Lược Thiên Ký

Chương 1417: Không nói cho ngươi.




Thời gian thấm thoát trôi qua, Phương Hành thành thành thật thật ở trong Thanh Ngô Tiên Phủ, cả ngày uống rượu làm vui, tham dự dạ tiệc, đùa giỡn tiên tử, luận mấy đạo thần thông, thật là có cảm giác giống như thần tiên, có lẽ vốn vì để bọn hắn đi chịu chết, Thanh Ngô Tiên Phủ cũng có chút bồi thường, ăn ngon uống sướng đan tốt hầu hạ, mặc dù tên là Tiên quan, lại có đãi ngộ quý khách, trong khoảng thời gian này, phàm là có yêu cầu, thì không gì không đáp ứng, ngay cả Khô Đằng yêu cầu một hạt Bồi Nguyên Đan thượng phẩm, di đồ Bách Hoa cốc Lưu Điệp Nhi yêu cầu ba loại tiên cổ giá trị liên thành, truyền nhân Quỷ Đạo Môn Lăng Sát yêu cầu chế tạo một bộ Huyết Oán Hồn Binh Giáp, tán tu Mạnh Sơn Đồng yêu cầu mỗi ngày ba xử nữ thị tẩm, Thanh Ngô Tiên Phủ đều đáp ứng hết!

So sánh với đó, Phương Hành rất dễ hầu hạ, mỗi ngày có rượu có thịt là được, nhiều nhất là tìm Si Nhi tiên tử nhao nhao một chút!

Mà ở trong Thanh Ngô Tiên Phủ dạo chơi một thời gian, Phương Hành cũng hiểu rõ một vài sự tình của Thanh Huyền Thiên Giới, tỷ như lực lượng của Chân Tiên, thực lực phân chia, Thanh Huyền Thiên Giới không có Độ Kiếp cảnh, từ tu thành Nguyên Anh bắt đầu, liền được xưng là “Tán Tiên”, nhưng dù sao Tán Tiên đến Chân Tiên, còn chênh lệch hai đại cảnh giới, nhất là so sánh với Thiên Nguyên Đại Lục, ở giữa còn có cửu kiếp, thực lực càng khó để cho người ta đánh giá, cho nên có người phân chia Tán Tiên cảnh ra!

Đại thể theo thực lực tính ra, thô sơ giản lược phân thành thượng, trung, hạ, mà kỹ càng chút, thì chia thành cửu phẩm, mới vào Nguyên Anh cảnh là cửu phẩm, mà đạt đến cửu kiếp như ở Thiên Nguyên Đại Lục thì là cửu phẩm, lúc đầu Thanh Ngô Tiên Phủ chỉ có ba người cưỡng chế đi tham gia Chư Thiên Thăng Tiên Hội, thế nhưng Bách Hoa cốc Lưu Điệp Nhi chỉ mới vào Tán Tiên cảnh, Mạnh Sơn Đồng bất quá là Tán Tiên hạ phẩm, trong lòng Thanh Ngô Tiên Phủ không có chắc chắn, nên an bài thêm hai cái!

- Hì hì, tiểu Phương Hành, hôm qua Huyền Chân thúc thúc đã hạ chỉ, để cho các ngươi chuẩn bị tham gia Chư Thiên Thăng Tiên Hội, trong lòng ngươi hài lòng không? Nghe nói mấy ngày nữa, ý chỉ của Thanh Huyền Vực Chủ hạ xuống, các ngươi sẽ lên đường đâu...

Trong Tiên thành, trên một đình đài phiêu đãng ở giữa không trung, Si Nhi tiên tử cười hì hì cầm một chùm nho tím, mắt to không ngừng đánh giá Phương Hành, cười trên nỗi đau của người khác nói, vừa nói còn vừa nhìn nữ hài mù lòa ở bên cạnh, cười nói:

- Ngươi yên tâm, tỷ tỷ ta thiện tâm, chờ sau khi ngươi chết, ta sẽ thu dưỡng tiểu muội muội này, nhất định sẽ không để cho nàng chịu ủy khuất, bất quá nhi tử mỗi ngày cõng gương đồng chạy loạn khắp nơi kia của ngươi ta sẽ không thu, hắn không mặc quần...

Nghe cái này không biết đã bao nhiêu lần, Phương Hành nhịn không được trừng nàng một cái, thực có chút im lặng, tựa hồ nha đầu này rất thích nhìn mình gặp xui xẻo, mỗi ngày theo ở phía sau như cái đuôi, thỉnh thoảng ngôn ngữ trêu chọc, tựa hồ muốn nhìn thấy mình khóc ròng ròng, thật sự là để cho người ta có chút phiền lòng, chỉ là nể tình có thể thông qua nàng nghe ngóng không ít tin tức, mới tạm thời nhẫn nại, nhưng từ hôm qua, sau khi ý chỉ để bọn hắn chuẩn bị tham gia Chư Thiên Thăng Tiên Hội tuyên bố, nàng lại càng đáng ghét!

- Ai, tiểu Phương Hành, ngươi nhìn ngươi đần bao nhiêu a, nhân duyên quá không tốt, người ta ở trước khi tham gia Chư Thiên Thăng Tiên Hội, đều sẽ kéo mấy minh hữu, đám người Khô Đằng lão đầu kia, từ hôm qua sau khi Huyền Cơ thúc thúc phát ra ý chỉ liền tập hợp lại, ngay cả mặt mũi cũng không lộ, không biết thương lượng chiến thuật gì, nhưng hết lần này tới lần khác bọn hắn lại không để ý tới ngươi, trong mấy ngày này, bọn hắn tụ hợp uống rượu, cũng không gọi ngươi, ngay cả Mạnh Sơn Đồng tìm đến ngươi một lần, ngươi lại không để ý đối phương...

Si Nhi tiên tử thấy Phương Hành không để ý tới nàng, lại tự mình nói nhãm.

- Hừ, một đám ngu xuẩn, ta mới không chơi đùa với bọn hắn!

Phương Hành lại liếc mắt, vẫn tự mình uống rượu.

Si Nhi tiên tử nói không sai, mấy “đồng liêu” dùng Khô Đằng làm chủ kia, vẫn luôn tụ hợp thương thảo, có lẽ cảm thấy Phương Hành biểu hiện quá cuồng nhiệt với Chư Thiên Thăng Tiên Hội, nên không muốn để ý tới hắn, ngày thường uống rượu nghị sự, xưa nay đều không gọi hắn, chỉ có Mạnh Sơn Đồng từng đến tìm Phương Hành một lần, bất quá đầu của gia hỏa này không rõ ràng, thao thao bất tuyệt cùng Phương Hành thổi nửa ngày, nói chờ mình lấy được Tiên Mệnh sẽ cưới bao nhiêu nàng dâu, chọc Phương Hành khó chịu, thà nằm trên ghế nghe nữ hài mù lòa đánh đàn, cũng không muốn uống rượu với gia hỏa kia...

- Đúng rồi, Hổ Tướng ca ca của ngươi đâu? Sao không thấy hắn đến?

Phương Hành không muốn để ý tới Si Nhi tiên tử, nhưng nhàn rỗi nhàm chán, thuận miệng hỏi một câu.

Bình thường đều là Lý Hổ Tướng ra mặt mời yến, hai ngày nay lại không thấy hắn xuất hiện!

- Ai nha, ngươi không biết, hai ngày nay Hổ Tướng ca ca có chuyện quan trọng phải làm...

Si Nhi thấy Phương Hành rốt cục mở miệng, rất là hưng phấn, vội vàng nói:

- Không biết ngươi có chú ý tới không, gần hai tháng trước, bầu trời phía đông nam từng có nộ lôi cuồn cuộn, thiên địa biến sắc, lúc ấy tất cả mọi người tưởng rằng có cự yêu xuất thế, hay ma đầu giới vực khác xông vào, Thanh Huyền Vực Chủ tự mình hạ lệnh, phái người đi tra, kết quả không thu hoạch được gì, nhưng trước đó không lâu, Thanh La tỷ tỷ xuất quan, nghe được chuyện này, nói trong đó nhất định có kỳ quặc, lại điều động số lớn nhân thủ đi thăm dò, Hổ Tướng ca ca là cao thủ nổi danh Thanh Ngô Châu, tự nhiên cũng chạy không thoát!

- Hai tháng trước? Thanh La tiên tử?

Phương Hành nghe vậy, không khỏi nao nao, bỗng nhiên trong lòng nghĩ đến một điểm:

- Cái này không phải là đang tìm ta chứ?

Hắn bỗng nhiên nghĩ đến, thời điểm mình giáng lâm Thiên giới, không phải ở hai tháng trước sao?

Hơn nữa lúc ấy hắn xác thực dẫn động thiên tượng, ý chí của hai thế giới đấu với nhau, dẫn động dị tượng không nhỏ. Còn nữa, sự tình phát sinh ở trong Long Giới, Thanh La tiên tử sớm muộn gì cũng sẽ biết được, sau khi nàng nghe nói mình đi tới Tam Thập Tam Thiên, đoán chừng sẽ lập tức tìm kiếm, tính toán thời gian ngược lại cũng kém không nhiều, chỉ là tưởng tượng đến nơi này, hắn liền nhịn không được bật cười, nghĩ thầm thật có ý tứ, đại khái Thanh La tiên tử kia vô luận như thế nào cũng sẽ không nghĩ tới, bây giờ mình đang trốn ởt Thanh Ngô Tiên Phủ?

Ở nàng nghĩ, Đế Lưu chính là Đế Tử, hơn một ngàn năm trước mang theo Tiên Mệnh, tự nhiên sẽ không tham gia Chư Thiên Thăng Tiên Hội, vậy để nàng đi tìm đi, mình vừa vặn trốn ở chỗ này nhìn chuyện tiếu lâm...

- Đại sự kiện, đại sự kiện...

Đang suy nghĩ chuyện này, đã thấy phía dưới, Thái Hư Bảo Bảo cưỡi một con tiên hạc quơ cánh tay hô to gọi nhỏ, vẻ mặt hưng phấn, Phương Hành nhíu chặt mày, nghĩ thầm gia hỏa này không phải lại thấy được thị nữ nào cùng tiên binh yêu đương vụng trộm chứ?

Nhắc tới cũng buồn cười, Thái Hư Bảo Bảo ngày ngày muốn biến thành người, tới bây giờ vẫn chưa được, nhưng lại càng lúc càng giống người, đoán chừng là vì bản thể chú định, hiện tại hắn thích nhất là nhìn trộm bí mật của người khác, thường xuyên dùng thần thông của mình nhìn loạn trong Tiên Phủ, mỗi nhìn thấy tin tức bát quái gì, đều sẽ hào hứng nói với Phương Hành, khiến cho Phương Hành cực kỳ im lặng, bất quá mặc cho nó chơi đi, cho tới bây giờ Phương Hành không có ngăn cản, dù sao... Phương Hành cũng thích nghe những bát quái này!

- Nhi tử của ngươi lại tới, lại nói vì cái gì nó một mực không mặc quần?

Si Nhi tiên tử thấy Thái Hư Bảo Bảo, cũng cực kỳ bất đắc dĩ, trong đoạn thời gian này, ý sợ hãi của nàng đối với Phương Hành đã diệt hết, một lòng chỉ muốn nhìn hắn gặp xui xẻo, thế nhưng lại có chút sợ tiểu tử béo cho tới bây giờ chỉ mặc cái yếm xuất quỷ nhập thần, thích chạy loạn dòm ngó tư mật của người khác dọa sợ, nhất là có một lần nàng nghe được tiểu tử béo này sinh động như thật kể cho Phương Hành sự tình những thị thiếp bị Huyền Cơ Chân Nhân đánh vào lãnh cung, ban đêm là như thế nào như thế nào... càng sợ đến mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, suýt nữa ôm ngực chạy trốn!

Các thị thiếp bị đánh vào lãnh cung, là một đời không cho gặp nam nhân khác, cầm tù ở trong thâm cung, hắn là làm sao thấy được?

Cũng từ ngày đó bắt đầu, mỗi ngày Si Nhi tiên tử tắm rửa, đều phải bày ra ba đại trận, kéo mười tấm màn cửa...

Đương nhiên, nàng không biết cái này không hề có tác dụng gì, hiện tại Phương Hành đối với trên người nàng nơi nào có nốt ruồi, thì còn rõ ràng hơn cả nàng!

- Nếu như là nữ nhân nào đó tắm rửa bị ngươi trông thấy thì không cần nói!

Phương Hành thấy Thái Hư Bảo Bảo bay tới, lập tức mở miệng căn dặn:

- ... chờ chúng ta trở về rồi hãy nói!

- Lần này không phải tắm rửa...

Thái Hư Bảo Bảo từ trên lưng tiên hạc nhảy xuống, cái yếm nhấc lên, tiểu đinh đinh lung lay, Si Nhi tiên tử lập tức lấy tay che mặt, từ giữa kẽ tay vụng trộm nhìn thoáng qua, Thái Hư Bảo Bảo thì chẳng hề để ý mình lộ hàng, chỉ vội vàng vọt tới trước người Phương Hành, kéo Phương Hành tay nói:

- Lần này là tin tức lớn, ngươi nghe ta nói, vừa rồi ta trong lúc vô tình nhìn thấy...

- Ngươi lần nào không phải vô tình?

Si Nhi tiên tử mở mắt ra, cười ngắt lời hắn.

- Ta vốn chính là vô tình...

Thái Hư Bảo Bảo trừng Si Nhi tiên tử một chút, mãn bất trả lời, sau đó nhón chân, ở bên tai Phương Hành nói nhỏ vài câu, làm Phương Hành nao nao, có chút khó tin nói:

- Đám người này lá gan không lớn như thế a?

Thái Hư Bảo Bảo chỉ chỉ ánh mắt của mình:

- Ta tận mắt nhìn thấy!

Si Nhi tiên tử hiếu kỳ dò đầu qua:

- Lần này các ngươi đang nói ai tắm rửa?

Phương Hành và Thái Hư Bảo Bảo liếc nhau một cái, sau đó đồng thời nhìn nàng, nụ cười cực kỳ quỷ dị, làm trong lòng Si Nhi sợ hãi, che ngực lùi về phía sau mấy bước, sau đó chỉ nghe thấy hai gia hỏa kia trăm miệng một lời nói:

- Không nói cho ngươi!



Bạn cần đăng nhập để bình luận