Lược Thiên Ký

Chương 1385: Ngươi không nên sống sót trở về




Kỳ thật lúc nhìn thấy Đế Lưu còn sống trở về, Ma Khuê và Sơn Tôn liền biết mình đã bị cuốn vào trong một vòng xoáy cực lớn, bọn họ hiện giờ hiệu lực cho Đế Thích, nhưng dùng ngón chân để nghĩ cũng biết, sau khi Đế Thích nhận được tin tức Đế Lưu còn sống, sẽ làm ra phản ứng gì, hai người này không ngốc, không dám trì hoãn đại sự của Đế Thích, bởi vậy tin tức này không thể giữ kín, nhưng bọn họ cũng đoán được mệnh lệnh kế tiếp của Đế Thích là gì, không muốn đối diện với lựa chọn như vậy, bởi vậy bọn họ sau khi có được tin tức này, lập tức lựa chọn Thanh La tiên tử, dù sao Thanh La tiên tử này chính là bạn thân của Đế Lưu đại nhân lúc sinh tiền, hoặc nói là ngàn năm trước, có lẽ nàng ta sau khi có được tin tức này sẽ lập tức đưa ra quyết định nào đó, khiến bọn họ không phải khó xử, có thể rút thân ra khỏi chuyện này.

Thanh La chậm chạp không trả lời, khiến bọn họ thực sự rơi vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan, có điều hiện giờ đã có thể yên lòng!

Với thân phận của Thanh La tiên tử, cho dù Đế Thích đại nhân cũng phải nhường nàng ta ba phần, chắc hẳn chuyện này là có thể chống đỡ được.

- Tiên tướng Ma Khuê ở đâu.

Ngân toa đó phá không mà đến, chưa hàng lâm, bên trên đã có thanh âm mềm mại vang lên.

Ma Khuê nghe vậy hơi ngẩn ra, vội vàng nghênh đón, trầm giọng nói:

- Tiểu nhân ở đây, bái kiến Thanh La tiên tử.

Còn chưa nói xong, người trên ngân toa đã mỉm cười một tiếng:

- Tiểu thư không tới, ngươi nhìn kỹ đã hẵng hành lễ.

Ma Khuê và Sơn Tôn lập tức giật mình, chăm chú nhìn lại, mới phát hiện trên ngân toa đó không phải là Thanh La tiên tử một thân váy xanh trong truyền thuyết, mà là một tiểu nha hoàn mặc váy đỏ, bộ dạng khoảng hơn mười tuổi, mặt rất non, nhưng vẻ mặt lại rất kiêu căng, ánh mắt nhìn về phía hai người bọn họ cũng là từ trên cao nhìn xuống, mang theo vẻ chán ghét!

- Thanh La tiên tử nàng ta...

Ma Khuê hơi giật mình, theo bản năng dò hỏi.

- Tiểu thư có chuyện quan trọng, không thể phân thân, sau khi nhận được kiếm phù của các ngươi, liền ban thưởng ngân toa của nàng ta cho ta, lệnh cho ta mau tới xử lý việc này, hiện tại vị... Ha ha, vị Đế Lưu đại nhân kia đang ở đâu, mau dẫn ta đi gặp.

Cô nương có xuống ngân toa, phất tay thu ngân toa vào trong tay áo, thản nhiên mở miệng nói.

- Vâng vâng.

Ma Khuê và Sơn Tôn vội vàng đi trước dẫn đường, dẫn Hồng Thiên tiên tử này tới hành cung của Phương Hành.

Trên đường nhìn một cái, cũng không ngờ không phải là bản tôn của Thanh La tiên tử, chỉ là tiên thị (người hầu) bên cạnh nàng ta, hơn nữa nàng ta còn cho ngân toa mà có thể xuyên qua giới vực cho tiên thị này, để nàng ta dùng tộc độ nhanh nhất tới đây, chắc hẳn nàng ta cũng rất coi trọng chuyện này, hơn nữa tiên thị này đến, tất mang theo ý chỉ của nàng ta, hai người mình không cần lo lắng.

...

- Ha ha, cuối cùng cũng không quá xui xẻo.

Mà lúc này trong hành cung, Phương Hành ra hiệu cho Thái Hư Bảo Bảo cất Thái Hư Huyễn kính đi. Mặt lộ ra nụ cười khổ.

Vừa rồi vẫn đang dùng Thái Hư Huyễn kính để quan sát, mà kết quả này thực sự khiến hắn hơi giật mình, đã sớm phát giác Ma Khuê và Sơn Tôn sau khi mình hiện thân, vẻ mặt liền có chút cổ quái, lại không ngờ, hai người này lại muốn giết mình, có điều cũng may hung danh của Đế Lưu không kém, hơn nữa cũng có tiếng là được Tiên Đế sủng ái, hai tên này mới lo được lo mất, do do dự dự, không dám xuống tay, kéo dài tới lúc Thanh La tiên tử tới, chuyện có vẻ như có chuyển cơ.

- Cũng may, nếu đánh thật, cho dù gọi cả bọn lão Tam ra cũng chưa chắc chiếm được tiện nghi!

Phương Hành lau mồ hôi lạnh, thầm nghĩ trong lòng.

Hắn Hiện giờ phải hết sức tránh chính diện đấu pháp với những người này, dù sao thương thế của nhục thân này vẫn chưa hồi phục, mà Ngao Liệt cùng với đám Lộc Tẩu, ai nấy thực lực cũng không yếu, nhưng chống lại những người trong tiên giới này vẫn khó chiếm được tiện nghi!

- Mau chuồn thôi.

Trong lòng hắn cũng thầm hạ quyết định, một khi tiến vào Đại Tiên giới, lập tức trốn ngay.

- Sư phó, ngươi phải ứng phó cẩn thận, tính mạng của cả nhà chúng ta đều ở trên người tiểu nương này đấy.

Thái Hư Bảo Bảo cũng sợ hãi không thôi, vội vàng khuyên Phương Hành, lộ ra không tín nhiệm không tín nhiệm.

Tình cảnh của bọn họ Hiện tại quả thật rất hung hiểm, muốn chạy trốn lại không có chỗ để trốn, đánh thì lại không nắm chắc.

- Yên tâm đi, đối phó với nữ nhân, ta luôn rất có biện pháp.

Phương Hành cắn răng, thầm cổ vũ cho mình, khiến Thái Hư Bảo Bảo lại lắc đầu:

- Nhìn không giống lắm!

Két một tiếng, không đợi hai người bọn họ nói được nhiều, cửa hành cung đã bị người ta mở ra, đập vào mắt là tiểu nha hoàn mặc áo đỏ quần đỏ, cười tủm tỉm nhìn vào, ánh mắt rất nhanh liền dừng ở trên mặt Phương Hành, sau đó cất bước tiến vào đại điện, vẻ mặt lại không có bao nhiêu biến hóa, ánh mắt vẫn không rời khỏi mặt Phương Hành, sau khi tới gần, lại nhìn kỹ hắn một hồi, mới đột nhiên nhẹ nhàng cúi người, vén áo thi lễ với Phương Hành, nụ cười trên mặt càng đậm.

Mà trong quá trình này Phương Hành đã lại tiến vào trạng thái bình thường, chỉ bình tĩnh nhìn nàng ta, trên mặt không có chút biểu tình nào.

- Đế Lưu đại nhân, ngài còn nhận ra ta không?

Tiểu nha hoàn cười rực rỡ như hoa, ấm áp động lòng người, lộ ra vẻ cực kỳ thân cận với Phương Hành.

- Tiểu tiên nương này không giống như là Thanh La tiên tử, trên người không ngờ không có tiên mệnh.

Phương Hành thấy nàng ta, cũng hơi ngẩn ra, ánh mắt cảm thấy cổ quái, lại nhìn ra tu vi của người này, là ngụy tiên!

Mà Thanh La tiên tử đó, thân phận một khi đã tôn quý như vậy, ít nhất cũng phải là chính tiên mới đúng chứ?

Nghe thấy lời nàng ta nói, hình như có ý thử, càng khiến cho Phương Hành trong lòng cảnh giác.

- Quên rồi!

Một lúc sau, hắn mới thản nhiên mở miệng, mặt không biểu tình.

Hắn không xác định được nha đầu này có phải đang thử hay không, vậy bất kể nói nhận ra hay không cũng đều có khả năng rơi vào cạm bẫy.

- Ngài. . . Ngài không ngờ không nhận ra ta?

Nha đầu đó ngây ra một thoáng, nhìn Phương Hành với vẻ không thể tin nổi, dường như mắt đầy nghi hoặc.

- Ngủ say ngàn năm, ta đã quên rất nhiều người và rất nhiều chuyện, huống chi, ngươi... là cái thá gì?

Phương Hành ngẩng đầu lên, tựa cười mà như không phải cười nhìn về phía nha hoàn kia.

Nha hoàn đó bị Phương Hành mắng một câu, ngược lại như là đang xác định gì đó, vẻ mặt hơi nghiêm lại.

Sau một thoáng trầm mặc, nàng ta mới lại mở miệng:

- Nhưng ngài chắc vẫn nhớ tiểu thư chứ?

- Nhớ.

Lần này Phương Hành bật cười, ánh mắt cổ quái, nói:

- Da nàng ta rất mịn.

Sắc mặt của nha hoàn trở nên có chút khó coi, qua một lúc mới đột nhiên thở dài một tiếng, thanh âm rất khẽ, tựa hồ là sợ Ma Khuê và Sơn Tôn ở cửa hành cung nghe thấy, liếc Phương Hành một cái:

- Nhiều thứ nên nhớ thì ngươi không nhớ, nhưng có một chuyện ngươi sớm nên quên thì sao lại cứ đi nhớ thế?

- Sặc, có bí mật.

Phương Hành không nhịn được ngây người một chút, ánh mắt lập tức trở nên vô cùng khiếp sợ.

Vốn chỉ là một câu trêu chọc mà thôi, nhưng hiện tại xem ra, không ngờ là thật.

- Tiểu thư nhận được tin tức ngươi xuất quan, rất sốt ruột, bảo ta lập tức động thân tới xem có đúng là ngươi hay không.

Nha đầu đó nhẹ nhàng gật đầu, nói:

- Vốn ta đã hoài nghi, người đã chết ngàn năm, ngay cả hồn đăng cũng tắt, sao có thể còn có thể sống sót trở về? Có điều, nếu ngay cả bí mật này cũng biết, ta xác định ngươi đúng là Đế Lưu đại nhân.

- Qua cửa rồi à?

Phương Hành thầm nghĩ, hơi thở phào.

Nhưng rất nhanh, hắn liền biến sắc.

Nha hoàn đó ngẩng đầu nhìn hắn, sau đó khóe miệng lộ ra một độ cong, nhẹ nhàng đứng dậy, đi ra ngoài, cùng lúc đó, thanh âm của nàng ta cũng vang lên:

- Yêu ma lớn mật, không ngờ dám giả mạo Đế Lưu đại nhân, tội không thể tha, Ma Khuê tiên tướng, Sơn Tôn sứ giả, Thanh La tiểu thư có, người cả gan giả mạo con của Tiên Đế, nhất định không thể để hắn sống sót rời khỏi!

Khi nàng ta nói ra những lời này, sau lưng không ngờ có mọt viên tử châu tròn tròn bay lên, tỏa ra tử quang vô tận, giống như một thái dương nhỏ màu tím, hào quang vô tận liền giống như kiếm quang, nháy mắt tràn ngập cả tòa đại điện, Phương Hành ở trước mắt nàng ta tất nhiên cũng bị quang mang của viên tử châu này bao phủ, không ngờ là một lời không hợp liền trực tiếp hạ sát thủ với Phương Hành.

Cùng lúc đó, một đạo niệm đầu truyền vào trong thức hải của Phương Hành.

- Tiểu thư bảo ta tới xem thử, rốt cuộc có phải ngươi thật sự đã trở lại không?

- Nếu là ngươi, vậy nàng ta bảo ta nói với ngươi một câu.

- Đế Lưu từ ngàn năm trước đã chết rồi!

- Ngươi không nên sống sót trở về. . .

- ...

- Tuân. . . Tuân mệnh!

Lại nói thấy nha hoàn đó xuất thủ, Ma Khuê và Sơn Tôn cũng kinh hãi, vốn tưởng rằng người của Thanh La tiên tử tới, mạng của Đế Lưu đại nhân sẽ được bảo vệ, bọn họ cũng sẽ không phải chịu tội giết chủ, nhưng ngàn vạn lần không ngờ, nha đầu kia tới chỉ là để hỏi mấy câu liền lập tức phán định Đế Lưu đại nhân là giả, hơn nữa xuất thủ rất dứt khoát.

Nhìn nhau một cái, bọn họ đều nhìn ra vẻ trầm trọng trong long đối phương.

Biết sao được, chuyện đã tới nước này, đã không phải là hai người bọn họ có thể quyết định!

Mà nếu không thể lựa chọn, vậy cũng chỉ có toàn lực xuất thủ, để tránh để lại chỗ yếu trước mặt Đế Thích đại nhân.

- Bốp!

Hai người họ cũng vội vàng xông ra, một trái một phải, chia ra tấn công vào hai sườn Phương Hành.

- Mẹ nó, thực sự muốn động thủ à!

Thái Hư Bảo Bảo giật nảy mình, cao giọng kêu to, vội vàng trốn tới phía sau Phương Hành.

- Mẹ nó, thế này không phải xui xẻo à?

Phương Hành cũng mắng thầm trong lòng, chẳng thèm giả vờ giả vịt, vội vàng nhảy dựng lên:

- Sao tình nhân cũ còn ác hơn cả đại ca hắn vậy?

Một suy nghĩ vừa hiện lên, vô số đạo tử mang đã giống như ngàn vạn thành kiếm đâm thẳng đến trước người Phương Hành.

Đối với pháp bảo tiên gia này, Phương Hành trong nhất thời cũng không biết phải ứng đối thế nào!

May mà hắn cũng là hành gia đấu pháp, cuộc đời này chính là chém giết trong mưa máu gió tanh mà ra, tình thế tuy hung hiểm, nhưng cũng không đến mức rối loạn chân tay, ngay lập tức đưa ra lựa chọn chính xác, đối mặt với tử mang vô tận đó, không trốn tránh, cũng không lựa chọn ngăn cản, mà là trực tiếp vỗ lên mặt đất hành cung, cả người bay lên, sau đó lui về phía sau.

Ầm một tiếng!

Dưới sự truy đuổi của tử mang, Phương Hành trực tiếp phá vỡ vách tường của hành cung sau lưng, trốn vào trong hư không.

Nhưng một giây sau, tiểu nha hoàn cùng với Ma Khuê, Sơn Tôn cũng phá tan hành cung, đuổi tới!

Bạn cần đăng nhập để bình luận