Lược Thiên Ký

Chương 1171: Thần vật liên quan đến khí vận của Thiên Nguyên Đại Lục




Trong lòng Thần Tử Dạ tộc thật hận Phương Hành tới cực hạn, ánh mắt nhìn về phía Phương Hành không che giấu sát cơ chút nào.

Hắn đã sớm biết Thiên Ma truyền thừa tồn tại, hơn nữa coi là vật trong túi, nhưng hắn không nghĩ tới, cuối cùng truyền thừa lại rơi vào tay ma đầu kia, dù sao từ đầu tới đuôi, hắn không có để Phương Hành vào mắt.

Lúc này hắn hận Phương Hành đã vượt qua truyền nhân Tiểu Tiên Giới, lúc hắn chậm rãi đi về phía Phương Hành, lòng của mỗi người đều nhấc lên, có người hưng phấn, có người lo lắng, sợ Thần Tử Dạ tộc đi tới trước mặt Phương Hành, động tác kế tiếp là xé toang đầu của hắn.

Mà lúc này, cả người Phương Hành vẫn đắm chìm ở trong huyễn tượng vô tận, đối với tình huống ngoại giới hoàn toàn không biết gì cả.

Lúc này hắn giống như tồn tại ở trong một thế giới hoang vu mà hư vô, trước mặt hắn có một thân ảnh cực kỳ quen thuộc, người mặc áo bào trắng, tóc trắng, lúc này đang đưa lưng về phía hắn, nhưng mang đến cho hắn một cảm giác cực kỳ quen thuộc, hắn giống như không có mở miệng, nhưng tự có thanh âm vô cùng vô tận truyền vào đáy lòng Phương Hành, giống như thần chung mộ cổ, đụng chạm lấy tâm linh của Phương Hành:

- Thiên địa thăm thẳm như lồng giam, thế sự dày đặc như phạt hình, người sống một đời khốn khổ, một đạo quyền thế một đạo tình!

Phương Hành trợn mắt nhìn thân ảnh màu trắng, vô ý thức tươi cười nói:

- Hắc hắc, tiền bối xưng hô như thế nào?

Hô!

Phương Hành vốn cảm thấy người này có chút thần bí, mới theo bản năng hỏi một câu, lại không nghĩ rằng, đối phương trực tiếp vung tay tới, “Ba” một tiếng đánh vào trên người hắn, đồng thời truyền đến tiếng quát lạnh:

- Để tâm của ngươi đến nói chuyện!

Bị vỗ trúng, Phương Hành mê mang, lúc mở mắt ra, ánh mắt đã cực kỳ không linh.

Ánh mắt ấy, tinh khiết cùng cực, tựa như đứa bé sơ sinh.

- Rửa sạch nhân sinh lịch luyện, lấy đến một điểm linh quang...

Thân ảnh màu trắng kia vẫn chưa quay người, nhưng nhẹ nhàng mở miệng hỏi:

- Ta nguyện cho ngươi truyền thừa, ngươi có chịu không?

- Đương nhiên đáp ứng, có chỗ tốt vì cái gì không đáp ứng?

Phương Hành trả lời, con mắt nháy nháy, lộ ra cực kỳ chân thành.

Thân ảnh áo trắng chấn động, lại giống như có chút im lặng, sau một lúc lâu mới nói:

- Vậy ngươi có biết truyền thừa của ta là cái gì không?

Phương Hành lại thành thành thật thật trả lời:

- Không biết, nghĩ đến hẳn rất khá!

Thân ảnh áo trắng nói:

- Truyền thừa của ta có pháp bảo, có thiên công, còn có tâm của ta...

- Ta đều muốn!

Phương Hành còn không đợi hắn nói xong, liền thành thành thật thật nói.

Thân ảnh áo trắng rõ ràng có chút bất đắc dĩ, ngừng lại một chút mới nói:

- Ngươi đã nguyện nhận truyền thừa của ta, vậy ngươi có nguyện thoát lồng giam thiên địa, giết sạch chúng tiên dối trá, trảm hết tất cả phồn hoa, đánh vỡ lệ cũ, trở thành Thiên Ma mới tung hoành hoàn vũ hay không?

Phương Hành không chút suy nghĩ, dứt khoát nói:

- Không nguyện ý!

Thân ảnh áo trắng bị nghẹn họng:

- Vì sao?

Phương Hành trợn trắng mắt nói:

- Ở trong lồng giam này rất tốt nha, có ăn có uống có vợ trẻ, chúng tiên ở trên bầu trời ta chưa thấy qua, nhưng hẳn không có thù ah, cho dù có thù trả thù là được, hơn nữa nhân gian này mặc dù có đôi khi làm cho người ta chán ghét, nhưng ai không phải như thế, ta chính là gia hỏa làm cho người ta chán ghét nhất kia, nhìn ai không vừa mắt liền đoạt của bọn họ... Có làm Thiên Ma hay không ngược lại không quan trọng, dù sao ta có không ít ngoại hiệu, thêm một chữ Thiên cũng không ngại...

Lúc này thân ảnh áo trắng triệt để hết chỗ nói rồi, trầm mặc thật lâu.

Phương Hành đưa tay ra nói:

- Mau cho ta truyền thừa đi...

Người áo trắng đột nhiên nổi giận, phất ống tay áo một cái, giọng căm hận nói:

- Ma Tâm cũng không có, còn muốn truyền thừa gì?

Theo tay áo vung đến, Phương Hành đột nhiên tỉnh lại, ánh mắt lúc đầu tinh khiết đến cực điểm trở nên xảo trá khôn khéo, đầu tiên là nhìn trộm chung quanh, lại liếc mắt nhìn thân ảnh trước mặt, nhỏ giọng kêu lên:

- Tiền bối...

Người áo trắng không nói, lẳng lặng đứng ở nơi đó.

Phương Hành nhỏ giọng nói:

- Vừa rồi đã phát sinh cái gì?

Người áo trắng dường như thở dài, mới thản nhiên nói:

- Vừa rồi ta gọi chân tâm của ngươi ra, hỏi một vấn đề!

Phương Hành hơi kinh ngạc, nửa ngày mới cẩn thận từng li từng tí hỏi:

- Vấn đề gì?

Thanh âm người áo trắng bình tĩnh:

- Ta hỏi ngươi có nguyện ý tiếp nhận truyền thừa của ta hay không!

Phương Hành có chút kích động:

- Vậy ta nói như thế nào?

Người áo trắng nói:

- Ngươi cự tuyệt!

Phương Hành nghe xong giật mình, “Sưu” một tiếng nhảy dựng lên, vội vàng kêu to:

- Làm sao có thể, vừa rồi ta nói sai...

- Đi tìm tạo hóa lúc đầu liền thuộc về ngươi đi...

Nhưng lần này còn không đợi hắn nói xong, người áo trắng đã phất tay áo, Phương Hành cảm thấy thiên địa đi xa, mình phảng phất như ngã vào một thông đạo không tồn tại, chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng, lúc mở mắt, đã về tới thế giới hiện thực, loáng thoáng nghe được ở sâu trong nội tâm, hoặc nói là thức giới, đang truyền đến thanh âm thận trọng của Ma Tổ:

- Ôi, lão gia ngài cũng tới? Hắc hắc, đến, các huynh đệ, nhường ra chút địa bàn cho lão nhân gia ngài...

Trong mơ mơ màng màng, hắn ngược lại cảm thấy trong vùng mê vụ, hình như lại thêm một tồn tại...

- Ta nói sai, ta muốn truyền thừa ah...

Phương Hành nói mãi cho đến Thần Tử Dạ tộc chậm rãi tới trước mặt, hắn vẫn khoanh chân ngồi ở giữa hư không, không nhúc nhích, giống như ngủ thiếp đi, sắc mặt bình tĩnh đến cực hạn, thế nhưng thời điểm Thần Tử Dạ tộc oán hận nhìn chằm chằm nửa ngày, chuẩn bị mở miệng nói chuyện, Phương Hành đột nhiên nhảy dựng lên, “Ngao” một tiếng, dọa Thần Tử Dạ tộc giật nảy mình, vội vàng lùi về phía sau mấy bước.

- Ngươi muốn làm gì?

Phương Hành mơ mơ màng màng tỉnh lại, vừa mở mắt liền thấy ánh mắt âm lãnh của Thần Tử Dạ tộc, hắn cũng giật nảy mình, ôm ngực nhảy dựng lên, lui lại mấy bước, ánh mắt hồ nghi nhìn xung quanh mấy lần, mới xác định mình tỉnh rồi.

- Thiên Ma truyền thừa đến tột cùng là vật gì?

Thần Tử Dạ tộc lạnh lùng nhìn hắn, thần sắc âm lãnh, từng bước ép tới.

- Ta nào biết được?

Phương Hành ngẩn ngơ, cuối cùng cảm thấy báo động nổi lên, vẻ mặt cảnh giác lui về phía sau.

- Bảo vật như Táng Tiên Ma Vân, không phải ngươi có thể điều khiển được, giao ra đi!

Thần sắc Thần Tử Dạ tộc lại âm lãnh, tiếp tục bức tới:

- Thiên Ma nắm giữ những bí mật kia, càng quan hệ tới Tiên Giới sinh diệt, đồng dạng không có khả năng nắm giữ ở trong tay một Nhân tộc bại hoại như ngươi, ngươi tốt nhất giao chúng nó cho ta, ta lại ở trước mặt Thần Chủ báo công, ghi cho ngươi một công lao, bằng không mà nói...

Hắn nói đến chỗ này, ánh mắt lạnh lùng, không che giấu sát khí chút nào.

- Cái gì thế, con mẹ nó sao ta nghe không hiểu?

Phương Hành nhịn không được ồn ào, hung hăng trừng Thần Tử Dạ tộc, trong lòng còn hơi nghi hoặc.

- Ta nhìn ngươi là chưa thấy quan tài chưa rơi lệ!

Thần Tử Dạ tộc giận dữ, giơ lên một cánh tay, ma khí ngưng tụ ở trên lòng bàn tay.

- Con mẹ nó, coi ta sợ ngươi?

Phương Hành cũng giận dữ, thua người không thua trận, ánh mắt lạnh lẽo muốn động thủ.

- Song Sinh điện hạ, ngươi nhìn nơi đó...

Nhưng lúc này, nơi xa bỗng nhiên truyền đến tiếng hô chấn kinh, chính là Hoa Mật Nhi đang gọi.

Thần Tử Dạ tộc nao nao, cùng Phương Hành đồng thời quay đầu nhìn sang, vừa xem xét, tâm tư cũng kinh hãi, chỉ thấy trong vực sâu, không trung tràn ngập ma khí nồng đậm đã trở thành nhạt rất nhiều, hơn nữa đang liên tục không ngừng lui về phía Cửu U, làm cho phạm vi thần trí của bọn hắn dò xét càng lúc càng rộng, lúc này mới thình lình phát hiện, một bên khác của vực sâu, vị trí đằng sau Ma thủ vừa rồi, vậy mà hiện ra một cây cầu đá...

Đó là một cây cầu tàn tạ, chỉ kéo dài đến vị trí nửa vực sâu thì bị cắt đứt.

Mà để cho người ta khiếp sợ là, trên cầu đá, thình lình tràn ngập khí tức để cho người ta khó mà hình dung, loại khí tức kia, bọn họ vừa cảm ứng liền cảm thấy thần thanh mắt sáng, ngay cả mạch suy nghĩ cũng nhanh hơn rất nhiều, thần quang ngũ thải chiếu sáng chung quanh nơi này, phiêu phiêu lượn lờ, khi thì hóa thành tiên hạc, khi thì hóa thành linh quy, sương mù màu trắng lúc ẩn lúc hiện...

Tiên khí...

Mọi người đều là thiên kiêu đương thời, vừa thấy cầu đá liền đoán được cái gì.

Chẳng ai ngờ tới, dưới Táng Tiên Sơn, trong Cửu U, đầu nguồn ma khí, lại sẽ có một tồn tại như vậy.

Chỗ ma khí nồng nặc nhất, vậy mà cất giấu một tiên kiều...

Mà ở cuối tiên kiều, là một bia đá quỷ dị mà mắt trần có thể thấy, trên tấm bia đá, sương mù lượn lờ, mới nhìn như không có cái gì, nhưng nhìn kỹ, lại giống như viết rất nhiều cái tên, thời điểm lực chú ý của các tu sĩ tập trung ở trên tấm bia đá, thậm chí có thể cảm giác được sương mù ở chung quanh bia đá kia biến hóa, không ngừng hóa thành các thân ảnh, biến ảo vô số tràng cảnh, có tu sĩ Kim Đan một kiếm trảm thất anh, có thiếu niên nhanh nhẹn kinh tài tuyệt diễm, cùng ngồi đàm đạo, biện thắng trăm tu...

Tên vô số, không ngừng lấp lóe, một tấm bia đá, lại thâm thúy như tinh không, bao dung hết thảy!

Mà ở dưới tấm bia đá, thì có một thềm đá, thông hướng một động phủ nào đó, ở trong động phủ kia, Tiên khí đang cuộn trào mãnh liệt, để cho người ta xa xa nhìn, cũng biết đó là một động thiên phúc địa, thế gian này vốn có rất nhiều động thiên phúc địa, các đại đạo thống đều ra sức tranh đoạt, ở trong động thiên phúc địa tốt tu luyện, tu vi một ngày tinh tiến vạn dặm, vượt xa tu sĩ cùng thế hệ, nhưng động thiên phúc địa này, đoán chừng toàn bộ Thiên Nguyên Đại Lục gộp lại cũng không sánh nổi!

- Ta muốn đi vào...

- Nơi đó có thứ ta muốn...

Thấy được bia đá kia, cùng với động phủ phía sau, ngay cả Phương Hành cũng thu hồi vẻ mặt cợt nhả.

Hắn trở nên cực kỳ nghiêm túc, tựa như nhìn thấy Đại Đạo.

Trong lòng cơ hồ lóe lên một ý niệm:

- Nơi này chính là mục đích cuối cùng nhất của Thần Chủ!

Thần vật liên quan đến vận mệnh của Thiên Nguyên Đại Lục, ở trong động phủ kia!





Bạn cần đăng nhập để bình luận