Lược Thiên Ký

Chương 997: Trận chiến không thể cự tuyệt




Độ Kiếp Tiên Hội càng long trọng, theo các đạo thống phủ xuống, đã khiến cho trận Độ Kiếp Tiên Hội này lúc đầu danh bất chính, ngôn bất thuận, bị người coi là trò cười, lực ảnh hưởng đã càng lúc càng lớn.

Hôm nay bốn châu, nghìn vạn đạo thống, chỉ có Trung Vực cổ thế gia và Tiểu Tiên Giới gần đây mới trở về Thiên Nguyên Đại Lục không có người tới, đạo thống còn lại hoặc nhiều hoặc ít đều biểu thị ra thành ý, thành ý nhiều thì Đạo Chủ đích thân đến, ít cũng là Thần Tử hoặc chân truyền đại đệ tử đến, mà chỉ cần bọn họ ở Độ Kiếp Tiên Hội lộ mặt lưu danh, không thể nghi ngờ là một một loại thái độ công nhận ở bề ngoài, loại thái độ này, chính là căn cơ của Chư Thiên chi minh!

Đám người Đại Bằng Tà Vương cảm thấy rất vui mừng, bây giờ cục diện này, còn tốt hơn bọn hắn tưởng tượng, ngoại trừ Linh Sơn thủ tọa tự mình giá lâm, Thiên Cơ Cung và Phụng Thiên Đạo đều phái người đến, cũng là một kinh hỉ để bọn hắn ngoài ý muốn...

Ngược lại là Phương Hành, tính tình không thích xã giao, với hắn mà nói, những đạo thống này tới còn kém xa Trư sư huynh và Ứng Xảo Xảo, hào hứng mang theo hai người lên núi, an trí Dư Tam Lưỡng ở trong một cung điện hoa lệ, sau đó có chút vui vẻ đánh giá Ứng Xảo Xảo, thấy tiểu cô nương kia gặp được mình vừa mừng rỡ lại ngượng ngùng thì càng thêm ưa thích, dù sao cũng đã bái đường, thành vợ của mình, mạnh hơn hai xú nữ nhân kia nhiều...

- Cuối cùng tới một cái để cho người ta nhìn thuận mắt...

Phương Hành vui vô cùng, vừa nhìn Ứng Xảo Xảo vừa khen.

- Trưởng công chúa và Sở Từ muội muội cũng ở nơi đây đi, ta phải đi tiếp các nàng!

Ứng Xảo Xảo nhớ tới chuyện này, tăng thêm bị Phương Hành khen không có ý tứ, nhẹ nhàng chạy đi.

- Đúng đúng đúng, để cho các nàng xem kỹ, hảo hảo học một chút!

Phương Hành đại hỉ, dắt tay Ứng Xảo Xảo đến hậu sơn, hắn quyết định đi nói với Long Nữ và Sở Từ mỗi ngày mắt lớn trừng mắt nhỏ, làm cho cả người mình không được tự nhiên một tiếng, muốn làm vợ của mình, phải học Xảo Xảo, ngoan ngoãn, nghe lời...

Bất quá một màn kế tiếp để hắn triệt để hết chỗ nói!

- Long Nữ tỷ tỷ hữu lễ, Sở Từ muội muội hữu lễ...

Ứng Xảo Xảo vừa nhu thuận vừa ngượng ngùng đi theo hắn, gặp Long Nữ và Sở Từ không khỏi cười khanh khách tiến lên hành lễ, xác thực vừa nghe lời lại ôn nhu.

- Vị này là Xảo Xảo muội muội đi?

Long Nữ hơi kinh ngạc, nhẹ nhàng tiến lên đỡ Ứng Xảo Xảo, vừa đại khí lại biết lễ nghi.

- Xảo Xảo rốt cục tới rồi!

Sở Từ mừng rỡ tiến lên đón, nắm tay Ứng Xảo Xảo, vẻ vui mừng tuyệt đối không phải giả mạo.

- Ừm, đúng nha, Dư sư huynh đưa ta từ Bột Hải quốc tới tìm hắn!

Ứng Xảo Xảo cười trả lời, sau đó quay đầu nhìn về phía Phương Hành.

Long Nữ và Sở Từ cũng nhìn Phương Hành, ánh mắt có chút cổ quái...

Nhất thời trong sân không người nói chuyện, bầu không khí hơi có chút biến hóa.

- A a a a...

Phương Hành cười ngây ngô, sau đó cười một nửa liền không cười tiếp được, ngơ ngác nhìn ba nữ nhân.

Bốn người mắt lớn trừng mắt nhỏ, mơ hồ cảm thấy trong sảnh hình như có âm phong thổi qua...

- Ách ngạch, ta còn có việc, đi trước á...

Phương Hành run run, xám xịt ra đại sảnh, chỉ cảm thấy trên người đã nổi da gà.

- Thời gian này qua không nổi rồi...

Hắn tức giận bất bình, nghĩ thầm cô dâu nhỏ thật tốt, sao vào đại sảnh kia liền thay đổi a?

Lúc này mới ba cái đã khó giải quyết như vậy, lúc trước nếu thật nghe Thập Nhất thúc, lấy mười cái, vậy làm sao sống?

- Sao lại sống không nổi?

Lúc này, không trung truyền đến thanh âm, Phương Hành giật mình, ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy chân trời phía đông, đang có một tiểu tháp xa xa bay tới, hơn nữa nam tử trên tháp dáng người thon dài, áo trắng tóc trắng, tuấn mỹ giống như trích tiên, vừa thấy không khỏi hưng phấn lên, nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, không phải Thập Nhất thúc Bạch Thiên Trượng thì là ai?

Lúc ở Côn Luân Sơn, hắn và Phương Hành đã hẹn đến Thần Châu Nam Vực gặp nhau, lại không nghĩ rằng tới muộn như vậy.

- Thập Nhất thúc, sao hiện tại mới tới?

Phương Hành đại hỉ, hưng phấn nghênh đón.

- Ở giữa có việc, chậm trễ mấy ngày!

Bạch Thiên Trượng cười khanh khách, đánh giá Phương Hành, ánh mắt cũng có chút kinh dị.

Lúc này Phương Hành hiển lộ ra, tự nhiên là tu vi chân chính, chỉ là Kim Đan, khí tức lại nặng nề hơn Nguyên Anh, ẩn ẩn có một loại cảm giác bước lên đại đạo, tiềm lực vô tận, càng mấu chốt là, người hiểu rõ nội tình của hắn đều biết, chỉ cần hắn muốn, có thể tùy thời hóa ra một phân thân gần như không thua Đế Anh viên mãn, phần thực lực này, sớm đã siêu việt cảnh giới!

Lúc đó ở Côn Luân Sơn, Phương Hành đã nói qua lá bài tẩy của mình, chỉ bất quá cho tới hôm nay Bạch Thiên Trượng mới nghiêm túc dò xét.

- Ngươi bây giờ có thể tùy thời kết anh không?

Đánh giá một phen, Bạch Thiên Trượng bỗng nhiên mở miệng hỏi.

- Kết anh không khó, bất quá ta không muốn hiện tại kết anh...

Phương Hành cười hắc hắc, thấp giọng trả lời.

- Là sợ sau khi kết anh, liền không thể vào Huyền Vực sao?

Bạch Thiên Trượng có chút tò mò nhìn hắn.

- Ta là sợ sau khi kết anh, lão thiên sẽ dùng sét đánh ta...

- Kéo dài không được nữa, ta đã nghe nói, trên không Phù Diêu Cung, mấy ngày nay tử vân ngưng tụ, tiên khí mờ mịt, chắc là ngày Thiếu Tư Đồ xuất quan tới gần, người này kỳ tài ngút trời, lại có nội tình mấy vạn năm của Dao Trì bồi tụ, Thánh Nhân tự mình chỉ điểm, một khi xuất quan, tất nhiên là Tiên Anh, mà đến lúc đó, mối nhục của Dao Trì hắn sẽ không ngồi yên không lý đến, bây giờ đại kiếp sắp tới, Thánh Nhân không đành lòng ngồi nhìn Thiên Nguyên Đại Lục đại loạn, cho nên đạo thống chi tranh tám chín phần mười tranh không nổi, ngược lại là hai Tiên chủng các ngươi, vô luận là khí vận hay thù riêng, đều nhất định sẽ có một trận chiến, hiện tại kỳ thật các đạo thống đều đang quan sát, bọn họ đang chờ ngươi và Thiếu Tư Đồ phân ra thắng bại...

Bạch Thiên Trượng nói nhỏ, thanh âm ngưng trọng:

- Ngươi lại không kết anh, đến lúc đó khó là đối thủ của hắn!

- Ta cũng một mực chờ hắn xuất quan!

Phương Hành nghe, thần sắc cũng trịnh trọng lên, cười lạnh nói:

- Không phải nói một khi Thiếu Tư Đồ kia xuất quan, sẽ trở thành Tư Đồ chân chính sao? Đến lúc đó Tiểu Man sẽ trở thành thị thiếp của hắn nha? Ta lúc đầu còn nghĩ, đuổi ở trước khi hắn xuất quan tổ chức Độ Kiếp Tiên Hội, làm cho Dao Trì sớm lên tiếng, kết quả không nghĩ tới đám nữ nhân kia kiên nhẫn tốt như vậy, còn không sợ ta ăn sạch Bàn Đào, cho tới bây giờ còn không nói tiếng nào, ngược lại tựa như ngạnh sanh nuốt xuống cơn giận này, khiến cho ta mấy ngày nay có chút tâm thần không tập trung!

- Cơn tức này tự nhiên là nuốt không trôi, Bàn Đào Lâm chính là nội tình của Dao Trì, các nàng không có quyết đoán lớn như vậy!

Bạch Thiên Trượng hít một hơi, lẳng lặng mở miệng:

- Bất quá các nàng nhìn rõ thế cục, những người sau lưng ngươi mưu lược rất lợi hại, thâu thiên hoán nhật, thay mận đổi đào, mượn tên độ kiếp chiếm đại nghĩa, lúc này nếu các nàng khăng khăng khó xử ngươi, trên danh phận đã thua trước, hơn nữa nếu các nàng muốn thắng ngươi, còn cần các cổ thế gia đồng tâm hiệp lực đến giúp, nhưng bây giờ ở giữa các cổ thế gia, cũng minh tranh ám đấu, khó mà đồng lòng, lại thêm bây giờ ngươi xảy ra chuyện gì, có thể nhảy vào Huyền Vực, các nàng không có cách nào bắt ngươi, vì vậy đâm lao phải theo lao, chẳng chờ đợi thời cơ, một kích toàn lực, giải quyết triệt để vấn đề!

Bạch Thiên Trượng nhìn về phía Phương Hành, thần sắc có chút nghiêm túc:

- Các ngươi thi triển dương mưu, chiếm đại nghĩa, làm cho Dao Trì bó tay bó chân, nhưng kỳ thật các nàng cũng sớm liệu định, sớm chuẩn bị chờ ngươi và Thiếu Tư Đồ phân ra thắng bại, vô luận ngươi ở Độ Kiếp Tiên Hội tổ chức lớn bao nhiêu, dẫn tới bao nhiêu đạo thống, chỉ cần trong trận chiến cuối cùng ấy ngươi bại, tự nhiên hết thảy đều sẽ tan thành mây khói, mà hết lần này tới lần khác, chỉ cần ngươi một mực đề phòng các nàng đánh tới, không buông tha đường lui trốn vào Huyền Vực, tự nhiên sẽ không chịu kết anh, như vậy kéo đến kéo đi, đối với ngươi là càng bất lợi, trước khi ta đến, cũng một mực lo lắng sự tình ngươi kết anh, hiện tại xem xét, quả như thế!

- Thật đúng là...

Phương Hành cũng nhíu mày, thầm nói:

- Ta còn thực không thích cùng người đường đường chính chính đánh nhau...

- Ngươi không thể cự tuyệt!

Bạch Thiên Trượng thản nhiên nói:

- Kỳ thật ta hay những người khác, cũng không hy vọng ngươi cự tuyệt trận chiến này, mặc dù bây giờ nội tình của ngươi hùng hậu, nhưng tiên thiên vẫn không đủ, kiếm tẩu thiên phong, nội tình không bằng Thiếu Tư Đồ, cho nên mới khuyên ngươi từ bỏ tiểu thị nữ kia!

Phương Hành nghe Bạch Thiên Trượng nói tới Tiểu Man, không khỏi nao nao, ngẩng đầu nhìn hắn.

- Tên kia lấy Tiểu Man làm tiền đặt cược, ngươi không có khả năng cự tuyệt trận chiến này!

Bạch Thiên Trượng bình tĩnh mở miệng, chỉ ra điểm yếu lớn nhất của Phương Hành.

- Thập Nhất thúc, ngay cả ngươi cũng khuyên ta từ bỏ Tiểu Man?

Đáy mắt Phương Hành ẩn ẩn có chút nổi nóng, nhìn Bạch Thiên Trượng hỏi.

- Không, ta ủng hộ ngươi cướp nàng về!

Thần sắc của Bạch Thiên Trượng ngưng trọng, thấp giọng nói:

- Ngươi ưa thích đoạt đồ vật của người khác, lại không dung người khác giật đồ của mình, người khác chỉ nói ngươi vì một tiểu nha đầu dây dưa không dứt, không lấy đại cục làm trọng, ta lại lý giải tâm tư của ngươi, nếu không đoạt lại tiểu nha đầu kia, trong lòng ngươi mãi mãi sẽ có tâm ma, đã như vậy, vậy không cần tránh chiến, đường đường chính chính thắng trận chiến này là được!

- Ách...

Phương Hành nghe vậy, hận không thể đi lên ôm Bạch Thiên Trượng một cái, bất quá sau đó lại nghi ngờ nói:

- Nhưng ngươi cũng cảm thấy phần thắng của ta không lớn?

Bạch Thiên Trượng thản nhiên nói:

- Từ khi ngươi xuất đạo đến nay, trận chiến nào phần thắng lớn đâu?

- Ách... Người hiểu ta chỉ có Thập Nhất thúc...

Phương Hành lay đầu, lại thuận miệng nói câu thành ngữ, sau đó hưng phấn nói:

- Vậy liền nện hắn!

Bạch Thiên Trượng cũng có chút im lặng, sau đó cười một tiếng, phất tay áo nói:

- Vậy đi thôi!

Phương Hành ngẩn ngơ:

- Đi đâu?

Bạch Thiên Trượng nói:

- Tìm nơi yên tĩnh, ta có chút lĩnh ngộ phải nói cho ngươi, cũng coi là lần dạy bảo sau cùng của ta đối với ngươi đi!

Nói đến chỗ này, hắn có chút thất lạc:

- Về sau, đại khái ta không dạy được ngươi cái gì nữa rồi...

Phương Hành nao nao, đã hiểu dụng ý của Bạch Thiên Trượng, gật đầu nói:

- Tốt, ta đi, bất quá chờ ta báo cho mấy cô nương kia đã!

Nói xong đi tới Lưu Ly Cung, Bạch Thiên Trượng hơi xúc động, nghĩ thầm rốt cuộc là người có gia đình, biết trước khi đi làm việc phải nói cho thê tử một tiếng, bất quá rất nhanh hắn liền bị phương thức chào hỏi của Phương Hành dọa ngây người, chỉ thấy Phương Hành đứng ở trước Lưu Ly Cung, nhảy lên mắng to:

- Ba xú nữ nhân các ngươi giỏi thì ở đây đi, hiện tại tiểu gia đi, không trở lại nữa...





Bạn cần đăng nhập để bình luận