Lược Thiên Ký

Chương 1090: Thích khách


- Chuyến này bắc hành sợ rằng không được an bình, Thông Thiên tướng quân tốt nhân nên ẩn vào trong quân, đừng rời bọn ta quá xa!

Thời gian an nhàn trong cuộc đời của Phương Hành không có nhiều, mười ngày này cũng chớp mắt đã biến mất, đã đến lúc đi tới Thần Tiêu cung ở Thần Châu Bắc Vực yết kiến Thần Chủ. CÙng đi với Hồng Hoang Cốt điện Áo Cổ Tiểu Thần Vương, thần tử Song Sinh của Dạ tộc, truyền nhân Thái Uyên của Minh tộc bước lên bắc hành. Dao Trì tiểu công chúa đi theo hắn, khuê nữ Phương Tiểu Mỹ lại ở lại Hồng Hoang Cốt điện không để cho nó theo sợ gặp nguy hiểm. Lúc bước ra khỏi Ma Uyên cũng có nghĩa là hắn chính thức đi ra khỏi che chở của Hồng Hoang Lão Long Vương, tiền đồ không rõ, nhưng dáng vẻ của Song Sinh và Thái Uyên lại ung dung như cười như không nói một câu, suất lĩnh ba nghìn giáp sĩ cùng lên đường, cưỡi mây đạp gió trùng trùng điệp điệp, phi thẳng về phía Thần Châu Bắc Vực...

Đối mặt với đám Song Sinh, Thái Uyên, Phương Hành vẫn chưa trả lời nhưng khó có lúc lại không cãi lại.

Bây giờ hắn đã độ ba kiếp, có thể nói là tán tiên trung gian, thế gian khó gặp địch thủ, đám người này đương nhiên không đả thương được hắn. Chỉ có điều hung hiểm vẫn tồn tại, đảm bảo không cho phép lão quái vật tương tự Bạch Cốt Thánh Quân nhìn hắn không thuận mắt xuất thủ đánh lén!

Dù sao cũng không biết từ đâu truyền ra tin tức, chuyện hắn dâng lên pháp môn của Cổ Thánh sẵn sàng góp sức cho Thần tộc đã truyền khắp thiên hạ rồi.

Trước đây có tin đồn xuất hiện nói hắn chuẩn bị sẵn sàng góp sức cho Thần tộc để bảo toàn tính mạng, còn có người cãi lại cho hắn, nhưng đợi khi hắn dâng pháp môn Cổ Thánh ra, lại được Thần Chủ tự mình hạ chỉ phong làm “Thông Thiên thần tướng” thì biến thành khắp thiên hạ đều chửi mắng hắn.

Dù sao có chứng cứ thực sự đều ở đó, ngay cả người tin tưởng hắn nhất sợ là cũng không nói gì được cho hắn.

Hơn nữa có người nhắc lại nợ cũ với Phương Hành, cảm thấy hắn từ trước tới nay đều hành sự quái dị không nói đọa nghĩa, phản bội tông, thí sư, trộm cắp lừa gạt, các loại chuyện ác liệt đều không thiếu cái nào, hơn nữa chuyện phản bội này cũng không phải một chuyện gì đáng kinh ngạc...

Thậm chí chỗ mà đoàn bọn hắn đi qua, trong núi trong mây đều có thêm không ít ánh mắt nhìn trộm, chỉ vì muốn nhìn hắn một cái.

Mà kết quả thì rõ ràng, đi cùng với chư thiên kiêu của Thần tộc yết kiến Thần Chủ, Phương Hành rõ ràng đã phản bội!

- Ngươi ngồi xuống nghỉ một lát đi?

Khi đang vân du, Phương Hành gượng cười nhìn Dao Trì tiểu công chúa một thân áo giáp, cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ. Nha đầu kia trước đây nói sẽ bảo vệ hắn, kết quả thật đúng là như vậy, từ sau khi bước ra khỏi Ma Uyên, nàng liền thay váy dài trên người thành một thân bảo giáp, tay đè thần kiếm đứng ở phía trước vân giá của hắn. Trong hư không bốn phía, cho dù là có một con chim xẹt qua, nàng đều hung hăng trừng mắt, càng không cần phải nói một vài luồng thần thức theo dõi ở xung quanh càng hận không thể vọt thẳng qua móc tròng mắt của kẻ đó, vô cùng chuyên nghiệp.

- Ta cũng không thể nghỉ ngơi, ta phải bảo vệ cho ngươi!

Dao Trì tiểu công chúa vô cùng nghiêm túc, không có khả năng thương lượng nào, Phương Hành cũng chỉ có thể để mặc nàng.

Mình cũng coi như cả đời tiêu dao, lúc được người ta bảo vệ lại hiếm thấy.

- Ngươi cảm thấy hắn thật tâm muốn góp sức cho Thần tộc ta sao?

Lúc này một chùm vân giá ở phía sau, truyền nhân Thái Uyên của Minh Tộc đang thấp giọng nói chuyện với thần tử Song Sinh của Dạ tộc.

- Lúc đầu đại khái chỉ vì bảo mệnh, mà bây giờ không gia nhập không được!

Thần tử Song Sinh của Dạ tộc thấp giọng cười, nói:

- Hắn đã dâng pháp môn Cổ Thánh lên, trong mắt chư tu trên thế gian này hắn đã là tội nhân thiên cổ của Thiên Nguyên rồi, còn muốn chỉ lo thân mình có thể dễ dàng sao? Ha ha, chỉ tiếc hắn lại khá thông minh, thủ vững tâm hiến thẳng vật quý cho Thần tộc, nếu không, gia nhập vào bất luận bộ tộc nào của chúng ta cũng sẽ không cho hắn thoải mái tẩy bỏ tội nghiệt như vậy, chí ít ngàn loại cấm chế của Dạ tộc ta nếu không bày ít nhất tám trăm đạo trên người hắn thì sẽ không yên tâm dùng hắn, chỉ tiếc, Thần Chủ làm việc khác với chúng ta!

Truyền nhân Thái Uyên của Minh tộc thản nhiên nói:

- Thần Chủ đứng đầu ba nghìn Thần tộc, không cần phải dùng loại mánh khóe nhỏ đó, chẳng qua nếu như cần người này làm chuyện đại sự cho lão nhân gia ông ấy, ta lại thật sự có chút hoài nghi, ông ấy thực sự yên tâm với người này thế sao?

- Ngoại trừ thật lòng sẵn sàng góp sức cho Thần Chủ, hắn nào còn đường khác để đi nữa?

Thần tử Song Sinh của Dạ tộc chỉ trên không một cái, thấp giọng cười nói:

- Ngươi nhìn mà xem, con đường này có không biết bao nhiêu ánh mắt ngầm có sát ý đang nhìn hắn, mà ở Thần tộc, lấy tính tình của Bất Hủ Thần Vương cùng Vô Gian Thần Vương làm sao có thể thật sự bỏ qua cho hắn được? Bề nổi có thể nhị vị đó sẽ không dám động đến hắn, nhưng nếu sau lưng, diệt trừ một tu sĩ phản bội nhân tộc lại không bị Thần Chủ phát giác có rất nhiều phương pháp!

- Đoạn đường này sẽ thật náo nhiệt đây!

Thái Uyên từ tốn nói, ánh mắt nhàn nhạt quét nhìn Phương Hành đang ở phía trước, con ngươi rụt lại:

- Hắn không chịu sẵn sàng góp sức vào môn hạ của chúng ta sẽ là sai lầm lớn nhất của hắn, đáng tiếc, vốn vẫn còn cơ hội có thể dùng hắn một chút...

- Từ trước đến nay nhân tộc đều thiển cận, không chịu được thua thiệt, làm sao có thể hiểu chuyện được?

...

...

- Hừ, ta thấy tên khốn này mỗi người đều nhát gan, lúc Thần tộc giáng xuống không nghe nói bọn họ dám phản kháng, sau lại gửi thân ở Tịnh Thổ, cũng không thấy bọn họ dám vượt qua phòng tuyến đi vào hội hợp, cho tới bây giờ cũng không thấy bọn họ tới ám sát ngươi!

Bình an di chuyển một ngày, vẻ mặt căng thẳng của Dao Trì tiểu công chúa rốt cục cũng được thả lỏng, châm chọc khiêu khích nói.

- Chuyện này lại có phần kỳ lạ rồi, không có ai tới ám sát ta, dáng vẻ của ngươi thật thất vọng đó?

Phương Hành tà nghễ nhìn nàng, trả lời một câu.

- Bởi vì thân phận hiện tại của ngươi không giống nữa, ngươi là tên khốn kiếp phản bội Thiên Nguyên, nếu như ngay cả một người tới ám sát cũng không có, vậy chứng minh bọn họ cũng quá không có tâm huyết rồi, có điều so với việc ngồi đó khổ não, kỳ thực ngẫm lại hiện tại người hận ngươi lại là người tốt, nhưng ngươi lại là nam nhân của ta, ta không muốn để người khác làm ngươi bị thương, ngươi nói nhỡ đâu thật sự có người đến ám sát giết ngươi, rồi ta lại giết bọn họ mới tốt hay tha cho bọn họ mới tốt? Aiz, ai muốn giết ngươi, ta muốn giết người đó, nhưng bọn họ lại cố tình là người tốt, ta không hạ thủ được...

Lúc đầu Dao Trì tiểu công chúa có phần quái lạ, trong lòng cảm thấy mê man, càng nói không ngừng được.

- Yên tâm đi, bây giờ thật không thấy ai có thể giết...

Tâm tình của Phương Hành cũng phức tạp, thấp giọng cười một câu, sau đó đột nhiên mở to hai mắt.

Lúc này đoàn bọn họ đã đi tới gần ranh giới Thiên Cương sơn của Trung Vực. Kỳ phong thẳng đứng, quái nhai thành vùng, trước mát xuất hiện mấy ngọn kỳ phong cao tuyệt vạn nhận, đội ngũ trong chuyến đi này đang bay vòng qua ngọn núi bên này. Dao Trì tiểu công chúa đang nói sao không thấy có thích khách đánh tới, mình đang khổ não vì không thấy có sát thủ nào tới lại đột nhiên có một cây thần tiễn bắn ra từ sườn núi kia. Phương Hành còn chưa nói xong một câu an ủi thì một cơn mưa thần tiễn đã bắn thủng ngực bụng của nàng, méo me tung tóe.

- Ta...

Dao Trì tiểu công chúa đột nhiên mở to hai mắt nhìn, ngơ ngác nhìn mũi tên xuyên qua ngực mình.

- Nằm xuống!

Trong nháy mắt Phương Hành đầy kinh sợ hét lớn một tiếng, nhảy lên, ôm nàng trong lòng.

- Vèo...

Trong chớp nhoáng này, lại có một cơn mưa tên hóa thành lưu quang bay tới đâm thẳng vào đầu của Dao Trì tiểu công chúa. Phương Hành phản ứng cực nhanh, ấn Dao Trì tiểu công chúa xuống thấp rồi sau đó tay nắm chặt, một vệt sáng bắn tới cực nhanh bị hắn cầm trong tay, rõ ràng là một cái phù tiễn rèn thành từ huyền tiễn, bên trên hiện đầy các loại phù văn, là một loại thần khí vượt qua phi kiếm không biết bao nhiêu lần.

- Bộp!

Mắt hắn lóe hung quang từ xa nhìn sang, con mắt đúng lúc nhìn thấy trên cô phong cao nghìn trượng đang có một tên thiếu niên mặc hắc y chậm rãi thu thiết cung trong tay lại, ánh mắt cũng đang nhìn về phía này, dùng sức nhổ một bãi lên mặt đất, sau đó đi vào sâu trong rừng.

- Có thích khách!

Giáp sĩ Thần tộc ở xung quanh đều chấn kinh, bắt đầu dựng phòng ngự đại trận.

Ầm!

Cũng trong một chốc đó, khắp núi đá xung quanh không biết có bao nhiêu người khai sơn nứt đá, từ hư không, từ nham thạch nhảy ra ngoài, mỗi người họ đều là cao thủ ẩn tích, mỗi người cầm thần binh lợi kiếm trong tay, thân trên bén nhọn mà lành lạnh bước trên mây ngự kiếm, đnáh thẳng về phía Phương Hành đang ở trung tâm giáp sĩ Thần tộc. Không trung đồng thời vang lên một tiếng quát to, cuồn cuộn như sấm rền, chấn động sơn dã:

- Chúng ta là nghĩa sĩ nhân tộc đặc biệt tới đây để lấy đầu của tên phản bội Thiên Nguyên – Phương Hành, người không liên quan đều tránh ra, bằng không giết chết không ta!

- Giết!

Giáp sĩ Thần tộc lập tức định bày binh bố trận nghênh địch, xông lên, nhưng rất nhanh phía sau truyền tới một tiếng hét lớn:

- Bày binh bố trận!

Người ra lệnh đương nhiên là truyền nhân Thái Uyên của Minh tộc. Đôi con ngươi hẹp dài của y nhàn nhạt nhìn đám thích khách mới tới, nét mặt dâng lên một tia cười lạnh, lo lắng nói với Phương Hành:

-Thông Thiên tướng quân, có người đi tìm cái chết, ngươi nói chúng ta nên làm sao...

Giọng y mang theo sự chế giễu, dường như muốn hỏi Phương Hành xem nên xử trí những người này như thế nào.

Nhưng y lại không lưu ý tới, lúc này con mắt của Phương Hành đã đỏ như máu. Máu tươi ở ngực Dao Trì tiểu công chúa đã nhiễm đỏ giáp trụ, đối với người tu hành, một mũi tên này cũng không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng lại vô cùng hung ác độc địa. Hơn nữa mới rồi lúc mũi tên thứ hai phóng tới chính là nhắm thẳng tới đầu của nàng. Nếu không phải mình kịp thời nắm được, lúc này đầu của nàng đã vỡ rồi...

- Ngươi đang nghĩ có muốn hạ sát thủ với bọn họ hay không, nhưng bọn họ lạ không hề thủ hạ lưu tình với ngươi...

Giúp Dao Trì tiểu công chúa rút phù tiễn cắm trong ngực ra, lại đút cho nàng một viên linh đan, vẻ mặt của Phương Hành cực kỳ ảo não.

- Bọn họ... Không phải là người xấu đâu!

Dao Trì tiểu công cháu vươn bàn tay mảnh khảnh cầm tay của Phương Hành, giọng nói vô cùng mê man.

- Đúng, bọn họ không phải là người xấu!

Phương Hành gật đầu, sau đó mắt lộ ra sát khí:

- Chỉ có điều ta là!

Sau khi nói xong, hắn đã tránh khỏi tay của Dao Trì tiểu công chúa, một bước đạp ra ngoài.

Ầm! Ầm! Ầm!

Một bước này thoạt nhìn hắn một thân khí cơ bình thường, phía sau đột nhiên lại có ba luồng tiên khí kinh người bạo phát, giống như ba dải lụa tiên giương gió bay lên tung bay ở phía sau hắn. Cùng lúc đó, ngay cả trên không quanh người hắn cũng bắt đầu không ngừng nổ tung phát ra từng cương phong bạo liệt chấn động khắp nơi. Mấy tên giáp sĩ Thần tộc cách hắn tương đối gần đều bị khí cơ dao động trên người hắn làm bay ra ngoài, quân lính tan rã, mà cùng lúc đó, hắn bước ra một bước đã ở bên ngoài trăm trượng rồi...

- Giết!

Đội thích khách kia khó khăn lắm xông tới gần rồi. Một vị dẫn đầu là lão tu cảnh giới Đế Anh đại thừa, đang ngự một thanh cổ kiếm cắt ra kẽ nứt trong hư không rồi giống như một tia chớp mày đen bổ về hướng Phương Hành.

- Giết cái đại gia nhà ngươi!

Phương Hành lấy tay ra, giữa ngón tay ẩn chứa quái lực, trực tiếp đánh tan tia chớp màu đen, sau đó đè lên đỉnh đầu lão tu.

- Phụt...



Lão tu đầy mặt kinh ngạc, há mồm muốn kêu to, lại bị Phương Hành trực tiếp bóp nát đầu.







Bạn cần đăng nhập để bình luận