Lược Thiên Ký

Chương 1037: Cướp đường (canh một)


Vốn dựa vào ý tưởng của một đám nữ đệ tử Phù Diêu cung, thậm chí ba vị tiên cô, các nàng muốn đi qua từng đường phòng tuyến này, đi Tịnh Thổ, tự nhiên cần một đường điệu thấp, giấu kín, thậm chí nghênh chiến, chém giết, một đường dè dặt cẩn trọng, giống như đi trên mũi đao, nhưng ai cũng không thể nghĩ tới theo thiết kế an bài của Phương Hành, một chuyến hành trình này lại tràn đầy bừa bãi với liều lĩnh, không chỉ tuyệt đối không điệu thấp, ngược lại càng lúc càng cao điệu lên, không biết bao nhiêu người đều biết đến một liên minh hiến bảo như vậy, âm thầm mắng cũng có, tiến đến đầu nhập cũng có, ghen tỵ thầm hận cũng có, lại chỉ không dám ngăn cản đường đi của bọn họ, thậm chí nói, một vài phòng tuyến bày ra trên con đường lớn điều tra nghiêm cẩn đạo thống nhỏ tử thủ lại bày ra vẻ cung kính nghênh đón từ rất xa, còn thiết hạ yến hội, chiêu đãi đám người Phương Hành.

Rất nhiều đạo thống, cho dù đã chân chính đầu nhập thần tộc, không cách nào thay đổi sang danh nghĩa Lạc thần tộc nữa, nhưng theo bản năng muốn làm tốt quan hệ với Phương Hành, ân cần đối đãi, khiến cho hành trình vốn nghiêm túc trầm trọng của đám người Phương Hành trở nên vô cùng dễ dàng.

Hoang đường nhất đó là đám chó săn đã có lòng đầu phục thần tộc này vào thời điểm bây giờ lại trở thành ô dù của đám người Phương Hành, đó là có một vài người hoài nghi thân phận của bọn họ, thấy được đệ tử của mấy đạo thống Kim Kiếm môn, Chân viêm cung liền đều thu hồi lòng hoài nghi, tuy rằng những đạo thống này thật sự không lớn, nhưng thanh danh đúng là quá thúi, thuộc một nhóm người muốn đầu nhập vào thần tộc sớm nhất, cố tình thần tộc còn chướng mắt bọn họ, cho nên vẫn luôn là đối tượng bị người cười nhạo, dĩ nhiên, cười nhạo thì cười nhạo, lại không ai hoài nghi đám người này sẽ không trung thực cái gì, đối với thần tộc mà nói, bọn họ cũng tương đương với lũ hề không có lực uy hiếp nhất, đều lười phải đi hoài nghi.

Dĩ nhiên, tuy rằng vô duyên vô cớ có được nhiều ô dù như vậy, nhưng Phương Hành còn chưa trả giá cao gì, nhưng có mỗi một đạo thống mới gia nhập, hắn đều thu hoạch được nhiều ưu việt, chuyến cùng đi tới này thu được pháp bảo đủ thứ linh tinh đã là một khoản tài vật nhỏ khả quan.

Mà đối với đệ tử Phù Diêu cung mà nói, chuyện các nàng cần làm liền đơn giản, chính là nghiêm ngặt tuân thủ theo dặn dò của Phương Hành, trong ngày thường ít trao đổi với người khác để tránh lộ ra, dĩ nhiên thật ra chuyện này cũng vốn không cần dặn dò gì, nữ đệ tử Phù Diêu cung vốn tâm cao khí ngạo, trước kia những tiểu đạo thống này thật sự có thể nói là xách giày cho các nàng cũng không xứng, các nàng cũng lười giao tiếp với bọn họ, hơn nữa trước kia Phù Diêu cung cao cao tại thượng, các nữ đệ tử càng ru rú trong nhà, hai bên vốn không ở cùng một cảnh giới, cũng không cần lo lắng bị lộ cái gì.

Một đường dần dần đi về phía phương nam Ma Uyên như thế, số người càng đông, đã đến mấy ngàn, càng thêm ngư long hỗn tạp, liền ngay cả nhóm tán tu Linh Động cảnh đều trà trộn vào trong đội ngũ, có thể nói rất náo nhiệt, mà thanh danh cũng chính xác truyền ra, khi ở gần bên vùng Ma Uyên, thậm chí gặp một đạo sinh linh thần tộc chân chính đóng giữ phòng tuyến, sau khi nghe được bọn người này tiến về hiến bảo cho Lạc thần tộc liền không dám cứng rắn ngăn nhóm Phương Hành lại, ngoan ngoãn cho đi, dù sao ở thần tộc Lạc thần tộc có địa vị cực cao.

- Hình lão tiền bối, từ đây đi về phía nam mấy vạn dặm, đó là Bạch Ngọc Kinh trước kia, hiện giờ đã bị thần tộc trưng dụng, đó là động phủ của những đại nhân Lạc thần tộc, chúng ta muốn hiến bảo, tự nhiên phải đi nơi nào thích hợp nhất, chính giữa đường còn vẫn phỉa đi qua một đạo quan ải, đạo quan ải này cũng không tầm thường, không phải tiểu đạo thống lung tung lộn xộn trước đó có thể sánh bằng, chúng ta tốt nhất đưa thiệp lên...

Đi được thêm mấy ngày, đã bước chân vào cảnh giới Nam Vực Thần Châu, Lữ Kim Hồng tự nhận là tâm phúc của Phương Hành liền chủ động tới gặp.

- Đưa thiệp cái rắm, chúng ta hiến bảo cho những đại nhân Lạc thần tộc, hiện giờ tập trung lại đông mấy ngàn, ai dám không để chúng ta vào trong mắt? Trong mấy đường phòng tuyến trước đó, chính là nơi sinh linh thần tộc chân chính chiếm đóng là như thế nào? Còn không phải ngoan ngoãn cho đi, sợ làm trễ nải chúng ta hiến bảo? Ngươi nói đạo thống phía trước kia, chỉ sợ đã sớm chuẩn bị xong rượu và thức ăn chờ chúng ta rồi đi? Ha ha...

Phương Hành lại tương đối không thèm để ý, đã sớm hoàn toàn nhập vai, rất giống một lão già mất nết tiểu nhân đắc chí.

Hắn cười như vậy lại đưa tới rất nhiều tiếng phụ họa từ chung quanh, mỗi một người đều có sắc mặt tiểu nhân vật càn rỡ...

Nhng mà vị Lữ Kim Hồng chưởng môn Kim Kiếm môn này lại có vẻ ổn trọng chút, vẻ mặt đau khổ nói:

- Chuyện này ngài không biết, đường phòng tuyến trước đó chính là đặc biệt đóng giữ đại đạo Triêu Thiên thông tới Nam Vực, tuy rằng cũng là đạo thống của Thần Châu chúng ta, nhưng địa vị lại không phải bình thường, đừng nói hiện giờ bọn họ đã lọt vào pháp nhãn sinh linh thần tộc, tính ra là một trong những thế lực cao cao tại thượng được sủng ái, cho dù là trước kia cũng là đạo thống có thanh danh vang dội ở Bắc Vực, danh vọng của Thiên Nhất cung Thần Châu Bắc Vực, trước kia ai nghe thấy mà không sợ, ai nghe thấy mà không kinh hãi?

- Thiên Nhất cung Thần Châu Bắc Vực?

Phương Hành chợt nghe được một câu này lại hơi ngẩn ra, vẻ mặt ngưng trọng lên.

Hắn cũng không xa lạ gì Thiên Nhất cung, ban đầu khi ở Bắc Vực, còn đã từng đi vào trong đó đại náo một phen, cũng có chút quen thuộc với thiếu cung chủ Đạo Vô Phương mập mạp chết tiệt của Thiên Nhất cung, sau này còn kết lên giao tình không hiểu ra làm sao, tiếp theo đó vào Ma Uyên tranh đoạt Tạo Hóa, đại mập mạp kia cũng từng trong sáng trong tối trợ giúp hắn một chút, ấn tượng lưu lại cũng không tệ, lại không ngờ theo lời Lữ Kim Hồng chính là bọn họ!

- Đúng vậy, haizzz, người so với người tức chết người mà, trước kia Thiên Nhất cung có thanh danh ầm ầm, chúng ta những đạo thống hạng bét trong giới tu hành này không cách nào so sánh được với bọn họ, hiện giờ tất cả mọi người đều đầu phục vào trận doanh của thần tộc, nhưng vẫn không cách nào so sánh được với bọn họ...

Lữ Kim Hồng sụt sùi, rất có một chút oán niệm ủy khuất.

- Sao bọn họ có thể... cung chủ Thiên Nhất cung lại thông minh, sẽ xếp hàng...

Phương Hành thốt ra theo ý thức, lại giữa chừng cứng rắn đổi lại.

- Ha ha, còn không phải có chỗ dựa vững chắc...

Hỏa Đầu Đà đầu trọc bên người Lữ Kim Hồng kia lại nở nụ cười lạnh:

- Thiên Nhất cung bây giờ, nghe nói ngay từ đầu đã có uyên duyên sâu đậm với Thương Lan Hải, năm đó có thể cắm rễ ở Bắc Vực Thần Châu lúc rồng rắn lẫn lộn liền không thể thiếu Thương Lan Hải nâng đỡ, tới Thần Châu giáng xuống, thế cục trời đất biến đổi, bọn họ lại càng gặp may, có đồn đãi nói, phía Thương Lan Hải chính là một trong những trợ lực lớn nhất tiếp đón những đại nhân thần tộc phủ xuống, mà làm lực lượng chính của Thương Lan Hải, bọn họ cũng tự nhiên lập tức ném qua theo, Thiên Nhất cung hiện giờ tỏ vẻ còn không tuyên thệ nguyện trung thành với thần tộc phương nào, vẫn trung thành với Thương Lan Hải, nhưng mà vì quan hệ với Thương Lan Hải, thần tộc cũng rất khách khí với bọn họ!

- Thương Lan Hải... nhà cha vợ ta...

Chân mày Phương Hành nhíu chặt hơn, trong lúc vô ý tìm được một tin tức kinh người như vậy.

Hắn vộ vàng hỏi kỹ đến cùng, nhưng loại người như Lữ Kim Hồng với Hỏa Đầu Đà vốn chính là hạng bét trong giới tu hành, một ít tin tức nghe được cũng là tin tức vỉa hè, lời đồn đại vô căn cứ, hỏi kỹ ra bọn họ lại hỏi gì cũng không biết, Phương Hành chỉ có thể tạm thời từ bỏ.

Trong lòng có chuyện, hắn chỉ biết lắng nghe, theo ý Lữ Kim Hồng lấy danh nghĩa Hình lão hán minh chủ “Liên minh hiến bảo” đưa thiệp cho Thiên Nhất cung, nói rõ khi nào tới lãnh thổ Thiên Nhất cung trấn giữ, cố ý thưm hỏi cung chủ Thiên Nhất cung, tiện thể mượn đường vân vân, chẳng qua chỉ là một ít lời hay ý tốt đẹp mắt trên mặt mà thôi, Thiên Nhất cung hồi âm lại cũng cực nhanh, buổi chiều ngày đó liền phái sứ giả lướt không mà đến, khách khách khí khí đưa lại một tấm thiếp đáp lời, còn nói rõ thêm, ước định buổi chiều ngày thứ hai khi liên minh đến liền thiết hạ đại yến tẩy trần đón gió cho bọn họ. Đám người Lữ Kim Hồng với Hỏa Đầu Đà nhận được hồi âm rất hưng phấn, trước kia bọn họ những tiểu đạo thống này cũng sẽ không được Thiên Nhất cung người ta để mắt đến, hiện giờ khen ngược, liền ngay cả mấy người bọn họ cũng đã trở thành thượng khách, đây chính xác nói rõ lựa chọn của mình đã đúng, ôm đến một cái chân thật lớn, về sau có thể nói tiền đồ vô lượng, vì quyết định chính xác này, bọn họ ngược lại ăn uống tiệc rượu một phen.

Lúc ăn uống tiệc rượu cũng mời Phương Hành, vào lúc bình thường Phương Hành tự nhiên đều đáp ứng, nhưng lúc này đây lại cự tuyệt kỳ dị, một mình ngồi trên một đỉnh núi suy tính thật lâu, người khác đều cho rằng hắn đang suy tính chuyện hiến bảo được ổn thỏa hơn như thế nào, đạt được ích lợi lớn hơn nữa, cũng không nghi ngờ gì khác, lại không biết rằng lúc này cả người hắn đều dựng lên gợn sóng vì tin tức trong lúc vô ý biết được này...

Thiên Nhất cung, Thương Lan Hải...

Nói ra đều có quan hệ với mình, thuộc về thế lực của nhà vợ!

Cũng không biết có phải bọn họ thật sự đã sớm đầu phục thần tộc, có liên quan đến ba ngàn thần tộc giáng xuống không.

Cha vợ Long Quân của nữ nhân mà mình thích nhất cũng từ sau khi từ biệt ở Phong Thiện sơn, lại chưa nghe nói đến tin tức gì...

Suy nghĩ hồi lâu, lại nghĩ tới cậu em vợ Ngao Liệt lúc trước bị mình để vào trong lôi trì, nhưng hắn chiếm được đại tạo hóa, đại cơ duyên mà trời ưu ái, hiện giờ đã nhiều năm trôi qua như vậy, ngay cả bản thân đã có thực lực có thể so sánh với Độ Kiếp, còn hắn thì sao?

... Là sắp thành tiên, hay vẫn còn cần tiếp tục ngủ say thành mấy trăm mấy ngàn năm đây?

- Cho dù như thế nào, một lần này gặp được người của Thiên Nhất cung, đều phải nghĩ cách tìm hiểu được một chút tin tức về Thương Lan Hải!

Suy nghĩ thật lâu, sau đó trong lòng hắn âm thầm lamfmotoj quyết định, ực mạnh mấy ngụm rượu, ném vẻ u sầu vô dụng này sang bên cạnh.

Sáng sớm hôm sau, chỉnh đốn rồi đi, bởi vì tới trước cũng đã là một trạm gác cuối cùng, mục đích xa xa trước mắt, các tu cũng đều hưng phấn lên, hành động hơi nhanh chóng, tuy rằng không thể ngự không nhưng lực chân của bọn họ lại không bình thường, sải bước chạy đi, hành trình tương đối nhanh, lúc giữa trưa đã bay qua rặng núi, tới trên đường lớn, lúc này Phương Hành chính là đang rơi vào phía sau, đang thương nghị đối sách với ba vị tiên cô Dao Trì đã giấu đi dung mạo, đột nhiên nghe được trước mặt ồn ào một trận, giống như xuất hiện rối loạn, không khỏi ngẩng đầu lên nhìn.

- Các ngươi cũng biết chúng ta là người đi hiến bảo cho đại nhân Lạc thần tộc, còn có thiệp mời của Thiên Nhất cung ở đây lại còn dám cướp đường?

Rất xa, thần niệm đảo qua đã phát hiện ra nhóm người Lữ Kim Hồng đang tranh cãi với người khác, chính là bởi vì vừa đi ra khỏi một ngọn núi lớn, ở giao lộ, khi đang định đi ra, chếch nghiêng bên trong cũng có một nhóm nhân mã chạy ra, vô cùng cường thế tách các đệ tử của Kim Kiếm môn với Chân Viêm cung đi ở phía trước ra tan rác, cướp đường mà đi, hiện giờ đám người Lữ Kim Hồng đang bành trướng tin tưởng tự nhiên lòng tràn đầy không vui.

- Ha ha, một đám ô hợp, cũng muốn lọt vào trong pháp nhãn đại nhân Lạc thần tộc?

Đám người cướp đường bên cạnh vây quanh, từ trong một chiếc kiệu tám người khiêng truyền ra một tiếng hừ lạnh, hơi khinh thường.

- Ôi ngươi người này không nói đạo lý, sao há mồm liền mắng người chứ?

Đám người Lữ Kim Hồng bất mãn, nhưng đối phương khí thế mạnh mẽ, thực lực cao thâm, cũng không dám thật sự động thủ, há mồm ồn ào lên.

Phương Hành thấy, đang định chuẩn bị đi qua hỏi chút xem, lại chưa từng nghĩ tới, ba vị tiên cô Dao Trì cũng nghe thấy lời của người trong kiệu nói, sắc mặt đột nhiên đồng thời thay đổi, lộ ra thần sắc hoảng sợ không thể tin được, cùng kêu lên:

- Lại là... hắn!

Bạn cần đăng nhập để bình luận