Lược Thiên Ký

Chương 1524: Tiểu Tiên Vương Liệt Dương


- Đã giao thủ!

Lúc Phương Hành đang cùng một đám bạn cũ dùng võ kết bạn, thử bản lĩnh hiện tại của bọn hắn, thì ở một cái vực khác của Loạn Lưu Hải, có mấy người lẳng lặng đứng ở trên một cái hồ quỷ dị tồn tại trong tinh vực, đây vốn là một cái hồ lớn ở trên tòa đại lục nào đó, nhưng theo phiến đại lục này sụp đổ, cũng đã sụp đổ theo, hết lần này tới lần khác bởi vì hoàn cảnh quỷ dị của phiến tinh vực này, thế mà tồn tại tiếp được, tựa như một viên minh châu to lớn tồn tại trong tinh vực, mỹ lệ khó tả, nhóm người kia đều lẳng lặng khoanh chân ngồi ở trên hồ, lúc nào cũng lưu ý chiến trận trong loạn lưu thủy!

Trong đó có một vị nữ tử nhỏ bé mặc áo choàng màu trắng, lớn bằng một nửa người bình thường, bày ra một bức tranh thuỷ mặc trên hai đầu gối, vẽ vẽ, có một đoàn thủy mặc lúc nào cũng biến hóa, xoay vòng quanh cảnh tượng ác chiến, mặc dù các nàng không nghe được thanh âm, thậm chí không nhìn thấy toàn bộ quá trình, nhưng thông qua nét mặt trên tranh thuỷ mặc, lại có thể đoán được bên trong phát sinh cái gì, đối với quang hoa thần bí bao phủ Loạn Thạch Hải mà nói, cái này thật sự là một kiện bảo bối khó có được!

- Ha ha, quả nhiên tất cả đều như Đế Thích điện hạ sở liệu, Đế Lưu chẳng những cắn mồi, hơn nữa còn cùng phản nghịch Thiên Nguyên ác chiến, ha ha, chúng ta ngược lại thoải mái, vốn cho rằng sẽ có một trận ác chiến, kết quả lại là chỉ cần thu thập tàn cuộc...

Người nói chuyện chính là một nam tử cầm quạt, răng trắng môi đỏ, bộ dạng rất là tuấn mỹ, chỉ có hai con mắt lại là màu xanh, dựng thẳng đứng, cái này khiến khuôn mặt tuấn mỹ, xuất hiện một loại bộ dạng yêu dị, hai con mắt nhìn chằm chằm người nào đó, sẽ khiến người ta cảm thấy toàn thân đều không tự chủ được, tựa như là bị rắn để mắt tới vậy!

- Không cần sốt ruột!

Ngồi bên cạnh hắn, là một nữ tử mặc váy trắng, dung nhan thanh lệ, nhưng mặt không biểu tình, lạnh lẽo như hàn băng, điềm nhiên nói:

- Đế Thích điện hạ không chỉ muốn có cây đao kia, hắn còn hi vọng mượn cơ hội này, một mẻ hốt gọn Phản nghịch Thiên Nguyên Loạn Lưu Hải, dù sao trải qua sự tình để con Tặc Ô chạy thoát trên Quỷ Nha tinh lần trước, thanh danh của Đế Thích điện hạ bên trong liên quân tiên giới, có chút hạ xuống, cũng chính vì nguyên nhân này, Đế Thích điện hạ mới thiết kế cái bẫy này, hi vọng nhất tiễn hạ song điêu...

- Chỉ bằng các ngươi?

Nàng ta vừa nói xong, liền có một cái thanh âm lạnh lẽo vang lên, người này chính là Nhiếp Cuồng Nhất, lúc này hắn cũng tham gia nói chuyện, tỏ vẻ trào phúng lướt qua trước mặt mấy người kia, đáy mắt tràn đầy ý khinh thường:

- Ha ha, thất tử Đại Xích Thiên, không ngờ các ngươi cũng có da mặt dùng cái tên này, thực sự uổng cho các ngươi đi theo Thanh La Tiên tử, thật không biết các ngươi sống nhiều năm như vậy, đến tột cùng làm ra chuyện gì để lên mặt, đã từng đánh bại cường địch nào, thế mà còn có mặt mũi ở chỗ này nói nhất tiễn song điêu?

- Ngươi... Nhiếp Cuồng Nhất, đừng cho là chúng ta sợ ngươi!

Nam tử mắt rắn nghe vậy thì giận tím mặt, lạnh giọng quát Nhiếp Cuồng Nhất.

- Nếu ngươi không sợ ta, sao không dùng quạt sắt của ngươi cắt một đao trên cổ ta?

Nhiếp Cuồng Nhất cười to, vẻ đùa cợt trong đáy mắt càng nhiều thêm.

- Nhiếp Cuồng Nhất, ngươi!

Đám người bên cạnh nam tử rắn mắt đều cực kỳ phẫn nộ, nhìn Nhiếp Cuồng Nhất.

Chỉ có điều, đúng như Nhiếp Cuồng Nhất nói, trong lòng giận thì giận, nhưng bọn hắn không dám xuất thủ với tên điên này...

Trong đám con cháu thế gia đang lịch luyện bên trong tiên quân, bao gồm cả nam tử mắt rắn này, không chỉ có tu vi cực cao, mỗi người đều ở cảnh giới Thái Ất, luận thân thế càng cao đến đáng sợ, sau lưng mỗi người đều có một vị lão tổ tông cảnh giới Đại La tọa trấn, ở một mức độ nào đó mà nói, bọn hắn cộng lại khiến Đế Thích cũng phải nhượng bộ ba phần, sáu người này cộng thêm Thanh La Tiên tử, thậm chí ở Đại Xích Thiên còn có danh hào, xưng là Đại Xích Thiên Thất Tử ...

Chỉ có điều, dù tu vi bọn hắn cao, chỗ dựa phía sau cũng lợi hại, hết lần này tới lần khác bị Nhiếp Cuồng Nhất khiêu khích, nhưng không ai dám nói nhiều, chưa chắc họ đã thật sự sợ hắn, chỉ là đều biết hắn là tên điên, nên không muốn đi trêu chọc hắn...

- Hừm hừm, một đám rác rưởi...

Nhìn thấy bọn hắn vô cùng tức giận, nhưng không dám đắc tội mình, Nhiếp Cuồng Nhất càng thêm khinh thường.

Thế nhưng đúng lúc này, trong sân có một người chưa từng nói qua lời nào nhẹ nhàng mở miệng:

- Nhiếp Cuồng Nhất, ngươi im miệng!

Người kia là một nam tử trẻ tuổi mặc áo trắng, nhìn bộ dạng còn có chút non nớt, dường như chỉ có mười bốn mười lăm tuổi, giống thiếu niên hơn, nhưng hai con mắt của hắn lại như lắng đọng vô số năm tháng, tóc mai cũng có không ít tóc trắng, một kiện áo choàng dài rộng, bao lấy thân hình thon gầy của hắn, để cho hắn nhìn như có loại cảm giác hư nhược, gần như là một người tầm thường nhất trong đám người này, chỉ cần thay một bộ quần áo khác là có thể trực tiếp đi làm gã sai vặt, thế nhưng lúc hắn nói chuyện, tất cả mọi người đều yên tĩnh trở lại!

Ngay cả Nhiếp Cuồng Nhất vẫn luôn có ý khiêu khích cũng ngậm miệng lại.

Thậm chí bên trong hai mắt của hắn, còn xuất hiện một chút cảnh giác, tròng mắt xoay chuyển nhìn chằm chằm vào nam tử này.

Loại kiêng kị sâu sắc kia xuất hiện ở trong mắt một người điên, thực sự có chút quái dị...

- Liệt Dương đại ca, có cái gì chỉ giáo?

Vào lúc này nữ tử nói chuyện lạnh lùng lúc trước, cũng rất cung kính thi lễ, nhỏ giọng nói ra.

Mà những người khác, cũng không có một người nào dám nói chuyện vào lúc này, tất cả đều lẳng lặng nghe hắn mở miệng.

Dù sao, người này cũng chính là Đại Xích Thiên Thất Tử Chi Thủ trong truyền thuyết, xếp hạng còn ở phía trên người nổi bật như Thanh La, trong bóng tối có người một mực nói, nếu không phải thân phận của Đế Thích là Đế Tử, nên Liệt Dương Vương cố ý nhường hắn, thì cái danh đệ nhất cao thủ Đại Xích Thiên nhất mạch, sẽ rơi vào trên đầu hắn!

Bởi vì lúc hắn thành danh đã là chuyện ngàn năm trước, lúc ấy chư Tiên Vương vẫn còn, nên hắn mới có danh hào "Liệt Dương Vương", nhưng bởi vì lúc ấy hắn được quá nhiều người xem trọng, cảm thấy tương lai hắn cũng có khả năng thành tựu một phương Tiên Vương, lúc này mới dùng danh hào "Tiểu Tiên Vương" cho tương xứng, bởi vậy ngoài cái tên Liệt Dương hắn còn có một cái danh hào khác là "Liệt Dương Vương"...

Nhiếp Cuồng Nhất là tên điên, nhưng không phải người ngu, hắn dám khiêu khích những con cháu thế gia phổ thông, nhưng không muốn khiêu khích Liệt Dương Vương.

- Chuyện này đối với chúng ta vô cùng quan trọng!

Qua nửa ngày Liệt Dương Vương mới mở miệng, lúc nói chuyện ho khan vài tiếng, càng lộ ra vẻ hết sức yếu ớt, trầm ngâm nói:

- Hiện tại tất cả mọi người đều đang chờ, cần gì phải cãi nhau? Đế Thích điện hạ rất xem trọng lần xuất chiến này, hắn là một người không ưa thích giết chóc, cho nên lúc cần giết chóc sẽ hi vọng có thể một lần đạt được hiệu quả, cho nên hắn dùng tiểu nha đầu kia làm mồi nhử, dẫn dụ Đế Lưu điện hạ tiến đến, lại dùng Đế Lưu điện hạ làm mồi nhử, câu được những tên phản nghịch trong Loạn Lưu Hải tới, chuẩn bị một mẻ hốt gọn...

Lúc nói đến chỗ này hắn hơi dừng lại, nhưng có một việc không có nói ra, hắn thấy Đế Thích điện hạ đâu chỉ là nhất tiễn song điêu, thậm chí những người như bọn hắn cũng là mồi nhử, chuẩn bị dẫn xuất cao thủ chân chính nào đó của Thiên Nguyên đi ra, sau đó Đế Thích điện hạ tự mình xuất thủ chém giết, cũng chỉ có vinh quang như vậy mới có thể xứng với thân phận và công huân của Đế Tử!

Đương nhiên, hắn có thể khám phá những sự tình này, nhưng sẽ không nói toạc ra!

- Cho nên, đối với chúng ta mà nói, thời cơ tốt nhất cũng không phải là thời điểm lưỡng bại câu thương với bọn hắn, mà là thời điểm người đông nhất, ha ha, ta đã từng giao thủ qua với đám phản nghịch Thiên Nguyên này, người có chút bản lĩnh bên trong không nhiều, miễn cưỡng có thể để vào mắt, tăng thêm con Tặc Kim Ô kia, cũng chỉ năm sáu mà thôi, mặc dù tu vi Đế Lưu điện hạ yếu đi không ít so với ngàn năm trước, nhưng nếu đám phản nghịch này thật sự muốn bắt lấy Đế Lưu điện hạ, chỉ sợ ít nhất cũng phải năm người bọn hắn đồng loạt ra tay, cho nên, chúng ta chỉ cần chờ đợi...

Chung quanh yên lặng, ngay cả Nhiếp Cuồng Nhất cũng không cắt đứt hắn.

Mà tên Liệt Dương Vương này, thì lại nhẹ nhàng ho khan một tiếng, tiếp tục nói thêm:

- Một mực chờ đến khi năm người bọn hắn đều ra tay, hoặc là bị Đế Lưu điện hạ dẫn tới, ta sẽ đích thân chạy tới thu thập tàn cuộc, cầm cây đao Đế Thích điện hạ cần và đầu đám phản nghịch Thiên Nguyên mang về, còn các ngươi thì thừa dịp phản nghịch Thiên Nguyên như rắn mất đầu, suất lĩnh hai nghìn Tiên binh dẹp yên Loạn Lưu Hải, đoạt lại cái vực này, thời gian Đế Thích điện hạ đến chiến trường vực ngoại không ngắn, không làm ra được chút công lao nào liền không nói được!

- Vâng, Liệt Dương đại ca!

Mọi người lẳng lặng nghe Liệt Dương Vương giao nhiệm vụ xong, đều thành thành thật thật đáp ứng.

- Xuy...

Liệt Dương Vương cũng không lên tiếng nữa, nhắm mắt lại nghỉ ngơi, giống như nói một hồi này khiến hắn cảm giác rất mệt mỏi!

Chung quanh cũng bắt đầu trở nên lẳng lặng, duy chỉ có nữ tử mặc quần áo trắng là đang lẳng lặng nhìn bức tranh thuỷ mặc trong tay, sau khi quan sát hồi lâu, liền ở lúc bầu không khí lộ ra vẻ trầm lắng, đột nhiên ngẩng đầu lên nói...

- Người đã đông đủ!

Nghe thấy một câu nói kia của nàng, tất cả mọi người đều cảm thấy giật mình, đồng thời quay đầu nhìn lại.

Lúc này nữ tử kia đã lấy bức tranh thuỷ mặc ra, chỉ thấy phía trên có rất nhiều người quây tròn giống như cảnh quần hùng hỗn chiến, một đạo thân ảnh tuấn dật hiện lên phía trên bức hoạ lấy một địch năm, thi triển thần thông, chiến đấu đến mức vô cùng kịch liệt, thắng bại khó phân, kết quả so với bọn hắn chờ đợi còn tốt hơn, cao thủ Loạn Lưu Hải không những bị Đế Lưu dẫn tới, thậm chí còn trực tiếp động thủ!

- Các ngươi dẫn Tiên binh vào đi!

Liệt Dương Vương cũng mở mắt ra, nhìn lướt qua bức tranh thuỷ mặc, sau đó nói khẽ:

- Ta đi thu phục bọn hắn!

- Vâng!

Những người khác không dám có dị nghị, đều gật đầu đáp ứng.

Thế nhưng nhưng vào lúc này, bỗng nhiên Nhiếp Cuồng Nhất lạnh lùng nở nụ cười:

- Ta cũng đi!

Liệt Dương Vương chậm rãi quay đầu, nhìn hắn một cái, mặt không hỉ nộ, thản nhiên nói:

- Chỉ mình ta là đủ!

- Ta biết chỉ mình ngươi là đủ!

Nhiếp Cuồng Nhất nở nụ cười lạnh, âm trầm nói:

- Nhưng ngươi dám để mình mang danh chém giết Đế Tử sao?

- Chém giết Đế Tử...

Mặc dù trong lòng mọi người đều có ý niệm này, nhưng bị Nhiếp Cuồng Nhất nói ra trước mặt mọi người, chư tiên thật sự nhất thời kinh hãi, thật lâu không có người mở miệng.

- Tốt, vậy ngươi cùng đi đi!

Sau một phen trầm mặc Liệt Dương Vương cũng nhẹ nhàng trả lời.

Bạn cần đăng nhập để bình luận