Lược Thiên Ký

Chương 1652: Ma tâm có nặng hay không?


- Này này đừng làm loạn nữa, mặc dù là ở bên trong thức giới của ta, nhưng ngươi khoác lác cũng đến sợ bị sét đánh à?

Bên trong tháp lạ kia truyền tới giọng nói suýt nữa làm Phương Hành sợ hãi đến mức nhảy dặng, không nhịn được kêu ầm lên và theo bản năng ngẩng đầu nhìn lại.

Hắn tất nhiên đã sớm đoán được những tồn tại trong tháp lạ này đều không đơn giản, có thể nói như vậy, mặc dù là gặp may đúng dịp mới tiếp xúc được với bọn họ, cũng đưa bọn họ tiến vào thức giới của mình, nhưng bọn họ chịu ở lại thì tất nhiên cũng phải có mục đích của mình, nếu không, Phương Hành có thể không cảm thấy bọn họ chỉ là vì còn sót lại một đường chân linh liền không có chỗ nào để đi được. Lấy tu vi của bọn họ, dù cho chỉ còn một đường chân linh cũng có rất nhiều lựa chọn, hoặc tìm một hạt giống tốt để đoạt xác sống lại, tệ nhất cũng có thể vào Luân Hồi, dựa vào sức mạnh u minh bên trong thiên địa để chuyển thế đầu thai, lại bắt đầu con đường tu hành của chính mình!

Nhưng bọn họ vừa không có suy nghĩ qua đoạt xác, cũng không muốn đầu thai, vậy mục đích liền rất rõ ràng!

Những người này nhất định đang đợi gì đó!

Nhưng bất kể thế nào, hắn cũng không nghĩ tới đám người kia lại nói ra mấy câu nói như vậy...

... Chôn vùi trời này, đất này, người này, tiên này, vô số sinh linh này!

- Ta ngược nghe qua mấy kẻ điên, sau khi bị thiệt thòi rơi vào trong tình trạng khó khăn liền oán trời trách đất, trách thần trách quỷ, luôn cảm thấy toàn thế giới đều bạc đãi chính mình, thậm chí điên cuồng đến mức muốn lôi kéo tất cả mọi người, thậm chí là toàn bộ thế giới chôn cùng, nhưng ta không có nghĩ tới điều đó!

Nghe xong một câu nói như vậy, Phương Hành vốn muốn bước vào trong tháp lạ, trái lại không dám vào nữa.

- Ngươi cảm thấy thế giới này không nên bị chôn vùi sao?

Dường như cảm ứng được suy nghĩ trong lòng Phương Hành, giọng nói trong tháp lạ cười lạnh, kèm theo sự khó hiểu:

- Ta thật ra có thể cảm nhận được rõ ràng, vừa nãy ngươi quả thật có ý nghĩ diệt thế muốn giết sạch tất cả, giết hết tất cả sinh linh, thậm chí là tuyệt thiên diệt địa, hủy diệt tất cả ma, nếu không phải vì có ý nghĩ đó, ngươi cho rằng ngươi có thể dễ dàng mượn đi ma danh của ta sao?

- Vừa nãy?

Phương Hành ngẩn ra, khóe miệng khẽ giật giật, nói:

- Vừa nãy ta đúng là có ý nghĩ như thế!

- Sau đó thì sao?

Trong tháp lạ, giọng nói của Thiên Ma hờ hững vang lên:

- Giết mấy người, chém một vị Kim tiên thì đã trút hết cơn giận rồi à?

Phương Hành lắc lắc đầu, vẻ mặt cũng có chút bất đắc dĩ:

- Cũng không phải, chỉ là suy nghĩ rõ ràng mà thôi!

Trong tháp lạ, Thiên Ma hơi run rẩy:

- Hả?

Phương Hành cười khổ nói:

- Hoặc là nói vốn đã suy nghĩ rõ ràng, không cái gì để tưởng tượng cả. Người hoặc tất cả sinh linh vốn không phải là như vậy. Ngươi cần ăn cơm, người khác cũng cần ăn cơm, ngươi cần tu hành, người khác cũng cần tu hành, có thứ tốt thì mọi người đều muốn, vậy còn không phải dùng hết mọi cách để đi tranh đi cướp sao? Những người này, mỗi ngày nói người tốt người xấu gì đó, thật ra ở dưới cái nhìn của ta thì đều giống nhau, không có người tốt, người xấu gì cả, chỉ có người tốt với ta hay không mà thôi. Nếu không nói tới trên bản chất của kẻ ác...

Hắn khẽ nâng đầu, nhìn về quái tháp phía trên, cười nói:

-... Vậy ai có thể ác với ta?

- ... Nói tiếp!

Mấy câu nói như thế lại làm cho mấy tồn tại trong tháp lạ đều im lặng, một lúc lâu sau mới khẽ mở miệng nói.

- Ôi, tính toán cẩn thận, ta bước lên con đường này trong thời gian cũng không ngắn, ít cũng một trăm năm đấy?

Phương Hành thở dài, dường như cũng có tâm tư muốn nói chuyện cùng tồn tại trong tháp lạ. Hắn ngồi xếp bằng ở cửa tháp, than khẽ:

- Trong một trăm năm này cũng đã nhìn thấy rất nhiều điều ly kỳ quái lạ, quá nhiều người, giết qua không ít người, cướp của không ít người, cũng kết giao không ít bằng hữu, đã giúp không ít huynh đệ... Còn cưới năm lão bà! Sau đó ta liền phát hiện ra, con người này à, thật ra sẽ thay đổi, vào lúc này ngươi hận hắn, hận đến không chịu được, muốn làm thịt hắn, nhưng quay đầu lại đã thay đổi lập trường, lại cảm thấy hắn thật đáng yêu!

- Người sẽ thay đổi sao?

Thiên Ma khẽ cười lạnh, dường như kèm theo sự giễu cợt.

Phương Hành vội khoát tay áo một cái, cười nói:

- Hãy nghe ta nói hết đã, ban đầu ta cũng cho rằng con người sẽ thay đổi, sau đó mới phát hiện ra, thật ra thay đổi không phải là con người mà là sự việc, lại giống như Phù Diêu Cung, vốn cùng chúng ta không chết không thôi, cả cung trên dưới mấy nghìn nữ tử các nàng không có một người nào không muốn ta nhanh chóng chết đi. Thế nhưng khi Thần tộc xâm lược, các nàng lại chịu không tiếc tính mạng vì ta, cứu ta ra khỏi chiến trường. Lại nói tới tên béo Đạo Vô Phương kia, khi ở Thiên Nhất Cung ta cũng muốn làm thịt hắn, thế nhưng sau đó mọi người thay đổi lập trường, cũng xem như là bằng hữu, ta vốn hận nhất là một bụng đầy ý nghĩ xấu của hắn, nhưng bây giờ nhưng cảm thấy tên mập chết bầm này rất thông minh...

- Vì lẽ đó ngươi muốn nói...

Lần này, tiếp lời không phải là Thiên Ma mà là một giọng nói khác, nhưng giọng điệu dường như là của Bất Tri Tiên.

- ... Vì lẽ đó khi ta tức giận người khác, cũng muốn phát rồ, cũng muốn giết sạch bọn họ, hơn nữa ta cũng làm như vậy, lúc giết người có thể không nương tay trong trận chiến vừa nãy, Thiên Nguyên chết ở dưới tay ta không ít hơn một trăm người, nhưng cho dù vậy lại tính là thế nào? Ta hận bọn họ, nhưng cũng biết con người chính là như vậy, chúng ta đều là con người, vì lẽ đó ta chỉ có thể hận bọn họ, mà sẽ không hoàn toàn thất vọng đối với Thiên Nguyên, động tý liền muốn đi diệt Thiên Nguyên, chôn vùi tinh không, làm như bản thân chịu oan ức lớn vô cùng vậy...

Nói tới đây, Phương Hành lắc đầu và dò hỏi:

-... Bởi vậy, có phải có vẻ quá lập dị không?

Cũng không biết có phải vì Phương Hành nói ra mấy câu nói như thế, làm người ta quá mức bất ngờ hay không mà trong tháp lạ thật lâu không có người nào mở miệng.

- Nói cách khác, ngươi sẽ không vì vậy mà đối địch cùng Thiên Nguyên...

Mà mãi một lúc lâu sau đó giọng nói của Bất Tri Tiên mới vang lên:

-... Như vậy liệu có thể giúp bọn họ không?

- Ta nói rồi, ai chọn ta, ta cọn người đó!

Phương Hành trả lời vô cùng ung dung:

- Tuy rằng ta sẽ không trách bọn họ, nhưng Thiên Nguyên dường như cũng không để ta vào trong mắt, trưởng lão Chư Tử đạo tràng gì đó, dùng tên của ta lại vu oan hãm hại ta, mà Thiên Nguyên cùng với rất nhiều người trong Chư Tử đạo tràng đều tình nguyện tin tưởng hắn mà không tin ta, hay bọn họ có một trăm lý do để nói mình hiểu lầm hoặc gì, nhưng bọn họ chung quy vẫn không tin!

Nghe được Phương Hành nói lời này, trong tháp lạ lại lần thứ hai im lặng, dường như không có gì để nói.

Mà ở bên trong tháp lại đang tranh luận kịch liệt...

- Hắn còn chưa đủ ma ý, thậm chí như Thiên Ma tiền bối đã nói, hắn căn bản không hề có ma tâm, không làm được chuyện lớn!

Có một giọng nói có vẻ vô cùng thất vọng, mất hứng nói.

- Nếu dựa vào ma tâm mà có thể thành được chuyện lớn, năm đó ta cũng đã làm được việc này rồi!

Đúng vào lúc này Thiên Ma khẽ mở miệng, dường như đang giải thích cho Phương Hành một câu.

- Có thể lập trường của hắn không kiên định như vậy, chúng ta làm sao yên tâm truyền tất cả cho hắn được. Ai có thể xác định cho hắn những truyền thừa khác, tương lai hắn sẽ không đi lệch hướng, trái lại làm giá áo cho Chư Tử đạo tràng, hoặc là Phật Môn, hoặc là Long giới, hoặc là Tiên giới?

Có một giọng nói lạnh lùng khác mở miệng, làm cho mọi người thở dài.

- Nhưng ta lại cảm thấy thật ra lập trường của hắn vô cùng kiên định!

Giọng nói của Bất Tri Tiên khẽ vang lên:

- Hắn là một người hết sức ích kỷ, loại người ích kỷ nhất định sẽ không hy sinh cho bất kỳ bên nào, nhưng hắn thiên vị lại không đủ ma tâm, thiên địa lớn như vậy đối với người khác vẫn là tất cả sinh mệnh, đối với hắn lại như là một trò chơi của trẻ con, tất cả đều tùy theo tâm trạng hứng thú, vì lẽ đó hắn vĩnh viễn sẽ không chân chính đi hận bất kỳ bên nào, nhưng cũng sẽ không chân chính trung thành với bất kỳ bên nào, điều này cũng làm cho hắn nhất định chỉ có thể tiếp tục đi theo dự đoán của Thái Thượng Đạo cùng chúng ta, đi thẳng đến...

Lời tiếp theo dù không nói ra nhưng những tồn tại trong tháp hiển nhiên đều hiểu.

- Cho hắn đi!

Thiên Ma nói tiếp một câu, nhẹ nhàng thản nhiên:

- Việc đã đến nước này, cũng không có ai khác để lựa chọn!

- Vậy, nếu các ngươi không nói chuyện nữa thì ta sẽ đi đấy?

Phương Hành thấy bên trong tháp yên lặng một hồi lâu thì không nhịn được ló đầu vào bên trong, làm ra bộ dáng muốn chạy.

- Ngươi đã từng nghe những lời đồn có liên quan với đại kiếp nạn chưa?

Nhưng trong tháp lạ đúng lúc vang lên một câu nói, Phương Hành lập tức xoay người lại, biểu hiện trầm trọng nói:

- Đã nghe nói qua!

Trong tháp lạ, Bất Tri Tiên thở dài một tiếng:

- Vậy ngươi có muốn biết vì sao chúng ta đều ở lại bên trong thức giới của ngươi không?

Ánh mắt Phương Hành sáng lấp lánh, nói:

- Nếu ngươi dám nói đại kiếp nạn kia chính là lý do ta không thể không đuổi ngươi ra ngoài...

Bất Tri Tiên:

-...

- Đừng vội hồ đồ!

Trong tháp lạ vẫn là giọng nói hờ hững của Thiên Ma vang lên:

- Chúng ta muốn ngươi biết đến là một đoạn quá khứ!

Phương Hành nhíu mày nhưng vẫn chưa tiếp lời, hiển nhiên không cảm thấy quá hứng thú.

Có thể Thiên Ma cũng không để ý tới hắn, chỉ tự mình tiếp tục nói:

- Từ sau cuộc chiến tiên thánh ở Thiên Nguyên, các tiên liền mở ra con đường phi thăng, trải qua vô số trận huyết chiến, cũng sáng lập ra huy hoàng vô tận, đặc biệt là vào vạn năm trước, Tam Thập Tam Thiên vốn là tiên cảnh quá lý tưởng thậm chí không tồn tại ở trong điển tịch, Tiên, Long, Phật, yêu, thần, ma, người, mỗi bên một giới, mỗi bên đều an vị, thăm dò con đường của mình, nhưng tất cả chung quy vẫn sụp đổ vào vạn năm trước, bắt đầu những cuộc chém giết vô tận...

Thiên Ma nói nhẹ nhàng nhưng giọng nói càn lúc càng nặng nề, cuối cùng thì như mây đen hạ xuống đầu!

Mà tiếng nói của hắn lại như sấm rền vang lên ở trên đỉnh đầu của Phương Hành:

- Ngươi có muốn biết nguyên nhân dẫn tới tất cả những điều này không?

Ngay cả trái tim của Phương Hành cũng không nhịn được bị giọng nói này của hắn làm kinh ngạc nẩy lên một cái, dường như có hơi khó chịu nặng nề.

- Không muốn!

Hắn hầu như mở miệng thốt ra, biểu hiện vô cùng chăm chú.

Thiên Ma nhất thời ngẩn ngơ, kinh ngạc nói:

- Tại sao?

Phương Hành nhớ tới lời Si Nhi đã nói, vô cùng thản nhiên nói:

- Biết càng nhiều thì phiền phức lại càng nhiều!

- Ngươi...

Đường đường là Thiên Ma lại bị lời này làm cho nghẹn lời, nổi giận phừng phừng, không nói được câu nào.

- Ha ha, đừng vội đừng vội...

Vào lúc này Bất Tri Tiên cười ha ha tiếp lời, khẽ nói:

- Vậy ngươi có muốn truyền thừa của chúng ta không?

Phương Hành vốn lộ ra vẻ quật cường, con mắt bỗng nhiên sáng lên:

- Các ngươi còn có truyền thừa à?

Bất Tri Tiên nở nụ cười:

- Vô cùng nhiều truyền thừa đấy...

Bạn cần đăng nhập để bình luận