Lược Thiên Ký

Chương 1318: Chiếm được cơ thể của ta chứ không chiếm được trái tim của ta

Khi nhìn thấy Tiên kính này rồi cũng lấy Âm Dương Thần Ma Giám khám phá lai lịch của nó xong, trong lòng Phương Hành vui mừng như điên, không uổng mình đại sát một trận, liều mạng vào sâu trong thế giới bị tàn phá này. Trước đây hắn đoán cũng không sai, Tiên mệnh quả nhiên không phải vật quý nhất của Tiên cảnh, tấm Thái Thư Huyễn kính này mới đúng. Dù sao cũng là pháp bảo thiếp thân của Tiên Nhân Vương, hơn nữa còn sinh ra linh tính, không nói đến thần uy của nó cường đại như thế nào, phương pháp huyễn ảo lại thông huyền bao nhiên, vẻn vẹn chỉ bằng vào nó chỉ là một cái gương mà có thể nghịch chuyển càn khôn, biến ảo hàng vạn hàng nghìn, thậm chí dùng thủ đoạn để khống chế cả một thế giới, chuyện này nghe qua thì đã là một việc thần dị khó có thể tưởng được rồi.
- Thuộc về ta, thuộc về ta, ha ha...
Đối với Phương Hành thì pháp bảo này nhất định chỉ có thể gặp mà không thể cầu, đương nhiên không chút khách khí, cười to một tiếng, thân hình liền bay về phía trước mà cướp, sau đó lấy tay vỗ về phía mặt gương, muốn thi triển thần thông luyện hóa để biến cái gương này thành của riêng...
- Ta không làm, ta không làm...
Bảo kính còn kích động hơn cả hắn, tức giận kêu lớn:
- Khó khăn lắm mới được tự do, khó khăn lắm mới có chút hy vọng luyện thành chân thân, ta tuyệt đối không làm pháp bảo của người khác nữa, ta muốn đối nhân xử thế, ta muốn tự do bay lượn trong tinh không...
- Ha ha, đến chỗ ta rồi mà còn như ngươi muốn được hay sao?

Phương Hành cười to, căn bản là không để ý tới những lời nói vó vẩn của nó, vung tay lên che khuất bầu trời.
- Đừng mà... đừng thô lỗ như vậy...
Bảo kính rõ ràng là cực kỳ hoảng sợ, kinh người hét lên. Chỉ có điều tuy nó có thể điều khiển Tiên ma khí độ, bản thân cũng có rất nhiều thần diệu nhưng bản thân nó lại là một món pháp bảo, tuy có linh tính nhưng nhỏ tới mức đáng thương, chỉ có thể thông qua một vài con rối để phát huy ra thực lực. Mà bây giờ không có con rối nào ở bên cạnh, lại bị Phương Hành đi tới quá gần rồi nên không có cách nào phản kháng, trực tiếp bị Phương Hành vung tay lên cầm trong tay, sau đó pháp lực cuồn cuộn truyền vào trong đó, muốn tìm được nòng cốt đại trận của nó để luyện hóa.
- Ô ô... Ngươi chiếm được người của ta, cũng không chiếm được trái tim của ta đâu.
Bảo kính cũng tuyệt vọng, gào khóc lớn, trong sự tuyệt vọng mang theo sự bướng bỉnh cùng cố chấp như một đứa trẻ.
- Ồ, thật đúng là không luyện hóa được sao?
Lại nói, Phương Hành căn bản không để ý tới dáng vẻ của nó, toàn bộ pháp lực không tiếc mà trút vào, muốn để lại thần trí của mình vào trong bảo kính này, lại không ngờ tới trong bảo kính tự có huyền cơ. Dấu vết thần hồn của hắn bây giờ đã vô cùng cường đại rồi, cho dù là Tiên khí cũng có thể dễ dàng để lại dấu vết của mình, nhưng bây giờ đối với bảo kính này thì nhiều lần không làm được, không dùng sức được.
Thật giống như thực sự theo lời của bảo kính này, chiếm được thân thể của nó nhưng không chiếm được trái tim của nó!
- Ô ô, đã nói với ngươi trước rồi, ngươi không thể nào luyện hóa được ta, trước đây ta cũng là Tiên bảo tối cường của Thái Hư lão nhi, sau lão nhân đó chết đi, thần niệm trong cơ thể ta cũng hóa thành thiên địa. Thật vất vả mới có thể được tự do, làm sao có thể để ngươi dễ dàng thao túng được? Cho dù thần hồn của ngươi có cường thịnh hơn, ngay cả một Tiên vị cũng chưa được thì không thể nào lưu lại dấu vết trong cơ thể ta...
Bảo kính khóc lớn:
-      Không bằng tạo thuận lợi lẫn nhau, cá quay về nước, quên đi chuyện trên bờ?
Đối với sự càn quấy của bảo kính này, Phương Hành không để ý tới, chỉ là cho dù hắn không thừa nhận cũng không được, cái gương này không dễ để luyện hóa.
Nó quá cao cấp!
Bản thân mình bây giờ quả thực chưa thể bắt được nó, thậm chí có thể trao đổi với khí linh nhưng không có cách nào biến nó thành của mình được.
Không có cách nào biến nó thành của mình thì cũng sẽ không có cách nào sử dụng thần thông của nó được, càng không có cách nào tín nhiệm.
Gương này cho dù có phẩm cấp cao tới đâu, ở trong tay mình cũng chỉ giống một đống sắt vụn mà thôi.
... Nhiều nhất cũng chỉ là một đống sắt vụn biết nói chuyện!
- Tiểu gia ta đã đi qua bao nhiêu sóng to gió lớn rồi, hôm nay há lại bị một cái gương như ngươi làm khó được?
Nếu người khác thì cũng thôi đi, nhưng Phương Hành lại càng ngoan độc hơn, không chịu bỏ qua. Đến cuối cùng đơn giản quyết tâm vận chuyển phương pháp Tụ Lý Càn Khôn thu bảo kính này vào trong thức giới của mình, sau đó kiểm tra pháp môn thần thông tỏng đại thế giới một lượt, đều là trấn áp về phía này, có một loại sức mạnh không cam lòng muốn thu phục bảo kính này. Cũng không khó hiểu, dù sao cuộc đời này Phương đại gia thích thú nhất chính là đoạt đồ của người ta. mà bây giờ bảo kính này là pháp bảo có phẩm cấp cao nhất mà hắn từng thấy, làm sao không để ý được?
Ầm! Ầm! Ầm!
Địa hỏa thiên lôi, mặc hải u thổ, các loại đạo uẩn đáng sợ đều đan vào nhau trào tới từ bốn phương tán hướng, trấn áp về phía bảo kính này.
- Ồ? Đây là thế giới của ngươi sao?
Thái Hư Huyễn kính ở trong thức giới này tựa như cực kỳ khiếp sợ, khí linh thò đầu ra từ trong mặt gương có phần kinh ngạc quan sát xung quanh, trong ánh mắt rõ ràng khó nên sự ước ao cùng tham lam:
- Ngươi một tên tiểu khốn kiếp tới từ một nơi nghèo nàn như Thiên Nguyên làm sao có thể có một cái đại bảo bối như này được, ông trời ơi, một cái đại thế giới như thế ngay cả Tiên Vương cũng không có được đâu?
Vừa nói vừa tấm tắc kêu lên kỳ lạ, đối với hành động luyện hóa của Phương Hành lại tựa như không chút để ý.
- Còn có tâm tư dài dòng với tiểu gia ta ở đây, ngươi thật sự coi ta là hổ giấy đấy à?
Phương Hành căm tức, đủ loại sức mạnh tăng cường gấp đôi, vô cùng mãnh liệt trấn áp trên bảo kính.
- Đừng... đừng... ác thêm chút nữa là nát đấy...
Bảo kính rõ ràng là càng thêm hoảng sợ, cao giọng kêu lên, quả thật có phần sợ phương pháp khắc nghiệt của Phương Hành.
- Nếu ngươi không bằng lòng hàng phục ta, hôm nay ta thà đánh nát ngươi...
Phương Hành không có hành động nào, thủ đoạn càng thêm mãnh liệt được hắn thi triển ra, tất cả đều đánh lên bảo kính.
Hình như hắn đã phát hiện bằng vào thủ đoạn của mình mà muốn luyện hóa bảo kính này thật sự không dễ, cũng chỉ có thể dùng chuyện đánh vỡ nó để uy hiếp.
- Không được! Không được! Ngươi phá vỡ ta đi, ta sẽ tuyệt đối không nhận chủ nhân nữa...
Nhưng không ngờ tới bảo kính cũng dâng lên cốt khí, gào khóc rúc vào trong kính, không hề có ý chịu thua.
Phương Hành không khỏi tạm thời ngừng tay, sắc mặt âm trầm.
Hắn cũng không biết bảo kính này là thật có cốt khí hay đang giả vờ. Chỉ có điều nói thật hắn thật sự không nỡ hạ ngoan thủ. Đây dù sao cũng là bảo kính của Tiên Nhân Vương, nếu như mình lấy được thì có thể mang ra ngoài nói khoác một phen. Tiểu gia ta ngay cả đồ của Tiên Nhân Vương cũng đoạt rồi, có ai nghe xong mà không sợ? Huống hồ bảo kính này rất có chỗ thần dị, nếu cứ vậy mà đánh nát nó không khỏi cái được không bù đắp đủ cái mất...
- Ha ha, không bỏ được sao?
Vừa nhìn thấy Phương Hành ngừng tay, bảo kính lại đắc ý, lớn tiếng cười:
- Biết là ngươi không nỡ đánh vỡ ta mà...
- Cảm giác khiến người ta khó chịu về sự ưu việt cùng đắc ý này là từ đâu tới chứ...
Phương Hành bỗng nhiên hận tới nghiến răng, ánh mắt trầm xuống, có phần càng lúc càng bực.
- Ta là bảo kính mà Thái Hư Tiên Vương tốn thời gian ba ngàn năm mới luyện được, ngay cả ở Đại Tiên Giới cũng không có ai dám khinh thường ta...
Bảo kính vẫn còn chưa phát giác ra, vẫn cười đắc ý tự biên tự diễn.
- Xem ra không cho ngươi nếm thử chút thủ đoạn thì ngươi còn thật không biết Phương đại gia ta là ai...
Phương Hành nói rất nhỏ rồi cười lạnh một tiếng, lấy tay cầm Thái Hư bảo kính, âm trầm cười cười.
- Ngươi muốn làm gì?
Bảo kính cảm giác có phần không bình thường, giọng nói chột dạ vang lên.
- Ngươi thật sự cảm thấy ta là loại sẽ lo phá hủy bảo bối nên không hạ thủ được hay sao?
Giọng của Phương Hành trầm trầm nở nụ cười, sau đó nâng nắm tay lên thấp giọng nói:
- Bảo bối trên đời này phân thành hai loại, là bảo bối của ta và bảo bối của người khác, bảo bối của ta đương nhiên phải bảo vệ thật tốt, còn bảo bối của người khác... khác gì bùn đất đâu?
- Bịch!
Câu này còn chưa nói hết hắn đã đập một quyền xuống, dập ầm ầm lên mặt kính.
Một quyền của hắn vô cùng nặng nề, dứt khoát đập tới mức bảo kính phát ra tiếng gào thét, bảo quang trên mặt kính cũng ảm đạm đi không ít.
Khí linh kêu thảm một tiếng, vực kỳ thê lương.
Còn một quyền của Phương Hành đập xuống thì càng không hề khách khí, ném trên mặt đất một cái rồi lại hung hăng đạp một cước.
Bùm bùm bịch bịch, quyền đấm cước đá, lúc này Phương Hành tuyệt không khách khí với nó nữa. Hạ thủ không chút lưu tình, trong lòng đã ôm một suy nghĩ nếu ngươi không chịu chịu thua thì ta liền đánh nát ngươi. Nhưng cố tình lúc này bảo kính cũng vẫn cố chấp, vừa kêu loạn khi bị Phương Hành đánh, mở miệng mắng chửi, vừa không ngừng cầu xin nhưng vẫn không bằng lòng chịu thua Phương Hành.
- Ối ối, hà tất phải như vậy chứ, xin hãy hạ thủ lưu tình...
Mắt thấy cứ tiếp tục như vậy chắc chắn là kết cục cá chết lưới rách, chợt ở sâu trong thức giới có từng tia bảo quang tản ra. Một tòa quái tháp chín tầng từ phần cuối của thế giới xuất hiện, cùng lúc đó, một tia ô quang nhu hòa bay ra nhẹ nhàng nhận lấy bảo kính ở dưới chân lên, đồng thời vang lên còn có một giọng nói ôn hòa già nua...
- Hửm? Đám lão gia này tại sao lại nhiều chuyện như vậy chứ?
Đáy lòng Phương Hành hơi kinh hãi, cau mày nhìn quái tháp.
Hắn cũng không biết những tên kia tại sao lại xuất thủ ngay lúc này, chỉ có điều chắc là bọn họ không có ác ý gì với mình.
- Ô ô, tên tiểu khốn kiếp chết không yên lành, một cước đạp ta tới mỏi eo đau lưng... ồ, ngươi là... ngươi lại là...
So ra, Thái Hư huyễn kính còn cảm thấy khiếp sợ hơn, vốn đang hùng hùng hổ hổ, nó bị quái tháp thu lại rồi bỗng nhiên như phát hiện ra một cảnh tượng kinh người nào đó, ngay cả giọng nói cũng đều run rẩy.
- Ha ha, lão Thái Hư vẫn luôn coi ngươi là bảo bối, không ngờ lại chăm sóc được ra cả linh tính...
Tồn tại bên trong quái tháp nở nụ cười ha hả, giọng nói không hề giấu Phương hành:
- Đoán chừng đã nuôi mấy nghìn năm nữa là có thể thực sự biến hóa thành người rồi! Chỉ là dù sao vẫn chưa lớn lên, mặc dù có linh tính nhưng vẫn khá là ngu dốt, ngươi có biết tiểu nhi kia là ai không mà dám cứng rắn với hắn? Nếu không phải bản tọa có vài phần giao tình với Thái Hư lão nhi, lần này thật sự sẽ ngồi nhìn ngươi bị phá vỡ mới phải...
- Ngươi... tại sao ngươi lại ở đây... Ồ, còn cả ma đầu kia nữa, tại sao ngươi lại ở đây chứ... đừng đánh ta...
Thái Hư bảo kính rõ ràng là rất sợ hãi, liên thanh kêu to, rõ ràng không còn sự kiêu ngạo như lúc nói chuyện với Phương Hành.
Thậm chí từ trong giọng nói của nó cũng có thể nghe ra một chút sợ hãi.
- Chúng ta đều ở đây, còn không nói rõ được vấn đề hay sao?
Giọng nói già nua bên trong quái tháp lần nữa vang lên, nhẹ nhàng thở dài:
- Kính nhi, phần số của ngươi tới rồi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận