Lược Thiên Ký

Chương 1115: Tù Tâm Nhai Chủ




- Giết ah, giết...

Phương Hành ở trong cốt lâu, kêu đánh kêu giết, cực kỳ hung mãnh, chạy cũng thật nhanh, bay thẳng về phía Tù Tâm Nhai.

- Cần ra sức như vậy hay không?

Dao Trì tiểu công chúa cũng cảm giác hắn diễn quá mức, nhỏ giọng lẩm bẩm.

- Ngươi biết cái gì?

Phương Hành quay đầu mắng nàng một câu, nói:

- Đoán chừng hai Thần Vương kia sắp tới rồi, ai biết sẽ tức thành bộ dáng gì, mặc dù người là lão bất tử Tù Tâm Nhai giết, nhưng cũng có quan hệ với ta nha, hơn nữa ta và Bất Hủ Thần Vương vốn có thâm cừu đại hận, ai biết hắn có thể tiện tay cho ta một kích hay không, ngươi còn trông cậy vào hắn sẽ giảng đạo lý với ta sao? Cho nên hiện tại ta ở lại bên ngoài là muốn chết, còn không bằng biểu hiện tốt một chút, dẫn binh đánh vào Tù Tâm Nhai, tràng diện càng loạn, bọn họ càng không để ý tới ta, quay đầu ta lại lui về Thần Tiêu Cung, tìm Thần Chủ che chở, mọi người ngồi xuống giảng đạo lý nha... Dù sao bọn họ cũng nói không lại ta!

Dao Trì tiểu công chúa nghe bối rối, ánh mắt nhìn Phương Hành cực kỳ cổ quái.

Nửa ngày mới ra một câu:

- Nếu như là trước kia, nhất định sẽ mắng ngươi xảo trá!

Phương Hành liếc nàng một cái:

- Hiện tại thế nào?

Dao Trì tiểu công chúa híp mắt nở nụ cười, vẻ mặt sùng bái nói:

- Hiện tại cảm thấy ngươi thật thông minh...

- Ân, lời này ta thích nghe, tha thứ ngươi...

...

...

Đang khi nói chuyện, đã vọt tới trước Tù Tâm Nhai, xa xa nhìn tới, Tù Tâm Nhai giống như một vách núi nổi lên ở trên biển, cách gần mới phát hiện thật ra là một hải đảo nguy nga, chỉ là bốn vách như gọt, cao vút trong mây, địa thế hiểm tuyệt mà thôi, địa vực kỳ thật rất bao la, u lâm ruộng đất, trường hà cung phiệt, liên miên bất tận, cơ hồ được cho là một hòn đảo lớn, giống như có người đào một tiểu quốc từ trên đại địa ra, sau đó tiện tay cắm vào trong biển.

Vốn cho rằng thời điểm vào đảo, nhất định sẽ gặp phải người Mông tộc phản kháng mãnh liệt, lại không nghĩ rằng, lúc này Tù Tâm Nhai lại giống như hoàn toàn không đề phòng, trống rỗng, ngay cả cái bóng quỷ cũng không nhìn thấy, đại quân đi theo phía sau Phương Hành vào, chuẩn bị đại sát bốn phương cũng sửng sốt, đao giơ lên đỉnh đầu cũng có vẻ hơi lúng túng để xuống, hai mặt nhìn nhau...

- Chúng tiểu nhân, xông lên, có người thì giết, không người thì đoạt!

Phương Hành nhìn xung quanh một chút, kỳ thật hắn cũng có chút lo lắng vào đảo sẽ bị Tù Tâm Nhai Chủ để mắt tới, xông lại cùng mình liều mạng.

Dù sao lúc trước mặc dù hắn đã đoán ra, Tù Tâm Nhai Chủ sẽ không tùy ý rời đi, nếu không đã sớm ra ngoài tìm mình báo thù, nhưng ở trong đảo có thể tùy ý hành tẩu hay không lại còn không biết được, bất quá cũng may, xem ra mình đoán không sai, lúc này Tù Tâm Nhai Chủ cản bản không để ý tới mình, hoàn toàn không có thần tiễn phóng tới, ngược lại nhìn thấy trong một mảnh cung phiệt phía trước, có một đạo tinh khí như lang yên bay thẳng cửu thiên, đối mặt phương hướng chính là vị trí tây nam, chính là nơi vị Thần Vương đi nhanh hơn kia.

Cái kia hẳn là đại thần thông mà Tù Tâm Nhai Chủ thi triển, ở ngoài vạn dặm hiển hóa thân ảnh, cùng người nói chuyện.

Hắn dự định cùng hai vị Thần Vương nói cái gì, Phương Hành không quan tâm, đã không rảnh để ý mình, vậy còn khách khí cái quái gì?

Một câu hét lớn, liền khơi dậy tham niệm trong lòng các yêu tướng tiên binh, lớn tiếng gào thét vọt tới.

Tiểu quốc yên tĩnh tường hòa lập tức trở thành địa phương chiến hỏa lan tràn...

Lính tôm tướng cua hoành hành, tu sĩ xông trận, Hồng Hoang di chủng càng lộ bản tính, dữ dằn khó tả, không biết hủy đi bao nhiêu ốc xá rừng cây, mặc dù hải đảo không nhỏ, nhưng không chịu nổi người nhiều nha, gần như sắp muốn lấp kín hải đảo, khắp nơi đều là yêu binh yêu tướng, giơ đao cầm thương, căn bản không biết nên đi tìm ai chém giết, từng cái như con ruồi không đầu mạnh mẽ đâm tới!

Nhưng kỳ dị là, lại không có một người đi ra ngăn cản!

- Bọn họ... nhất định là đi giấu bảo bối...

Phương Hành đột nhiên tỉnh ngộ, nghĩ thầm Tù Tâm Nhai bị công phá đã không cách nào tránh khỏi, đoán chừng Tù Tâm Nhai Chủ cũng không phải người ngu, những cường giả Mông tộc kia không có ở lại bên ngoài chống cự bọn họ, vậy nhất định là đi di chuyển tài nguyên quý hiếm trong tộc, để cầu Đông Sơn tái khởi, tưởng tượng như vậy, không khỏi ra sức vọt về phía cung phiệt kia.

Thời điểm hắn khó khăn lắm tới gần cung phiệt, đột nhiên nghe được giữa không trung truyền đến tiếng quát to:

- Lão thất phu, con ta chết ở trong tay ngươi chính là sự thật, ngươi còn mặt mũi nào nói với ta là hiểu lầm? Thù này không đội trời chung, ngươi muốn đầu nhập Thần Đình đổi một mạng càng là si tâm vọng tưởng, dù sao bản vương đã nghịch ý chỉ của Thần Chủ, rời Nam Chiêm Bộ Châu, hôm nay càng đại khai sát giới!

Một thanh âm khác vang lên:

- Không sai, chỉ là một phương lao tù, có tư cách gì đàm phán với Thần Đình? Nếu muốn đầu nhập, sao sớm không đi? Mông tộc các ngươi truyền thừa Thái Cổ Thần Tiễn Thuật, đợi chúng ta diệt Tù Tâm Nhai là có thể lấy, không cần ngươi hiến!

Hai thanh âm kia đều tràn đầy lửa giận, như sấm nổ truyền ra bốn phía.

Phương Hành cũng không nhịn được ngẩng đầu nhìn, nhếch miệng nở nụ cười.

Rất rõ ràng, đây là Tù Tâm Nhai Chủ chủ động tìm hai vị Thần Vương kia đàm phán, xem bộ dáng lão thất phu này là muốn đầu nhập Thần Đình, để tránh bị tai hoạ ngập đầu, còn ý đồ dâng lên Thần Tiễn Thuật, chỉ bất quá cái kia căn bản là si tâm vọng tưởng, kế sách của tiểu gia há là ngươi một tiếng đầu nhập có thể phá giải, hai Thần Vương một cái tuyệt hậu, một cái truyền nhân bị phế, đang thời điểm đau lòng, ngươi đừng nói đầu phục, làm tôn tử cho bọn hắn cũng không nhất định đồng ý, thuần túy chính là tự rước lấy nhục!

- Làm càn, thật nghĩ lão phu sợ các ngươi sao?

Hai thanh âm kia vang lên, sau đó phía sau cung phiệt, chỗ tinh khí bay lên không, cũng vang lên một tiếng bạo hống:

- Mông tộc truyền thừa trăm vạn năm, ai dám nói có thể đoạn truyền thừa? Hôm nay liền lãnh giáo bản lĩnh của Thần Vương một chút!

Nói xong, núi đá băng liệt, thình lình có một cự hán thân thể cao ước chừng trăm trượng nhảy lên giữa không trung, cự hán kia nhìn đã cực kỳ già nua, nhưng khí tức hung hãn làm người ta kinh ngạc lạnh mình, nhìn tướng mạo, chính là Tù Tâm Nhai Chủ mà Phương Hành đã từng ở trong hư không mơ hồ gặp qua một lần, nhưng hắn không nghĩ tới chân thân đối phương hiển lộ ra, lại đáng sợ như vậy, thân thể cao trăm trượng, ở trên người hắn lại quấn lấy xích sắt, một chỗ khác của xích sắt liên tiếp phía dưới, hẳn là khóa lại ở nơi nào đó, khiến cho không gian chuyển động của hắn cực kỳ nhỏ.

Lúc này hắn nhảy lên giữa không trung, xích sắt chỉ dài mấy trăm trượng đã bị kéo căng, khó dời đi mảy may.

- Xạ Nhật Thần Tiễn!

Lão giả kia nhảy tới giữa không trung, xích sắt căng thẳng, trên người có máu đen cuồn cuộn rỉ ra, nhưng hắn lại không thèm để ý, bạo hống một tiếng, trên mặt đất có một thần cung màu đen bay lên, bị hắn nắm chặt, sau đó tay khẽ vẫy, phía sau đảo có hai vệt thần quang bay vào trong tay hắn, lại là hai mũi phù tiễn, hắn cài tên lên cung, thuận thế kéo một cái, lập tức có hai vệt thần quang bay ra, tụ lại phong vân, uy thế càng lúc càng nhanh, ôm theo thiên địa chi uy!

Lão thất phu này thật có chút bá khí, thấy phương pháp quy thuận không làm được, vậy mà trực tiếp lựa chọn ngạnh chiến!

Nhưng ở trên người hắn, sau khi bá khí lại có khí tức trầm lắng, đến tu vi như hắn, một ý niệm cũng có thể dẫn động thiên địa, Phương Hành có thể cảm ứng được nội tâm của hắn đang thở dài:

- Đáng tiếc...

- Trù bị đã lâu, lại thất bại trong gang tấc...

...

...

- Ta sát, lão nhân này thật đáng sợ...

Phương Hành xa xa nhìn thấy chân thân của Tù Tâm Nhai Chủ, trong lòng giật mình, không nghĩ tới lại là một bộ dáng như thế, vô ý thức lặng lẽ trốn xuống mặt đất, rất sợ gây nên chú ý của hắn, bất quá đã vững tin lão thất phu kia bị xích sắt tỏa định ở trên mặt đất, tựa như một người thụ hình, không có khả năng với tới mình, lúc này mới thoáng yên tâm.

- Ha ha, bản vương lĩnh giáo qua Xạ Nhật Thần Tiễn, đúng là kinh thiên động địa, nhưng của ngươi... có thể tính là Xạ Nhật Thần Tiễn sao?

Giữa không trung, một vị Thần Vương lớn tiếng quát lạnh, ầm ầm gió cuốn mây tan.

- Từ khẩu khí này đến xem, đoán chừng là Tù Tâm Nhai Chủ tiêu rồi...

Trong lòng Phương Hành nói thầm, sau đó quyết định chạy càng xa càng tốt, đại chiến đẳng cấp này không phải mình có thể tham dự, thậm chí quan chiến cũng quá nguy hiểm, chờ mình lại qua ba lần Lôi Kiếp, ngược lại có thể miễn cưỡng đứng gần, qua chín đạo Lôi Kiếp, mới có lòng tin giao thủ với những quái vật này, mà bây giờ, mình phải lo đi phát tài, sau đó tìm cơ hội trốn về Thần Tiêu Cung!

Oanh!

Thời điểm hắn suy nghĩ, trong cung phiệt phía trước, đột nhiên nhân ảnh chớp động, vô số thần quang chui ra, cũng không bay lên không, mà đi sát mặt đất, giống như sao băng lao về phía sườn núi phương bắc, định thần nhìn, lại là người Mông tộc, lúc này cả đám đều không theo lão tổ quyết chiến, lại chạy tứ tán như chó nhà có tang...

- Lại muốn chạy trốn!

Phương Hành giờ mới hiểu được vì cái gì lúc tấn công vào trong đảo không người chống cự, nguyên lai đã sớm tụ cùng nhau, chuẩn bị ở thời điểm lão tổ và hai vị Thần Vương đại chiến sẽ bỏ trốn, Tù Tâm Nhai từ đầu đã không có ý tử thủ đến cùng, đoán chừng nếu không phải Tù Tâm Nhai Chủ bị người giam cầm ở nơi này, cũng đã sớm vỗ mông rời đi, vừa rồi đoạn thời gian kia, nhất định là đang thu dọn đồ đạc.

Này thật quá mức.

Kỳ trân dị bảo trên Tù Tâm Nhai, đều là Phương Hành hắn sớm nhìn chằm chằm!

Lúc này yêu tướng tiên binh khác đều xông về một mảng lớn cung phiệt, ánh mắt Phương Hành tỏa sáng.

Hắn không phải không có chút kinh nghiệm nào như những yêu binh yêu tướng kia, lúc này đã nghĩ đến, bây giờ trong cung phiệt thậm chí là trong bảo khố, nhất định đã trống rỗng, ai đang chạy trối chết còn để bảo bối ở nhà, nhất định là mang ở trên người, nghĩ như vậy, liền trực tiếp điều khiển cốt lâu, vận chuyển pháp lực, đuổi về phía trước.

- Đám hỗn đản, để bảo bối của đại gia lại...




Bạn cần đăng nhập để bình luận