Lược Thiên Ký

Chương 1113: Dưới mũi tên thứ ba đào mệnh.




Tù Tâm Nhai Chủ lửa giận vạn trượng liên tục bắn ba mũi tên, thề tru Phương Hành!

Lửa giận trong lòng hắn là thật khó nói, lần này Tù Tâm Nhai thật sự là bị tiểu ma đầu kia lừa thảm rồi, lúc đầu Tù Tâm Nhai không đi trêu chọc Thần tộc, Thần tộc cũng sẽ không dễ dàng bốc lên phong hiểm đến đánh nhau chết sống, dưới loại tình huống này, bọn họ vẫn có thể bình an vô sự rất nhiều năm, dù thời điểm thực không cách nào độc lập nữa, cũng có một con đường quy thuận Thần Đình, dù sao bọn họ và Thần tộc không có thù riêng, chỉ bất quá mặc kệ hắn nghĩ như thế nào, cũng không nghĩ đến tiểu ma đầu hắn gần như không nguyện ý để ở trong mắt lại nảy ra ý tưởng ác tâm như vậy, lập tức gãy mất đường lui của Tù Tâm Nhai...

Một vị Thần Tử bị giết, một vị Thần Tử tàn phế...

Tù Tâm Nhai trong nháy mắt cùng hai Thần Vương kết thù không chết không thôi!

Bầu trời xa xa mây đen tụ tập, đó là thiên tượng khi bị lửa giận của đại nhân vật ảnh hưởng tới, các tiểu bối chỉ hơi cảm ứng được loại áp lực kia, nhưng Tù Tâm Nhai Chủ lại rõ ràng cảm nhận được uy hiếp, hắn biết mình đang có hai địch nhân cường đại chạy đến, một cái đến từ Nam Chiêm Bộ Châu, một cái đến từ Thần Châu, khoảng cách nghìn vạn dặm đối với bọn hắn mà nói không đáng kể chút nào!

Đại họa sắp giáng xuống Tù Tâm Nhai!

Hắn đã không có thời gian suy nghĩ vấn đề khác, chỉ muốn một tiễn tru sát Phương Hành!

- Chẳng lẽ này thật là cục diện hắn bố trí sao?

Xa xa giữa không trung, đám người Áo Cổ Tiểu Thần Vương vừa mới né ra ánh mắt sợ hãi nhìn về phía Phương Hành, xen lẫn chấn kinh và phẫn nộ vô tận, bọn họ đều không phải người ngu, mặc dù tràng diện hỗn loạn, nhưng suy nghĩ một chút, đã nổi lên lòng nghi ngờ, đến lúc này, bọn họ càng nghĩ càng thấy tất cả đều là Phương Hành bố trí, nếu không nào có sự tình trùng hợp như vậy, liên tục hai mũi tên không giết chết hắn, lại cực kỳ chuẩn xác bắn về phía hai vị Thần Tử?

Hơn nữa kết quả như vậy, cũng cực kỳ tương xứng thanh danh xảo trá của hắn!

Mọi người còn trầm ngâm, Hung Đạo đã trầm thấp kêu lên, vẻ mặt chấn kinh.

Chung quanh không có người nói chuyện, nhưng từ trong ánh mắt đối phương, hiển nhiên cũng đang lo lắng vấn đề này, ngược lại là Áo Cổ Tiểu Thần Vương nhàn nhạt liếc nhìn Hung Đạo một cái, ánh mắt cổ quái, nghĩ thầm ngươi nên thắp hương tạ ơn trời đất đi, mới đầu mục tiêu ma đầu kia lựa chọn là ngươi nha...

Hắn từ vừa mới bắt đầu đã biết kế hoạch của Phương Hành, từ Tù Tâm Nhai Chủ một tiễn giết lầm Triệu Hồng Anh bắt đầu, Phương Hành tức giận muốn diệt Tù Tâm Nhai, mượn binh tiến đánh Tù Tâm Nhai, cố ý lộ ra sơ hở dẫn tới Tù Tâm Nhai Chủ xuất thủ, sau đó thay đổi phương hướng thần tiễn bắn giết Hung Đạo… đều nằm trong kế hoạch, bởi vì Triệu Hồng Anh nói tới sự tình Tiểu Tiên Giới bắt người, khiến cho hắn liệt Hung Đạo vào mục tiêu, nhưng sự tình phía sau xảy ra biến cố, không nghĩ tới mấy vị Thần Tử kia cũng sẽ chủ động đi theo đến đây mà thôi!

Mà sau đó lựa chọn Thái Uyên, là bởi vì gia hỏa kia quá ngu ngốc, chủ động tiến tới bên người Phương Hành mà thôi.

Chỉ bất quá, thấy được tình huống bây giờ, hắn cũng không nhịn được lo lắng.

Lúc trước Phương Hành chỉ nói cho hắn một nửa kế hoạch, lại không nói cuối cùng hắn phải làm sao thoát thân...

Bây giờ nhìn thấy mũi tên thứ ba bắn tới, Phương Hành lại uể oải đứng trên không trung, hắn cũng không nhịn được nghi hoặc: Ma đầu kia trí kế thông thiên, định ra kế hoạch ác độc bực này, không có đạo lý ở cuối cùng thất bại trong gang tấc, không thể cam đoan cái mạng nhỏ của mình nha?

Chẳng lẽ nói, bởi vì Tù Tâm Nhai Chủ quá mạnh, làm rối loạn bố trí lúc trước của hắn?

Trước kia hắn gặp qua Phương Hành có một phân thân, từng ở thời điểm Tù Tâm Nhai Chủ ám sát hắn làm kẻ chết thay, không nói luyện chế phân thân không có dễ dàng như thế, coi như hắn đã luyện thành, trước mắt cũng tuyệt đối là bản thể, dù sao thân thể kia đã vỡ nát một nửa, huyết nhục lâm ly, tuyệt đối không có giả dối, nếu là phân thân, thì không thể ở dưới tình huống bị thương nghiêm trọng như thế còn giữ được bản tướng, đã sớm tinh nguyên trôi qua, hóa thành khói xanh hoặc vỡ nát, chỉ có chân thân mới có thể nỗ lực duy trì!

Mà bây giờ, hắn rõ ràng đã mất sức tái chiến, chẳng lẽ phải chết ở chỗ này?

- Ngươi thực phải bỏ ra cái giá lớn như vậy sao?

Mà lúc này, cách Phương Hành không xa, Dao Trì tiểu công chúa đang ôm một viên Xá Lợi, hai mắt đẫm lệ mơ hồ nhìn về phía Phương Hành đang chờ chết, trái tim giống như bị người nắm chặt, thời điểm Phương Hành tiến hành kế hoạch này, nàng đã hỏi tới Phương Hành làm sao tự vệ, hắn lại giao cho mình... một quả trứng!

- Chuyện lần này không dễ làm, phong hiểm rất lớn, ta cũng không dám hứa chắc mình có thể sống sót, bất quá cũng may, ta tu luyện Tiên Anh Ma Hồn, một hồn song sinh, Tiên Anh không diệt, Ma Hồn liền có thể trùng sinh, Ma Hồn không diệt, Tiên Anh cũng có thể phục sinh, chỉ bất quá trước đó không lâu Ma Hồn của ta trọng thương, còn chưa hoàn toàn luyện thành, chỉ có thể luyện nó vào Xá Lợi, coi như mầm móng, nếu lần này ta không cẩn thận mất mạng, ngươi phải bảo vệ tốt nó, trong vòng ba năm, ta chắc chắn nhờ vào đó trùng sinh!

Nói như thế, ý tứ của hắn đã rất rõ ràng, để cho mình giúp hắn trùng sinh, sau đó không đếm xỉa đến.

Hắn suy tính cũng chu toàn, đã nghĩ tới chỉ cần quả trứng này còn, hắn không tính là bỏ mình, vậy mình có thể hảo hảo sống sót, không có bởi vì chân thân bị giết mà tan biến, an an ổn ổn bảo hộ lấy cơ hội trùng sinh, chỉ bất quá, cho dù có kế hoạch, nhưng nhìn hắn cô lẻ đứng ở giữa hư không đợi chết, Dao Trì tiểu công chúa vẫn không nhịn được run lên, lúc đầu cũng định nghe hắn, lặng yên đào tẩu, chờ đợi hắn phục sinh.

Mà đối với Phương Hành, bây giờ cũng đã là tuyệt vọng phủ xuống...

Mũi tên thứ nhất bị hắn thành công thay đổi phương vị, thực hiện kế hoạch, mặc dù mũi tên thứ hai cũng kém không nhiều thành công, nhưng phá nát nửa người của hắn, tiêu hao sạch tất cả oan nghiệt, mà lúc này, mũi tên thứ ba đã đến trước người...

Chung quanh hắn trong vòng mười dặm, cơ hồ ngay cả bóng người cũng không có, chỉ có thể một mình đối mặt!

Mà một tiễn này, hắn căn bản không thể chống cự!

- Ai...

Hắn cũng dứt khoát, đối mặt với một tiễn này, trực tiếp uể oải, ngay cả động cũng không muốn động.

Nhìn bộ dáng kia, căn bản là đang chờ chết!

- Hi vọng thời điểm phục sinh, tu vi của ta sẽ không giảm quá lợi hại...

Trong lòng hắn, một ý niệm hiện lên, lộ ra cười khổ.

Oanh!

Tiễn khí tung hoành đi tới trước người, thậm chí còn mãnh liệt hơn hai mũi tên trước...

Đến lúc này, Phương Hành vẫn không nhịn được giơ cánh tay lên, vận chuyển tất cả lực lượng cuối cùng, đánh về phía thần tiễn, dù sao ngồi chờ chết không phải phong cách của hắn, dù đã chuẩn bị dâng mạng, nhưng vẫn muốn phản kháng một cái...

Pháp lực bị hắn vận chuyển, điên cuồng tuôn về phía thần tiễn!

Chỉ tiếc, như hắn đoán trước, lực lượng còn lại của mình bây giờ, căn bản không đủ để chống cự mũi tên!

Mắt thấy thân thể của mình sẽ bị một tiễn đánh nát, lúc này, phía sau truyền đến một tiếng kêu to...

Lúc đầu Dao Trì tiểu công chúa nghe theo mình phân phó rời đi, vậy mà điều khiển cốt lâu bay trở về, khuôn mặt nhỏ nhắn căng thẳng, thanh tú động lòng người đứng ở trong cốt lâu, một tay ôm quả trứng, một tay cầm quạt ba tiêu, đang dùng hết tất cả lực lượng phe phẩy, cây quạt kia là một trong tam đại dị bảo của Phù Diêu Cung, lực lượng thần dị, chỉ quạt một cái, cuồng phong càn quét đầy trời, lại ẩn chứa lực lượng đáng sợ khó nói lên lời, từng tia từng sợi, như thực chất quấn tới thần tiễn.

Cùng lúc đó, trên mi tâm của nàng, lại ẩn ẩn xuất hiện một ấn ký cổ quái!

Giống như là phù văn, lại như vật thể nào đó, lóe ra thần quang, hiện lên ở trên trán của nàng.

Cùng lúc đó, phảng phất như nhận lấy cảm ứng, mi tâm của Phương Hành cũng xuất hiện ấn ký này, giống như đúc.

- *** tại sao trở lại?

Lúc này Phương Hành giật mình không nhỏ, hắn vì chống đỡ thần tiễn kia đã hao hết tất cả lực lượng, mắt thấy sắp bị một tiễn xuyên tim, lại không nghĩ rằng Dao Trì tiểu công chúa giết cái hồi mã thương, hoàn toàn là không nghe lời ah, mặc dù quạt ba tiêu của nàng rất thần dị, nhưng tu vi còn chưa đủ để phát huy ra uy lực lớn nhất, quét ra cuồng phong muốn ngăn cản thần tiễn còn kém xa lắm, tối đa chỉ là tạm hoãn tốc độ mà thôi...

Bất quá rất nhanh, hắn liền cảm giác được không bình thường!

Trán hiện lên ấn ký, khiến cho hắn đột nhiên có một loại cảm giác khác thường.

Thật giống như giếng đã khô cạn, lại đột nhiên xuất hiện khe nước!

Pháp lực của hắn, lúc đầu đã hoàn toàn vận chuyển, lại không chống đỡ được thần tiễn, nhưng theo tiên tuyền xuất hiện, lại có càng nhiều pháp lực không thuộc về mình, nhưng có thể cho mình sử dụng hiện lên, khiến cho hắn hơi chút do dự, sau đó vội vàng điều khiển lực lượng thiên địa, còn mạnh hơn thời điểm vận chuyển Đại Đồ Thần Pháp, ngạnh sanh đẩy về phía trước, trước người giống như xuất hiện một cối xay, chậm chạp mà không thể lay động xoay chuyển, ngạnh sanh dời thần tiễn bay về nơi khác.

Cũng trong nháy mắt này, Dao Trì tiểu công chúa vội vã chạy tới trước người hắn, thu hắn vào trong cốt lâu.

- Ngươi... Ngươi ngươi...

Phương Hành trong lúc vô tình thu được một bí mật, không kịp may mắn vì mình thoát được một mạng, mà ngơ ngác nhìn Dao Trì tiểu công chúa.

- Ngươi có ghét bỏ ta hay không?

Thần sắc của Dao Trì tiểu công chúa có chút thống khổ, càng nhiều hơn là bất an, cầu khẩn nhìn Phương Hành.

Sắc mặt Phương Hành dần dần thay đổi, hắn đang cực kỳ chấn kinh, nhưng thấy ánh mắt thống khổ của Dao Trì tiểu công chúa, ý thức được nàng lo lắng sợ hãi, hơi suy nghĩ, đột nhiên nhảy dựng lên vỗ đầu nàng một cái, hung ác mắng:

- Xú nữ nhân, không phải nói để ngươi mang theo cái trứng kia đi trước sao? Ai bảo ngươi trở về, vì cái gì không nghe lời?

Dao Trì tiểu công chúa cho rằng hắn muốn hỏi bí mật của mình, không nghĩ tới lại mắng mình một trận, cũng ngẩn ngơ, sau đó mang theo tiếng khóc nức nở kêu lên:

- Ta nhịn không được, ngươi muốn ta làm gì cũng được, nhưng ta không thể nhìn ngươi đi chịu chết...

- Được được được, ngươi có lý, làm cái gì cũng được đúng không?

Phương Hành hận hận vỗ nàng cái nữa:

- Buổi tối hôm nay ta ngủ ngươi!







Bạn cần đăng nhập để bình luận