Lược Thiên Ký

Chương 1273: Ta không phải xương khô trên đường thành tiên của các ngươi


Tùy theo châu hoa trong tay Long mẫu Vũ Mị Nhi nhè nhẹ đâm xuống, lịch sử phảng phất lại đang tái diễn...

Châu hoa đã từng đâm vào thức hải Ngao Liệt, khiến hắn trở thành một tên quái vật lục thân bất nhận, thậm chí đuổi giết Long Nữ...

Nhưng nay hắn đã khác xưa, nửa bước thành tiên, nếu lần nữa bị khống chế, vậy cục diện sẽ thành thế nào?

- Ai, thiên hạ đệ nhất họa thủy, đệ nhất mỹ nhân Yêu địa từng giảo loạn Thương Lan hải, quả nhiên lợi hại a...

Ngay cả Văn tiên sinh cũng khe khẽ quay đầu đi, không dám nhìn cảnh tượng Ngao Liệt bị châu hoa đâm vào.

Lúc này, hắn đã quyết định phải bảo trì trung lập, tuyệt đối không đi đắc tội Long mẫu Vũ Mị Nhi và Lam tiên sinh...

Rốt cuộc Long mẫu và Lam tiên sinh rõ ràng sớm đã ám thông ân cần, hơn nữa hiện tại bọn họ cũng đang chiếm thượng phong!

Tuy quả đã lừa dối mình chuyện trước đây, song tin tưởng rằng sau đó bọn hắn sẽ cho mình một lời giải thích...

- Ha ha ha ha, giết! Giết! Giết! Thịt con rồng này, rút gân róc xương tên nhãi ranh kia...

Đầu bên kia, lão ẩu tóc rối lại đang vung sức kêu la, vẻ mặt điên điên khùng khùng, trong hai mắt tuyệt vọng lộ ra sắc thái hưng phấn nồng liệt.

Rất rõ ràng, nàng bị Phương Hành và Ngao Liệt làm cho sống không bằng chết, nay mọi hận ý đều phát tiết lên thảm trạng của Ngao Liệt, lúc này thậm chí nàng còn sinh ra cảm kích vô tận đối với Long mẫu Vũ Mị Nhi, cầu sinh đã không thể, chỉ cầu cùng chết với hai người này...

- Không lẽ ta đã sai lầm rồi ư?

Trong một thoáng đó, tâm tình Phương Hành chìm đến đáy cốc, lúc này hắn bị Lam tiên sinh ngăn trở, dùng đủ mọi cách cuối cùng cũng xông qua được, lại chỉ có thể trơ mắt nhìn Ngao Liệt bị Long mẫu Vũ Mị Nhi chế trụ, đồng thời tâm lý có một cảm giác thất lạc khó nói vọt thăng lên.

Lần này mình đã hại Ngao Liệt ư?

Vốn Long mẫu làm gì có cơ hội tiếp cận nó, tuy nàng một mực dùng đủ mọi thủ đoạn muốn cho mình thả Ngao Liệt ra, nhưng bởi nhiều nguyên nhân, trên đường nàng luôn không được như nguyện, đến sau cùng, lại bởi vì chính mình chấp ý yêu cầu Lộc Tẩu mà thả ra Ngao Liệt, dẫn đến hết thảy phát sinh sau này, nói như vậy, mình muốn cứu Lộc Tẩu, thật ra lại là một lựa chọn sai lầm?

Chẳng lẽ mình cũng giống như bọn họ, nhận định một ý niệm, liền chém đi hết thảy băn khoăn?

Nếu nói có lúc nào Phương Hành sinh ra tình tự hối hận thì đó chính là lúc này, khi nhìn châu hoa trong tay Long mẫu Vũ Mị Nhi cắm thẳng xuống đỉnh đầu Ngao Liệt, loại cảm khác ấy thậm chí khiến hắn gần như dao động thói quen hành sự trước nay vẫn làm...

Nhưng cũng may mắn, bỗng đột nhiên xuất hiện ngoài ý!

Đúng thời điểm châu hoa trong tay Long mẫu Vũ Mị Nhi cắm xuống, tưởng như đã không người có thể ngăn trở, bỗng đột nhiên, một đạo thanh âm trầm trầm bất chợt vang lên trong lòng tất cả mọi người, mang theo hận ý khó mà nói rõ bằng lời:

- Các ngươi coi ta là người chết ư?

Tùy theo thanh âm này vang lên, Lộc Tẩu nãy giờ một mực bàn tọa trong tinh không đột nhiên mở hai mắt ra.

- Bá...

Đáy mắt có tinh quang bạo xạ, âm sâm nhắm đến trên người Long mẫu.

Từ sau khi lây dính vật chất màu đen kia, hắn vẫn cứ luôn bàn tọa bên cạnh Long Cốt miếu, cường hành dùng pháp lực khu trục vật chất đen, nhìn có vẻ như thần thức đã chìm vào thức hải, hết thảy ngoại giới đều không cảm ứng được, thậm chí ngay lúc đám người Long mẫu và Lam tiên sinh nói muốn giết chết hắn, luyện hóa thành đan, hắn đều không có mở mắt, nhìn cứ như người chết, đối với ngoại vật một mực không nghe không hỏi.

Nhưng đúng lúc này, khi kế hoạch của Long mẫu Vũ Mị Nhi sắp đạt thành, hắn lại đột nhiên mở mắt ra.

Cũng trong nháy mắt đó, thân hình hắn bạo trướng, khí tức cuộn trào, bạo phát mà ra như núi lửa, cả người đột nhiên biến lớn gấp trăm, một tiếng gầm gào trầm muộn như sấm, sau đó vung chưởng đánh tới Long mẫu...

Lúc này Long mẫu Vũ Mị Nhi chính hàng lâm đến đỉnh đầu Ngao Liệt, châu hoa trong tay sắp sửa đâm xuống, lại bỗng bất ngờ cảm ứng được sau lưng truyền đến khí tức đáng sợ, một kích đột nhiên mà đến khiến nàng cả kinh, lông măng dựng thẳng, vội vàng quay người tung chưởng ngăn đỡ. Nhưng không nghĩ tới là, lực lượng từ một kích kia thực sự quá mạnh, tu vị bản thân Lộc Tẩu vốn đã cao hơn nàng, lại thêm chưởng này là một kích điên cuồng chất chứa phẫn nộ vô tận, được Lộc Tẩu thiêu đốt dư lực còn sót lại trong cơ thể, càng là lực lượng cường đại đến viễn siêu nàng cực hạn chống đỡ của nàng...

Oanh!

Không có gì huyền niệm, Long mẫu Vũ Mị Nhi bị một kích đâm thẳng vào người, thân hình bạo lui không dưới mấy trăm trượng, châu hoa trong tay càng là không biết bay tới nơi nào, lúc quay người, vẻ mặt chất đầy phẫn hận, dung nhan kiều mỹ biến hình đến vặn vẹo...

- Ngươi... Dám hư đại kế ta!

Một tiếng rống giận bén nhọn hóa thành thần niệm, như phi châm truyền khắp tinh không.

- Các ngươi nếu đã dám che mắt lão phu, còn muốn cầm ta luyện đan, ta làm sao có thể để các ngươi như nguyện?

So với sự phẫn nộ của nàng, lực độ trên tay Lộc Tẩu rõ ràng chỉ tăng không giảm, sau khi một chưởng phách ra, hắn bất chợt bước nhanh chạy tới, các đạo thần thông nối tiếp nhau điên cuồng đánh đến, trong thanh âm còn xen lẫn phẫn nộ và oán niệm vô tận:

- Trước khi bước lên tiên lộ, đối với lão phu hết lời khen tặng, thiên hoa bay loạn, bước lên tiên lộ rồi, lại là đủ loại tính toán, hết sức bạc bẽo, trước Long Môn, các ngươi liền từng định lấy lão phu làm mồi, dẫn dụ con rồng nhỏ kia mắc câu, tưởng rằng đương thời lão phu không nhắc là đã quên chuyện này ư?

Oanh! Oanh! Oanh! Oanh!

Tùy theo Lộc Tẩu bạo quát xông hướng Long mẫu, mấy đạo trận kỳ đồng thời lượn vòng, giống như chiến trận, sát khí lẫm lẫm.

- Cũng vừa rồi, mới thấy lão phu lây dính ít vật chất hắc ám liền không chút khách khí muốn luyện hóa lão phu thành đan, trong năm người vốn lập thệ muốn cùng tiến cùng lui, không ngờ chẳng một ai phản đối, ngược lại duy có một tên tiểu bối mang danh ma đầu tới giữ mạng cho lão phu, các ngươi thật tưởng rằng khi đó lão phu vô tri không giác, không biết mặt mũi ghê tởm của các ngươi, không phân biệt được địch ta tốt xấu ư?

Từng tiếng hét lớn, từng đạo thần niệm, giống như gió lốc cuốn thốc về phía Long mẫu.

Long mẫu tu vị vốn đã không bằng Lộc Tẩu, dưới sức cường công của hắn liên tục phải bại lui, chỉ biết lệ thanh kêu to:

- Hoang đường! Chúng ta cũng chỉ xuất phát từ đại cục, hiện giờ ta sắp sửa bắt được Thần Long, người người đều có hi vọng thành tiên, ngươi lại muốn ngăn trở ta ư?

- Cút con mẹ đại kế thành tiên của ngươi đi...

Lộc Tẩu ầm ầm phách đi một chưởng, chấn cho thần niệm Vũ Mị Nhi rối loạn, lời truyền đến cũng ngắt quãng không thành câu, trong khi tiếng gào phẫn nộ của hắn thì tùy theo từng đạo thần thông liên tiếp không ngừng tuôn về hướng Vũ Mị Nhi:

- Dựa vào cái gì mà phải cầm mạng lão phu đi đổi cơ hội thành tiên cho các ngươi? Nếu các ngươi thành tiên, lão phu xuất lực cho các ngươi, lại bị các ngươi cầm tới luyện đan, vậy lão phu thành là thứ gì?

- Lão phu chính là đại tông sư Thiên Nguyên trận thuật, đại tu Trần Trục Lộc vang danh một đời, ngươi lại muốn ta thành xương khô trên đường thành tiên của ngươi?

Oanh!

Tùy theo tiếng bạo hống sau cùng của hắn, một chưởng kia Long mẫu Vũ Mị Nhi cuối cùng không ngăn được, bị chấn cho bay ngược ra sau như diều đứt dây, một ngụm máu tươi tuôn ra, toàn bộ pháp lực và thần thông đều triệt để mất đi uy lực vốn có...

Cũng chính một chưởng này khiến huyễn cảnh nàng khổ tâm doanh tạo bị hủy trong thoáng chốc.

Cảm giác đó, giống như lâm viên tươi đẹp bị một trận cuồng phong tứ ngược hủy cho tàn tạ, không còn nửa điểm mỹ cảm!

Đối với mị thuật mà nói, không có mỹ cảm, bằng với không có nửa điểm uy lực!

- Hô...

Ngao Liệt đang bị mị thuật của Long mẫu trấn nhiếp, nay đột nhiên tỉnh lại, một tiếng ngâm dài, long tức như kiếm...

- Hưu

- Hưu

- Hưu

- Hưu

Khắc này, trường châm màu đen đâm vào trên người hắn đều bị lực lượng cuồng bạo trong cơ thể bức ra, nháy mắt bị đẩy lùi.

Giống như tỉnh dậy từ trong một trường ác mộng, khí tức cả người hắn vừa kinh khủng, lại vừa phẫn nộ!

- Tiện nhân, chết đi...

Ngao Liệt mới vừa tỉnh lại, chỉ sơ sơ định thần một cái liền trầm trầm bạo hống, hung mãnh xông tới.

Mục tiêu của hắn tự nhiên chính là Long mẫu Vũ Mị Nhi lúc này vừa bị Lộc Tẩu đánh bay.

Mối hận đã từng họa loạn Long cung xưa kia, lại thêm hận mới suýt nữa sập bẫy của nàng vừa rồi, thoáng chốc đều tuôn lên tâm đầu Ngao Liệt, hóa thành pháp lực cuộn trào đáng sợ, ầm ầm một ngụm long tức phún ra, giống như một đạo trường kiếm vắt ngang tinh không, mang theo lực lượng đáng sợ căn bản không cách nào chống đỡ, cơ hồ tiếp cận cảnh giới Chân Tiên, âm sâm nhắm thẳng đến thân mình đơn bạc của Long mẫu. Sau khi kéo ra được cự ly, long tức vốn chính là một trong những thần thông mạnh nhất của Ngao Liệt, càng huống hồ Long mẫu đã không cách nào chống đỡ?

- Xuống tay lưu tình...

Văn tiên sinh một mực ở bên cạnh xem trò vui, nay chỉ kịp vô thức kêu to, định xông đi tới cứu người.

Cục diện chuyển hóa quá nhanh, thật sự khiến hắn ứng tiếp không xuể, Long mẫu vốn đang chiếm hết thượng phong, không ngờ chỉ nháy mắt đã nguy trong sớm tối?

Hắn không tính toán cứ vậy đứng hẳn về phe Long mẫu, chỉ là cũng không nguyện để Ngao Liệt giết Long mẫu.

Rốt cuộc vô luận thân phận nàng thế nào thì đều là người duy nhất hiểu được luyện chế thi đan ...

Chỉ đáng tiếc, vô luận tâm lý hắn nghĩ ra làm sao, lúc này đều đã không kịp đuổi lên cứu viện nữa rồi, Lộc Tẩu giận không thể át chắn ở trước người hắn, Ngao Liệt cũng biểu hiện ra vẻ điên cuồng khiến hắn thực sự không nguyện ý đi trêu chọc...

- Trần Trục Lộc, ngươi... Ngươi tội nên vạn chết, hủy đi hi vọng thành tiên của toàn bộ chúng ta...

Thời khắc ngụm long tức của Ngao Liệt giống như trường kiếm khó khăn đâm thủng nhục thân Long mẫu, ở đầu bên kia Lam tiên sinh đang ngăn trở Phương Hành không khỏi kinh hãi thất sắc, vừa phẫn nộ lại vừa thất vọng bỏ mặc Phương Hành, nháy mắt chạy đến, đối mặt với ngụm long tức của Ngao Liệt, hắn không dám cứng đối cứng, vội vàng tạo ra tiểu thế giới, đón Long mẫu Vũ Mị Nhi vào, hộ chặt bản thân và Long mẫu...

- Bành...

Bọn hắn bị long tức kích cho chấn rung không thôi, nhưng tốt xấu vẫn còn sống.

Mà đúng lúc này, Phương Hành vẻ mặt kinh hỉ cũng bay nhanh tới, xa xa đối mặt với tiểu thế giới kia, hắn và Ngao Liệt, Lộc Tẩu đứng sóng vai, vẻ chân kinh và hưng phấn đan chéo trên mặt, cơ hồ khó mà biểu đạt khoái hoạt trong lòng, chẳng qua hiển nhiên hắn cũng biết lúc này không phải lúc nói nhiều, chỉ nhìn chằm chằm Lộc Tẩu một cái, trên mặt rất nhanh liền bắt đầu tràn ngập sát ý vô tận, tay nhấc lên một đạo pháp lực, sau đó giận dữ vung lên:

- Giết... Giết chết hai tên khốn khiếp này!

Bạn cần đăng nhập để bình luận