Lược Thiên Ký

Chương 1041: Sinh lòng nghi ngờ


- Hình đạo hữu, phần đại lễ thứ hai của ta như thế nào?

Sau khi không khí chung quanh trở nên ảm đạm, thành chủ Bạch Đế thành Diệp Hồn Thiên ngược lại nhẹ nhàng mở miệng, tự mình giới thiệu phần đại lễ thứ hai mà mình chuẩn bị dâng lên Lạc thần tộc:

- Vài tên nữ tử này, chính là do ta chọn lựa ra từ trong gần trăm tên nữ tử, thiên hương quốc sắc, tu vi cao thâm, càng thêm vẫn còn là thân hoàn bích, vì nghe nói các đại nhân trong Lạc thần tộc thích nhất nữ tử nhân gian, nói vậy vài vị này mới có thể để cho bọn họ vừa lòng đi?... A đúng rồi, quan trọng nhất còn không nói, vài vị nữ tử này, hay nhất chính là ở chỗ thân phận của các nàng, đều là đệ tử do Phù Diêu cung lấy bí pháp ra dạy, lúc trước bị ta dụ giam giữ trăm tên, trong kịch liệt phản kháng, giết chết hơn phân nửa, sau này lại chọn lựa một phen, để lại vài tên dung mạo xuất chúng, người khác đều giết, đặc biệt lưu lại cho đại nhân của thần tộc trải nghiệm diệu dụng trong đó!

- Đệ tử Phù Diêu cung?

Câu này vừa ra khỏi miệng, thiếu cung chủ Thiên Nhất cung Đạo Vô Phương với Hồ Quân trưởng lão đều đột nhiên trợn trừng tròng mắt.

Ban đầu khi bọn họ thấy được những nữ tử ở trong lồng này đều chỉ kinh diễm vì mĩ mạo của bọn họ cùng với thủ đoạn Diệp Hồn Thiên nhốt bọn họ vào trong lồng mà thôi, lại hồn nhiên không nghĩ tới vẫn còn có lai lịch như vậy, nhất thời đều bị khiếp sợ...

Phù Diêu cung ba ngàn nữ đệ tử, đó là thân phận như thế nào, lấy ra một vị đều không kém thần nữ tiểu đạo thống!

Nhưng hôm nay lại bị lột trần truồng, làm lễ vật đưa cho Lạc thần tộc?

- Mười chín thủ cấp phản nghịch, bảy vị nữ đệ tử Phù Diêu cung...

Mà vào lúc này, đệ tử Bạch Đế thành tên “Trĩ Tử” kia cũng cười lạnh mở miệng, vẻ mặt khinh bỉ nhìn về phía Phương Hành và đám người Lữ Kim Hồng, Hỏa Đầu Đà ở bên cạnh hắn, khẩu khí ngạo nghễ:

- Bây giờ đã biết Bạch Đế thành ta và đám ô hợp các ngươi khác nhau ở chỗ nào rồi đi? Các ngươi chính là đi hiến bảo, ý đồ may mắn lọt vào pháp nhãn của đại nhân thần tộc, còn chúng ta, là đi hiến công!

- Hiến bảo... hiến công...

Mọi người ở đây đều theo bản năng cân nhắc đến khác biệt giữa hai chữ này!

Đúng vậy, quả thật là một bên hiến bảo, một bên hiến công!

Cho dù Bạch Đế thành chém giết rất nhiều thủ cấp kia, hay là mấy tên đệ tử Phù Diêu cung này, thật ra đều là một phần quân công, không nói đến thay thần tộc chém giết phản nghịch không chịu khuất phục, hiện giờ đạo thống bày ra phòng tuyến trên con đường lớn này đều đánh chủ ý này, mà bắt giết đệ tử Phù Diêu cung, lại còn để lại những người sống này, ý nghĩa càng quan trọng, ai cũng biết khi ở Hội Kê sơn Phù Diêu cung công nhiên đối kháng với thần tộc, thậm chí nghe đồn các nàng cứu đi tiểu ma đầu Phương Hành mà thần tộc muốn giết, với sau này khi thần tộc xâm nhập Trung Vực đến Tây Vực Thần Châu, càng nhận lấy chống cự từ Dao Trì với Phù Diêu cung, thậm chí còn trúng cạm bẫy, tổn thất cực kỳ thảm trọng...

Hai phần đại lễ này của Diệp Hồn Thiên quả thật nặng vô cùng, biến nhiều loại bảo bối của liên minh hiến bảo thành mảnh vụn!

Chẳng qua, đối với hai phần đại lễ này của hắn, ở đây lại thật lâu không có ai mở miệng, chứ đừng nói khen ngợi.

Trong ánh mắt của thiếu cung chủ Thiên Nhất cung Đạo Vô Phương đã lộ ra khí tức hung hãn thuộc về mập mạp, còn Hồ Quân trưởng lão cũng vì thủ đoạn hung tàn của Diệp Hồn Thiên chấn nhiếp, lời nói khen ngợi đã đến bên miệng lại cứng đờ không nói ra lời, đám người Lữ Kim Hồng với Hỏa Đầu Đà ngược ại hoàn toàn bị thành chủ Bạch Đế thành này dọa sợ, từ trên tâm lý đã thấp đi hơn nửa đoạn, không có một chút ý niệm dám tranh phong với người ta...

Về phần Phương Hành, chỉ nhẹ nhàng cầm ly rượu, cũng không nâng lên hay buông xuống, giống như đang nhập thần.

- Ác tặc, ta giết ngươi!

Cũng vào lúc này, trong đám người phía dưới quảng trường đột nhiên vang lên một tiếng hét to, lại có ba bốn người bất ngờ bộc phát ra tiếng mắng mãnh liệt, rồi sau đó phi thân lên, vài đường phi kiếm khống chế trong tay hóa thành trắng hồng dày đặc, giết thẳng về phía Diệp Hồn Thiên trên yến tiệc ở quảng trường, sát khí nặng nề, hận ý dày đặc kia khiến người ta nhìn thấy mà ghê người, trong ánh mắt dường như có huyết quang hiện ra!

Một màn này thật sự ngoài dự đoán của mọi người, liền ngay cả Diệp Hồn Thiên đều “Ủa” một tiếng nhẹ nhàng, rồi sau đó quay đầu nhìn sang.

Tuy rằng người tế xuất mấy đường phi kiếm này có tu vi không kém, nhưng hiển nhiên còn không thương tổn được hắn, thậm chí trong lúc hắn ra tay, mấy vị trưởng lão Bạch Đế thành ngồi bên cạnh đã vỗ ngọc án nhảy dựng lên, xòe rộng năm ngón tay, túm lấy mấy thanh phi kiếm kia...

- Càn quấy!

Cũng vào lúc này, Phương Hành đột nhiên vỗ ngọc án, trầm giọng gầm to.

Một tiếng ầm vang, trời đất đều chấn động!

Một tiếng gầm này của hắn giống như vang lên một tiếng sét kinh thiên ở bên tai người ta, chấn động đến mang tai người chung quanh run lên!

Thậm chí vài đường phi kiếm đang bay về phía Diệp Hồn Thiên đều bị một tiếng gầm này của hắn chấn động phá nát ra, hóa thành nhiều điểm bạc trong không gian, rơi bốn phía, còn mấy người đang đầy mặt tức giận, đỏ mắt muốn đi tới liều mạng với Diệp Hồn Thiên, cùng với mấy người đang định nhắm tới mấy nữ đệ tử Phù Diêu cung trên xe ngựa đều vào lúc này cảm giác được một luồng uy áp thần niệm cường đại đến vốn vượt ra khỏi phạm vi thừa nhận của các nàng, trong đầu lập tức trở nên trống rỗng, thân hình lảo đảo muốn ngã, đã quên mình muốn làm gì.

- Nhanh chóng quay về, không thể làm bậy!

Vào thời điểm này, ba vị Dao Trì tiên cô cũng phản ứng lại, đồng thời hét lớn, áp chế đám nữ đệ tử đang trà trộn trong đám người chung quanh, tỷ muội các nàng tình thâm, có người là tỷ muội tốt tình như thủ túc với nữ tử trong xe ngựa, vừa nhìn thấy liền choáng váng đầu, lại không nghĩ tới kể từ đó sẽ lộ thân phận ra, sẽ tạo nên nguy hiểm thật lớn cho tất cả người của Phù Diêu cung.

Nhưng mà cũng may Phương Hành gầm lên một tiếng, kinh thiên động địa, đã đoạt đi tất cả tinh thần của các nàng, không tạo thành hậu quả xấu quá lớn, mà ba người các nàng kịp thời mở miệng cũng thức tỉnh những nữ đệ tử này, sau ngẩn ngơ, suy sụp ngồi xuống, có người ôm mặt khóc rống...

Biến cố này thức tỉnh các tu, ánh mắt đều hơi nghi hoặc nhìn về phía Phương Hành.

Thành chủ Bạch Đế thành Diệp Hồn Thiên kia càng ánh mắt lóe lên, giống như phát hiện ra đầu mối gì, ánh mắt quét qua trên người những nữ đệ tử Phù Diêu cung bị Phương Hành chấn choáng váng lại bị những người khác đè xuống, thấp giọng cười nói:

- Hình đạo hữu, đây là có chuyện gì?

Trong tay Phương Hành bưng một ly rượu, cười híp mắt nói:

- Nào có chuyện gì chứ?

Diệp Hồn Thiên nhẹ giọng cười nói;

- Trong những người mà ngươi mang đến, hình như có rất nhiều người có bất mãn với ta nha... Thân phận của các nàng, ngươi đã điều tra chưa?

Vừa nói, hắn vừa nhẹ nhàng nâng ly rượu lên, lại nâng lên không trung, nhưng không uống vào, mà ánh mắt lạnh lùng rơi vào trên người Phương Hành:

- Hơn nữa thoạt nhìn Hình đạo hữu già nua, nhưng vừa rồi hét lớn một tiếng lại trung khí mười phần, giống như thanh niên!

Ngụ ý trong lời nói phen này của hắn, liền ngay cả mập mạp đạo tử Đạo Vô Phương với Hồ Quân trưởng lão như có đăm chiêu.

- Ha ha, đương nhiên nhìn ngươi không vừa lòng rồi...

Phương Hành đón lấy ánh mắt ngờ vực của nhiều người như vậy, lại hồn nhiên như không có chuyện gì, hơi cười lạnh nói:

- Đừng nói các nàng, liền ngay cả ta nhìn ngươi cũng không thích, haizz, nói lời không xuôi tai, chúng ta đầu nhập vào thần tộc, đó cũng bởi vì phân rõ thế cục, chọn cành tốt mà đậu, không có gì hay để nói, nhưng đây cũng không đại biểu rằng bản thân phải biến thành kẻ cặn bã nha, ha ha ha ha, Diệp đạo hữu ngươi có bản sự này, chém rất nhiều đầu của phản nghịch làm đại lễ hiến cho Lạc thần tộc, bổn tọa thật sự bội phục, nếu ngươi cũng chém đầu một đám nữ đệ tử Phù Diêu cung này đưa tới Lạc thần tộc, ta liền càng bội phục ngươi, thậm chí nói ngươi cẩn thận nhốt các nàng lại, làm phạm nhân áp tải đi, vậy cũng không có gì...

Hắn vừa suy tư vừa chậm rì rì nói:

- ... Nhưng mà ngươi lại lột sạch xiêm y của nữ tử nhân tộc đang êm đẹp nhét vào trong xe ngựa, coi như thịt heo đưa đi Lạc thần tộc... Diệp đạo hữu, thật sự không dám giấu giếm, tuy rằng lão phu cũng sẵn sàng đi góp sức cho thần tộc, nhưng vẫn cảm thấy xấu hổ thay cho hành động này của ngươi, chúng ta là người tu hành, dựa vào một thân bản lĩnh ăn cơm, vì sẵn sàng góp sức cho đại nhân Lạc thần tộc, tất cả bảo bối của bổn tọa đều có thể dâng ra, thậm chí cái mạng này cũng có thể gộp vào, nhưng chỉ có một điểm, nữ nhân nhà chúng ta tuyệt đối không để cho người ta nhúng chàm, chứ đừng nói chi là hiến cho người khác, ngươi nói chúng ta hiến bảo chính là hãnh tiến, lại không biết ngươi dựa vào hiến nữ nhân được xem như là hành vi gì?

Nói xong lời cuối cùng, giọng điệu tăng lên, nhiều thêm một chút sát khí âm trầm, ánh mắt rơi thẳng lên trên mặt Diệp Hồn Thiên:

- Cho dù dã thú chưa mở linh tính đều biết bảo vệ mẫu thú ở trong lãnh địa của mình, ngươi một đại nam nhân lại đối xử như vậy với nữ tử cùng loại? Ha ha, nói thật, bổn tọa cũng lòng dạ ác độc, không biết giết bao nhiêu nữ nhân rồi, nhưng chưa bao giờ tra tấn người như vậy, chứ càng đừng nói tới những nữ đệ tử của Nương Nhi quật chúng ta, bình thường ở trên đường các nàng nhìn thấy nữ tử phàm trần đánh lão bà đều hận không thể nâng phi kiếm làm thịt kẻ kia, chứ càng đừng nói tới loại người như ngươi có hành vi còn khốn nạn hơn đánh lão bà!

Những lời nói như thật như giả này lại mơ hồ giáng Diệp Hồn Thiên xuống nâng bản thân lên, thậm chí còn âm thầm nâng những người khác sẵn sàng góp sức cho thần tộc, nhưng dưa tới một số người đồng tình, thiếu cung chủ Thiên Nhất cung Đạo Vô Phương có ánh mắt hơi sợ hãi đảo qua đảo lại trên người Phương Hành với Diệp Hồn Thiên, còn Hồ Quân trưởng lão lại khe khẽ thở dài, ánh mắt nhìn về phía Diệp Hồn Thiên đã hơi khinh miệt, thậm chí ngay cả hai người Lữ Kim Hồng với Hỏa Đầu Đà đều hừ lạnh một tiếng với Diệp Hồn Thiên, ngẩng đầu lên thật cao, hơi khinh thường.

Trong lòng bọn họ ngược lại đều sinh ra một ý nghĩ giống nhau: “Bo bo giữ mình, sẵn sàng góp sức cho thần tộc cùng với làm đồ khốn chính là hai chuyện khác nhau...

- Về phần ngươi nói giọng của bổn tọa...

Phương Hành lại cười hì hì, tiếp nhận, hơi thần bí nói:

- Nữ đệ tử của Nương Nhi quật Đông Hải ta gần ngàn, nam đệ tử cũng chỉ có mấy trăm, cơ thiếp của một mình lão phu liền mấy trăm, nếu không có thân thể thanh niên, sao chống đỡ lại được?

- Ha ha, Hình lão tiền bối gừng càng già càng cay, so ra không hề hạ phong hơn thanh niên chút nào...

Lữ Kim Hồng với Hỏa Đầu Đà hai người khờ khạo như vậy, nghe xong giải thích này trực tiếp phá ra cười, không hề hoài nghi.

- Nha...

Nhưng Diệp Hồn Thiên lại giống như không hề buông tha cho ý tứ hoài nghi trong lòng, bất động thanh sắc nhìn về phía Phương Hành nói:

- Đạo thống của Hình đạo hữu hình như trên biển Đông Hải đi? Diệp mỗ cũng lập đạo ở Đông Vực, có giao tình với rất nhiều đạo thống trên biển tiên sơn, nhưng vì sao chưa từng nghe nói tới cái tên Nương Nhi quật này vậy? Cao nhân giống như Hình đạo hữu, đáng ra không nên vô danh như thế mới đúng, chuyện này giải thích như thế nào?

- Vậy sao?

Phương Hành bình tĩnh liếc nhìn hắn, rồi sau đó lắc đầu liên tục, cười nhẹ nói:

- Không có khả năng, ngươi nhất định đã từng nghe nói tới tên của ta!

Bạn cần đăng nhập để bình luận