Lược Thiên Ký

Chương 996: Bạn cũ trùng phùng




Theo Linh Sơn thủ tọa dẫn đầu Tửu Nhục hòa thượng cùng 36 vị Kim Thân La Hán hiện thân, lực ảnh hưởng của Độ Kiếp Tiên Hội nhất thời tăng vọt, rất nhiều đạo thống đang ngắm nhìn nhao nhao chạy đến, dùng danh nghĩa thương thảo đại sự độ kiếp chạy đến Ma Uyên, so sánh với mấy ngày trước leo queo vài người khác nhau rất lớn, chân chính có mấy phần tiên gia khí tượng, phẩm cấp tiên hội bực này, nhìn chính là thân phận và địa vị của người tham dự hội nghị, cùng thời gian đạo thống truyền thừa, càng nhiều nhân vật lợi hại hiện thân, hàm kim sẽ càng cao, phẩm cấp cũng càng cao, có thể hấp dẫn càng nhiều đạo thống và các đại nhân vật đến đây, từ một điểm này đã nói, thời cơ Linh Sơn Tự xuất hiện tuyệt không thể tả...

Đám người Đại Bằng Tà Vương bởi vì Linh Sơn thủ tọa xuất hiện mà hưng phấn không thôi, trên núi chỉ có Phương Hành là chủ nhân trên danh nghĩa một đường trốn tránh Linh Sơn thủ tọa, chạy trốn tới một ngọn núi khác đứng xa xa nhìn, thấy thần sắc hòa thượng mập kia bình thường, không có ý tứ vừa lên núi liền muốn tìm mình đòi lại tang vật, mới thoáng yên tâm, bất quá vô luận như thế nào cũng không chịu tiến đến bái kiến.

- Ngay cả Linh Sơn Tự cũng xuất hiện, thật là khó lường...

- Độ Kiếp Tiên Hội này nguyên bản là chuyện tiếu lâm, ai ngờ ngay cả Linh Sơn thủ tọa cũng đích thân đến!

- Lần này có trò hay để nhìn, cũng không biết còn sẽ có bao nhiêu đạo thống phái người đến!

- Ta nghĩ Dao Trì sẽ ngồi không yên, lại nói vì sao bọn họ một mực không có đến đánh?

- Nghe nói Phù Diêu Cung Thiếu Tư Đồ sắp xuất quan, đại khái là chờ Thiếu Tư Đồ xuất quan mới đánh a!

Ở dưới chân núi, đã tụ họp vô số tán tu, đều là loại người nghe tin lập tức hành động, nơi nào có sự kiện lớn phát sinh, bọn họ sẽ chạy tới, tìm kiếm cơ duyên, lúc mới đầu, bọn họ thấy Bàn Đào Hội này, liền cực kỳ hưng phấn, từng cái đuổi đến lấy lòng, mà lúc đầu Phương Hành bày yến, kỳ thật cũng là nhằm vào bọn hắn, chẳng qua hiện nay Độ Kiếp Tiên Hội tổ chức càng trang nghiêm, những tán tu không có tu vi, nội tình và thân phận kia đã không có tư cách tiến vào Độ Kiếp Tiên Hội, chỉ có thể lưu ở chân núi xem kịch.

- Bạch Ngọc Kinh Trảm Tà Lâu Chủ đến...

- Phụng Thiên Đạo chân truyền đại đệ tử đến...

- Thiên Cơ Cung Tiểu Thiên Sư Ngọc Ki Tử đến...

- Thiên Nhất cung cung chủ Đạo Vô Nhai đến...

Cũng không lâu lắm, lại lần lượt có mấy đại đạo thống hiện thân, đưa thiệp mời, sau đó do người ở dưới chân núi báo môn cao giọng hô lên, những người này có thật nhiều đã sớm tới, nhưng không hiện thân mà thôi, thẳng đến Linh Sơn thủ tọa lên núi, mới hiện thân đi ra đưa bái thiếp, mà theo bọn hắn xuất hiện, đám tán tu ở chung quanh cũng thu hồi ngữ điệu trêu chọc Độ Kiếp Tiên Hội, thậm chí ngay cả tiếng nghị luận cũng trở nên rất thấp, cơ hồ không người dám tới gần một bước.

- Bạch Ngọc Kinh Trảm Tà Lâu Chủ...

Phương Thanh La canh giữ ở sơn môn nghênh đón khách quý, vừa nghe được danh hào của Bạch Ngọc Kinh Trảm Tà Lâu Chủ, lại giật nảy mình, nó biết sư phụ mình trước mấy ngày vừa đi Bạch Ngọc Kinh hố ba vạn vò rượu trở về, hơn nữa Bạch Ngọc Kinh từ trước tới nay cùng Dao Trì giao hảo, Dao Trì Tiên Hội dùng tiên nhưỡng, cũng có hơn phân nửa là từ Bạch Ngọc Kinh cung cấp, mà Trảm Tà Lâu Chủ, càng là thực lực mạnh nhất trong Bạch Ngọc Kinh, còn tưởng vị này đến tìm phiền toái.

Bất quá vượt qua dự liệu của nó, sau khi vị Trảm Tà Lâu Chủ kia hiện thân, thần sắc ngưng trọng, trước đi tới bên cạnh Phương Thanh La, nhìn lão nho sinh đang cầm bút lông ghi chép tính danh khách quý thi lễ, vậy mà không có chút thất lễ, khách khách khí khí nộp thiệp mời, sau đó ở dưới Hồ Cầm lão nhân tự mình đi ra nghênh tiếp, cùng những người khác lên núi...

- Lão gia hỏa, ngươi nhìn sư phụ ta uy phong không, ngươi theo hắn lăn lộn, ngay cả lâu chủ của Bạch Ngọc Kinh cũng khách khí với ngươi!

Phương Thanh La nhẹ nhàng thở ra, cảm thấy hưng phấn, thừa dịp không người đến, dương dương đắc ý nói với lão nho sinh.

- Ha ha, xác thực có mấy phần phong thái của lão phu năm đó!

Lão nho sinh từ chối cho ý kiến, chậm rãi viết tên của lâu chủ Bạch Ngọc Kinh, nhàn nhạt cười trả lời.

- Ôi, đây thổi như vậy không sợ lật trời sao?

Phương Thanh La khinh bỉ nhìn lão nho sinh một chút, thấy lại có người tới, lập tức hấp tấp nghênh đón.

- Phương sư đệ thật uy phong...

Ở cửa trại, tới một nhóm người, cầm đầu là một mập mạp mặc áo lam, sau lưng thì theo mấy đệ tử mặc áo da thú và một tiểu cô nương hồng y, những người này tu vi không cao, mập mạp áo lam chỉ vừa tới biên giới Kim Đan cảnh, ngược lại là tiểu cô nương hồng y kia đã là Kim Đan cảnh, đặt ở bình thường, cũng coi là một thiên kiêu làm cho người ghé mắt, chẳng qua hiện nay tiên hội sắp đến, chung quanh không biết hội tụ bao nhiêu Thần Tử, chút tu vi ấy của nàng, thật không đủ để thò đầu ra.

Lúc đầu đám người này đứng ở bên cạnh các tán tu xem náo nhiệt, không tính nổi bật, nhưng lúc này lại đi lên, mập mạp áo lam nhìn Kỳ Lân thi lễ:

- Vị này...

Phương Thanh La thấy mập mạp áo lam, nao nao, sau đó nhếch miệng nở nụ cười:

- Các ngươi cũng tới tham gia tiên hội sao?

Mập mạp áo lam giật mình, cười bồi nói:

- Chúng ta là đến tìm...

Phương Thanh La hắc hắc cười quái dị, nói:

- Đưa thiệp mời ra đi?

Mập mạp áo lam cười khổ nói:

- Không có thiệp mời...

Phương Thanh La lật lên bạch nhãn:

- Không có thiệp mời, nha... Bằng hữu ngươi tu hành ở nơi nào?

Mập mạp áo lam nói:

- Cái này, Nam Chiêm Bộ Châu Bột Hải quốc Bách Thú Tông...

Phương Thanh La ngắt lời hắn:

- Chưa nghe nói qua, có chỗ tốt cho ta không?

Lúc này mập mạp áo lam là thật bối rối, nửa ngày sau mới nói:

- Không có ah...

Phương Thanh La bỗng nhiên ngẩng đầu lên, khuôn mặt đầy vẻ ngạo mạn:

- Độ Kiếp Tiên Hội là đùa giỡn sao? Người tới tham dự ai không phải đại tu sĩ một phương? Vị huynh đài này không có thiệp mời, đã nói không ở trong danh sách mời của sư phụ ta, đạo thống cũng không biết là tông môn cửu lưu nào, này không quan trọng, nhưng mấu chốt là ngươi ngay cả chỗ tốt cho đại đệ tử của Thông Thiên giáo chủ cũng không có, có thể nói vừa yếu vừa nghèo vừa không có danh phận, lại dám tới tham gia tiên hội, về nhà hảo hảo tu luyện đi...

Mập mạp áo lam nghe trực tiếp ngây dại, các đệ tử bên cạnh hắn thần sắc xấu hổ đến cực điểm.

Bọn họ thấy khí thế của Độ Kiếp Tiên Hội, vốn có chút nhát gan, lúc này lại bị Phương Thanh La giễu cợt, mặt mũi càng tràn đầy đỏ bừng, tiến thối lưỡng nan, những tán tu ở chung quanh xem náo nhiệt thấy vậy, không khỏi cười vang, để bọn hắn xấu hổ không chịu nổi.

Lúc này, tiểu cô nương hồng y tức không nhịn nổi, vọt lên quát:

- Bảo Phương Hành đi ra!

Phương Thanh La trợn trắng mắt nói:

- Sư phụ đang bận, nào có thời gian đi ra gặp các ngươi?

Tiểu cô nương tức giận nói:

- Ngươi nói với hắn ta tới, hắn sẽ đi ra!

Phương Thanh La lắc đầu:

- Ngươi cho rằng ngươi là thần tài sao...

Tiểu cô nương bị con lừa kia mắng hốc mắt đỏ lên, chung quanh càng cười vang một mảnh.

Ngược lại là Phương Thanh La thấy bộ dáng này của nàng, đã có chút sợ, tặc mi thử nhãn đánh giá chung quanh, đang muốn tìm biện pháp để bọn hắn vào, lại nghe có người ngạc nhiên kêu lớn lên:

- Trư sư huynh?

- Xong đời...

Phương Thanh La bị hù kẹp đuôi, quay đầu muốn chạy, nhưng không trung có một đạo khí cơ kinh người giáng xuống, làm nó ngay cả động cũng không dám động, sau đó có một người rơi vào sau lưng nó, một cước đá vào trên mông, đá nó bay xa mấy chục trượng, dán ở trên vách đá, nửa ngày mới tuột xuống, không nhúc nhích, lè lưỡi nằm trên mặt đất giả chết.

Mà người từ trên trời giáng xuống kia, người mặc hắc giáp, áo choàng màu son, khắp khuôn mặt là ý cười, không phải Phương Hành thì là ai?

- Oa ha ha, ta tính các ngươi mấy ngày này sẽ đến, may mắn xuống liếc nhìn...

Thông Thiên giáo chủ Phương Hành cười lớn đi lên trước, dùng sức ôm đây mập mạp áo lam một cái, sau đó nhìn tiểu nữ hài hồng y.

Người chung quanh cười vang cũng đột nhiên ngừng lại, từng cái bị hù không dám thở mạnh.

Bây giờ Thông Thiên giáo chủ là thanh danh bực nào, thân phận cỡ nào, vừa rồi Linh Sơn thủ tọa giá lâm cũng không có tự mình ra nghênh tiếp, làm sao lúc này lại tự mình xuống núi đón mấy dã tu không biết ở trong góc nào chui ra? Hơn nữa nhìn hắn đạp con lừa kia một cước, là có thể thấy nhiệt tình không phải làm bộ, kia là trong lòng vừa giận lại hưng phấn ah, những người này đến tột cùng là ai?

- Phương sư đệ, ta...

Mập mạp áo lam tự nhiên là Dư Tam Lưỡng, lúc này hắn cũng kích động có chút không thể tự kiềm chế, bị Phương Hành ôm một hồi, cả thân thể cứng đờ, bây giờ ở trước mặt Phương Hành, lại cảm thấy có chút tự ti mặc cảm, càng nhiều hơn là thụ sủng nhược kinh, miệng há nửa ngày, mới lắp ba lắp bắp nói một câu:

- Ta... Ta thực họ Dư...

- Ta một mực nhớ kỹ nha Trư sư huynh...

Phương Hành cười to, lại chỉ Kỳ Lân nằm ở dưới đất giả chết, giải thích nói:

- Con lừa kia kỳ thật là năm đó ngươi đưa ta, hiện tại tu thành yêu quái, đoán chừng còn nhớ mối thù trước kia các ngươi sai vặt nó, cố ý trả thù, các ngươi yên tâm, ta tuyệt đối không dễ tha tên vương bát đản này, phạt nó ba ngày không được dùng bốn móng bước đi, hai cái móng trước có dũng khí rơi xuống đất, ta liền chặt nướng ăn!

- Là con lừa kia?

Dư Tam Lưỡng và Ứng Xảo Xảo nghe, cũng có chút chấn kinh, bọn họ nghe nói qua đại đệ tử của Phương Hành, có người nói là con lừa, có người nói là Kỳ Lân, lại chưa nghe nói qua, nguyên lai tên này là con lừa năm đó từ Bột Hải quốc đi ra...

- Khà khà khà khà, chỉ đùa một chút thôi...

Phương Thanh La thấy Phương Hành không có tức giận đến trực tiếp làm thịt mình, cũng không giả chết nữa, hai cái móng sau chạm đất, nhún nhảy chạy tới hiến ân cần, cái đuôi lắc nhanh đến thấy không rõ lắm, đầu còn cọ xát lấy ngực của Dư Tam Lưỡng...

- Phương sư đệ, đây thật là...

Dư Tam Lưỡng được Phương Hành dắt bay lên trên núi, nhìn lấy khí tượng xung quanh, vẫn có chút chấn kinh.

Nhưng Phương Hành cười phá lên:

- Nói cái kia làm gì, ta có Bàn Đào ăn, còn có thể thiếu phần của ngươi sao?





Bạn cần đăng nhập để bình luận