Lược Thiên Ký

Chương 1265: Trên tiên lộ có tạo hóa


Văn tiên sinh?

Lão ẩu tóc rối?

Hay là người nào khác?

Tùy theo ánh mắt chất đầy lửa giận của Phương Hành quét qua trên mặt tứ lão, bốn người bọn họ cũng đánh giá lẫn nhau. Chuyện vừa rồi thật sự nhớ lại mà sợ, đến cùng là ai, đã hợp tác nhanh hai tháng còn muốn đột thi quỷ kế hại người? Chẳng lẽ hắn không nghĩ qua làm thế không chỉ là hại một mình Phương Hành, mà là hại mọi người cùng theo đi đứt? Tùy theo ánh mắt chuyển trái chuyển phải, đại đa số ánh mắt âm lãnh đều rơi ở trên thân Văn tiên sinh và lão ẩu tóc rối...

Hiềm nghi lớn nhất chính là hai người bọn họ!

Văn tiên sinh thoát ly Tinh Hải không muộn, sợi pháp lực quỷ dị kia xuất hiện vừa khéo là lúc sau khi hắn đã thoát ly Tinh Hải. Chuyện xảy ra, những người khác đều muốn cứu người, chỉ duy hắn một mực mắt lạnh bàng quan, bình tĩnh đến đáng sợ...

Còn lão ẩu tóc rối vốn cũng là cùng Phương Hành đồng thời thất hãm trong Tinh Hải, nhìn qua tựa hồ không có hiềm nghi. Nhưng nếu tử tế nghĩ kỹ, lại phát hiện vấn đề rất nhiều, đầu tiên lão ẩu này trên đường không ít lần phát sinh tranh chấp cùng Phương Hành thậm chí nhiều lần không che dấu sát ý, lấy tính cách thiên chấp âm lệ của nàng, làm ra chuyện như thế để hả giận nhất thời cũng là điều có thể hiểu được!

Còn nữa, tuy ngoài mặt nàng và Phương Hành đồng thời sa vào trong hiểm cảnh. Nhưng vị trí nàng vừa khéo càng gần hơn Phương Hành một chút, cơ hội trốn thoát được tự nhiên cũng lớn. Giờ nghĩ lại, lúc nàng gấp gáp trốn ra, đồng thời cũng ngăn lại đạo dây thừng Quỷ tiên sinh vung ra để cứu Phương Hành. Cũng chính là nàng cố ý đạp vẫn thạch về phía Phương Hành, triệt để ngăn cản đường thoát...

Liệu có phải là nàng cố ý thiết kế hết thảy?

Nhất thời, đủ loại ý niệm tuôn lên trong lòng chúng nhân, ánh mắt ai nấy đều chất đầy hồ nghi!

Chẳng qua, tuy trong lòng hồ nghi, nhưng không ai nói ra miệng cả...

Rốt cuộc việc này sự thể lớn lắm, ai cũng không dám vọng động chỉ trích!

- Hiện nay mọi người đều qua sông trên một con thuyền, toàn dựa đây đó hợp lực mới có hi vọng thông qua phiến Tinh Hải này, lại có ai dám ám thi quỷ kế? Chẳng lẽ vì hại người, cả mạng mình đều không cần? Ta nghĩ... Việc này có lẽ chỉ là hiểu lầm?

Trong một mảnh yên lặng, người đầu tiên mở miệng lại là Văn tiên sinh.

- Không phải không có khả năng...

Lam tiên sinh nghe, rất lâu sau, chậm rãi gật gật đầu.

Đương thời khiến cho Bát Hoang Lục Hợp trận xuất hiện sơ hở là một sợi pháp lực đột nhiên mà đến, không nhất định là có người cố ý, có khả năng là bởi thời gian phiêu đãng trong Tinh Hải quá dài, tinh lực không đủ, lại bởi nhìn thấy Long Cốt miếu, tâm thần kích đãng, mới không khống chế được pháp lực, suýt nữa chọc ra đại họa...

Đương nhiên, nếu là tu vị Kim Đan, pháp lực khống chế không tốt, ngược lại có thể hiểu được, nhưng bọn hắn đều là...

... Ai nghe qua tu sĩ Độ Kiếp mà đến cả pháp lực bản thân đều không chế không tốt?

- Hừ hừ, tuy thằng nhãi này quả thật khiến người chán ghét, có người muốn hại ngươi cũng là điều dễ hiểu. Nhưng rốt cuộc sự thể trọng đại, chắc không ai cầm tính mạng mình ra chơi đùa đâu. Ngươi đừng có ngang ngược chỉ trích, tưởng muốn giảo loạn cục diện, nước đục mò cá ư?

Vừa nãy lão ẩu tóc rối cũng đã trải qua một phen hung hiểm, nay khó khăn lắm mới hoãn thần lại được, hừ lạnh một tiếng nói.

- Ha ha, nếu không phải cảm thấy không khả năng có người hại ta, ta cũng sẽ không liên thủ với các ngươi, cộng đồng xông Tinh Hải. Chẳng qua, sự thực đặt trước mắt, vốn tiểu gia cũng nghĩ yên lành cùng các ngươi liên thủ, cùng nhau xông tiên lộ. Vì thế cả tiểu cữu tử đều cầm tù, còn đoạt tinh đồ Long Tộc phân cho các ngươi, việc làm này còn chưa đủ thành ý? Vốn chính là chuyện ngươi tốt ta tốt mọi người đều tốt, nhưng giờ xem ra, trong các ngươi có người không định mãi tốt như vậy, phải muốn phá hỏng cục diện bây giờ?

Phương Hành cười lạnh, mắt nhìn chằm chằm lão ẩu tóc rối, tuy chưa chỉ rõ, lại ám chỉ rất thẳng thừng.

Thốt ra lời này, quả thực khiến người có chút đau đầu!

Hắn nói không sai, cục diện cùng xông tiên lộ hiện nay đã là kết quả hoàn mỹ nhất đối với chúng nhân. Vốn bọn họ tính toán vung đi ra đại chiến một phen cùng Phương Hành và Ngao tam thái tử, bất kể hậu quả nắm xuống hai người, sau đó mới xông vào tiên lộ. Nhưng chính bởi vì một ý niệm của Phương Hành, song phương không những không liều đến ngươi chết ta sống, ngược lại liên thủ cùng xông tiên lộ, một số chuyện còn có thể trao đổi ý kiến cho nhau. Đây đã là kết quả tốt không biết bao lần so với dự tưởng của bọn hắn...

Một đường đi tới, tuy Phương Hành làm chút chuyện đáng giận, ngũ lão cũng nhịn hắn, bởi vì hắn là người thúc thành phen hợp tác này.

Như vậy, đến cùng là ai, lại phải muốn giảo loạn cục diện vốn đang rất hoàn mỹ kia?

- Không phải muốn hỏng cục diện này, mà là đã hỏng!

Ngay lúc trong lòng chư tu còn đang phiền muộn, thống hận người ngầm giở trò kia, Quỷ tiên sinh đột nhiên thở dài một tiếng.

Chư tu đều hơi ngớ, quay đầu nhìn hắn.

Quỷ tiên sinh không đáp, chỉ là ánh mắt tĩnh tĩnh nhìn vào một nơi.

Thuận theo ánh mắt hắn nhìn lại, tâm tình ai nấy đều hơi lạnh, than thở một tiếng, quả nhiên như thế...

Lộc Tẩu!

Người đó ám hại Phương Hành không thành, nhưng cuối cùng vẫn hại một người, chính là Lộc Tẩu trong ngũ lão...

Lúc này Lộc Tẩu còn chưa chết, hắn bàn tọa trong hư không bên cạnh Long Cốt miếu, dựa vào khí tức Long Cốt miếu áp chế sinh linh hắc ám trong cơ thể. Một thân pháp lực và khí sắc cũng không tiếp tục khô héo, nhưng mặc ai nhìn vào đều biết lúc này trạng thái hắn đang rất khó coi, như là người trúng kịch độc vậy. Dù lúc này không phát tác, nhưng phát tác chỉ là chuyện sớm hay muộn, giờ hắn đang trầm trong thức hải, đối với ngoại giới hết thảy không nghe không hỏi, rõ ràng là đang nghĩ cách bức ra sinh linh hắc ám, nhưng hiển nhiên chỉ là uổng công...

Thiếu Phương Hành, tiên lộ cố nhiên khó đi, mà nay, thiếu Lộc Tẩu, mảnh Tinh Hải này e là không độ qua được...

Chẳng lẽ tiên lộ trước mắt cứ thế bị chẹn lại nơi cửa ải đầu tiên này?

Ý niệm vừa lên, tâm tư ai nấy đều nhịn không được trầm xuống!

- Vậy thì chưa hẳn, không phải còn có con rồng kia ư...

Lão ẩu tóc rối đột nhiên không biết nghĩ đến điều gì, cười lạnh một tiếng, nhè nhẹ nhắc nhở.

Nghe vậy, chư tu trong lòng hơi động, đã hiểu ý nàng. Kể ra, Lộc Tẩu chết chưa hẳn đã khiến bọn họ tuyệt vọng, rốt cuộc Bát Hoang Lục Hợp trận này hắn đã thôi diễn ra rồi, nay chỉ cần sáu người vận chuyển pháp trận mà thôi. Như vậy dù Lộc Tẩu chết rồi, cũng chỉ cần tìm một người khác thay thế vị trí hắn là được, vừa khéo trong đám người bọn họ còn có một người như thế, đó chính là Ngao tam thái tử đang bị Phương Hành cầm tù, rốt cuộc pháp lực của con rồng kia không hề thua kém bọn hắn...

Nghĩ tới đây, không biết bao nhiêu ánh mắt đều đổ dồn về phía Phương Hành.

- Người còn chưa có chết, các ngươi nghĩ thế có phải sớm quá không?

Phương Hành đột nhiên giận mắng một tiếng, lành lạnh liếc chư tu, ánh mắt hận không được muốn giết người.

Đặc biệt là lúc nhìn hướng lão ẩu tóc rối, bộ dạng như thể hận không được trực tiếp ra tay giết người...

- Hừ...

Lão ẩu tóc rối không thèm để ý, đón lấy ánh mắt Phương Hành, cười lạnh một tiếng, sau đó liền dời ánh mắt đi.

- Việc này đợi sau hẵng tính, chỗ này có một tòa Long Cốt thần miếu, đúng là cổ quái. Hơn nữa Long Cốt miếu này dường như có thể uy hiếp sinh linh hắc ám sống trong vẫn thạch, có vẻ khá là huyền diệu, không bằng trước tiến vào miếu tìm tòi, nghiên cứu một phen!

Lam tiên sinh mở miệng, hóa giải cương cục đương thời, ai nấy đều khe khẽ gật đầu.

Bọn họ đều mơ hồ nghe ra được ý tứ trong lời Lam tiên sinh. Hiện nay tra ra ai là người ngầm giở trò, cùng với làm sao vượt qua đoạn Tinh Hải còn lại, tự nhiên đều là vấn đề cần xử lý gấp, khăng khăng hai chuyện này đều không dễ xử lý, muốn tra kẻ giở trò, lại làm sao tra? Chẳng lẽ trói lại hai kẻ hiềm nghi lớn nhất là Văn tiên sinh và lão ẩu tóc rối để thẩm vấn? Thật làm như vậy, sợ rằng năm người lập tức liền xé phá mặt, cũng hợp tác không nổi nữa. Còn chuyện gọi Ngao tam thái tử đi ra thay thế Lộc Tẩu thì càng là quá sớm...

Rốt cuộc Ngao tam thái tử rất có địch ý với bọn họ, tiểu ma đầu kia rõ ràng cũng không nghĩ thả nó ra, thảo luận điều này căn bản không ý nghĩa.

Dù sao thật đến lúc tất yếu, hắn dù không muốn thả cũng phải thả, Ngao tam thái tử không muốn hợp tác cũng phải hợp tác!

Ngược lại là Long Cốt thần miếu, đột ngột xuất hiện ở chỗ này, quả thật câu lên tò mò trong lòng chư tu, nếu không phải lúc này mới vừa thoát ly Tinh Hải, lại xảy ra chuyện khiến người tâm thần không yên, chỉ sợ bọn họ sớm đã tranh nhau xông đi vào!

- Hừ, cả đồng bạn đều không muốn cứu, chỉ nghĩ đi tìm cơ duyên tạo hóa?

Phương Hành cực kỳ bất mãn, lạnh giọng cười, đi về phía Lộc Tẩu.

Câu này khiến chư tu vốn đang một lòng nhào vào Long Cốt miếu không khỏi có chút lúng túng. Dù bọn hắn đều là hạng mặt rắn tâm lạnh, vì thành tiên vạn sự đều có thể mặc kệ, nhưng lúc này cũng bị chế giễu có phần thẹn ngượng. Nhưng vừa thăng lên chút lúng túng, lại đột nhiên phát hiện Phương Hành nhìn qua giống như muốn tiến lại thăm hỏi thương thế Lộc Tẩu, lúc đi tới bên người Lộc Tẩu lại căn bản không ngừng, thuận thế đạp bước tiến vào Long Cốt miếu, miệng hô lên:

- Bên trong có lẽ có cách cứu hắn...

Này... Vương bát đản này!

Ngoài miệng nói dễ nghe, thật ra trong lòng lại muốn là người đầu tiên xông vào Long Cốt miếu!

Nhìn như muốn xem xét thương thế Lộc Tẩu, kỳ thực chỉ muốn không dẫn người chú ý tiếp cận Long Cốt miếu thôi...

- Đi... Đừng bị hắn cướp trước!

Trơ mắt nhìn gia hỏa rõ ràng là kẻ tu vị thấp nhất trong đám, lại là người đầu tiên xông tiến Long Cốt miếu, tứ lão đều cả kinh, đồng loạt phi thân bổ nhào tới. Bọn họ không có chút lòng tin nào với nhân phẩm Phương Hành, vạn nhất có thứ tốt gì bị gia hỏa kia giành trước thu vào trong tiểu thế giới, muốn bức hắn giao ra e rằng khó như lên trời...

- Ngao...

Ngay lúc bọn họ đồng thời lao lên, chuẩn bị theo sát Phương Hành xông tiến Long Cốt miếu, lại đột nhiên nghe được trong miếu truyền ra một tiếng kêu khóc bi thống, tiếng kêu này vô cùng đột ngột, chính là giọng của Phương Hành, nhất thời dọa cho bọn họ nhảy dựng, bốn người thoáng ngưng trệ trước cửa miếu, nhất thời không dám xông thẳng vào, trong lòng thăng lên một ý niệm đáng sợ...

... Chẳng lẽ trong miếu có hung hiểm?

Bạn cần đăng nhập để bình luận