Lược Thiên Ký

Chương 1339 : Tiên điện thất lạc

Phía sau cánh cửa Thanh Đăng bỗng nhiên là bên kia tràng vực. Phương Hành đi vào đây cả người đã sợ tới ngây dại, thật sự là tất cả trước mắt quá mức trái ngược với thông thường. Trong khu vực thứ ba của Tiên lộ này, bản thân nó đã là tràng vực một phương. Ở trong khu vực này cho dù là tiểu thế giới hay là thức giới của Phương Hành căn bản đều không thể mở ra được. Bởi vì vi phạm vào lẽ thường. Nhưng lúc này hắn không ngờ ở bên trong cửa ải thứ ba này lại có thể thấy được một tràng vực khác. Lúc này hắn cũng hiểu, vì sao lúc đầu bia đá ở phía sau Long môn lại có một bộ phận trào ra ngoài. Nguyên nhân chính là do Thái Hư tràng vực này tạo ra, làm những bia đá đó bị chen ra ngoài...
- Thái Hư môn đã mở, mời người có duyên vào...
- Mời...
Giọng nói mờ mịt vẫn đang vang lên, giọng nói này bản thân nó đã là một loại sức mạnh đưa Phương hành vào trong cánh cửa đó. Dọc theo cầu thang do bia đá màu vàng dựng lên ở dưới chân mà từng bước từng bước đi sâu vào cánh cửa, sau đó liền thấy một nơi trời cao...
Nơi đây có thể nói là một tràng vực, hoặc là một thế giới!
Thế giới khô cằn mà bao la!
Trên đỉnh đầu chính là ánh sao vô tận điểm từng điểm sáng, mênh mang vô ngần.
Dưới chân là từng đại lục bị tàn bá, cô tịch thất lạc, không có một chút hi vọng sống nào.
Phương Hành ngây người kinh ngạc đi về phía trước. Nơi mắt có thể nhìn thấy đều có thể thấy từng tia thần quang lúc sáng lúc tối, bên trong loáng thoáng có vô số âm thanh của đại đạo, có thần thông đạo pháp vô tận, cũng ghi lại một qtrận đại chiến khuynh thế...
- Nơi đây... Rốt cuộc...
Phương Hành cũng không nhịn được mà tự lẩm bẩm rồi nhìn về phía trước, nét mặt hoàn toàn mê man.
- Nơi đây là Tiên mộ của chủ nhân...
Bên người bỗng nhiên vang lên tiếng khóc của Thái Hư Bảo Bảo, vật nhỏ này như sợ hãi, ôm chặt bắp đùi của Phương hành.
- Xong đời rồi, xong đời rồi, ngươi tự đi mà chịu, lại còn kéo ta vào theo làm gì, giờ thì xong đời rồi, một ngàn năm trước chủ nhân thương hại, để cho ta chạy ra ngoài, bây giờ linh thức sau cùng của chủ nhân đã mất, chỉ còn lại di chí của hắn thôi, không có chút tình cảm nào, chỉ biết dự theo ý chí lúc chủ nhân còn sống mà làm việc thôi. Ta cũng nhất định không trốn thoát được, hai người chúng ta sẽ bị vây chết ở đây thôi...
- Câm miệng!
Phương Hành cúi đầu gõ lên đầu nó một cái, mắng:
- Ngươi đừng có nói nữa, ngay cả đây là đâu ta cũng không biết rõ, làm thế nào thoát được? Chưa thấy đứa đồ đệ nào như ngươi, vừa thấy nguy hiểm liền bỏ lại sư phụ mà chạy, có tin ta đuổi ngươi ra khỏi sư môn không hả?
- Oa... sắp bị vây chết ở đây rồi, có đuổi ra khỏi sư môn hay không có gì khác nhau sao?
Thái Hư Bảo Bảo như là sợ hãi, cực kỳ thương tâm.
- Trước Tiên đừng khóc nữa, nói hết những thứ ngươi biết cho ta!
Phương Hành lại dạy dỗ một câu, trong lòng cũng có chút kiềm nén, khẩn cấp hỏi.
Lúc bọn họ đang nói chuyện, cơ thể vẫn chưa bị khống chế mà đang chậm rãi đi về phía trước, không biết đi qua bao nhiêu con đường của đại lục bị tàn phá rồi rốt cục đến vị trí trung tâm của thế giới này. Ngẩng đầu lên nhìn bỗng nhiên phát hiện ra bên ngoài trăm trượng phía trước thình lình có một tòa Tiên sơn. Phía trước tòa Tiên sơn kia có một nấm mồ, bên trên cắm các lọa khí giới chằng chịt, mỗi một cái đều có khí tức không tầm thường. Còn ở trên Tiên sơn lại có một cái đạo đài, trên đạo đài có một viên xá lợi trong suốt!
Tới phía trước Tiên sơn này, tiếng nói mờ mịt cùng sức mạnh trước đó đều biến mất. Thân hình Phương Hành được tự do. Thở phào nhẹ nhõm một cái liền đột nhiên cảm nhận được một loại áp lực dồi dào như thiên ùng ùng giáng từ tinh không xuống.
- Oa... Chủ nhân, Kính nhi bái kiến...
Thái Hư Bảo Bảo thấy được Tiên sơn ở phía trước, cũng nhìn thấy viên xá lợi trong suốt trên Tiên sơn thì khóc rống lên, cúi đầu lạy.
- Đây chính là xá lợi của Thái Hư Tiên Nhân Vương?
Vẻ mặt của Phương Hành cũng hơi thay đổi, ngẩng đầu lên nhìn xá lợi. Áp lực dồi dào trên đỉnh đầu sắp giáng xuống, vô hình nhưng cũng sắp ép hắn phải quỳ xuống dập đầu. Nhưng tính khí của Phương Hành lại nổi lên, lúc đầu đã nghĩ sẽ hành lễ thật tốt, nhưng ngươi lại tự nhiên muốn mạnh mẽ bắt ta dập đầu thì sẽ không để ý tới ngươi, cứ đứng thẳng tắp như vậy đối khác với áp lực cũng sẽ không quỳ.
Lúc đó Thái Hư Bảo Bảo mới vội vàng giải thích:
- Nơi đây... Chính là nơi mà chủ nhân nhà ta chọn truyền nhân đó!
- Thái Hư Tiên Nhân Vương chọn truyền nhân?
Phương Hành lại càng hoảng sợ hơn, có chút kích động nhìn sang Thái Hư Bảo Bảo.
- Không phải... Không sai, truyền thừa Tiên Nhân Vương đang chờ người tới thừa kế...
Thái Hư Bảo Bảo lại quanh co đáng thương, như nhớ lại Thái Hư Tiên Vương lúc còn sống, cũng có phần thương cảm.
- Con bà nó, truyền thừa của một vị Tiên Nhân Vương, đâu ra chuyện tốt bậc này?
Phương Hành cũng kích động, ngẩng đầu nhìn xá lợi, đột nhiên lanh lẹ quỳ xuống, dập đầu một cái.
Con mẹ nó đây chính là truyền thừa của Tiên Nhân Vương đó, một trong những nhân vật đứng đầu trogn Tam Thập Tam Thiên, truyền thừa của ông ta trân quý bậc nào? Tuyệt đối là một trong truyền thừa đứng đầu của vũ trụ. Lúc đầu tưởng đây là cạm bẫy nhưng lại không ngờ tới lại có lợi ích lớn như thế. Lúc đầu Phương Hành tràn đầy cốt khí, sau khi nghe câu đó đừng nói là quỳ, gọi ông ta hai tiếng đại gia cũng được...
- Đâu chỉ riêng là chuyện tốt... nó cũng chính là tử cục!
Thái Hư Bảo Bảo ngập ngừng:
- Nếu thật sự là chuyện tốt, sao Cửu Đầu Trùng lại không tới chứ? Chẳng lẽ ngươi còn chưa nhìn ra người kia đang cố ý để ngươi bước vào đây để tạo cơ hội cho lão, có thể thong dong đi qua khu vực bia đá màu vàng sao? Ai ai ai, ta vốn đang lo lắng lão sẽ tìm được truyền thừa này nữa, hiện tại xem ra là ta suy nghĩ nhiều rồi, đoán chừng lão đã sớm nhìn thấy truyền thừa này nhưng lão rất thông minh, căn bản không tiến vào, còn thoát được sự hấp dẫn của Tiên mộ này, chờ người khác tới nhảy vào tròng nữa...
Thái Hư Bảo Bảo khóc ồ lên:
- Tên khốn Cửu Đầu Trùng này tại sao lại thông minh như vậy chứ?
- Nếu thật sự như vậy, quả thực Cửu Đầu Trùng rất thông minh...
Phương Hành lại hỏi Thái Hư Bảo Bảo mấy câu, nghe nó giải thích rõ mới khẽ run người, có phần hiểu ra lời của nó.
...
...
- Tiên nhân của thé gian, hoặc là người tu hành, lúc sắp chế thường sẽ đưa ra một lựa chọn, đó là truyền y bát của mình. So với cầu trường sinh, lưu lại truyền thừa của mình cho hậu thế cũng là một bản năng của người tu hành....
Mà lúc này ở bên ngoài, thần sắc của Cửu Đầu Trùng cũng lạnh nhạt nhìn về phía Long Mẫu và nhóm cháu ngoại của mình, và cả Long Nữ, nói về khởi nguồn của tràng vực Thanh Đăng:
- Ai cũng không muốn mình một đời tu hành, cuối cùng lại như công dã tràng, vì vậy sau khi không cầu được trường sinh, lưu lại y bát của mình chính là thứ duy nhất bọn họ theo đuổi, ta không biết người có đạo hiệu Thái Hư Tiên nhân này có lai lịch gì, nhưng ta biết rõ mục đích mà ông ta để lại tràng vực bên trong cửa ải thứ ba này. Đó là một ngôi mộ, cũng là đạo trường để ông ta lựa chọn truyền nhân!
- Nếu thật sự là truyền thừa của một vị đại Tiên như thế, vì sao chúng ta...
Một đứa cháu của Cửu Đầu Trùng động lòng, có phần kích động nhìn sang tràng vực Thanh Đăng, nét mặt kích động.
Rõ ràng bọn họ có chút không hiểu, nếu là vận may lớn như thế, vì sao Cửu Đầu Trùng lại không đi tranh đoạt mà lại sợ hãi không tiến lên như thế?
- Ha ha, Tiên nhân, nhất là y bát của Tiên nhân cường đại như này không dễ mà có được như thế...
Cửu Đầu Trùng cười nhạt, đáy mắt lóe lên tia sáng, trầm ngâm một lúc lâu mới nhẹ nhàng nói:
- Với suy nghĩ của ta, bằng vào khí tức bốc lên từ Tiên mộ này thì vị Tiên nhân đó sợ rằng có thể coi như Tiên Nhân Vương đứng đầu Tiên giới...
- Tiên Nhân Vương?
Nghe được câu này, con mắt của mọi người trừng lớn hơn, trong lòng như có côn trùng đang bò loạn, hận không thể lập tức xông tới.
- Sở dĩ ta không vào đó lấy tạo hóa là bởi vì ta... trước đây cũng đã từng gặp loại truyền thừa này rồi!
Rốt cục Cửu Đầu Trùng cũng từ từ giải thích, nét mặt mang nụ cười thản nhiên:
- Ban đầu lúc ở Thiên Nguyên, Thiên Huyền cửu quan từng có một quan giáng thế, hạ xuống Thần Châu dẫn tới vô số người tu hành vào đó tranh đoạt, nhưng người có tu vi chân chính nhìn trúng không phải là truyền thừa giáng xuống Thần Châu mà là một tòa Tiên điện đồng thời giáng xuống cùng một quan đó, Tiên điện này rơi vào vùng Bột Hải quốc của Nam Chiêm, không biết có bao nhiêu đại năng, lão tu ẩn nhẫn vạn năm đều đuổi theo tìm nó...
- Ý ông ta nói là Tiên điện bị thất lạc?
Vừa nghe Cửu Đầu Trùng nói tới chuyện này, mọi người liền cùng lên tinh thần.
Rõ ràng ông ta nói chuyện cũ này chính là chuyện trước đây chư cao thủ của Thiên Nguyên truy đuổi Tiên điện bị thất lạc, cuối cùng cùng nhau biến mất!
Nhất là đối với Long Nữ thì chuyện này càng không xa lạ gì, bởi vì ông nội của nàng, lão Long Quân cũng biến mất lần đó.
Nếu như lão Long Quân không biến mất lúc đó, sợ là Cửu Đầu Trùng không có cơ hội xâm lấn được Thương Lan Hải!
- Lúc ấy có quá nhiều người mơ ước Tiên điện, tiến vào trong tranh đoạt, nhưng Tiên điện quỷ dị lại có cấm chế cường đại, người tiến vào được bên trong cũng vô cùng ít, còn ta là gặp thời may mắn, cũng không biết là bất hạnh hay may mắn, là một người trong số vài người có thể tiến vào trong Tiên điện kia...
Giọng nói của Cửu Đầu Trùng nhẹ nhàng nhưng lại dẫn tới sự khiếp sợ của tất cả mọi người.
Ông ta đã từng tiến vào Tiên điện thất lạc ư?
Hơn nữa, hầu như có thể nói, tất cả cường giả của thế hệ trước truy đuổi Tiên điện đều đã mất tích, ông ta lại vẫn yên ổn ở đây?
- Ha ha, những chuyện trong đó thì không cần nói, nói chuyện đơn giản nhất đi! Khi chúng ta đều khẳng định bên trong Tiên điện kia có truyền thừa lớn, có vận may lớn, trên thực tế bọn ta cũng đoán không sai. Bên trong Tiên điện quả thật có truyền thừa lớn, đó là một truyền thừa lớn mà bọn ta căn bản không ngờ lại xuất hiện ở Thiên Nguyên. Mà mục đích Tiên điện đó giáng xuống cũng là đang chờ đợi truyền nhân xuất hiện, chỉ là bọn ta vẫn nghĩ quá đơn giản, chúng ta vốn cho rằng mình có thể đoạt được truyền thừa, nhưng cuối cùng lại phát hiện chỉ là một chuyện mình hy vọng hão huyền!
Lúc nói tới đây, vẻ mặt ông ta cũng nhẹ nhàng hơn, cười nhạt nói:
- Chỉ nói kết quả cuối cùng vậy...
- Tất cả người tiến vào Tiên điện chỉ có ta chạy được ra ngoài, người khác, tất cả đều biến thành quỵ thi(chết ở tư thế đang quỳ)...
- Bọn họ không có tư cách trở thành truyền nhân của Tiên điện nhưng lại mạo phạm Tiên điện, cho nên chỉ có thể quỳ ở cửa Tiên điện...
- Chuộc tội trọn đời!
Bạn cần đăng nhập để bình luận