Lược Thiên Ký

Chương 1123: Một vòng mặt trời chói chang trên không.




- Ân? Ngươi dám!

Lúc đầu Tù Tâm Nhai Chủ muốn một tiễn bắn giết Phương Hành, nhưng ai có thể nghĩ tới đến cuối cùng, hắn lại thái độ khác thường, buông tha đối phương, thậm chí còn cho ma đầu kia một cơ hội chạy thoát, một màn dị thường này rơi vào trong mắt người chung quanh, làm bọn họ nửa ngày không kịp phản ứng.

Bất Hủ Thần Vương là người thứ nhất phát hiện vấn đề không thích hợp, đột nhiên bạo rống, vung vẩy cốt mâu thật dài, hung hăng đâm về phía Phương Hành, cốt mâu lướt ngang hư không, mũi thương lóe ra hàn mang, thẳng hướng sau lưng Phương Hành!

Lúc đầu hắn vẫn ở bên cạnh xem, lúc này thấy Tù Tâm Nhai Chủ xảy ra vấn đề, vậy mà muốn để Phương Hành đào tẩu, thì càng thêm bạo nộ, cốt mâu đánh tới, muốn đánh chết tiểu ma đầu kia...

Nhưng để hắn không thể tưởng tượng là, thời điểm cốt mâu sắp đâm trúng Phương Hành, bất ngờ có một tồn tại giống như liệt nhật đánh tới, đụng cốt mâu chệch hướng, nghiêng nghiêng đâm vào trong biển, quấy lên mảng lớn sóng biển!

Lại là Tù Tâm Nhai Chủ!

Hoặc nói là Tiểu Thế Giới kia, trong lúc nguy cấp, ngạnh sanh phá tan cốt mâu.

- Ngươi muốn chết!

Bất Hủ Thần Vương khiếp sợ, vừa gấp vừa giận, cốt mâu chấn động, lần nữa lật trời hoành kích, muốn đập bay Tiểu Thế Giới kia, trên mặt vẫn mang theo chút không hiểu, làm sao cũng không nghĩ ra, Tù Tâm Nhai Chủ vừa rồi còn liều mạng muốn giết Phương Hành, làm sao lại thay đổi thái độ!

Hắn không hiểu, Tù Tâm Nhai Chủ lại càng không hiểu, vẻ mặt hắn kinh hoàng, mang theo không hiểu và phẫn nộ, nhưng hắn giống như đã thân bất do kỷ, căn bản không điều khiển được Tiểu Thế Giới, chỉ có thể trơ mắt nhìn lực lượng của mình bị người khác lợi dụng, chẳng những không giết chết ma đầu kia, ngược lại từ dưới cốt mâu của Bất Hủ Thần Vương cứu Phương Hành, còn muốn che chở Phương Hành đào tẩu...

- Sao lại thế... Tại sao có thể như vậy?

Bất Hủ Thần Vương tức giận kêu to, mang theo không cam lòng và nổi nóng.

- Bởi vì ngươi gây sai người, ha ha...

Phương Hành cười lớn, ra sức chạy trốn, không quên quay đầu lại nhìn Tù Tâm Nhai Chủ nói.

- Đáng chết, đáng chết, các ngươi đều đáng chết...

Tù Tâm Nhai Chủ giận dữ gào thét, nhưng thanh âm lại càng ngày càng yếu, Tiểu Thế Giới lại càng lúc càng sáng, quang mang thịnh cực, đó là bởi vì Địa Hỏa Thiên Cương Trận bị thúc giục đến cực hạn, người ở bên ngoài đã hoàn toàn không nhìn thấy bộ dáng của Tù Tâm Nhai Chủ ở bên trong, chỉ có thể nhìn thấy một hỏa cầu thật lớn, nội hạch là hỏa diễm vô tận, bên ngoài thì hiện ra lôi quang uy lực đáng sợ, này là lực lượng lôi điện trong Địa Hỏa Thiên Cương Trận, hai loại sức mạnh không ngừng sinh sôi, uy lực vô tận.

Oanh! Oanh! Oanh!

Hỏa cầu thật lớn không ngừng đụng tới Bất Hủ Thần Vương, kích hắn liên tiếp lui về phía sau, quấy lên một mảnh nước biển đục ngầu, thậm chí ngay cả bộ dáng của hỏa cầu kia đều đang biến hóa, không biết có phải hắn ảo giác hay không, vậy mà ẩn ẩn từ trong hỏa cầu kia, nhìn thấy cái bóng của Tù Tâm Nhai Chủ đã nhạt, đổi thành một Kim Ô to lớn, đang hung ác đánh về phía mình.

Bành! Bành! Bành!

Cốt mâu của Bất Hủ Thần Vương không ngừng đụng về phía hỏa cầu!

Nhưng nhục thân của Cốt Tộc bọn hắn vô song, ở thuật pháp thần thông lại kém rất nhiều, mà Tiểu Thế Giới kia, lại là một loại thần thông thôi diễn đến cực hạn hình thành thế giới độc lập, ẩn chứa vô số thần diệu, nếu không cũng không có khả năng Tù Tâm Nhai Chủ đã nỏ mạnh hết đà, lúc sắp chết còn vung ra lực lượng cường đại hơn thời kỳ toàn thịnh, thời điểm loại lực lượng kia công tới mình, cảm giác giống như nghênh chiến một thiên địa hoàn chỉnh, khổ sở trong đó căn bản khó mà dùng lời hình dung được.

Cái này cũng dẫn đến, Bất Hủ Thần Vương huy động mấy kích liên tục, không chỉ không tiến lên được, ngược lại từng bước rút lui...

- Tù Tâm Nhai Chủ, ngươi là đang tìm chết!

Lúc này Bất Hủ Thần Vương cảm giác vừa thẹn vừa giận, trơ mắt nhìn ma đầu kia càng trốn càng xa, trong lòng hắn kìm nén lửa giận, muốn đi truy, lại bị Tiểu Thế Giới này cản lại, hơn nữa ở dưới công kích mãnh liệt của nó, mình thậm chí bị buộc từng bước lui lại, trong lửa giận, hắn rốt cục rống lên, vảy cốt toàn thân giương ra, nắm cốt mâu dũng mãnh lao tới, thình lình hóa thành một cốt tiên giống như quái xà, ầm ầm cuốn tới.

- Không sai, ta chính là muốn chết, ngươi tới giết ta đi...

Trong hỏa cầu, một giọng nói vang lên, giống như của Tù Tâm Nhai Chủ, lại có vẻ cực kỳ quái dị, mang theo cảm giác chán ghét nói không ra lời, tựa như để cho người ta nghe xong liền muốn đánh hắn, sau đó lực lượng trong hỏa cầu tăng vọt lần nữa, quang mang cơ hồ bao phủ ngàn dặm, hình thái to lớn hơn Bất Hủ Thần Vương gấp trăm lần, thiêu đốt liệt quang làm cho vô số Hải Yêu và Tiên binh tu vi thấp hai mắt nhói nhói, cơ hồ mù vĩnh viễn...

Oanh!

Không chỉ cốt tiên của Bất Hủ Thần Vương bị bắn ra, ngay cả rất nhiều người chung quanh cũng bị cuốn vào.

Nhất là truyền nhân Thái Uyên ở bên cạnh Cửu U Thần Vương, suýt nữa bị quang mang quét trúng, lảo đảo ngã sấp xuống...

Hô...

Thời khắc này, Cửu U Thần Vương lạnh lùng giơ tay lên, nhấn về phía không trung, giữa không trung không có vật gì, thình lình hiện ra một đám mây vàng óng, nhưng trong đám mây vàng óng lại ẩn ẩn vang lên thanh âm gào khóc thê lương, sau khi đám mây kia xuất hiện, liền kéo dài vô tận, trải ra mảng lớn hư không, ngăn lại ánh sáng như liệt nhật kia.

Mà chỗ sâu trong con ngươi của hắn, thì xen lẫn nghi hoặc vô tận.

Hắn đã ẩn ẩn phát hiện một vấn đề, Tiểu Thế Giới kia rất không thích hợp!

Sau khi nó đột nhiên thả Phương Hành đi, giống như xuất hiện một loại trạng thái không thể khống chế, sau đó loại trạng thái này biến mất rất nhanh, vận chuyển càng ngày càng linh hoạt, lực lượng cũng càng ngày càng mạnh, cơ hồ vận chuyển toàn bộ lực lượng của Tiểu Thế Giới, dùng hết tất cả năng lực dây dưa với Bất Hủ Thần Vương, hơn nữa bởi vì Tiểu Thế Giới đặc thù, đưa đến dù lực lượng của nó không mạnh, không tổn thương được Bất Hủ Thần Vương, nhưng lại có thể cuốn lấy hắn, thậm chí tạm thời đánh lui hắn, để hắn không có cơ hội đuổi theo giết Phương Hành...

Đến lúc này, nó đột nhiên thúc giục lực lượng mạnh nhất, hình thành uy hiếp với những sinh linh Thần tộc khác, bức mình không thể không ra tay, bảo vệ người bên cạnh không bị loại liệt nhật kia gây thương tích... Đây là muốn đồng thời lưu mình lại...

- Tiểu Thế Giới kia vung ra uy lực càng mạnh, thì càng cảm thấy người ở bên trong rất yếu...

- Là Tù Tâm Nhai Chủ muốn tan thành mây khói, khống chế không nổi thế giới này, hay là...

Cửu U Thần Vương nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng:

- ... Bên trong đã đổi chủ nhân?

...

...

- Mẹ nó, tên vương bát đản này mạnh như vậy?

Phương Hành trốn ra hơn nghìn dặm, từ trong biển nhiếp Dao Trì tiểu công chúa ra, lúc đầu muốn trực tiếp chuồn đi, nhưng nhìn lại, chỉ thấy mặt trời chói chang, nước biển sôi trào, mơ hồ còn có thể nhìn thấy đang có một cự quái cùng liệt nhật đánh nhau, làm cho hắn nhịn không được có chút ngốc, tựa hồ khó có thể tin, biểu lộ cực kỳ cổ quái...

- Ngươi... Ngươi lại không chết...

Dao Trì tiểu công chúa mặc kệ nhiều như vậy, thấy Phương Hành xuất hiện ở trước mặt mình, lập tức ném quả trứng ôm khư khư trong lòng đi, khóc lớn ôm lấy Phương Hành không buông tay, nước mắt như mưa.

- Ai nha, nước mũi ướt hết y phục của ta rồi...

Phương Hành đẩy nàng sang một bên, tiện tay kéo xuống một vạt áo đưa tới:

- Nhanh lau đi!

Dao Trì tiểu công chúa tức đến run rẩy, nhận lấy lau nước mắt trên mặt, sau đó dùng sức ném về phía Phương Hành, chống nạnh mắng:

- Hiện tại liền ghét bỏ ta rồi? Vừa rồi ta còn ôm quả trứng của ngươi, nghĩ đến tương lai phải một thân một mình nuôi ngươi lớn, ngươi làm sao xứng đáng với ta? Còn nữa, sao ngươi sống được, vừa rồi rõ ràng phải xong đời a!

- Nó đã cứu ta!

Phương Hành chỉ xa xa, lộ ra có chút cảm khái.

- Hắn?

Dao Trì tiểu công chúa sững sờ, nửa ngày nói không ra lời.

Vô luận như thế nào cũng nghĩ không thông, sao lại là Tù Tâm Nhai Chủ vừa rồi còn muốn đánh giết Phương Hành cứu hắn.

- Đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?

Nhẫn nhịn nửa ngày, Dao Trì tiểu công chúa mới hỏi một câu, bởi vì không biết nên nói như thế nào.

- Đám khốn kiếp này, hiện tại thật khó lường a...

Phương Hành cười khổ một tiếng, lung lay đầu, thầm nói:

- Thiệt thòi trước đó ta còn lo lắng bọn họ...

- Bọn họ? Ngươi nói không phải Tù Tâm Nhai Chủ sao? Đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?

Dao Trì tiểu công chúa nhịn không được dắt tay áo hỏi, vẻ mặt lo lắng đã biến thành hiếu kỳ.

- Ha ha, hết thảy đều bởi vì một kế hoạch của lão thất phu Tù Tâm Nhai Chủ kia...

Phương Hành lại nhìn liệt nhật đang cùng Bất Hủ Thần Vương ác chiến kia, sau đó nhắm mắt suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng gật đầu, khuôn mặt tươi cười, nắm tay Dao Trì tiểu công chúa trốn vào trong cốt lâu, một bên bỏ chạy, một bên giải thích:

- Lão già kia lập kế hoạch, dùng tên tuổi cấm khu đưa tới một nhóm thiên kiêu của Nam Chiêm Bộ Châu Đại Tuyết Sơn và Thái Cổ Yêu Đạo, muốn trấn áp bọn họ, sử dụng khí vận của bọn họ câu Tiên cung, cuối cùng thoát khỏi Mông tộc nguyền rủa...

- Sau đó thì sao?

Dao Trì tiểu công chúa biết quan hệ của Phương Hành với Đại Tuyết Sơn và Thái Cổ Yêu Đạo, kia coi như là bằng hữu tốt nhất của hắn trên đời này, nghe đến đây, không khỏi có chút lo lắng, vội vã lôi kéo ống tay áo của hắn hỏi.

Biểu lộ của Phương Hành cũng cực kỳ phong phú, nhẹ giọng cười nói:

- Sau đó hắn không chiếm được Tiên cung, còn bị những người kia chiếm lấy Tiểu Thế Giới!




Bạn cần đăng nhập để bình luận