một bước, lại có gì khó?

Bên người Trường Tôn Thanh Lưu, một người áo bào đen tóc đen, mắt như ánh sao, nhàn nhạt mở miệng, chính là truyền nhân Hung Đạo của Tiểu Tiên Giới.

- Ha ha, nhiều nhất một nén hương thời gian, cấm khu này sẽ hủy, còn không tính được đại công sao?

Trường Tôn Thanh Lưu nghe vậy, cười một tiếng, có vẻ hơi nghịch ngợm nháy mắt, giống như tranh công.

- A, tính được!

Truyền nhân Hung Đạo cười nhạt một tiếng, sau đó nói:

- Cấm khu tiếp theo, thì phải nhìn ngươi biểu hiện!

- Không có vấn đề, đến lúc đó để ngươi nhìn thần thông của Trưởng Tôn gia bọn ta!

Hai người nói thật nhỏ, đã lười nhìn chiến trường, vì thắng bại đã định.

Chỉ là bọn hắn không nghĩ tới, sau lưng bọn họ một mực đi theo hai cái đuôi nhỏ, từ Phong Thiện Sơn một đường theo tới nơi này, lúc này đang giấu ở cách bọn họ không xa, con ngươi lành lạnh nhìn phía dưới!


Bạn cần đăng nhập để bình luận