Lược Thiên Ký

Chương 1194: Vong Tình Thiên Công.




- Ta đã cho ngươi cơ hội, là chính ngươi không nắm chắc, vậy đừng trách ta vô tình!

Hung Đạo vọt lên, mở miệng gào thét, cổ kiếm hóa thành rất nhiều tấm lụa cuốn tới Phương Hành.

Mỗi một dải lụa, thình lình đều do vô số kiếm quang tạo thành, đủ để nhẹ nhõm chém giết Nguyên Anh. Mà rất nhiều tấm lụa thì hóa thành vòng sáng, vây chung quanh Phương Hành, cơ hồ tránh cũng không thể tránh, thậm chí không biết kiếm quang sẽ từ chỗ nào đánh tới.

Chiêu kiếm pháp này đã cho thấy tạo nghệ cực cao, chỉ sợ so với võ pháp của Lữ Phụng Tiên cũng không kém quá xa, hơn nữa trong kiếm pháp ẩn chứa pháp lực cuồn cuộn, càng đạt đến Độ Kiếp tầng bảy, cực kỳ kinh khủng...

- Ha ha, dựa vào cái gì tiểu gia nên nắm chắc cơ hội ngươi cho?

Bách Chiến Hồn Binh lật một cái, hóa thành một đoàn hơi khói, phiêu đãng quấn ở quanh người. Chung quanh vô số kiếm quang đánh tới, đánh vào trên hơi khói, lại hóa ra một loại âm thanh “đinh đinh đang đang”.

- Bởi vì...

Truyền nhân Tiểu Tiên Giới thu lại kiếm quang, hóa thành một Thanh Long, lực lượng tập trung vào một điểm, đánh thẳng về phía Phương Hành. Mặc dù xuất thủ hung mãnh, nhưng trên mặt của hắn lại còn không có hiện ra vẻ dứt khoát, giống như trong lòng còn có khúc mắc chưa giải, muốn ở trước khi chính thức chém rụng Phương Hành, giải khai tâm kết của mình:

- ... Ngươi không biết, ta cũng là vì sinh linh của Thiên Nguyên Đại Lục, ta cũng thống hận Thần tộc... từ lúc đầu ngươi chưa bao giờ nghĩ tới quy thuận Thần Đình, vậy vì sao không cân nhắc liên thủ với ta? Vì sao các ngươi biết lực lượng của mình còn rất yếu, căn bản không đủ để đối kháng Thần Đình, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ tới Tiểu Tiên Giới?

Thanh âm của hắn cực kỳ mơ hồ, không nói rõ ràng, nhưng đôi mắt lại tỏa sáng, chăm chú vào trên mặt Phương Hành.

- Ân?

Phương Hành suy nghĩ cực nhanh, tâm tư khẽ động, ngược lại minh bạch hàm ý trong lời nói của truyền nhân Tiểu Tiên Giới.

- Ha ha...

Hắn có chút kinh ngạc, ngược lại cười ha ha, giống như nghe được một chuyện cười lớn.

Truyền nhân Tiểu Tiên Giới này, chính là sinh linh của Thiên Nguyên Đại Lục, nhưng lại làm chó săn cho Thần Đình, trong lòng nghĩ các loại vấn đề thật xoắn xuýt phức tạp ah...

Hắn lúc này, lại có chút buồn bã hối tiếc!

Hắn tự nghĩ tu vi mạnh mẽ, thực lực vô địch, càng một lòng cân nhắc cho sinh linh Thiên Nguyên Đại Lục, cho nên khi nhìn thấy Phụng Thiên Minh xuất hiện, liền sinh ra một loại tâm tư cực kỳ vi diệu.

Hắn đã trước sau vô số lần ý đồ kết minh với Phương Hành, nhưng mỗi lần đều bị cự tuyệt, bởi vậy hắn không rõ, mình dù sao cũng là sinh linh của Thiên Nguyên Đại Lục, hơn nữa có tu vi và thế lực cực mạnh, vì sao ma đầu kia thà kết minh với một số kẻ yếu, cũng không bao giờ chịu kết minh với mình?

Mặc dù ta chưa chắc đáp ứng, nhưng ngươi cũng không thể không hỏi ah...

Thậm chí ở trong lòng Hung Đạo, còn có một suy nghĩ không muốn ai biết...

Vừa rồi nhìn thấy Phụng Thiên Minh xuất hiện, trong lòng của hắn đã từng nổi lên nhiệt huyết, cũng có một cỗ xúc động!

Đó là một loại cảm giác nhiệt huyết xả thân hộ đại nghĩa, giơ kiếm kháng Thần Đình...

Có lẽ, nếu Phương Hành sớm kết minh với mình, nói ra hết thảy, vậy mình cũng sẽ phản bội Thần Đình, giúp bọn hắn một tay!

Nhưng không có!

Ma đầu kia từ vừa mới bắt đầu đã nghĩ đến đối kháng Thần Đình, cũng đang tìm kiếm minh hữu, nhưng chưa bao giờ suy nghĩ qua mình.

Vì cái gì?

Bây giờ hắn đã xuất thủ, ở dưới kiếm khí cuồng bạo, lại lưu một chút hi vọng sống, chính là muốn hỏi vấn đề này.

Vì cái gì ngươi không tìm ta?

Ta rõ ràng... cũng không phải người xấu ah...

Từ trình độ nào đó mà nói, trong lòng của hắn đã nổi lên một tia thiện niệm, nhưng không rõ vì cái gì không ai nhìn ra thiện niệm của mình, vì cái gì không tới kéo mình, bởi vì sâu trong nội tâm hắn, cũng không muốn làm nô bộc cho Thần tộc, không chừng ta sẽ đáp ứng...

- Có phải ngươi muốn hỏi vì cái gì ta không cầu các ngươi tới giúp chúng ta cứu vớt Thiên Nguyên Đại Lục không?

Không giống truyền nhân Tiểu Tiên Giới hỏi mơ hồ lăn lộn, tâm tư phức tạp, Phương Hành nói rất rõ ràng, nhưng trong thanh âm lại tràn đầy chê cười và châm chọc, thời điểm âm thanh vang lên, Bách Chiến Hồn Binh tỏa ra quang mang đại thịnh, hóa thành một thiết thương dài chừng mười trượng, hung hăng quét tới, kiếm quang vỡ nát, hóa thành hơi khói mông lung, tung bay lả tả:

- Bởi vì Tiểu Tiên Giới các ngươi vốn là gian tặc, các ngươi là người giúp Thần tộc phủ xuống Thiên Nguyên Đại Lục, các ngươi vốn không thể tha thứ...

Thanh âm của hắn càng lúc càng vang, trường thương quét ngang hư không, đẩy ra vô số kiếm quang.

- Người khác nghĩ như thế nào ta không biết, nhưng theo tiểu gia, Tiểu Tiên Giới các ngươi vốn nên đáng chết!

- Là chính các ngươi ở lúc trước lựa chọn làm chó săn cho Thần Đình, vậy dựa vào cái gì tiểu gia còn phải kéo ngươi?

- Tựa như sư đệ ta nói, tiểu gia còn chưa tới trình độ phải cùng những nô tài như các ngươi liên thủ mới đạt tới mục đích...

Ầm ầm!

Trường thương đột nhiên dài ra, đâm thẳng về phía truyền nhân Tiểu Tiên Giới.

- Càng quan trọng hơn là, các ngươi còn bắt Tiểu Man áp chế ta... nên Tiểu Tiên Giới các ngươi đều đáng chết!

Trường thương hoành không, cực kỳ dữ dằn.

Mà càng hung ác dữ dằn hơn lại là Phương Hành, hắn nói giống như lợi kiếm đâm vào trong lòng Hung Đạo.

Trong lời nói chê cười và châm chọc, nháy mắt diệt sạch chút xíu nhiệt huyết và thiện niệm ở trong lòng Hung Đạo, vẻ xoắn xuýt trên mặt cũng triệt để biến mất, sát khí trên người vọt cao mấy chục trượng, nhìn tựa như một ngọn núi lửa đột nhiên bạo phát, cổ kiếm ngăn cản trường thương, đôi mắt lành lạnh nhìn về phía Phương Hành, ánh mắt giao thoa, có hoả tinh bắn tung toé:

- Ngươi đã kiêu ngạo như thế, vậy thì chết ở dưới kiếm của ta đi!

- Nhớ kỹ, là ngươi triệt để đẩy Tiểu Tiên Giới chúng ta về phía Thần Đình...

Ầm ầm!

Cổ kiếm giống như hóa thành cuồng phong, lạnh lùng cắt ngang về phía Phương Hành.

- Không đúng, là chính các ngươi lựa chọn làm chó săn...

Phương Hành ngoài miệng vẫn không thua người, một bên quát khẽ, Bách Chiến Hồn Binh lại biến, tiện tay hóa thành một cây đại chùy, đầu búa tựa như núi nhỏ, thậm chí còn tản ra sơn ý nặng nề giống như Phong Thiện Sơn, nhưng ở trong tay Phương Hành lại nhẹ nhàng như không có chút trọng lượng, hắn tiện tay đập tới, kiếm thế của truyền nhân Tiểu Tiên Giới còn chưa lên, đã bị hắn nện loạn, sóng gió to lớn như dòng sông vọt mạnh qua...

- Binh khí này quả thật khó chơi...

Truyền nhân Tiểu Tiên Giới liên tục đổi mấy đạo kiếm thế, nhưng mỗi một đạo đều bị Bách Chiến Hồn Binh đảo loạn, cảm thấy có chút bực bội.

Bách Chiến Hồn Binh quả nhiên bất phàm, có thể biến hóa vô tận, chín ngàn chín trăm loại thần thông, ở võ pháp, truyền nhân Tiểu Tiên Giới cũng có tạo nghệ kiếm đạo cực sâu, nhưng đối đầu với Bách Chiến Hồn Binh, lại bó tay bó chân, khắp nơi bị quản chế, coi như tu vi của hắn cao hơn Phương Hành, nhưng ở trước mặt Bách Chiến Hồn Binh lại chiếm không được tiện nghi, tựa như Lữ Phụng Tiên và Cổ Hạc vậy...

Bây giờ trong hàng tiểu bối của Thiên Nguyên Đại Lục, bàn về trình độ võ pháp, không hề nghi ngờ chính là Phương Hành và Lữ Phụng Tiên đi đầu.

Lữ Phụng Tiên là thiên phú dị bẩm, trình độ võ pháp không có tận cùng, liên tiếp đề cao.

Phương Hành lại là kiếm tẩu thiên phong, luyện thành Bách Chiến Hồn Binh, chiếm ưu thế to lớn.

- Ngươi cho rằng dựa vào một thanh binh khí, có thể ngạo thị quần hùng sao?

Lúc này Phương Hành rõ ràng chưa hề nói lời gì đắc ý, nhưng truyền nhân Tiểu Tiên Giới lại đang đứng ở thời kỳ tâm lý cực kỳ mẫn cảm, kiếm đạo mà bình thường mình rất đắc ý bị Phương Hành khắc chế, hắn giống như nhận lấy một loại vũ nhục to lớn, lửa giận cháy rừng rực, thân hình lui ra trăm trượng, sau đó ánh mắt gắt gao tập trung vào Phương Hành.

Ba.

Hai tay cầm cổ kiếm, sau đó bẻ thành hai đoạn, giống như ném rác rưởi tiện tay ném lên không trung, hai tay chậm rãi nâng lên.

- Võ pháp khó mà thắng ngươi, vậy để ngươi thử thần thông của Tiểu Tiên Giới chúng ta đi...

- Tiểu Tiên Giới có thần thông gì ghê gớm sao?

Phương Hành có chút ngưng tụ, nghĩ nghĩ, sau đó lắc đầu, trực tiếp vung Bách Chiến Hồn Binh lao đến lần nữa.

Lúc này hắn có chút chướng mắt truyền nhân Tiểu Tiên Giới, người này có bản lĩnh tranh phong với Thần Tử Dạ tộc, thực lực tất nhiên là mạnh, nhưng Phương đại gia còn không để vào mắt, dù sao Bách Chiến Hồn Binh nơi tay, Phương Hành giống như có được lợi khí cường đại nhất thiên hạ, ngay cả Hỗn Độn Cổ Giản của Cổ Hạc cũng có thể khắc chế, huống chi là Hung Đạo sử dụng cổ kiếm bình thường?

Từ trình độ nào đó mà nói, Bách Chiến Hồn Binh của Phương Hành chính là “Đạo Quả” tu hành của hắn ở một thế này, nghĩ hắn ở một thế này, bốn phía xông xáo, đoạt đông đoạt tây, có quá nhiều đại cơ duyên mà người bên ngoài không tưởng tượng được? Mà Bách Chiến Hồn Binh, chính là sản phẩm cuối cùng của những đại cơ duyên kia tan làm một lò!

Mặc dù bây giờ Bách Chiến Hồn Binh chỉ là hình thức ban đầu, nhưng cảnh giới tuyệt đối đã đạt đến tiên binh.

Càng mấu chốt là, binh khí này cùng Phương Hành tâm ý tương thông, uy lực càng tăng lên!

Hung Đạo sử dụng kiếm, tự nhiên sẽ bị Phương Hành khắc chế, mà hắn thi triển thần thông, Phương Hành vẫn không để vào mắt!

Bất quá hiển nhiên Phương Hành không nghĩ đến, truyền nhân Tiểu Tiên Giới lại thực nắm giữ một môn thần thông khó lường.

- Tạo hóa thần thông, vong tình u nhược!

Hung Đạo trầm thấp ngâm tụng, sau đó đón Bách Chiến Hồn Binh, hắn không trốn không né, nhẹ nhàng điểm ra một ngón tay, hư không xung quanh trở nên giống như sương mù, tựa như mộng cảnh, tất cả lực lượng và trật tự giữa thiên địa đều vỡ nát, hoàn toàn ngưng tụ ở trên một chỉ, trực tiếp xuyên thủng không gian...

- Vong Tình Thiên Công?

Phương Hành giật mình.

Khó mà hình dung cảm giác nguy cơ của hắn giờ khắc này, cơ hồ là theo bản năng, lợi dụng Bách Chiến Hồn Binh che lại bản thân, lui về phía sau thật nhanh, trong lòng giống như sóng to gió lớn hô lên:

- Sao tên vương bát đản này lại biết Vong Tình Thiên Công?

- Không phải nói không ai tu luyện thành công sao?




Bạn cần đăng nhập để bình luận