Lược Thiên Ký

Chương 1599: Đế tử chiến


- Rầm rầm

Lúc Phương Hành xuất đao, khoảng cách đến chỗ tiên thuyền Đế Thích, tối thiểu nhất cũng phải mấy trăm dặm, hai chiếc tiên thuyền cực lớn ngăn đón ở giữa bọn họ, nhưng một đao toàn lực kia, lại giống như một đạo thiểm điện chém tinh vực thành hai nửa, mang theo khí thế chưa từng có từ trước đến nay lao về phía trước, hai chiếc tiên thuyền ngăn ở phía trước một đạo đao quang này, đồng thời vang lên tiếng vỡ vụn, tiên trận đổ nát, Tiên binh cũng tốt Tiên tướng cũng tốt, nguyên một đám kinh hoàng trốn khỏi tiên thuyền, chạy tán loạn như con kiến, bị dư ba của đao mang cuốn về bốn phương tám hướng, chỗ ánh đao đi qua, tất cả đều bị bổ ra, tách sang hai bên, lộ ra một con đường rộng lớn. . .

Phương Hành ở một đầu, một chỗ khác một mực kéo dài hướng về phía tiên thuyền Đế Thích!

- Đế Lưu, ngươi thật muốn bức ta vào tử lộ?

Cũng đúng vào lúc này, bên trong tiên thuyền vang lên thanh âm trầm thấp của Đế Thích.

Bên trong thanh âm giống như mang theo một loại âm hàn, mang theo một loại lửa giận nào đó bị đè nén hồi lâu. . .

- Ta. . . Chính là con trai trưởng Xích Đế, chủ nhân tương lai của Đại Xích Thiên, bọn ngươi thật lớn mật, dám đệ lấn huynh, nô bộc lấn chủ, bố trí mai phục hãm hại ta, mưu lược vị trí Đế tử, trảm binh dưới trướng ta, chẳng lẽ các ngươi thực cho rằng, Đế Thích ta dễ bị lấn như vậy hay sao?

Theo một tiếng tràn đầy lửa giận này vang lên, đột nhiên, bên trong chiếc tiên thuyền kia, xuất hiện một đạo huyết quang, nó như là một mảnh huyết lãng phiêu hồ bất định, mang theo một cỗ âm lãnh chi sắc chạy ra khỏi tiên thuyền, sau đó tuôn ra mấy đạo ngân quang, phát tán bốn phương tám hướng, cũng ở trong một sát na này, tất cả khôi lỗi, hung thần Thông Cổ Thần Vương điều khiển, quái trùng cường đại U Ẩn Trùng Mẫu điều khiển đang xông về phía tiên thuyền, đều bị mấy đạo ngân quang quấn lên, dường như không có cái gì phát sinh, chỉ là ngân quang khẽ quấn, nhưng bọn hắn liền cứng lại!

Cũng tại thời khắc này, ánh mắt Phương Hành trở nên ngưng trọng, tâm thần khẽ động, một đạo kiếm quang mờ mịt chém về phía trước!

- Xoạt!

Vài đầu hung thần cùng với quái trùng cường đại nhất U Ẩn Trùng Mẫu điều khiển, sau khi bị ngân quang xẹt qua, đột nhiên liền suy sụp xuống, phát ra vô số khói bụi, sau đó hóa thành vô số mảnh vỡ, ầm ầm sụp đổ, Thông Cổ Thần Vương cùng U Ẩn Trùng Mẫu giật mình lui về phía sau, ánh mắt nhìn về phía vòng huyết quang kia, cũng trở nên sợ hãi, tâm thần đều run rẩy. . .

Mà Thiên Ý kiếm quang Phương Hành dùng tâm ý gọi ra, thực sự đụng vào ngân quang bên người Đế Thích, tóe lên một đạo quang hỏa dài, sau đó tự mình lui trở về, xem như đấu một trận hòa!

- Vậy mà ngươi lại có khí tức Thiên Tử Kiếm của Thương Đế, ta ngược lại đã coi thường ngươi. . .

Vòng huyết quang kia chậm rãi lắng đọng, lại hóa thành một bộ áo choàng, rơi vào trên vai một người, đúng là thân hình cao lớn, đầy mặt nho nhã của Đế Thích, lúc này ánh mắt hắn lạnh lùng hướng phía Phương Hành nhìn qua, ở trong tay của hắn, còn nắm một thanh ngân kiếm hết sức nhỏ nhắn xinh xắn, đang từ từ thu vào trong tay áo, ánh mắt lạnh lùng quét về phía Phương Hành, đáy mắt tràn đầy huyết ý không cách nào hình dung.

- Cái gì mà Thương Đế Thiên Tử Kiếm?

Phương Hành nao nao, căn bản không thèm quan tâm đến lời lẽ của hắn, nghiêng người cầm Khi Thiên Bá Man Đao, chậm rãi đi về phía trước, mở miệng cười lạnh nói:

- Ngươi còn có mặt mũi cảm thấy bị oan sao, Đế Thích, mấy lần trước không phải ngươi gọi ta? nếu lúc này không phải ta thuyết phục được Thần Chủ, đoán chừng người cầu thiên không ứng gọi địa mất linh là ta đi, hôm nay dùng kế sách của ngươi cho ngươi chết ở chỗ này, ngươi còn có lời gì để nói?

Khoảng cách hai người càng lúc càng gần, sát khí cũng càng lúc càng thịnh. . .

- Ta trêu chọc ngươi?

Đế Thích ngưng lông mày nhìn qua Phương Hành, lành lạnh nở nụ cười:

- Chẳng lẽ ngươi đã quên ngàn năm trước, ngươi đối với ta như thế nào sao? Đệ đệ của ta, hiện tại ta làm hết thảy, so với việc ngươi vũ nhục ta ngàn năm trước thì được coi là cái gì? Từ khi ngươi trở về, ta đã biết rõ, giữa ngươi và ta tất có một trận chiến, chỉ tiếc một trận chiến này, người đuối lý cũng sẽ không là ta. . .

- Việc đã đến nước này, còn nói nhảm làm cái gì?

Đương nhiên Phương Hành chẳng muốn dùng thân phận Đế Lưu đi tranh chấp cùng Đế Thích, chỉ nói một đôi lời, liền phát hiện hai người bọn họ thật sự ai cũng thuyết phục được ai, tâm lý đều không giống nhau, liền dứt khoát vung vẩy Khi Thiên Bá Man Đao, hung hăng trảm về phía trước!

Rầm rầm!

Đao mang quỷ dị, một mặt đen, một mặt trắng hiển hiện bên trên Khi Thiên Bá Man Đao, dưới chân Phương Hành đạp trên huyết hải, đầu đỉnh đội cửu thiên, cơ hồ khó có thể hình dung lực lượng ầm ầm gia trì lên phía trên một đạo đao mang, hướng Đế Thích trảm tới, khó có thể hình dung khí thế cường hoành, mang theo một loại lực lượng đập tan tất cả, trảm đến trước mặt Đế Thích!

Mà Đế Thích ở thời khắc này, cũng tỏ vẻ rùng mình, Phong Phi Dương khoác trên vai, chắn trước người của hắn, giữa hắn và Phương Hành giống như xuất hiện một mảnh huyết hồ, một đạo đao quang của Phương Hành bổ vào huyết trong hồ, làm tóe lên đạo đạo huyết quang, nhấc lên vô tận huyết vũ, đạo đao quang ẩn chứa một thân Tiên uy của hắn cứ như vậy biến mất không thấy, mà sắc mặt Đế Thích cũng ở lúc này biến hóa, thân hình lảo đảo lui về phía sau mấy bước, hình như lực lượng một đao kia khiến hắn tiếp được cũng không thoải mái, sắc mặt có chút khó coi!

- Vèo!

Nhưng chỉ lui vài bước như vậy, tay phải hắn liền nâng lên, tay áo bay ra một đạo ngân quang, lướt thẳng đến mi tâm Phương Hành.

- Bá!

Chỉ là một thanh ngân kiếm nho nhỏ, đâm ra vô cùng đơn giản, lại cho cảm giác một kiếm này như đánh tan vỡ vô tận pháp tắc, vượt qua tầng tầng hư không, tự một loại lực lượng không người nào có thể lý giải bắn tới mi tâm Phương Hành, không cách nào trốn tránh. . .

Cả tòa tinh vực to lớn như vậy, cũng đã chấp nhận một kiếm này đâm lên mi tâm Phương Hành !

- Ồ?

Thần sắc Phương Hành đại biến, trong lúc cấp thiết nghiêng người bước ra một bước, một bước này của hắn cũng rất có môn đạo, hắn đã vận chuyển thức thứ nhất không trọn vẹn bên trong thiên công hắn tự nghĩ ra, đạo lý sau khi tu luyện Thái Thượng Tiêu Dao kinh đến cực hạn, một bước nhìn như đơn giản này, lại làm cho hắn trực tiếp nhảy ra ngoài thiên ngoại, tránh thoát một kiếm thoát ra ngoài pháp tắc của Đế Thích, cùng lúc đó, còn thay hình đổi vị, lúc tái xuất hiện, cả người đã đến sau lưng Đế Thích, Khi Thiên Bá Man Đao hung hăng hướng phía trên cổ của Đế Thích chém xuống. . .

- Ân?

Thần sắc Đế Thích khẽ biến, áo choàng huyết hồng sau lưng đột nhiên bay lên, giống như ở trong nháy mắt, hóa thành một mảnh huyết hồ, còn chính hắn thì ở trong nháy mắt này chìm vào trong huyết hồ, tránh thoát một đao kia của Phương Hành, cái huyết hồ này rất to lớn, sau khi hướng về tứ phương lan tràn, tránh thoát một đao kia của Phương Hành, hắn cũng đã theo một phương hướng khác bay lên, thờ ơ lạnh nhạt nhìn Phương Hành!

Hai người thăm dò một lần, giao thủ một lần, rõ ràng ai cũng không làm bị ai thương, xem như bất phân thắng bại.

Nhưng trong lòng, thực sự nổi lên kiêng kị chi ý thật sâu đối với đối phương, trong nội tâm Phương Hành thầm nghĩ:

- Quả nhiên Đế Thích không hổ là đệ nhất Thái Ất thượng tiên Đại Xích Thiên, sau khi ta chặt đứt mười hai cái mệnh số, tu vi tiến nhanh, thực lực đại trướng, nếu chống lại Liệt Dương Vương trước kia, muốn chém hắn cũng không khó, dù sao cái thằng kia cũng là một thân bí thuật, nhất cử nhất động đều khó khăn, tuy nhiên hậu quả để lại cũng quá nặng đi, còn tên Đế Thích này không giống vậy, lúc ra tay đều không có dấu hiệu, vô tận thần thông, hạ bút thành văn, quả thực là lợi hại. . .

Mà ánh mắt Đế Thích lúc này cũng âm lãnh nhìn Đế Lưu, trái tim thầm nghĩ:

- Quả nhiên Đế Lưu đã ẩn tàng thực lực của mình, lúc trước ta đoán không sai, phần thực lực của hắn hôm nay, so với ngàn năm trước chỉ mạnh không yếu, làm sao có thể bị Liệt Dương Vương cùng Nhiếp Cuồng Nhất trêu chọc, xem ra lúc ở Loạn Lưu Hải, hắn chỉ giả heo ăn thịt hổ, làm loạn tâm ý của ta, chỉ tới hôm nay, hắn tự thấy ta đã nhập tử lộ, không có khả năng đào thoát, mới chính thức thi triển bản lĩnh đi ra, chính thức phân cao thấp cùng ta. . .

Lời nói vẫn còn chưa rơi xuống, Phương Hành đã lao đến lần nữa, vạn mang như thác nước:

- Vừa vặn mượn ngươi mài mài dao của ta!

Đế Thích cũng không nhiều lời, thân hình dao động, hóa thành ngàn vạn thân ảnh, chiến đấu cùng Phương Hành một chỗ.

Lời Phương Hành không phải giả, đây cũng là lần đầu tiên hai huynh đệ Đế Thích cùng Đế Lưu chính thức động thủ đọ sức, ngàn năm trước, Đế Lưu siêu quần xuất chúng, Đế Thích mặc dù là con trai trưởng, nhưng không có được Tiên mệnh, không có tư cách tranh phong cùng Đế Lưu, mà ở trong ngàn năm Đế Lưu mất tích, Đế Thích có được Tiên mệnh, tiềm vi tu hành, thực lực tiến triển cực nhanh, nhưng thực sự tìm không thấy Đế Lưu, hôm nay đã là ngàn năm sau, mới xem như vì một cái danh hiệu Đế tử đọ sức, ngươi một đao ta một kiếm, tràn đầy sát cơ. . .

Ở trong nội tâm Đế Thích, thật sự muốn phân cao thấp cùng Đế Lưu, chứng minh thân phận cùng cơ hội của mình không phải bị Đế Lưu lại để cho cho mình, mà ở trong nội tâm Phương Hành, lại là vì sau khi phá giai, một mực không có tìm được người đấu pháp, cảnh giới bất ổn, nên mới xem Đế Thích trở thành một khối đá mài dao, lịch luyện lĩnh ngộ của chính mình, củng cố tu vi, có thể nói là cả hai đều buông chân chiến đấu!

Hai người, một cái cảnh giới rất cao, đã đụng chạm đến Thái Ất thượng tiên đỉnh phong, một cái lại tu luyện Thái Thượng Đạo, vạn pháp bất xâm, bổn nguyên cường đại, bởi vậy một trận chiến này lộ ra vẻ đặc sắc, tất cả huyền diệu đều xuất hiện, thế lực hai người tranh đấu ngang nhau, lực lượng ngang nhau!

- Ha ha, hai người này ngược lại thật có ý tứ, đã đến lúc này rồi mà cái tên Đế Thích kia còn muốn lưu thủ. . .

Đối với người khác, lực lượng ngang nhau hai người nhưng ở trong mắt Thần Chủ lại có chút bất đồng, nàng vừa cười mỉm vừa quay đầu, hình như muốn nói vài lời cùng người bên cạnh, thảo luận một chút, nhưng vừa quay đầu lại phát hiện Thông Cổ Thần Vương cùng U Ẩn Thần Vương cũng đã ra tay, không ở bên cạnh mình rồi, rơi vào đường cùng, cũng chỉ đành về Sinh linh Thần tộc cách mình gần nhất mở miệng, lại không ngờ, cái tên Sinh linh Thần tộc kia vốn lười biếng núp ở một bên, chợt nghe có người nói chuyện, thì nhanh chóng quay đầu đi, lại phát Thần Chủ cười mỉm hướng phía chính mình nhìn qua, nên tên này bị hù không nhẹ, rõ ràng trợn mắt một phen, trực tiếp hôn mê bất tỉnh. . .

- Thật sự là nhàm chán. . .

Thần Chủ lười biếng ngáp một cái, bỗng nhiên như cảm ứng được cái gì, chậm rãi hướng về phương xa nhìn sang.

- Ồ, còn có người lén lén lút lút ở đằng kia. . . hai người bọn họ ai lưu lại chuẩn bị ở sau đây?

Bạn cần đăng nhập để bình luận