Lược Thiên Ký

Chương 984: Ngươi nghiêm túc?




Dao Trì không có thành ý?

Phương Hành nói làm các tu sĩ dở khóc dở cười, dù đối với dương mưu của Dao Trì ngầm sinh bất mãn cũng không thể vụng trộm bất bình thay Dao Trì, nghĩ thầm ngươi một người lâm vào tuyệt cảnh, đợi chết, người ta bất kể hiềm khích lúc trước, hóa giải tình thế nguy hiểm của ngươi, dùng thân phận của Dao Trì đạo thống, cùng tiểu ma đầu không có căn cơ như ngươi bình đẳng đàm phán, thiếu ngươi một tiểu thị nữ, lại trả ngươi một tiểu công chúa thân phận tôn quý, hơn nữa còn sẽ cho một phần đồ cưới có thể bù đắp Tiên Anh... Cái này là không có thành ý sao?

Đây đối với bất kỳ một người tu hành nào, cũng là thiên đại hảo sự!

Thần sắc của Dao Trì Vương Mẫu rất khó coi, thậm chí có chút không hiểu, nàng nhíu chặt lông mày nhìn Phương Hành, tựa hồ có chút không nắm chắc hiện tại tiểu ma đầu này là đang nói nhảm, hay thật quyết tâm nhất định phải đòi được tiểu thị nữ kia...

Ngược lại ở một hướng khác, một lão tu râu bạc trắng bồng bềnh lành lạnh mở miệng:

- Tiểu hỗn đản không biết điều, thực cho rằng Dao Trì ta có tính nhẫn nại với ngươi sao, nếu chúng ta như vậy cũng tính không có thành ý, vậy trực tiếp làm thịt ngươi chính là có thành ý sao?

Sắc mặt của Phương Hành trầm xuống, lộ ra nghiêm túc, âm thanh lạnh lùng nói:

- Năm đó là Phù Diêu Cung các ngươi cướp Tiểu Man của ta đi, tiểu gia ta qua nhiều năm như vậy liều mạng, chính là vì cướp Tiểu Man về mà thôi, nếu các ngươi thật có thành ý, thì trả Tiểu Man cho ta, biết rất rõ ràng ta muốn là cái gì, lại cho ta cái khác, còn lừa ta nói món này càng tốt hơn, để cho ta thích hợp dùng, loại diễn xuất này, có thể được cho có thành ý sao? Hai loại đưa hết cho ta mới tính có thành ý...

- Ngươi...

Mấy câu như vậy, lại khiến người ta cảm thấy có chút không phản bác được.

Mặc dù có chút cưỡng từ đoạt lý, hung hăng càn quấy, nhưng có vẻ như có chút đạo lý...

Dao Trì Vương Mẫu lẳng lặng đánh giá Phương Hành thật lâu, rốt cục mới nhẹ nhàng mở miệng:

- Ngươi nghiêm túc?

Phương Hành không tránh né ánh mắt của Vương Mẫu, thản nhiên nói:

- Ta vẫn luôn là người rất nghiêm túc!

Bạch Thiên Trượng ở bên cạnh bỗng nhiên cười khẽ, thấy Phương Hành quặm mặt lại trừng hắn, liền quay đầu sang chỗ khác, giả bộ như không có chuyện gì xảy ra.

Lúc này Phương Hành mới quay đầu, nhìn về phía Vương Mẫu, gương mặt ngưng trọng:

- Ta thực rất chân thành!

Sắc mặt của Dao Trì Vương Mẫu đã trầm như nước, nàng trầm mặc nửa ngày, mới thấp giọng nói:

- Đệ tử Phù Diêu Cung không thể gả ra ngoài, đây là truyền thống xưa nay, vài vạn năm qua chưa từng có ai có dũng khí phá lệ, cho nên chúng ta cũng không phải là làm khó dễ ngươi, cố ý không trả tiểu thị nữ cho ngươi, mà là không thể, hi vọng ngươi có thể minh bạch khác nhau trong này, cũng minh bạch cổi khổ tâm của Dao Trì chúng ta...

Không phải không muốn, mà là không thể!

Dao Trì Vương Mẫu nói những lời kia, đã làm người giật mình.

Này bằng với tự hạ thấp địa vị, kéo xuống thân phận giải thích cho Phương Hành, lộ ra cực kỳ có thành ý.

Nhưng Phương Hành lại biểu hiện "không biết tốt xấu" đến cực hạn, nghe lời này không chỉ không có giác ngộ mượn sườn núi hạ lừa, ngược lại bộc phát lửa giận, đại thủ vẫy một cái, thân hình xông lên giữa không trung, ở trên cao nhìn xuống quát:

- Vậy lúc trước các ngươi từ bên cạnh ta cướp đi Tiểu Man, vì sao không cân nhắc những chuyện này? Hiện tại nói cái gì khổ tâm, sao không suy nghĩ khổ tâm của ta khi một lòng muốn cứu Tiểu Man trở về? Chớ nói nhãm với ta, hiện tại, tiểu gia chỉ hỏi các ngươi một câu, đến cùng có chịu trả Tiểu Man lại cho ta hay không?

Oanh!

Hắn ở trên cao nhìn xuống, nhìn Dao Trì Vương Mẫu hét lớn, thật sự là chấn kinh các tu sĩ ở chung quanh.

Phần khí diễm này cũng quá khoa trương đi?

Đây chính là Dao Trì Vương Mẫu, thân phận tôn quý, ngay cả Thánh Nhân cũng sẽ khách khách khí khí với nàng!

Tiểu ma đầu lại ở trên cao nhìn xuống chất vấn nàng, thậm chí ẩn ẩn còn có ý uy hiếp...

Hắn là thật chán sống sao?

Không chỉ vì tiểu thị nữ từ bỏ cơ hội một bước lên mây của mình, còn muốn tự tìm họa sát thân?

- Xem ra, ngươi là một người không biết tốt xấu!

Dao Trì Vương Mẫu nhìn Phương Hành, ánh mắt lạnh xuống, sau một hồi lâu, mới trầm lắng mở miệng:

- Dao Trì ta tự hạ thấp địa vị, thành tâm thương thiên chứng giám, nhưng ngươi lại không biết nhân tâm tốt, nhất định phải xúc phạm cấm kỵ của Phù Diêu Cung ta, đó chính là quyết tâm muốn đối địch với chúng ta, ta thật không biết ngươi là từ đâu tới tự tin, cảm giác chúng ta không dám giết ngươi, hay ngươi có cơ hội chạy đi?

Trong lời này, đã mang theo sát ý nhàn nhạt!

Mà theo tiếng nói của nàng, Dao Trì bố trí xuống các vị đại tu, đồng thời vung lên, bắt pháp quyết, lại chỉ nghe một tiếng ầm vang, giống như sấm rền, phương viên trăm dặm đồng thời nổi lên tử quang nhàn nhạt, sau đó kết thành một đại trận bao phủ thương khung, giống như cái lồng chụp thiên địa ở trong đó, không lưu khe hở mảy may.

Cùng lúc đó, ở dưới Tiểu Hoa phong, Liên Hoa phong… thình lình có nham thạch, cổ mộc, thậm chí dòng nước, kim thiết, hỏa diễm ngưng tụ, điểm điểm phù văn quấn quanh, phân biệt ngưng kết thành năm người khổng lồ thân cao trăm trượng, phân biệt trắng, xanh, đen, vàng, đỏ, người khoác chiến giáp, lưng đeo cự kiếm, đỉnh thiên lập địa, lành lạnh vây Phương Hành vào giữa, ánh mắt đan xen, một mực khóa chặt Phương Hành lại, trên người khí diễm mạnh mẽ, khí tức khủng bố, thình lình không thua Đế Anh viên mãn...

- Ngũ Hành lực sĩ...

- Dao Trì lại luyện chế được Ngũ Hành lực sĩ...

Không biết có bao nhiêu người thấp giọng hô lên, thần sắc hoảng sợ đến cực hạn.

Dao Trì Cung triệu hoán ra, là thượng cổ Ngũ Hành lực sĩ, giam cầm lực lượng Ngũ Hành cho mình dùng, hóa thành khôi lỗi, có được uy năng cực kỳ đáng sợ, mặc dù là loại bình thường, cũng có thể có thực lực địch nổi Đế Anh viên mãn, bởi vì loại tồn tại do lực lượng thiên địa ngưng kết ra này, vốn không phải khôi lỗi bình thường có thể so sánh, trên thực tế, ở Thời Đại Thái Cổ, loại tồn tại từ lực lượng thiên địa trực tiếp ngưng tụ thành kia, danh xưng là "Thần", chính là tồn tại được vạn dân kính ngưỡng cúng bái, tượng trưng cho lực lượng cực hạn.

Hoặc là nói, bọn họ đại biểu chính là lực lượng!

Nhất thời các tu sĩ chấn kinh, thật lâu không người mở miệng, trong đáy lòng không biết lóe lên bao nhiêu suy nghĩ!

Lúc này Dao Trì triệu hoán ra Ngũ Hành lực sĩ làm gì?

Chỉ vì bắt tiểu ma đầu, chỗ nào cần công phu lớn như vậy?

Sợ là các nàng muốn mượn lý do này, đồng thời phơi bày một ít nội tình cường đại của mình mà thôi!

- Hắc hắc, nói cái gì ta không biết tốt xấu, rõ ràng là Dao Trì các ngươi không biết tốt xấu nha?

Bị năm "Thần" vây vào giữa, Phương Hành không có chút sợ hãi nào, ngược lại càng tức giận lên, lành lạnh quát:

- Triệu hoán ra năm khôi lỗi là muốn làm gì? Hù dọa tiểu gia sao? Ta nói cho xú nữ nhân các ngươi biết, hiện tại là tiểu gia ta cho Dao Trì các ngươi cơ hội cuối cùng, lập tức trả Tiểu Man cho ta, lại gả tiểu công chúa làm vật đính kèm, mời ta ngồi lên chủ vị của Bàn Đào tiên hội, đưa đến một giỏ đào ngon nhất, như vậy tiểu gia còn có thể cùng Dao Trì các ngươi kết làm bằng hữu, nếu không... Hừ hừ...

Nói đến cuối cùng, ánh mắt hắn híp lại:

- ... Ta sẽ tức giận!

Thực sự quá phận!

Ngay cả người không có hảo cảm với Dao Trì cũng bắt đầu cảm thấy Phương Hành quá mức, xưng vương mẫu là "xú nữ nhân" không nói, còn âm thầm uy hiếp, nhất định phải lấy cả tiểu thị nữ và công chúa, đây con mẹ nó là cưới dâu sao? Rõ ràng là muốn cướp người a?

Loáng thoáng, các tu sĩ thậm chí đều cảm thấy, tiểu ma đầu không chừng là thật điên rồi!

Mà nghe Phương Hành nói, thần sắc của Dao Trì Vương Mẫu lại hòa hoãn, lẳng lặng nhìn Phương Hành, thật lâu mới ung dung thở dài.

- Phiến thiên địa này, đã bị trưởng lão của Dao Trì ta phong cấm, ngay cả Độ Kiếp lão tiền bối tới, nếu không đánh vỡ đại trận này, cũng không có khả năng đi ra ngoài được!

Thần sắc của Dao Trì Vương Mẫu không thay đổi, nhưng vẫn lẳng lặng nhìn Phương Hành, chậm rãi mở miệng:

- Trốn ngươi là trốn không thoát, nếu muốn khí lực va chạm, có Dao Trì ta luyện chế Ngũ Hành thần tướng ở đây, ngươi cũng không có khả năng chống cự được, mà Đại Tuyết Sơn và Thái Cổ Yêu Đạo trước đây biểu thị ra che chở ngươi, đều không muốn gây chuyện, bây giờ đã rút ra Côn Luân Sơn...

Thanh âm của nàng thật thấp tự nói, ánh mắt mập mờ:

- Cho nên, ta thực không rõ...

Ông!

Nàng nhẹ nhàng nâng bước, đi về phía trước, tiên phong phiêu phiêu, giống như Nữ Hoàng...

- Ngươi đưa tiên chủng cho một tiểu nha đầu, từ bỏ một cơ hội tốt tăng lên căn cơ...

- Ngươi vạch trần chân tướng, tức giận đến Viên lão thần tiên thổ huyết, mất Viên gia che chở...

- Ngươi chọc giận các đạo thống, hãm mình ở trong tuyệt địa...

- Ngươi vì một tiểu thị nữ, lại vô duyên vô cớ từ bỏ thiện ý của Dao Trì ta đối với ngươi, cũng từ bỏ sinh cơ duy nhất của mình...

Thời điểm lẳng lặng mở miệng, nàng đã đi tới cách Phương Hành ba mươi trượng, tay giơ lên, bóp thành một tiên ấn, nhưng chậm chạp không đè xuống, nhìn Phương Hành:

- Tìm đường chết như vậy, đến tột cùng là vì cái gì?

Cũng chỉ hơi hỏi, tiên ấn của nàng đã rơi xuống, trong thanh âm hơi có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

- Lúc đầu ngươi có hi vọng bù đắp Tiên Anh, thành thiên kiêu chân chính a...

Oanh! Oanh! Oanh!

Trong tiếng thở dài, tiên ấn đánh xuống, dẫn động lực lượng đại trận, trấn áp xuống Phương Hành.

Bạch Thiên Trượng và Phương Hành liếc nhau một cái, đồng thời xuất thủ, một đao một kiếm, đối kháng lực lượng của Dao Trì đại trận.

Nhưng cùng lúc đó, Ngũ Hành lực sĩ đều mở mắt, nhìn về phía hai người bọn họ, sau đó chậm rãi cất bước!

Nhất thời thiên địa kịch chấn, tình cảnh của hai người bọn họ cực kỳ nguy hiểm, như một giây sau sẽ bị Ngũ Hành lực sĩ chụp thành bùn nhão...

Nhưng lúc này, Phương Hành nở nụ cười, truyền cho Bạch Thiên Trượng một đạo thần niệm:

- Là lúc này rồi Thập Nhất thúc!

Cùng lúc đó, một cánh tay của mình âm thầm bắt pháp ấn, ánh mắt lạnh lùng nhìn Dao Trì Vương Mẫu:

- Rất đơn giản, bởi vì tiểu gia vốn chính là thiên kiêu, nhưng các ngươi lại một mực không nhìn trúng ta...





Bạn cần đăng nhập để bình luận