Lược Thiên Ký

Chương 1294: Tam giáo chân nghĩa


Vòng đi vòng lại một lúc lại vòng trở về tiên mệnh!

Câu nói kia của Phương Hành khiến mọi người toàn trường đều trầm mặc, bao quát ba vị tôn chủ. Cũng không phải kẻ ngu, bọn họ đều ẩn ẩn cảm giác được, phương hướng của cuộc tranh luận đã bị Phương Hành dẫn lệch. Vốn là ba vị tôn chủ muốn thu đồ đệ, vốn là nên công bình chia đều ba người, kết quả bị Đạo chủ một mình chiếm riêng, Phật chủ và Yêu chủ tới, sau một phen tranh luận, Đạo chủ không bỏ được, nhưng mà không phân cũng phải phân, không khả năng một cá nhân độc chiếm. Trong quá trình này, chỉ cần ba vị tôn chủ nhất trí đạt thành hiệp nghị là được, nơi nào cần phải trưng cầu ý kiến đám người Phương Hành. Tựa như ba người chia nhau ăn một con gà béo, chẳng lẽ ai ăn nhiều ai ăn ít còn phải hỏi con gà?

Nhưng khăng khăng một chuyện phi thường đơn giản như thế, bị Phương Hành quấy đục, lại sinh sinh chạy trật...

Vốn là thầy chọn trò, nay lại ẩn ẩn xuất hiện cảnh trò chọn thầy...

Hơn nữa đối mặt yêu cầu được xem tiên mệnh mà Phương Hành thuận lý thành chương đề ra kia, ba vị tôn chủ nhất thời đều không biết nên cự tuyệt thế nào!

Còn về Phương Hành, lúc này hắn đang lấy tĩnh chế động, đối phương không mở miệng, hắn liền cũng không nói chuyện, chỉ lặng lẽ bàng quan.

Tiên cảnh này, chỗ cổ quái rất nhiều, đối phương nói càng nhiều, lại càng tiện cho hắn phát hiện thêm manh mối.

- Hả, ba vị tôn chủ sao khó xử thế?

Trong một mảnh trầm mặc, Ngao Liệt đột nhiên cười lạnh một tiếng, nói:

- Chẳng lẽ ba vị đều ở chỗ này nhìn vào, còn sợ chúng ta cướp tiên mệnh trốn đi? Hay là, tiên mệnh kia... Thực ra sớm đã bị Cửu Đầu Trùng đoạt đi rồi, tiên cảnh đã không còn tiên mệnh nữa?

Phương Hành hận không thể thể vỗ đầu tiểu cữu tử khen ngợi hai câu, tuy bình thường vừa hoành lại vừa cuồng, thỉnh thoảng còn hơi hiện vẻ ngu xuẩn, nhưng nay một câu nói kia lại hỏi đúng trọng điểm, giờ hắn đang diễn mặt đỏ, chính cần phải Ngao Liệt đi ra diễn mặt đen, liền cũng thuận theo lời Ngao Liệt nhìn hướng ba vị tôn chủ, trong ánh mắt vừa khéo lộ ra chút hồ nghi, tĩnh tĩnh không nói.

- Làm càn!

Lời này của Ngao Liệt vừa ra, lập tức khiến ba vị tôn chủ không thể không mở miệng, Yêu chủ trực tiếp hừ lạnh một tiếng, thấp trách mắng:

- Tiên cảnh mười năm đại hội luận đạo một lần, đến lúc đó sẽ lấy ra tiên mệnh cho chư vị hậu bối vái tế, người người đều có thể nhìn thấy, há sẽ là giả? Chỉ là tiên mệnh sự tình trọng đại, tất nhiên không thể mặc ý quan khán. Chẳng qua ba người các ngươi cũng tính may mắn, còn cách ba tháng liền đến đại hội luận đạo lần này, đến lúc đó tiên mệnh có bộ dạng gì, thần dị ra sao, cứ nhìn là biết...

- Mười năm đại hội luận đạo?

Phương Hành hơi ngớ, quay đầu nhìn sang Ngọc Ki Tử.

Ngọc Ki Tử giải thích nói:

- Đại hội luận đạo chính là thịnh hội của tiên cảnh chúng ta. Ba vị tôn chủ truyền đạo giải hoặc, chư đệ tử dụng tâm tu hành, mỗi cách mười năm liền sẽ tụ cùng một chỗ, ngồi luận luận đạo. Đến lúc đó chẳng những ba vị tôn chủ, thậm chí là cả vị tôn chủ kia đều sẽ hàng lâm. Phàm đệ tử trong tam giáo, có thể đạo áp quần hùng, siêu thoát phàm tục, được đến bốn vị tôn chủ nhất trí thừa nhận, liền có thể điểm hóa thành tiên, truyền thừa tiên mệnh, từ đó trường sinh bất hủ, khai sáng một phương giáo phái trong tiên cảnh, xưng là tôn chủ thứ năm!

- Nếu nói mỗi mười năm một lần, chẳng lẽ nhiều năm như vậy qua đi mà chưa từng có ai thành công?

Phương Hành nhạy bén phát hiện vấn đề, vội vàng mở miệng truy hỏi.

Ngọc Ki Tử ngẩn ngơ, sau đó lại nhíu mày, không vui nói:

- Bốn vị tôn chủ khai sáng tiên cảnh, vốn mới được không bao nhiêu năm, chư đệ tử dù tu hành cần phấn, cũng chưa ai có thể đạo áp quần hùng, ngôn biện tam giáo, chân chính làm rõ lý ở trong đạo, tự nhiên chưa ai có thể truyền thừa tiên mệnh. Chẳng qua ngươi không cần lo lắng, hiện nay tiên cảnh nhân tài đông đúc, mấy vị sư huynh đều là người có tu vị cực cao, hẳn là rất nhanh sẽ có kết quả, không chừng ngay đại hội luận đạo lần này sẽ đản sinh Chân Tiên!

- Ồ...

Phương Hành tự tiếu phi tiếu gật gật đầu.

Ba vị tôn chủ kia đều thần tình thâm trầm, nửa buổi không người mở miệng, tựa hồ đang suy nghĩ điều gì.

- Thế thì khó nhỉ, không thấy được tiên mệnh, chúng ta làm sao biết đạo truyền thừa nào thích hợp chúng ta?

Phương Hành gãi gãi đầu, hiện vẻ khá là khổ não, buông tay nói:

- Chúng ta cũng không thể chẳng làm gì trước đại hội luận đạo được, đúng không? Hết cách rồi, vậy chỉ có thể tôn sư trọng đạo, cùng theo Đạo chủ lão nhân gia tu hành, rốt cuộc đã hành lễ bái sư rồi...

- Lời ấy không sai!

Đại Đức Đạo chủ nghe vậy rất mừng, gật đầu ứng nói.

Nhưng sắc mặt Phật chủ và Yêu chủ lại đều không dễ nhìn cho lắm. Bọn họ đều nhìn ra, Phương Hành căn bản là đang cố ý gây chuyện, trong lòng không khỏi sinh ra cảm giác chán ghét. Khăng khăng dưới cục diện như bây giờ, dù biết rõ đối phương làm rõ, lại cũng không có cách nào hữu hiệu đối phó hắn, chỉ có thể bực bội trong lòng. Nếu nghĩ không ra đối sách, chuyện hôm nay e là không thiện...

- Ha ha, dù trước không nhìn tiên mệnh, nhưng thật ra vẫn có cách tuyển chọn truyền thừa thích hợp cho các ngươi!

Phật Đà miệng cười sắc mặt hòa thiện, thoáng chốc, giữa mi vũ liền chớp qua một tia ý cười, sau đó mở miệng nói.

- Hả?

Phương Hành quay đầu nhìn hắn, vô thức nhíu mày.

Đã làm tốt chuẩn bị sẵn sàng cãi cọ, quyết định không quản ai hay cái gì đều phản bác đến cùng...

Nhưng ngay cả hắn đều không ngờ rằng, Phật Đà miệng cười vừa mở miệng, hắn liền đột nhiên ngây dại, không phản bác ra được nửa lời!

- Nói đến cùng, ba người chúng ta bách thiết như thế cũng là vì hi vọng quang diệu bản giáo, truyền thừa đại đạo mà thôi...

Phật Đà miệng cười nói tiếp:

- Đương nhiên, trọng yếu hơn cũng là muốn tốt cho ba vị, nếu các ngươi được truyền thừa, thành tựu Chân Tiên, tuy giáo ta cũng sẽ vì thế mà nở mày nở mặt, nhưng lợi ích phần nhiều vẫn là của chính các ngươi, đúng không nào? Ha ha, nếu đã thế, quan trọng nhất đương nhiên là chọn cho các ngươi môn truyền thừa thích hợp nhất. Vậy lại giản đơn, không cần phải nhìn thấy tiên mệnh mới quyết định được. Trực tiếp vậy đi, ba người chúng ta lần lượt truyền thừa kinh pháp bản thân cho các ngươi, do các ngươi chầm chậm tham ngộ, tam giáo truyền thừa đều có đạo lý riêng, đợi các ngươi tu hành xong, tự nhiên liền sẽ rõ ràng mình càng thích hợp với truyền thừa nào, như thế chẳng phải viên mãn?

- Ách...

Phương Hành không khỏi hơi ngớ, trong lòng chấn kinh, thực sự không biết nên đáp lại thế nào.

Ngay cả Ngao Liệt và Lộc Tẩu cũng đều ngây ngốc, cảm giác thế giới quan bị tẩy trắng...

Tam giáo đều truyền, thoải mái vậy ư?

Đặc biệt ba người bọn họ đều hiểu đạo lý “pháp bất khinh truyền”, đương sơ Lộc Tẩu muốn học Âm Dương đại ma bàn của Phương Hành liền phải trước vái Vạn La đã mất làm thầy rồi mới truyền, sao nay đến tiên cảnh, chư vị tôn chủ lại hào phóng đến vậy, một lời bất hòa liền muốn truyền pháp, lại còn phi thường thể thiếp nói ngươi trước cứ tu luyện một cái thử xem, có thích hợp hay không lại đến tính tiếp?

Đại Đức Đạo chủ và Đại Uy Yêu chủ rõ ràng cũng có chút kinh ngạc, quay đầu nhìn hướng Đại Bi Phật chủ.

Đại Bi Phật chủ lại rất tự tin, trên mặt mang theo nụ cười hòa khí, hướng hai người bọn họ gật gật đầu, hai bọn họ liền cũng không nói gì thêm, như là mặc nhận quyết định vừa rồi. Cả ba lẳng lặng quay đầu nhìn đám người Phương Hành, chờ bọn hắn trả lời.

- Việc này ngày sau mà đi nói cho đám Kim Lục tử nghe, nhất định không người tin tưởng...

Tâm tình Phương Hành thực sự đã không biết nên dùng cái gì để hình dung.

- Học hay không học?

Lộc Tẩu truyền âm sang, ngữ điệu hơi có chút kinh nghi bất định.

- Ta cứ cảm thấy có cổ quái, chúng ta liên thủ đánh đi ra?

Ngao Liệt cũng truyền âm qua, lại là nóng lòng muốn thử, định trực tiếp động thủ.

- Học!

Phương Hành hoành tâm, hạ quyết định tới:

- Có tiện nghi không dính là vương bát đản, bọn họ muốn dạy, vì cái gì không học?

Quyết định này cũng là trải qua một phen nhận định mới đưa ra, xem tình thế bây giờ, không học cũng không được. Mà học liền có thể hiểu rõ căn cước ba vị tôn chủ này, vậy cũng tốt. Rốt cuộc nếu thật động thủ, cứ nhìn trong phương tiên cảnh này, không nói ba vị tôn chủ tu vị cao thâm khó lường cùng với vị tôn chủ thứ tư đến danh hiệu đều không biết, chỉ riêng Độ Kiếp Nguyên Anh khác đã là một đống một đống. Ba người bọn họ dù nay không như xưa, sợ là cũng không chiếm được tiện nghi, chỉ có thể kiến cơ hành sự!

- Như thế, đa tạ ba vị tôn chủ!

Phương Hành vái dài một lễ, rất là khách khí nói tiếng cảm ơn.

Đến đây tính là đạt thành hiệp nghị, ba vị tôn chủ nhìn nhau một cái, liền do Đại Đức Đạo chủ khiển tán quần chúng không liên quan, tại trường chỉ lưu sáu người bọn họ, sau đó Đại Đức Đạo chủ nhìn Lộc Tẩu một cái, nói:

- Ngươi tu là truyền thừa Đạo gia thuần túy, hẳn thích hợp nhất với công pháp của ta, môn Vô Lượng Đạo Hóa công này trước truyền thụ cho ngươi, đợi ngươi nhớ kỹ lại đi học pháp môn khác!

- Đa tạ Đạo chủ...

Lộc Tẩu vội vàng đáp ứng, chấp lễ rất sâu.

Phật Đà mặt cười Đại Bi Phật chủ thì hướng Phương Hành nói:

- Lão tăng vừa thấy ngươi, liền cảm thấy ngươi và Phật có duyên, môn Cực Lạc Hoan Hỉ công này liền trước truyền ngươi, nếu tương lai ngươi cảm giác không thích hợp, lại đi nhìn truyền thừa của hai người kia...

- Được rồi!

Phương Hành thản nhiên đáp ứng.

- Long Tộc cũng thoát thai từ yêu chủng, tuy có đại đạo của riêng mình, nhưng thiên tính lại không khác yêu, môn Đông Hoàng Quy Nhất công này của bản tọa chính là pháp môn số một giúp Yêu tộc thoát xác thú, nuôi linh tính, quả thực là thích hợp nhất với ngươi. Vốn hẳn không cần phế nhiều chuyện như vậy để ngươi tuyển chọn. Chẳng qua nếu đã quyết định vậy rồi liền trước truyền cho ngươi, nếu ngươi thật sự không hài lòng, lại đi học pháp môn khác là được!

Đại Uy Yêu chủ áo xanh mặt đen cũng thần sắc ngưng trọng, hướng Ngao Liệt nói.

Ba vị tôn chủ này đều là người sảng khoái, nói truyền công liền truyền công, lúc này lấy thần thức làm dẫn, truyền thụ kinh văn, không lâu sau, ba bộ công quyết lần lượt ấn vào thức hải ba người Phương Hành. Sau đó, lại trao đổi cho nhau, truyền nốt công pháp cho hai người còn lại, đợi khi mặt trời chếch về tây, ba đạo công pháp đều đã lần lượt truyền thụ hoàn tất, kinh nghĩa tam giáo vững vàng ấn trong thức hải bọn hắn...

Trong quá trình này, trên mặt ba người vốn hiện đầy hồ nghi, tưởng muốn xem phá trò mèo trong đó, nhưng tùy theo ba thiên công pháp được truyền thụ hoàn tất, sắc mặt dần dần trở nên ngưng trọng, đến sau cùng, thậm chí nhịn không được hiện ra vẻ mê mang...

- Đây... Đến cùng là chuyện gì?

- ... Hoàn toàn không có gì không thỏa, quả thực là chân nghĩa tam giáo thâm ảo khôn lường!

Bạn cần đăng nhập để bình luận