Lược Thiên Ký

Chương 1068: Thái Thượng đệ thất kinh


Trong quá trình đi tới bảo xa, Phương Hành đã suy nghĩ rõ lai lịch của những thứ này. Trước đây Huyền Quan phủ xuống Ma Uyên, đại bộ phận tạo hóa đều rơi vào Bách Đoạn sơn, bị hắn dùng Phù Đồ đại trận che giấu, người thường căn bản không vào được, nhưng phạm vi Huyền Vực bao phủ cũng không chỉ giới hạn trong Bách Đoạn sơn mà còn phân tán tạo hóa ra cả bên cạnh, chỉ là từ sớm đã bị người ta tranh giành không còn, nhưng không ngờ tới Hồng Hoang Cốt điện cũng giành được một phần. Xem ra chúng nó cũng không coi trọng nên vẫn chưa quy nạp sửa sang lại.

Tuy là chưa quy nạp, nhưng có thể thấy được một xe dị bảo này bình thường, dù sao lúc chúng nó vừa mới đẩy tới, Kim Giác Lão Vương cùng Áo Cổ Tiểu Vương đều đã nhìn qua, nếu thật có vật gì có giá trị, sớm đã bị chúng nó chọn ra rồi. Sở dĩ được đặt ở chỗ này là bởi vì trong nhóm bảo vật này cũng không có đồ gì quá mức xuất sắc, vì vậy chỉ giữ lại coi như đồ bình thường để cất giữ chỉnh lý mà thôi.

Ý của bọn họ kỳ thực cũng coi như hợp lý, dù sao Bách Đoạn sơn chính là địa điểm trung tâm mà tạo hóa Huyền Quan giáng xuống, những thứ rơi bên ngoài Bách Đoạn sơn chẳng qua là một vài vật biên giác mà chư tu cũng hiểu rõ, càng là nơi trung tâm Huyền Vực, vật tạo hóa càng trân quí. Những bảo vật rơi ở ranh giới này phẩm chất đại thể cũng bình thường.

Nhưng lúc Phương Hành thấy được đống “Biên giác vật” kia lại sinh ra cảm ứng mãnh liệt.

Hắn từng bước một đi về phía bảo xa, khí huyết trong cơ thể đã có phần không kiềm chế được mà sôi trào.

Cùng lúc đó, trong bảo xa chồng chất đầy vật cũ kỹ lại chợt mơ hồ có ánh sáng nhạt màu sáng lên, cả đống bảo vật đều đang khẽ khàng rung động, dường như phía dưới có vật gì đó muốn bay ra ngoài. Khi Phương Hành càng tới gần thì đống bảo bối kia cũng bắt đầu càng rung lợi hại hơn, vật nhỏ cùng với đằng xà đang cõng một cái túi lớn, còn cả Áo Cổ Tiểu Vương đều đứng ở phía xa, ánh mắt kinh ngạc.

- Vèo...

Cũng ngay lúc cự ly của Phương Hành cách bảo xa chỉ khoảng ba trượng, tâm huyết của hắn sục sôi, đột nhiên đưa tay phải ra ngoài, ngũ chỉ xòe ra nhẹ nhàng ấn về phía không trung. Cũng trong mộc chốc này trong bảo xa tất cả các vật cũ đột nhiên đều dâng lên, từ trong đó bay ra một cái ngọc bản mông lung, tản ra ánh sáng mờ ảo phù không ở đó, đối diện với ngũ chỉ của Phương Hành rồi nhẹ rung động, giống như ẩn chứa linh tính khó tả, hoan hô tước duyệt trao đổi với Phương Hành.

- Thì ra là ngươi

Phương Hành sinh lòng cảm ứng, tự lẩm bẩm, hơi do dự một chút, ngón trỏ chỉ ra, nhẹ gõ lên miếng ngọc.

Pháp lực ở đầu ngón tay nhộn nhạo truyền ra lan tràn lên miếng ngọc. Pháp lực chứa tiên ý của hắn có màu tím truyền lên miếng ngọc, thoạt nhìn không có vật gì chảy ra lại làm phù văn vô hình bên trên nhuộm đẫm ra, từ trên xuống dưới chợt lóe lên, nhanh chóng biến mất. Nhưng vết tích uẩn đạo đó trong một chốc sâu sắc in hằn trong đầu hắn, không thể xóa nhòa.

- Cầu đạo.

Chợt nhìn qua, hình như chỉ là hai chữ!

Nhưng muốn tỉ mỉ suy nghĩ lại thì cảm thấy mỗi một nét mỗi một vạch của hai chữ kia đều ẩn chứa đạo lý vô tận, huyền ảo khó dò.

Còn trên mặt Phương Hành đã hiện ra vẻ mừng rỡ như điên, trong miệng thì thào:

- Thì ra là thế, thì ra là thế!

- Thái Thượng Cầu Đạo kinh – truyền thừa thứ bảy, Thái Thượng Cầu Đạo kinh.

Ngay cả hắn cũng không ngờ tới chuyện này, vậy mà tới lúc Tiên Anh của bản thân tu tới bình cảnh lại tìm được Thái Thượng Cầu Đạo kinh ở trong Hồng Hoang Cốt điện.

Một chốc đầu ngón tay tiếp xúc với bạch ngọc bản, hai chữ “cầu đạo” cũng in vào trong đầu hắn, cũng làm hắn trong nháy mắt hiểu được môt bộ Thái Thượng cửu kinh bên trong bạch ngọc bản này. Thái Thượng Cầu Đạo kinh lại được ghi chép trên miếng bạch ngọc này, cũng lấy phương pháp này đột nhiên xuất hiện trước mặt mình như là mở ra một cánh cửa cho mình vậy.

Thái Thượng cửu kinh, tam kinh hợp một thể, giữa chúng lại tạo thành một thệ thống.

Ba quyển ở vị trí đầu, Thái Thượng Hóa Linh kinh, Thái Thượng Cảm Ứng kinh, Thái Thượng Bất Tử kinh chính là có tác dụng Trúc Cơ, xây thành đạo cơ hùng hồn.

Ba quyển ở giữa, Thái Thượng Tiêu Dao kinh, Thái Thượng Phá Trận kinh, Thái Thượng Nhất Khí kinh chính là tác dụng tu pháp, vô địch tứ phương.

Mà từ một chốc Phương Hành thấy được bộ Thái Thượng Cầu Đạo kinh này, rốt cuộc hắn cũng hiểu rõ phương hướng của ba quyển sau của Thái Thượng kinh. Đây rõ ràng là những bộ kinh vượt ra khỏi lý niệm tu hành bình thường, bắt đầu bước vào phạm trù đại đạo. Còn không biết hai quyển Thái Thượng kinh phía sau chưa từng xuất hiện kia ẩn chứa đạo lý gì, nhưng chỉ một quyển Cầu Đạo kinh này sau khi in vào đầu của Phương Hành liền như có tiếng nổ ầm vang của đại đạo, chấn động không ngừng. Trong lòng Phương Hành, vô số nghi nan tu hành, vô số nan đề đều mơ hồ được tháo gỡ ngay lúc đó.

Bộ kinh này không thiết lập pháp môn, không thấu đáo thần thông, chỉ có lý lẽ đại đạo rung động tâm hồn.

Trong chốc lát Phương Hành đắm chìm trong cảm giác thanh tâm thanh thần của đại đạo, không còn một ý niệm nào. Mà những người đang quan sát lại giật mình phát hiện lúc này Phương Hành lẳng lặng đứng ở đó không nhúc nhích, trên đỉnh đầu lại có một dáng dấp người bé nhỏ cửu chỉ hiện lên, ngồi xếp bằng trên không yên lặng niệm tụng kinh văn nào đó, hiển hóa ra vô số tiên phong cùng phù văn lấm tấm.

- Không thể nào, từ trong một đống rác cũng có thể nhảy ra được một bảo bối, vận may này làm sao chấp nhận được?

Áo Cổ Tiểu Vương nhìn tới ngẩn người vừa ghen tỵ lại có chút không dám tin một màn trước mắt này.

Một xe dị bảo Huyền Quan gã đều tự mình nhìn rồi, quả thực không có gì giá trị cho bọn họ động lòng nên mới tùy tiện chồng chất ở một bên, chờ đám tôi tớ nhập kho. Cũng chính vì vậy, khi gã thấy được Phương Hành dễ dàng tìm được bạch ngọc bản không hề có chỗ nào khác thường từ trong đó rồi huyền diệu khó giải thích được mà bước chân vào cảnh giới ngộ đạo, sự khiếp sợ trong lòng càng khó hình dung.

Có cảm giác mình coi bảo bối như rác rưởi đặt ở đó, rồi lại bị người khác nhặt đi.

- Không phải hắn tìm được bảo bối từ trong đống rác, mà là bảo bối vốn thuộc về hắn, tự động đến đây nhận chủ mà thôi!

Lúc Áo Cổ Tiểu Vương đầy bụng uất khí, giọng nói của Kim Giác Lão Vương lại vang lên sau người. Chẳng biết từ lúc nào, lão cũng bị khí cơ dị thường của nơi này kinh động mà chạy tới. Nhìn Phương Hành đứng trong hư không được tiên phong đạo uẩn bao quanh, lão cũng hiểu có chuyện gì xảy ra, chỉ có điều cách nhìn của lão khác với Áo Cổ Tiểu Vương. Lão không cho đây là vận khí của Phương Hành:

- Dị bảo sẽ có linh tính, có chút pháp môn thần thông ngưng tụ một đời tâm huyết của đại thần thông giả, cũng sẽ có linh tính của mình. Nếu như bản vương đoán không sai, Phương Hành tiểu hữu nhất định đã tu hành thần thông có liên quan tới pháp môn này, hắn chính là chủ nhân của pháp môn này, thoạt nhìn hắn vô ý phát hiện pháp môn này ở trong Hồng Hoang Cốt điện ta, nhưng trên thực tế, pháp môn này đi tới Hồng Hoang Cốt điện khả năng chính là vì chờ hắn.

- Chuyện này, chuyện này không thể nào! Bạch Ngọc bản cho dù có linh tính nhưng làm sao biết hắn sẽ đến chứ!

Áo Cổ Tiểu Vương khó có thể chấp nhận được, không nhịn được mà mở miệng phản bác.

- Trong mắt ngươi tất cả chỉ là trùng hợp, nhưng trong mắt một vài người chỉ là sự an bài trong chốn u minh mà thôi.

Kim Giác Lão Vương ha hả nở nụ cười:

- Ngươi còn chưa hiểu được sự sâu xa của đạo đâu! Thử nghĩ xem, ngay cả tồn tại như thần chủ, cảnh giới cùng thực lực của hắn đều đã không phải thứ mà lão phu có thể phỏng đoán được, cổ tiên nhân đã từng đánh bại thần tộc, cũng đã nô dịch bọn họ rốt cục mạnh bao nhiêu? Ah, thủ đoạn cùng thần thông của bọn họ đã vược xa sự lý giải của chúng ta rồi, mà thiên kiêu thế hệ này của nhân tộc chịu ảnh hưởng lớn nhất của cửu quan tạo hóa, từ một mức độ nào đó thì có thể nói bọn họ là truyền nhân cách một thế hệ của nhóm cổ tiên này.

Nói rồi lão thấp giọng thở dài:

- Áo Cổ, lần này ta chọn đứng chung một phe với sinh linh Thiên Nguyên, chính là vì nguyên nhân này, vĩnh viễn không nên coi thường nhân tộc, con đường tu hành gian nan hơn chúng ta nhiều, thận trọng, tam tai lục nạn, yếu đuối khó chịu, thoạt nhìn lúc nào cũng có thể bị đoạn tuyệt, nhưng ngươi phải hiểu được một điểm, bọn họ tu hành tuy khó khăn nhưng lại có thể từng bước từng bước đi lên, dường như là không có giới hạn, so với chúng ta, so với thần tộc thì bọn họ mới thật sự là con của đại đạo!

Áo Cổ Tiểu Vương trong chốc lát không nói lên lời, qua hồi lâu mới cứng ngắc gật đầu.

Giống với thần tộc, Hồng Hoang di chủng bọn họ từ trước đến nay đều đã quen bản thân có huyết mạch cường đại. Chỉ cần lớn lên tự nhiên sẽ sở hữu được sức mạnh kinh thiên, cho nên đối với nhân tộc từ trước đến nay đều coi nhẹ, khinh thường, cho là huyết mạch thiên phú của mình mới là thiên chi sủng nhi, nhưng ở trong miệng Kim Giác Lão Vương, nghe được một cách trình bày và phân tích trong miệng Kim Giác Lão Vương tuyệt nhiên khác biệt làm cho gã trong chốc lát khó có thể tiếp thu.

Kim Giác Lão Vương cũng không cố gắng tiếp tục thuyết phục con trai của mình nữa, chỉ nói đến đó liền ngừng lại khiến nó chậm rãi lĩnh ngộ mà thôi. Lão ngẩng đầu nhìn lại, ánh mắt dường như xuyên thấu qua khung của Cốt điện vừa dày vừa nặng, thấy được không trung đã bắt đầu từ bốn phương tám hướng tụ mây đen tới, trầm giọng thở dài, nói với Áo Cổ:

- Trước tiên ngươi dẫn tiểu nha đầu Phương gia đi ra ngoài đi, lão phu sẽ ở lại đây giúp tiểu tử này hộ pháp. Tu vi bây giờ của hắn vốn đã đến quan khẩu, nếu không di chuyển thì khả năng trên dưới một trăm năm, phàm là khẽ động, lôi kiếp trong chốn u minh cũng sẽ giáng xuống!

- Hắn muốn độ kiếp?

Áo Cổ cũng lấy làm kinh hãi, không dám khinh thường, lập tức muốn dẫn theo vật nhỏ cùng đằng xà rời khỏi nơi này.

Tu sĩ nhân tộc độ kiếp, xưa nay đều là đại sự. Hồng Hoang di chủng bọn họ nhìn thôi đã đau đớn thay bọn họ.

Có thể không tiếp xúc, vẫn nên cách càng xa càng tốt.

Chỉ có điều vào lúc này, bên ngoài Hồng Hoang Cốt điện bỗng nhiên truyền đến một tiếng kêu vang, rõ ràng là một con cóc đang kêu to ở ngoài điện. Áo Cổ Tiểu Vương nghe được tiếng thét này, nhất thời biến sắc, cánh lớn thu lại, đưa vật nhỏ lên lưng đằng xà, sau đó thấp giọng dặn bọn họ tự tới thiền điện, bản thân thì vỗ ngân dực hóa thành một vệt sáng bay thẳng ra bên ngoài Hồng Hoang Cốt điện. Sau đó có gió to thổi tới, mấy con Hồng Hoang di chủng bay theo gã, bay thẳng về phía Cốt kiều ngoài điện.

- Tới nhanh như vậy sao?

Kim Giác Lão Vương cũng nghe được một tiếng kêu gọi tương tự, biết bên ngoài xảy ra chuyện gì.

Nhìn Phương Hành ở phía trước được tiên phong đạo uẩn bao bọc, lại ngẩng đầu lên nhìn không trung của Cốt điện đang tụ tập từng đạo kiếp vân đang tụ tới, cũng thấp giọng thở dài, ngầm cười gượng:

- Còn chưa được nghe tiểu tử này chính miệng đồng ý nữa, chúng ta cũng phải lựa chọn trước rồi!

Bạn cần đăng nhập để bình luận