Lược Thiên Ký

Chương 1126: Tìm Thần Chủ cáo trạng.




- Thần Chủ, ngài phải làm chủ cho ta...

Trên Phong Thiện Sơn, trước Thần Tiêu Cung, đã hơn nửa đêm, đột nhiên vang lên tiếng kêu đau khổ, cực kỳ trung khí, đừng nói Thần Tiêu Cung, toàn bộ Phong Thiện Sơn cũng nghe rõ ràng:

- Nghĩ tới lão Phương ta từ khi quy thuận Thần tộc, hành sự làm việc đều tận tâm tận lực, ngươi muốn pháp môn Thánh Nhân, ta không nói hai lời giao ra, ngươi muốn chúng ta yết kiến, ta cũng lập tức chạy tới, ngươi muốn chúng ta tiến đánh cấm khu, con mẹ nó bọn họ đều tìm quả hồng mềm bóp, nhưng ngươi nhìn ta làm như thế nào? Trực tiếp diệt đại cấm khu thứ ba, nhưng ngươi nhìn, Thần tộc các ngươi là làm như thế nào, thời điểm ta bị Tù Tâm Nhai Chủ truy sát, không ai để ý đến ta, khi ta tìm được cơ hội chạy trốn, lão gia hỏa Bất Hủ Thần Vương kia lại truy sát ta mười vạn dặm, ngươi xem việc này...

Tiếng than thở khóc lóc, làm người nghe thương tâm rơi lệ, triệt để phá vỡ Phong Thiện Sơn yên tĩnh.

Người cáo trạng tự nhiên là Phương Hành, khóc lóc nói rất rõ ràng, bất quá lại vễnh chân bắt chéo ngồi ở trên bậc thang, bên cạnh còn có Dao Trì tiểu công chúa bóp vai, bộ dáng nhìn rất nhàn nhã, thấy thế nào cũng không giống như đến cáo trạng...

- Thần Tiêu đại điện, há cho phép ồn ào, im ngay!

Đang gào khóc, đã nghe phía sau "kẹt kẹt" một tiếng, Thần Tiêu Cung mở ra nửa cánh cửa, một thị giả (*người hầu) sắc mặt âm trầm đi ra, vẻ mặt tức giận nhìn Phương Hành thấp giọng khiển trách.

- Rốt cục mở cửa, đi đi đi!

Phương Hành thấy thế lập tức nhảy dựng lên, muốn xông vào trong.

- Thần Tiêu đại điện, không được triệu chớ vào, ngươi muốn làm gì?

Thị giả vội vàng đưa tay ngăn cản, sắc mặt có chút bất thiện nhìn Phương Hành.

- Đi vào cáo trạng nha, thế nào cũng phải tìm Thần Chủ nói rõ ràng nha!

Phương Hành ngang ngược, nghiêng đầu đánh giá thị giả áo bào xám một chút, bộ dáng rất không vui.

- Thần Chủ đang nghỉ ngơi, hết thảy sự tình ngày mai lại nói!

Thị giả áo bào xám kia lại tựa hồ không thèm để ý hắn, quát lạnh một tiếng, muốn đóng đại môn lại.

- Ách...

Phương Hành ngẩn ngơ, không nghĩ tới mình ở trong đêm trốn về Thần Tiêu đại điện, là muốn cáo trạng, nhưng ngay cả Thần Chủ cũng không gặp, liền bị thị giả cản ở bên ngoài, hắn ngẩn ngơ, càng ngày càng bạo, đột nhiên nhảy dựng lên, một cước đạp đại môn, làm thị giả áo bào xám lảo đảo, tức giận mắng:

- Cút ***, sự tình của tiểu gia trọng yếu như vậy, ngươi lại bảo ta ngày mai lại nói? Đây là làm trễ nãi việc quân cơ ngươi biết không? Có phải ngươi và Bất Hủ Thần Vương là một phe hay không?

- Ngươi... Ngươi dám xông vào Thần Tiêu đại điện?

Thị giả áo bào xám vừa sợ vừa giận, tuyệt đối không nghĩ tới người này dám đạp cửa tiến vào.

Phải biết, xem như chư vị Thần Vương, cũng không dám làm như vậy ah...

- Người tới, người tới, nhanh chém hắn!

Hắn kinh sợ, lập tức rống to, trong đại điện nháy mắt hiển hóa ra rất nhiều thần binh, uy áp bức tới.

- Ân? Không thích hợp...

Phương Hành cũng ngẩn ngơ, không nghĩ tới sự tình nháo lớn như vậy, không giống mình tưởng tượng lắm.

Nhưng cũng may, còn không đợi những thần binh kia động thủ, liền nghe chỗ sâu trong Thần Tiêu đại điện, truyền đến một thanh âm nhàn nhạt:

- Đều lui ra đi, nửa đêm cãi nhau, thành cái bộ dáng gì? Thông Thiên Thần Tướng, ngươi đến phía trước nói chuyện!

- Tuân lệnh!

Nghe được thanh âm kia, thị giả áo bào xám và chư vị thần tướng đều chấn động, đồng thời thấp giọng đáp ứng.

Trong đại điện, thần binh thối lui, thị giả áo bào xám cũng lui vào chỗ tối, Dao Trì tiểu công chúa được người dẫn ra ngoài điện chờ, trong đại điện trống rỗng chỉ còn lại Phương Hành, hắn nhìn chung quanh một chút, liền lung la lung lay đi về phía trước, chỉ thấy cuối đại điện, trên chín bậc thang, vẫn đứng một pho tượng màu đen, ánh mắt nhàn nhạt nhìn về phía hắn.

Pho tượng kia chính là lúc trước Thần Chủ phủ xuống bám thân, mấy ngày không thấy, lại nhiều hơn chút sinh khí và cảm giác chân thực.

- Ngươi đêm khuya xông cung, là vì chuyện gì?

Pho tượng thu hồi ánh mắt nhìn về phía Phương Hành, lẳng lặng mở miệng, nghe không ra hỉ nộ.

- Ta là tới cáo trạng!

Phương Hành ưỡn ngực, nói lẽ thẳng khí hùng.

- Há, vậy ngươi muốn cáo trạng ai?

Pho tượng lẳng lặng nói, bình thản tựa như một chén nước trắng.

Phương Hành nói:

- Ta muốn cáo trạng Bất Hủ Thần Vương!

Pho tượng nhẹ nhàng nói:

- Ah, vì sao...

Lời còn chưa nói hết, lại nghe Phương Hành tiếp tục nói:

- Còn có Cửu U Thần Vương, Tứ hoàng tử Thương Lan Hải Ngao Cuồng, Tiểu Tiên Giới Hung Đạo, Thần Tử Dạ tộc Song Sinh, truyền nhân Minh tộc Thái Uyên, Hồng Hoang Cốt Điện Áo Cổ Tiểu Thần Vương... Ah, đúng, còn có Thần Tử Cốt Tộc Phá Phong đã chết... Đúng rồi, còn có lão vương bát đản vừa rồi ngăn ta không cho ta vào!

- Ách...

Lần này Thần Chủ nghe mà sửng sốt, hiển nhiên không giống hắn dự đoán a.

Ở cửa đại điện, thị giả áo bào xám cũng sửng sốt một chút, không nghĩ tới hắn cũng bị cáo trạng.

- Vì sao cáo trạng, ngươi thử nói xem...

Thần Chủ vẫn bất động thanh sắc trả lời, nhưng trong thanh âm hình như nhiều hơn mấy phần hiếu kỳ.

Cáo trạng ngược lại gặp qua, chư vị Thần Vương và các đại thần trong Thần Đình mỗi ngày cáo đến cáo đi a.

Nhưng một lần cáo nhiều người như vậy là ngay cả hắn cũng ít thấy.

- Thứ nhất, ta cáo Bất Hủ Thần Vương không nghe pháp lệnh của Thần Chủ, tự tiện từ Yêu Địa chạy tới Bắc Hải, hơn nữa còn cấu kết Tù Tâm Nhai Chủ, muốn hại ta, đến đằng sau càng trực tiếp xuất thủ muốn giết ta, may mắn ta chạy nhanh... hiện tại ta dù sao cũng là thần tướng được Thần Chủ ngự phong, ta là người của ngươi, hắn lại muốn giết ta, đây là tạo phản!

Phương Hành nói dứt khoát, đã sớm nghĩ kỹ:

- Thứ hai ta cáo Cửu U Thần Vương, thời điểm Bất Hủ Thần Vương và Tù Tâm Nhai Chủ truy sát ta, khoanh tay đứng nhìn, mặc kệ sống chết, cho nên mất đi cơ hội tốt triệt để tiêu diệt Tù Tâm Nhai, cuối cùng còn bị Tù Tâm Nhai Chủ điều khiển Tiểu Thế Giới chạy trốn, đây tính là gì? Ta cáo hắn thông đồng với địch!

- Thứ ba ta muốn cáo Tứ hoàng tử Thương Lan Hải và Hung Đạo, Áo Cổ Tiểu Thần Vương, rõ ràng đã nói cho ta mượn binh, kết quả thời điểm đang tấn công Tù Tâm Nhai lại chậm chạp không chịu phát binh, thời điểm thu binh lại không thông báo...

- Thứ tư cáo trạng truyền nhân Minh tộc Thái Uyên và Thần Tử Dạ tộc Song Sinh, hai vương bát đản này mang binh đi, lại một mực xem náo nhiệt, đánh nửa ngày cũng không thấy bọn họ đến giúp đỡ, về sau cấm khu công phá, thời điểm giật đồ, bọn họ lại xuất thủ rất hăng say!

- ...

- Cuối cùng ta cáo lão hỗn đản giữ cửa kia, ngươi nói công phá cấm khu, hơn nữa có Thần Vương muốn tạo phản, sự tình lớn như thế nào ah, vậy mà hắn ngăn ta không cho ta vào, điều này nói rõ cái gì? Nói rõ lão hỗn đản này không trung thành với Thần Chủ ngài ah...

Trong đại điện trống rỗng, một mảnh u tĩnh, chỉ có thanh âm của Phương Hành quanh quẩn, liên miên bất tuyệt.

Lão tùy tùng áo bào xám thì tức muốn ói máu.

Đây là có chuyện gì, hết thảy bao nhiêu người đi theo ngươi đánh cấm khu, kết quả bây giờ bị ngươi cáo sạch, hoặc chụp mũ tạo phản, hoặc thông đồng với địch, ngay cả hắn cũng biến thành không trung thành với Thần Chủ?

Thần Chủ cũng có kiên nhẫn, bất động thanh sắc nghe xong hắn cáo trạng, sau đó nhẹ nhàng hỏi:

- Hết rồi?

Phương Hành thở hổn hển nói:

- Còn lại để ta suy nghĩ thêm cái đã, ngươi trước xử lý những người này đi!

Dứt lời có chút lo nghĩ, lại bổ sung một câu:

- Ta đã công phá cấm khu cho ngươi!

- A, trước là cáo trạng, sau là tới tranh công...

Trong lòng thị giả áo bào xám cười lạnh, càng xem Phương Hành càng khinh bỉ.

Mặc dù Thần Tiêu Cung ở trên Phong Thiện Sơn, cùng Bắc Hải Tù Tâm Nhai cách nhau trăm vạn dặm, nhưng đối với động tác của thuộc hạ lại có thể không biết rõ tình hình?

Trên thực tế thời điểm Tù Tâm Nhai bị công phá, Phương Hành chạy trốn… tất cả mọi chuyện, bên Thần Tiêu Cung đều được mật báo, hơn nữa sớm giao cho Thần Chủ xem qua, đối với cấm khu Tù Tâm Nhai là làm sao công phá, thật rất khó mà nói rõ ràng, trên danh nghĩa tự nhiên là vị thần tướng này làm được, bất quá người sáng suốt đều biết, không có hai đại Thần Vương tương trợ, hắn cũng không có bản lãnh này a?

Hơn nữa Bất Hủ Thần Vương ở trong trận kia, lại mất một đứa con, đường đường Vương huyết Cốt Tộc, vậy mà tuyệt hậu, như vậy cho dù là Thần Chủ, cũng phải suy tính tâm tình của vị lão Thần Vương kia một chút, sao có thể thực nghe ngươi nói hắn "tạo phản"?

Các loại suy nghĩ xoay chuyển, trong lòng lão tùy tùng cười lạnh, cảm giác tiểu quỷ này chỉ là hồ nháo.

Dùng tính tình của Thần Chủ, sợ là sẽ trực tiếp bắt hắn nghiêm trị, an ủi Bất Hủ Thần Vương cũng có thể!

Thần Chủ trầm ngâm một phen, mấy hơi sau, rốt cục nhẹ nhàng mở miệng, nhưng cử động lại làm cho lão tùy tùng kinh hãi, hắn chậm rãi đi xuống bậc thang, bàn tay nhẹ nhàng vỗ vai Phương Hành, khẽ thở dài nói:

- Lần này Thông Thiên Thần Tướng khổ cực, tiến đánh cấm khu, vốn là khảo nghiệm của ta đối với các ngươi, không hỏi thực lực như thế nào, chỉ nhìn bọn ngươi trung thành và cơ biến, mấy ngày nay, động tĩnh các phương gây ra không nhỏ, nhưng làm được chuyện để cho ta hài lòng, lại chỉ có người!

- A? Phần công lao này xem ra là lấy được!

Phương Hành hơi ngẩn ngơ, sau đó con mắt tỏa sáng, nhìn về phía Thần Chủ nói:

- Sau đó thì sao?

Thần Chủ thấp giọng cười một tiếng, chắp hai tay sau lưng, nhìn ra ngoài điện, mặc dù chỉ là một pho tượng, động tác có vẻ hơi cứng ngắc, nhưng động tác của hắn lại tự có uy nghiêm của Đế Vương, cười lạnh nói:

- Thời điểm húc nhật đông thăng, tuyên thần chỉ của ta: Thông Thiên Thần Tướng công phá cấm khu, lập xuống đại công, phong làm Thần Đình tiểu thánh, ban thưởng một kiện Vân Thường, một tòa Thần cung!

- Bất Hủ Thần Vương, làm trái thần chỉ, tự tiện rời địa phương phong trấn, để tu sĩ Nhân tộc mượn đường vượt quan, hội tụ Tịnh Thổ, lại bởi vì thù riêng, muốn kích giết thần tướng, tội ác tày trời, vốn muốn trọng phạt, nhưng niệm tình hắn ấu tử vẫn lạc, đau lòng không thể kiềm chế, tình có thể hiểu, phạt 100 tiên kim, lệnh diện bích suy ngẫm, không có thần chỉ của ta, không được rời Thần Vương Cung nửa bước!

- Cửu U Thần Vương, tự tiện rời đất phong, làm lỡ chiến cơ, phạt 100 tiên kim!

- Thương Lan Hải Ngao Cuồng thần tướng, tước phẩm trật ba cấp răn đe!

- Tiểu Tiên Giới Hung Đạo thần tướng, tước phẩm trật ba cấp răn đe!

- Hồng Hoang Cốt Điện Áo Cổ...

Liên tiếp ý chỉ phát ra, đừng nói thị giả áo bào xám, ngay cả Phương Hành cũng ngây dại.

- Con mẹ nó, ta chỉ là thuận miệng nói một chút mà thôi, ngươi không cần thực tốt với ta như vậy?




Bạn cần đăng nhập để bình luận