Lược Thiên Ký

Chương 1035: Liên minh hiến bảo


- Phương pháp này làm được hả?

Lúc này đệ tử trên dưới Phù Diêu cung đã sớm rời mảnh sơn cốc này, đoàn người đều bước lên con đường đi tới Tịnh Thổ, nhưng dáng vẻ đã thay đổi, Mạc Tâm và Mạc Từ ba vị tiên cô đi đầu, lúc này rõ ràng đã biến thành dáng vẻ của một lão nhân khô gầy với một hòa thượng tai to mặt lớn và một lão nhân một mắt, nhiều nữ đệ tử ở phía sau các nàng cũng đổi lại đủ loại quần áo khác nhau, nữ có nam có, có lấy thần thông biến hóa, lại vẫn còn có một vài người chính là đổi vài bộ quần áo mà thôi, nhưng không có ngoại lệ, đều ăn mặc dở dở ương ương, sơn đen sơn đỏ, đi lắc lư lộn xộn, lẻ bảy loạn tám, vừa liếc mắt nhìn chính là một đạo thống tán tu môn quy lỏng lẻo, giáo hóa bại hoại.

Càng mấu chốt chính là một người đi giữa bọn họ còn vác một cây cờ lớn, trên mặt rõ ràng viết bốn chữ to “Liên minh hiến bảo”, liền uy phong lẫm lẫm chạy về phía Ma Uyên, người trên đường nhìn thấy chẳng những không né, ngược lại nghênh đón.

- Yên tâm đi, khẳng định làm tốt!

Người vác cờ nghe thấy câu hỏi này, chẳng hề để ý trả lời một câu.

Lúc này ở ngoài Thiên Cương sơn mạch đã sớm tụ tập không biết bao nhiêu đạo thống có ý đồ lập công trước mặt sinh linh thần tộc, tự nguyện đảm nhận tai mắt với cơ sở ngầm của sinh linh thần tộc, bắt giết tìm kiếm đạo thống trốn vào Thiên Cương sơn mạch, không tuân theo pháp chỉ thần tộc, thậm chí còn tự phát hợp thành mấy đường phòng tuyến, nếu trên dưới Phù Diêu cung muốn đi tới Tịnh Thổ, đầu tiên là phải trốn tránh phòng tuyến nhỏ do những đạo thống này bày ra trước, rồi su đó xuyên qua phòng tuyến lớn cấm kỵ do sinh linh thần tộc tự mình bày ra ở bên ngoài Ma Uyên, lại vượt qua Ma Uyên, đi thẳng đến Tây Châu Tịnh Thổ ở một chỗ khác...

Hiện giờ thần tộc định ra thiết chỉ, không thể tùy tiện ngự không mà đi, cũng không thể tán loạn trong núi, bằng không nếu như bị phát hiện lập tức liền bị vây lấy, nhưng nếu như đi đường lớn, từng đường phòng tuyến với vặn hỏi và điều tra nhiều không đếm được bên trong đó lại làm cho người ta đau đầu, tuy rằng dựa vào bản lĩnh của các đệ tử Phù Diêu cung, nếu muốn xông vào, những đạo thống nhỏ này vốn không ngăn được các nàng, nhưng chỉ cần vừa bại lộ hành tung, sinh linh thần tộc trú đóng ở gần đó đại khái sẽ lập tức xung phong liều chết xông đến, cho nên không nghĩ cách giải quyết những tai mắt với nanh vuốt này, thật sự nửa bước khó đi.

Trong lúc hai người đang đối đáp liền nhìn thấy ở giữa hai đỉnh núi trước mắt có pháp trận đạo thống bày ra, phái người canh giữ, nhìn thấy một đội người đi tới như vậy, người cầm đầu lập tức sáng rực mắt lên, hai ba tu sĩ đạp trên đằng vân liền bay vút lại về phía này, đưa tay chặn lại từ xa xa giữa không trung, quát to:

- Người đi tới dừng lại, chúng ta chính là đệ tử Kim Kiếm môn, đã nguyện trung thành với Mạc Vu thần tộc, phụng mệnh bày ra phòng tuyến ở đây, kiểm tra đám người không tuân thần tộc pháp chỉ, các ngươi đến từ đâu, đi về nơi nào, cấp tốc báo chi tiết ra...

- A... ngay cả thằng hề Trúc Cơ cảnh cũng nhảy ra tỏ uy phong...

Một gã đệ tử đi ở bên người Phương Hành nhìn thoáng qua, giao cờ lớn cho hắn, sau đó cười lạnh nghênh đón.

Ba gã đệ tử Kim Kiếm môn tiến đến chặn đường này có tu vi thật sự có hạn, đương nhiên đây cũng không thể nghi ngờ, nếu như bọn họ thật sự có thực lực cao cường mà nói, địa khái sẽ không thể chỉ đầu nhập vào cái gì mà Mạc Vu thần tộc, lại bị phái đến nơi hoang vắng này canh phòng...

- Các ngươi đầu nhập vào thần tộc gì?

Lúc này Phương Hành đã biến thành một tiểu lão đầu, cười hì hì nghênh đón hai gã đệ tử cảnh giới Trúc Cơ kia.

- Ai kêu các ngươi đi tới? Đứng ở phía sau đi!

- Kim Kiếm môn ta hiện giờ thuộc về dưới trướng Mạc Vu thần tộc, ngươi không nghe thấy sao?

Nhìn thấy Phương Hành thế mà lại trực tiếp nghênh đón, ba gã đệ tử Kim Kiếm môn kia lập tức hét lớn.

- Đứng ở phía sau đi...

Phương Hành cười cười, đột nhiên lật tay vung lên một chưởng, xuống tay không hề nhẹ, một chưởng liền kéo một gã đệ tử cầm đầu trên mặt đất, nện mặt đất ra một hố sâu, ngay cả nói cũng không nói ra một tiếng, rồi sau đó bước một bước lên trước, kéo hai kẻ đệ tử Kim Kiếm môn đang vẻ mặt kinh hoảng định xoay người bỏ chạy về, dùng sức đập vào trong tay, sau đó đã đánh xuống dưới.

- Cái này...

Mạc Tâm tiên cô cùng với các đệ tử khác đều trở nên yên tĩnh, lặng ngắt như tờ.

Trước đây các nàng vạn bất đắc dĩ, bị ép nghe theo an bài của Phương Hành, đường đường Dao Trì tiên cô cùng với nữ đệ tử Phù Diêu cung mà lại ăn mặc dở ông dở thằng, sau đó cũng không đi đường nhỏ ven núi, mà nghênh ngang đi theo đường lớn một đường hướng nam đến đây, đã nhận được Phương Hành cam đoan, nói là gặp phiền toái do hắn ra mặt, khẳng định một đường thẳng tiến, ai cũng không nghĩ đến, mới chạm phải phòng tuyến đầu tiên hắn đã chọc ra nhiễu loạn lớn như vậy, đạo thống nhỏ này quả thật không coi ra gì, nhưng bọn chúng dù sao cũng là nô tài đầu phục sinh linh thần tộc rồi mà...

- Chẳng lẽ bắt đầu từ nơi này sẽ một đường liều chết sao?

Các tiên cô với nữ đệ tử đều có vẻ mặt lạnh lùng, đã dâng lên sát khí nhàn nhạt.

- Người nào xông vào cửa?

- Đệ tử Kim Kiếm môn nghe lệnh, mở đại trận ra, thông báo Mạc Vu thần tộc...

Lại nói phía trước đường phòng tuyến này, Phương Hành tùy tùy tiện tiện động thủ, liền tỉnh mổng ba vị đệ tử Kim Kiếm mon, cũng khiến đệ tử Kim Kiếm môn trong đại trận ở phía sau sợ hãi, nhất tề hét lớn, có vài người canh chừng, có người đi thông báo, chỉ cho rằng gặp phải đạo thống thù địch bọn họ đã đầu hàng thần tộc, cố ý đến tìm phiền toái, người như vậy thật sự không ít, trong nửa tháng ngắn ngủi, Kim Kiếm môn đã vì vậy mà mất đi tính mạng của bảy tám tên đệ tử, nhưng đều bị bọn họ coi thường hành động, hoặc bị bọn họ tra xét ra khi người tới liều mạng giết chết.

- Xông vào cửa? Hừ hừ, trận rách này của các ngươi cũng có tư cách ngăn chúng ta lại?

Trong một mảnh kinh hoàng, Phương Hành đột nhiên mở miệng, quát lạnh uy nghiêm, giọng nói chấn động bốn phương.

- Ỷ vào Mạc Vu thần tộc chó má gì liền dám đến diễu võ giương oai, cũng không nhìn thử xem các đại gia đang làm cái gì, thật sự là mắt chó đui mù!

Một tiếng hét lớn giống như sấm sét giữa trời quang của hắn lại khiến tất cả người trong pháp trận này chấn động cả kinh, người của Kim Kiếm môn đang rối thành một nùi hòa hoãn động tác lại, một lão giả trong đó thoạt nhìn có thân phận không tầm thường, thấy được dáng vẻ chắc chắn của Phương Hành, trong lòng cảm thấy có phần không nắm chắc, liền vẫy tay ngăn động tác của một đám đệ tử lại, tính toán đi nhìn coi, kêu lên:

- Xin hỏi...

- Hỏi đầu đại gia ngươi đi, đi ra nói chuyện cho bổn tọa!

Phương Hành hét to một tiếng ngắt lời hắn nói, phần khí thế kia như muốn lên trời.

- Ơ...

Thấy khí thế của hắn đầy đủ như vậy, lão giả Kim Kiếm môn kia thật sự đúng là mò không ra, đương nhiên không dám đi đến trước người hắn, mà do dự lê chầm chậm, đứng cách xa mấy trăm trượng vừa chắp tay kêu lên:

- Vị đạo hữu này đến từ phương nào vậy?

- Ha ha, khi nào thì thứ không hợp thời này của Kim Kiếm môn cũng xứng xưng đạo hữu với lão phu rồi?

Giọng nói của Phương Hành càng thêm cuồng vọng, quát lạnh nói:

- Mở mắt chó của ngươi ra nhìn xem, lão phu đó là quật chủ của Đông Hải đại đạo thống Nương Nhi quật, người tặng ngoại hào vạn hoa tùng trung nhất điểm lục... Hôm nay đi tới Ma Uyên, hiến bảo cho thần tử Lạc thần tộc đóng tại nơi đó, ha ha, các ngươi mới vừa nói là phụng mệnh lệnh của Mạc Vu thần tộc đóng giữ nơi này nhỉ? Vậy mau chóng gọi một vài tộc nhân ra đây, lão phu cũng muốn hỏi một chút, Mạc Vu thần tộc tính là gì vậy, lại có tự tin này, chẳng lẽ định cướp bảo bối mà lão phu chuẩn bị hiến cho Lạc thần tộc sao?

- Lạc thần tộc?

Lão giả Kim Kiếm môn kia vừa nghe ba chữ kia, nhất thời ngẩn người ra, suýt chút nữa thở gấp một hơi.

Ba ngàn thần tộc hạ xuống Thiên Nguyên, tộc loại rắc rối, có rất nhiều danh mục, có rất nhiều tên tộc cổ quái, vốn gọi không tới.

Nói thật ra, Kim Kiếm môn bọn họ đầu nhập vào Mạc Vu thần tộc liền gần như được cho là cái tên không nổi danh, cs vẻ uy phong bá đạo ở trước mặt tu sĩ nhân tộc, nhưng trong ba ngàn thần tộc đến xem, vốn không coi là cái gì, nhưng Lạc thần tộc lại khác, nổi danh cùng với Thiểm Điện tộc, Ngưu Ma tộc, Sơn Nhân tộc vân vân trong ba ngàn thần tộc kia, là một trong vài thần tộc cường đại nhất, cũng khó trách người này có vẻ cuồng vọng như vậy, tuyệt đối không nghĩ tới người nhà mình bố trí tuyến phòng thủ ở đây lại ngăn cản người đi đến đầu nhập vào Lạc thần tộc.

Tuy rằng nói một cách nghiêm cẩn, hình như bọn họ còn chưa đầu nhập thành công, nhưng khẩu khí này đã có cực kỳ tin tưởng nha...

Dù sao đầu nhập vào thần tộc cũng có đủ loại phương pháp khác nhau.

Có giống như cấp bậc Kim Kiếm môn vẫy đuôi hy vọng được vái dưới chân người ta nhưng lại từ đầu đến cuối không hề được người ta coi trọng liếc mắt một lần, cũng có thế lực đạo thống được thần tộc chủ động kéo vào, đãi ngộ rất nặng, mà cao minh hơn chính là dâng chí bảo, tiên đan, bí điển của đạo thống lên, đổi lại đối đãi kiểu khác của thần tộc, sau khi thần tộc hạ xuống, khát vọng đối với mấy thứ này vẫn luôn luôn vô cùng mãnh liệt, tìm kiếm đủ loại dị bảo chung quanh, cho nên phương pháp đầu nhập cuối cùng này lại là bất phàm nhất, nếu dâng lên được vài bảo bối hợp với tâm ý của bọn họ, địa vị thông thường sẽ một bước lên trời, thậm chí có thể được đến mục thủ một phương甚至可以得到牧守一方, không thua gì địa vị với thân phận của tiểu tiên giới, hơn xa nô tài tầm thường có thể sánh bằng.

- Tiểu lão nhân có mắt như mù, vạn lần xin đại nhân thứ tội...

Lão nhân Kim Kiếm môn bị hù quá đáng, liên tục thở dài, cười làm lành xin lỗi, nhưng mà trên mặt hiển nhiên còn hơi nghi hoặc:

- Nhưng mà... đại nhân đừng trách tiểu lão nhân lắm miệng, các ngươi đi hiến bảo, vì sao lại làm một cái cờ liên minh hiến bảo vậy?

- Hừ hừ, đều là một đám vương bát đản đi theo lão phu đầu cơ trục lợi!

Phương Hành hừ lạnh cười một tiếng:

- Nương Nhi quật chúng ta cũng không nhiều người như vậy, nhưng mà một lần này, lão phu ta thừa cơ hội hiến bảo, kết bạn với đại nhân của Lạc thần tộc, sau đó thành lập đại đạo thống, mở rộng thu đệ tử, làm vinh dự cửa nhà, bọn vương bát đản này đều kết giao trên đường, cũng muốn đầu nhập vào Lạc thần tộc, nhưng mà trong tay bọn họ cũng không có bảo bốt tốt gì, liền lén lút cho lão phu không ít ưu việt, để cho ta dẫn bọn họ cùng đi, cùng dâng bảo bối mà bọn họ muốn hiến cho Lạc thần tộc, đến lúc đó có món chí bảo của lão phu giữ thể diện, đại nhân Lạc thần tộc nào có lý không thu? Mà một khi những đại nhân này thu, đám vương bát đản này có thể dính líu quan hệ với Lạc thần tộc, đến lúc đó được danh vọng như vậy bao bọc, bốn châu Thiên Nguyên còn không đi ngang sao?

- Hả... phương pháp này...

Lão nhân Kim Kiếm môn kia nghe xong lại ngẩn ra, giống như rất động lòng, do dự sau một lúc lâu, hắn mới đánh bạo tiến tới trước mặt Phương Hành, thấp giọng nói:

- Tiểu lão nhân cả gan, xin hỏi một câu, không biết đại nhân định hiến cho Lạc thần tộc là bảo bối gì vậy?

- Ha ha...

Phương Hành cười như không cười nhìn hắn, rồi sau đó kéo vạt áo của mình, lộ ra một vật cho hắn xem.

Tròng mắt của lão nhân Kim Kiếm môn bỗng nhiên trừng lớn lên, sau một lúc lâu, phịch một tiếng quỳ xuống, ôm lấy chân Phương Hành.

- Cầu xin đại nhân rủ lòng thương xót, ban cho Kim Kiếm môn ta một phần cơ duyên đi...

Bạn cần đăng nhập để bình luận