Lược Thiên Ký

Chương 1429: Thái Ất Thượng Tiên.





Ở vị trí trung tâm Thượng Huyền Thành, có dựng một đại trận truyền tống to lớn. Cái kia chính là địa phương Tán Tiên ở Thanh Huyền Thiên Giới tham dự Chư Thiên Thăng Tiên Hội truyền tống đến Phù Đồ Thiên Giới, bởi vì loại đại trận truyền tống này, khoảng cách cần truyền tống quá xa, vượt qua rất nhiều Thiên Giới, cần truyền đưa nhân số lại quá nhiều, hơn nữa thực lực cao thấp không đều, độ khó càng tăng vọt, thật sự là công trình to lớn đến cực điểm.

Ba năm trước Thượng Huyền Thành đã bắt đầu tu kiến, một tháng trước mới vừa vặn hoàn thành, lúc này giống như một cánh cửa khổng lồ dựng đứng ở trên bầu trời Thượng Huyền Thành, cách Phương Hành chừng ba trăm dặm!

Mà lúc này, Phương Hành ôm nữ hài mù lòa, dưới chân sinh hoa, lao thẳng về phía đại trận truyền tống!

Cách làm này của hắn, làm người ta dở khóc dở cười...

Đến tột cùng gia hỏa này có biết mình đang làm cái gì không, muốn bằng sức một mình xông vào đại trận truyền tống sao?

- Hoang đường!

Trưởng lão Thượng Huyền Thành trước đây ở ngoài thành chủ trì đại cục, thấy Huyền Cơ Chân Nhân bị Phương Hành đánh bại, trên mặt xuất hiện vẻ chấn kinh, nhưng rất nhanh liền bị ý đồ của Phương Hành làm cho dở khóc dở cười, trên mặt xem thường và phẫn nộ, thân hình bay lên không, sau đó hét lớn:

- Không tiếc trả giá, bắt lại người này!

Oanh!

Một tiếng hét lớn vang lên, trong nháy mắt mượn một loại đại trận nào đó của Thượng Huyền Thành, truyền khắp toàn thành, thông tri các tiên binh bày trận!

Cũng ở trong nháy mắt này, cả Thượng Huyền Thành, từng phương hướng đều có tiên binh đội hình không đồng nhất bay lên, có cưỡi mây, có cưỡi ma thú linh cầm, có cầm mâu, có tay cầm các loại Pháp Khí cổ quái, cũng có từ đằng xa vội vàng chạy đến, có thì vốn trấn thủ ở trên đại đạo, đặc điểm duy nhất là đồng thời để mắt tới Phương Hành!

- Hừ, dã tu không biết từ đâu tới, cũng dám đến Thượng Huyền Thành giương oai, các vị đạo hữu, chúng ta cũng ra tay đi!

Ngay cả mấy lão hữu của Huyền Cơ Chân Nhân cũng ở sau khi cứu tỉnh Huyền Cơ Chân Nhân, từng người phẫn nộ, lúc này Huyền Cơ Chân Nhân quá thảm rồi, nhục thân bị đánh nát, đầu nát bét như dưa hấu, thần hồn bị lực lượng cường đại đả thương, mặc dù có Tiên Mệnh, thương thế như vậy còn chưa chết, có thể phục hồi như cũ, nhưng này không biết cần bao nhiêu linh đan diệu dược, lại cần bao nhiêu thời gian, càng quan trọng hơn là, bây giờ thanh danh của Huyền Cơ Chân Nhân tận hủy, địa vị nhất châu chi chủ là khó giữ được...

Dưới sự phẫn nộ, bọn hắn đồng thời hét lớn xuất thủ!

Một là vì giúp Huyền Cơ Chân Nhân hả giận, thứ hai...

Tán tu kia dám đại náo ở Thượng Huyền Thành, nếu bị bọn hắn bắt giữ, đây là một công lớn!

Chỉ bất quá, thời điểm bọn hắn đuổi theo, lại cực kỳ lúng túng phát hiện... đuổi không kịp!

Tốc độ của tán tu kia quá nhanh, lại như điện chớp, trong nháy mắt bay lướt ra hơn mười dặm...

Không ai hoài nghi, nếu không phải trong Thượng Huyền Thành có lực lượng áp chế cường đại, hắn trong nháy mắt có thể vọt tới trước đại trận!

- Phía trước tự có người cản đường, chúng ta chạy lên liên thủ đánh chết hắn!

Những người này đều là cao thủ kiến thức phi phàm, mặc dù kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền phản ứng lại, hét vang lao ra!

Trong Thượng Huyền Thành ngọa hổ tàng long, thủ vệ sâm nghiêm, tốc độ nhanh thì đã làm sao?

Muốn bằng tốc độ vọt thẳng đến trước đại trận?

Kia căn bản là đang nằm mơ!

Bá bá bá...

Ở phía trước Phương Hành, có từng mảnh mưa tên gào thét bay đến, mỗi một mũi tên đều có lực lượng khai sơn phá thạch!

Là một đội tiên binh ở phía trước, tay cầm tiên cung, phi tiễn như tuyến, không cầu bắn giết Phương Hành, chỉ muốn bức lui hắn...

Ở dưới cục diện bây giờ, chỉ cần tốc độ của Phương Hành hơi chậm, sẽ bị các lộ cao thủ quấn lên, hẳn phải chết không thể nghi ngờ!

Mà đối mặt với dạng mưa tên này, cho dù là Chân Tiên cũng không dám ngạnh xông, nhất định phải ngừng lại tránh né, cái này giống như cao thủ võ lâm, ở trong quân trận cũng không dám đối mặt với mưa tên, nhưng lúc này Phương Hành đối mặt với từng mảnh từng mảnh mưa tên đen nghịt kia, tốc độ không chút trì hoãn, trái lại đón đầu xông tới, tựa như tự sát ở dưới mưa tên!

- Không được đả thương tiểu nha đầu trong ngực hắn...

Có vài tiên tướng cảm giác không đúng, vội vã hét lớn.

Chỉ bất quá, hết thảy phát sinh quá nhanh, những tiên binh kia làm sao thu được mũi tên đã bắn đi?

Mà ở dưới tốc độ kinh khủng của Phương Hành, hắn cũng trong chớp mắt vọt tới trước mưa tên...

- Hắn đang tìm chết sao?

Có người hoảng sợ kêu to, hoàn toàn không cách nào để ý tới cách làm của Phương Hành!

Nhưng rất nhanh, những người này liền ngậm miệng lại, con mắt trừng to...

Hoa...

Phương Hành vọt vào trong mưa tên, vác nữ hài mù lòa ở trên người, sau đó hai tay áo vung ra ngoài, trong cùng một lúc, hai đạo lực lượng khổng lồ xuất hiện, tất cả mưa tên đều mất chính xác, tựa như đinh sắt bị nam châm hấp dẫn, nhao nhao bay vào trong tay áo, sau đó chẳng biết đi đâu, bầu trời nhất thời sáng sủa...

- Cái kia là thần thông Tụ Lý Càn Khôn sao?

Không biết bao nhiêu người bị một màn này chấn nhiếp, khó có thể tin hô to:

- Sao hắn có thể tu luyện tới loại trình độ này?

Ở Thanh Huyền Thiên Giới, cao thủ nhiều như mây, tu luyện thần thông Tụ Lý Càn Khôn quả thực không ít, có rất nhiều người tu luyện đến trình độ cực kỳ cao minh, nhưng giống hắn bất động thanh sắc, liền lấy đi mưa tên đầy trời, thì lại cực kỳ hiếm thấy... Càng quan trọng hơn là, chẳng lẽ thời điểm ngươi thi triển thần thông cao thâm, cũng không cần thoáng chậm tốc độ sao?

Sưu...

Tốc độ Phương Hành nhanh chóng biết bao, trong nháy mắt, hắn đã vọt tới trước người đám tiên binh, căn bản không cho đám tiên binh kia có thời gian bắn tên lần hai, những tiên binh chỉ am hiểu đánh xa kia sợ hãi, theo bản năng muốn né ra, chỉ tiếc ở trước mặt Phương Hành, nơi nào có thời gian chạy thoát, suy nghĩ vừa mới hiện lên, hắn đã vọt vào giữa đám người, không có động tác dư thừa, chỉ bằng vào lực lượng nhục thân, trực tiếp đụng nát...

Còn sót lại mấy chục tiên binh, cũng bị thân hình hắn mang theo cương phong chấn bay!

Sưu...

Thân hình như điện, trong nháy mắt phá vỡ đội tiên binh, thân hình xông ra trăm dặm...

- Cuồng đồ phương nào, dám đến Thượng Huyền Thành giương oai?

Bỗng nhiên trong hư không phía trước, bốn năm tiên tướng giết ra, từng cái đều là chiến tu, khí cơ hùng hồn, mặc dù không phải Chân Tiên, nhưng trình độ võ pháp còn mạnh hơn Huyền Cơ Chân Nhân, bọn hắn cũng là vội vã chạy tới, mượn vị trí chi lợi, ngăn ở trước người Phương Hành, tự biết một người không phải đối thủ, mới năm người liên thủ, kết thành Ngũ Hành đại trận đơn giản, lực lượng bổ sung, đánh thẳng tới Phương Hành, sát cơ lạnh thấu xương!

- A a a a, trước khi cản đường, thật không nghĩ tới sẽ chết sao?

Phương Hành đón năm đạo sát cơ lăng lệ kia, lại cười ha ha, mang theo ý khinh miệt.

Sau đó thời điểm hắn vọt tới cách năm người kia ba mươi dặm, hai tay thò ra, một cánh tay quay bên trái, một cánh tay quay bên phải, hai đạo lực lượng hoàn toàn khác biệt chuyển động, thình lình bao phủ ở trên không năm tên tiên tướng, đợi cho bọn hắn cảm giác được khác thường, đã phát hiện mình bị hai đạo lực lượng cường hoành bá đạo trấn áp, thần thông còn chưa đánh ra, cả người đã lâm vào trong vũng bùn hỗn độn!

- Mở!

Hai tay Phương Hành nghịch chuyển nửa vòng!

Xoẹt một tiếng, mưa máu đầy trời, hư không trước người bị hắn xé rách...

Năm tên tiên tướng hóa thành huyết vũ...

Khó mà hình dung một thức thần thông này huyết tinh và tàn nhẫn!

Không biết bao nhiêu người căn bản không dám nhìn những mảnh vụn kia...

- Nhục thân này thi triển thần thông cũng không tệ...

Trong lòng Phương Hành suy nghĩ, không ngừng bước đi, cười ha ha, phất tay quét bay huyết vụ!

Vừa rồi hắn thi triển là dùng Thái Thượng Nhất Khí Kinh thúc giục Âm Dương Đại Ma Bàn, ở giữa còn mang theo thần thông khác, ngược lại nhất cử thành công, trái tim có chút hưng phấn, dù sao sau khi hắn đoạt xá Đế Lưu, lực lượng nhục thân tự nhiên mạnh không biết gấp bao nhiêu lần, nhưng lực lượng thần thông lại không phải nhất thời bán hội tu về được, vẫn là nhục thân của mình thi triển thần thông càng thêm thông thuận...

Đây cũng là vấn đề sau khi đoạt xá, dù sao có được tất có mất!

Sau khi tiện tay xé rách năm tiên tướng cản đường, thân hình Phương Hành nổi lên phong vân, trực tiếp vọt lên giữa không trung, sải bước qua một cung điện, cách đại trận truyền tống đã không đủ trăm dặm!

- Chẳng lẽ thật để hắn vọt tới trước đại trận truyền tống sao?

Phía sau đuổi theo vô số cao thủ, tất cả đều chấn kinh, bằng tu vi của bọn hắn, thế mà lại không đuổi kịp!

- Ha ha, từ sau ba trăm năm trước đuổi đi dư nghiệt của Thanh Tà Tiên Vương, thì không còn có người dám nháo sự ở trong Thượng Huyền Thành!

Nhưng thời điểm Phương Hành đã thấy rõ ràng đại môn truyền tống, tựa hồ sau một hơi là có thể xông vào đại trận, trên đỉnh đầu lại có mấy tiếng cười nhẹ nhõm vang lên, sau đó ở trong vô số ánh mắt khiếp sợ, ba lão giả không nhanh không chậm xuất hiện ở giữa không trung, mặt mỉm cười, cực kỳ hứng thú nhìn xuống!

Khí cơ trên người bọn họ giống như không quá mạnh, nhưng chỉ là ánh mắt, Phương Hành lại có loại cảm giác bị đại sơn ngăn chặn!

Hắn đang dự định một hơi vọt tới đại trận truyền tống, đột nhiên ngừng lại!

Mà sau lưng hắn, vô số cao thủ đang đuổi tới cũng lập tức ngừng lại.

Ánh mắt mỗi người đều chấn kinh, nhìn qua ba lão giả kia, vội vàng chỉnh đốn quần áo, khom mình hành lễ...

- Ba vị Thái Ất Thượng Tiên trấn thủ Thượng Huyền Thành, thế mà đều hiện thân?




Bạn cần đăng nhập để bình luận