Lược Thiên Ký

Chương 1519: Thiên Nguyên tạo hóa


Kỳ thật không riêng gì những tiên nhân kia, ngay cả Lộc Tẩu cùng Văn tiên sinh ở bên cạnh Phương Hành thấy bộ dạng chư tướng tranh nhau xuất thủ cũng rất im lặng, không thể không nói, đám tiên phỉ như bọn họ khác những người khác rất nhiều, nếu là những Tiên binh khác sợ là bọn họ sẽ từ chối, dù sao tất cả mọi người đều có tiên mệnh, có thể trường sinh, ai muốn đi chém giết cùng địch nhân, nhưng chỗ Phương Hành lại khác biệt, không có tiên mệnh, chỉ cần lập được công, là có thể lấy được tiên mệnh, nên tự nhiên họ tranh nhau chen lấn, để lấy được tiên mệnh, họ cũng đã thấy được thủ đoạn lấy lại tiên mệnh của Phương Hành, nên sợ đạt được rồi lại mất đi, vì vậy lúc nào cũng muốn lập được công lao. . .

- Đúng rồi, tận lực không hạ sát thủ!

Tại thời điểm đám Tiên binh Tiên tướng xuất thủ, Phương Hành như chợt nhớ tới cái gì, nhẹ nhàng dặn dò.

- Ặc. . .

Đám Tiên binh Tiên tướng kia đều khẽ giật mình, Phương Hành mỉm cười giải thích:

- Dù sao cũng là tới cứu người!

- Tuân mệnh!

Mấy tên Tiên binh Tiên tướng kia nghe xong cũng không nói nhiều, chỉ cúi đầu đáp ứng, sau đó quay người nhảy lên trên lưng cóc, đồng thời nâng bàn tay trái lên, nhẹ nhàng nhấn một cái lên lưng cóc, mấy con cóc kia lập tức hiểu ý, chân sau đạp một cái liền nhảy dựng lên, gần như đồng thời bay vào giữa không trung, sau đó mấy người ở trên lưng cóc cùng nhấc pháp bảo trong tay lên, vận chuyển một thân tiên lực, đột nhiên đánh xuống dưới!

Oanh! Oanh! Oanh!

Giống như bảo quang từ trên trời rơi xuống, bọn hắn còn chưa rơi xuống, lực lượng thần thông đã đến, từ phía trên oanh long, thế như thần minh!

- Không tốt. . .

Bảo quang còn chưa đánh tới, bên trong khói đen đã có người kinh hoảng hét lớn:

- Đám cóc binh này rất lợi hại, các ngươi mau lui đi!

Thời điểm tiếng hét lớn vang lên, lực lượng thần thông dày đặc trong không trung đã đến, nó tựa như một mảnh quang vũ che rơi, đánh cho đám khói đen quỷ dị phía dưới vô cùng hỗn loạn, giống như là bị gió lớn quét sạch, tiêu diệt hết vậy, một hơi thở tiếp theo, mấy chục con cóc to lớn đã từ trên trời giáng xuống, ầm ầm rơi vào trong hắc vụ, từ nơi xa nhìn vào chỉ thấy bên trong khói đen có vô số bóng người cuốn tới, vây mấy chục con cóc vào giữa, thần thông, kiếm quang hội tụ thành một đoàn!

- Giết!

Đối mặt với sát cơ trùng điệp, bốn phương tám hướng đều là địch nhân thần bí, thân ở trong hiểm cảnh lúc nào cũng có thể bỏ mệnh, nếu không phải chiến tu giết chóc từ nhỏ thì cho dù tu vi có cao hơn, chỉ sợ lúc này trái tim cũng loạn nhịp, ngay cả tiên pháp cũng không thể ngưng tụ lên nổi, ở trong mắt người khác, Đế Lưu điện hạ chỉ nhất thời tiếp nhận một đám ô hợp, thế nhưng biểu hiện của từng người đều vô cùng trầm ổn, căn bản không có chút bối rối nào, thần sắc từng người lãnh đạm, xuất ra pháp bảo, thi triển thần thông, đánh về tứ phương. . .

- Oạp oạp. . .

Không riêng gì bọn hắn, ngay cả đám cóc dưới chân cũng bình tĩnh đến đáng sợ. . .

Lại nói linh tính đám cóc này khá thấp, đầu óc chậm chạp, căn bản không biết sợ hãi, nhưng con nào con đấy đều hung thần ác sát, trước mặt có một đạo hắc ảnh cưỡi yêu mã lao đến, còn không đợi tiên phỉ phía trên có phản ứng, nó đã "Oa" một tiếng, bắn đầu lưỡi ra ngoài, quấn lấy yêu mã dưới bóng đen kia, sau đó kéo vào miệng, nuốt luôn, dị biến này khiến kỵ sĩ trên yêu mã bị dọa cho kinh sợ. . .

- Bành, Bành, Bành!

Động tác gọn gàng linh hoạt ngoài dự liệu của mọi người, chỉ mấy hơi thở sau, phục binh trong khói đen đã bị đám cóc binh này giết vợi, sau đó hủy đi tàn trận bên trong, một ngụm thổi tan khói đen ở chung quanh, khiến chúng phân tán ra hai bên, để lộ ra một con đường, từng tiên phỉ đứng trên lưng cóc khom người hướng về phía Phương Hành, trầm giọng quát to:

- Đường đi đã được dọn sạch, mời Đế Tử đi vào. . .

- Ha ha, đi vào đi!

Phương Hành mỉm cười, phất phất tay, tiên thuyền chậm rãi đi vào trong Loạn Lưu Hải.

Sau khi bọn hắn chính thức tiến nhập Loạn Lưu Hải, thân hình liền bị ánh sáng mông lung bao phủ, những tiên nhân dùng các loại phương pháp quan sát bọn hắn đã không cách nào giám thị, thần sắc mọi người đều chấn động, thật lâu không thể bình ổn lại, đám người đối mắt nhìn nhau, đáy mắt hiện lên sự nghi vấn. . .

- Vừa rồi là chúng ta bị hoa mắt sao?

- Sao thực lực đám cóc quân kia mạnh mẽ như vậy?

Có mấy người nghĩ như thế nào cũng không muốn tin tưởng, bèn âm thầm suy đoán:

- Cũng có lẽ Đế Lưu điện hạ cẩn thận, biết chúng ta đang nhìn hắn, liền cố ý chiến đầu bên trong cái tiên trận này, sau đó điều động ra tất cả cao thủ dưới trướng, lấy mãnh hổ dưới trướng đi đấu con ruồi của đối phương, nên mới có một màn kinh người như thế. . .

Không có khả năng ba trăm người trong đám ô hợp kia đều có bản lĩnh như vậy, bằng không đám cóc binh này còn không phải là thượng thiên sao?

Nhưng vô luận như thế nào, theo lần thứ nhất cáp mô quân xuất thủ, dường như sự trào phúng của chư tiên đối với Đế Lưu điện hạ, đã nhạt đi một chút!

- Biểu hiện của ngươi rất không tệ, sẽ có thưởng!

Lúc tiên thuyền hướng về phía trước, đám cóc quân xuất chiến cũng nhảy lên tiên thuyền, Phương Hành quay đầu, cười nói với một nam tử râu quai nón ở bên trong, vừa rồi hắn nhìn rất rõ ràng, tên râu quai nón này chỉ có cảnh giới Tán Tiên, nhưng một mình độc đấu ba người hộ trận của đối phương, dũng mãnh không gì sánh kịp, bằng một cây chiến mâu trong tay đánh ba người đối phương chạy trối chết, trên người bị dính một đao, nhưng vẫn tuân thủ mệnh lệnh không cho phép giết người của Phương Hành, chỉ đánh chạy ba người của đối phương, mà không có đuổi tận giết tuyệt. . .

Từ biểu hiện vừa rồi đến xem, người này thực sự rất chói mắt!

- Đa tạ Đế Tử. . .

Tên râu quai nón kia nghe vậy, mặt lập tức tràn đầy kích động, đột nhiên quỳ một gối xuống, muốn khấu tạ.

Tự nhiên là hắn hiểu rõ Phương Hành nói có thưởng là thưởng cái gì, đó chính là tiên mệnh mà hắn tha thiết ước mơ. . .

Đây vốn là vật mà Tán Tiên như bọn hắn, đời đời kiếp kiếp cũng khó có thể với tới, nhưng ở dưới trướng vị Đế Tử này, thì chỉ cần đánh cược mạng sống đi chém giết, là có khả năng kiếm được, bàn về cái tỷ lệ này mà nói, mười cái, trăm cái, vạn cái Tiên Hội cũng không sánh nổi!

Hắn nghe thấy Phương Hành tán thưởng, sau đó một đầu tiên mệnh được quyết định xuống, làm sao hắn có thể không kích động chứ?

Phương Hành đưa tay đỡ hắn lên, cười nói:

- Ngươi giúp ta bán mạng, ta cho ngươi tiên mệnh, có tiền cùng kiếm, có rượu cùng uống, đây là sự tình rất công bằng, ngươi nên có được, còn bái ta làm cái gì? Lão Văn, nhớ ghi công lại cho hắn. . .

- Ha ha, đây là tự nhiên!

Văn tiên sinh cũng cười ha hả đi lên phía trước, hỏi tên râu quai nón kia:

- Tên tuổi?

Râu quai nón kích động nói:

- Mã Hữu Kim!

- À.... . .

Văn tiên sinh nâng bút, ghi chép lên sổ ghi công:

- Mã Hữu Kim, một đầu tiên mệnh, Xích Tiêu Giáp một bộ. . .

". . ."

Người chung quanh thấy cảnh này, lập tức kích động, những người vừa rồi không có xuất thủ cảm thấy vô cùng hối hận, tại sao mình lại không tranh cướp xuất chiến chứ, người ra tay cũng âm thầm tiếc hận vì sao mình lại ẩn giấu, không có ra sức chém giết, Phương Hành cũng không có phí quá nhiều sức, nhưng chiến ý Tiên binh dưới trướng lại tăng cao, gần như tất cả mọi người đều nhìn về phía Loạn Lưu Hải thần bí khó lường, sát khí lẫm liệt!

Người thứ mười một được ban thưởng tiên mệnh đã xuất hiện, mọi người đều tin tưởng mình sẽ trở thành người thứ mười hai!

- Chỉ là mấy trăm tiên binh, tiên thuyền bình thường, cũng dám xâm nhập Loạn Lưu Hải?

Đi được mấy trăm dặm, phía trước liền xuất hiện một tòa núi lớn lơ lửng ở giữa không trung, lại có một đám người hung hãn xuất hiện, tất cả đều mặc tiên bào màu lam, thoạt nhìn giống như là người cùng một đạo thống, người cầm đầu chính là một lão giả mặt đỏ, đầu đội mũ, một thân tu vi không tầm thường, thậm chí có khí tức Tiên gia thuần chính, đứng trước núi lớn bày xuống một phương đại trận, giống như chờ đợi Phương Hành đã lâu, thấy tiên thuyền tiến đến, liền cười lạnh một tiếng, bắt chỉ quyết, điểm một chỉ vào tinh không phía trước, trong miệng hét lớn:

- Đệ tử Phụng Thiên Đạo, tru tà. . .

- Sưu, Sưu, Sưu !

Đám đệ tử dưới trướng hắn nghe xong, gần như đồng thời đạp lên tiên kiếm, bắn ra vô số tiên quang, bay thẳng đến chỗ tiên thuyền!

Chỉ thấy một đám đệ tử áo lam, tu vi chỉ có Nguyên Anh cảnh, nhưng trên thân cũng có tiên quang bừng bừng, giống như đạt được một loại trợ giúp cường đại nào đó, ngược lại có chút giống như huyết mạch Tiên gia, thực lực mạnh hơn so với Tán Tiên phổ thông, vội vã đánh tới. . .

- Ta đi!

- Để cho ta tới. . .

Phía trên tiên thuyền đồng thời có gần trăm người quát lớn, tranh nhau muốn xuất chiến, cuối cùng Lộc Tẩu phải bất đắc dĩ, gọi một tên Tiên tướng , suất lĩnh bốn mươi chín tên Tiên binh xuất chiến, tựa như mãnh hổ xuống như núi, lao thẳng vào đám đạo nhân áo lam chiến đấu với nhau!

- Phụng Thiên Đạo?

Tự nhiên đám người Lộc Tẩu không cần vội vã xuất thủ, chỉ quan chiến ở phía trên tiên thuyền cùng Phương Hành, lúc này thấy song phương giao thủ, lông mày cũng không nhịn được nhíu lại, lẩm bẩm nói:

- Ta biết phương đạo thống này, chính là một cái đạo thống lớn nhất Thần Châu Trung Vực, ta và Phụng Thiên đạo chủ thế hệ trước đã từng gặp mặt một lần, biết bên trong Phụng Thiên Đạo có một tên tiểu bối tên gọi Cố Đạo Nhân, thiên tư rất không tầm thường, nhưng tên Chu Quan lão đạo này là ai, thế mà cũng có tu vi Chân Tiên, nhưng ta một chút ấn tượng cũng không. . .

- Hắn. . . hẳn là trưởng lão một điện nào đó trong Phụng Thiên Đạo. . .

Văn tiên sinh cũng mở miệng, thanh âm có vẻ hơi không lưu loát, thở dài nói:

- Đạo chủ Phụng Thiên Đạo đầu đội chu quan, là đệ tử chân truyền của Cố Đạo Nhân, lão giả này đội kim quan nên này chỉ là điện chủ nhất giai, nhiều nhất xếp hạng thứ ba. . .

- Cái này. . . Hiện nay tiểu bối Thiên Nguyên lại có thực lực bực này sao, nhiều Chân Tiên như vậy.

Lộc Tẩu nghe xong, mặt đầy vẻ kinh ngạc, thần sắc lập tức ảm đạm xuống, run giọng nói, trong thanh âm có chút khó có thể tin.

Phương Hành nhìn bọn hắn một chút, liền biết trong lòng hai lão già này có tư vị gì, cần biết rằng trước đó không lâu bọn hắn mới lấy được tiên mệnh, hóa thành Chân Tiên trong truyền thuyết, nhưng cái này có được như thế nào, có thể nói là trải qua thiên tân vạn khổ, cửu tử nhất sinh, cuối cùng từ trong tay hắn có được tiên mệnh, mới có thành tựu bực này, bây giờ thấy phía trên Thiên Nguyên, ngay cả một lão đạo sĩ cũng không có, nhưng có rất nhiều Chân Tiên, mùi vị trong lòng này nên giải quyết như thế nào đây?

Cảm giác này giống như là mình ra ngoài mưu sinh, vất vả cả một đời, rốt cục kiếm lời trăm lạng bạc, chuẩn bị về nhà dưỡng lão, nhưng sau khi trở về quê, lại phát hiện nhóm người làm biếng trong nhà, thế mà cả đám đều biến thành phú ông. . .

Nếu Chân Tiên có thể tuỳ tiện tu thành như thế, vậy thiên tân vận khổ, mọi loại hiểm trở, làm sao đây?

Cần biết rằng, ban đầu ở Thiên Nguyên, bọn hắn chính là đại nhân vật cao cao tại thượng, ngay cả Cửu Thánh cũng không dám khinh thường bọn hắn!

Nhưng hôm nay thì sao?

Bọn hắn nhìn kỹ tu vi tự thân, bi ai phát hiện, họ chỉ có thể so sánh với cái tên vô danh Chu quan lão đạo kia.

Vào lúc này, chỉ có Phương Hành nhìn qua tiên quang trên người đám đệ tử Phụng Thiên Đạo, lông mày càng thêm nhăn nhó đến kịch liệt!

Bạn cần đăng nhập để bình luận