Lược Thiên Ký

Chương 1350: Một ý nghĩ quyết định sống chết

Tràn đầy phấn khởi mà đến, đầy ngập chiến ý xung thiên, vốn định thả tay thả chân đấu với Cửu Đầu Trùng một trận, không ngờ lại thấy Cửu Đầu Trùng một phát đã nuốt chửng Long Nữ, sau đó lại xoay người bỏ chạy vào bia hải màu tím nhất thời làm Phương Hành nhìn tới ngây dại, lạnh cả người, giống như có một chậu nước lạnh tưới từ đầu tới chân. Sau khi kinh sợ thì liền tức giận rít lên một tiếng rồi chạy thẳng về phía trước...
- Cái gì? Tỷ tỷ của ta bị hắn ăn rồi?
Ngao Liệt vọt tới phía sau Phương Hành, bị một thức thần thông của Cửu Đầu Trùng đánh tới Phương Hành cản tầm mắt lại, không thấy rõ cảnh tượng phía trước. Bỗng nhiên nghe được một tiếng hét lớn kinh ngạc tới ngây người của Phương Hành thì cả người y cũng sửng sốt, sau đó một luồng phẫn hận xông thẳng lên não, ngay cả lôi quang trên người cũng răng răng tung tóe. Cả người y như một con hỏa long, lợi trảo víu vào hư không giống như mũi tên nhọn hung hăng vọt tới phía trước, gào thét như sấm!
- Cửu Đầu Trùng, ta muốn mạng của ngươi!
Một trước một sau, một trái một phải, hai thân hình cuồng bạo vọt tới, mang theo kình phong làm phong vân cũng phải biến sắc.
Mà cản trước người bọn họ đương nhiên là một đám tạp huyết Long tử Long tôn của Thương Lan Hải. Bọn họ còn chưa thoát ra được khỏi sự kinh sợ khi nhìn thấy mẫu hậu của mình bị Cửu Đầu Trùng cắn nuốt đã nhìn thấy một màn Phương Hành vọt tới. Đối với bọn họ đương nhiên cho dù có vạn lá gan cũng không dám đứng đó cản Phương Hành lại. Nhưng cố tình, mới rồi Cửu Đầu Trùng đã quyêt định quá chớp nhoáng, một phát nuốt chửng Long Nữ rồi sau đó phóng vào khu vực bia đá màu tím, sau đó lại quỷ dị đánh ra thần quang cố định bọn họ ở bên trong.
Một vệt thần quang, đương nhiên chứa lực giam giữ, vắt ngang giữa trời, sau đó giam bọn họ ở trong đó.
Cũng chính vì thế, khi nhìn thấy Phương Hành và Ngao Liệt vọt tới, bọn họ không còn cách nào tránh né!
Thoạt nhìn, giống như là bọn họ vững vàng đứng tại chỗ, quyết định muốn cản Phương Hành và Ngao Liệt tiến lên!
- Hắn lại coi chúng ta như vật để cản đường...
Nhóm Long tử Long tôn vô cùng khiếp sợ, trong lòng cũng không nhịn được mắng ầm lên!
Đó còn là cậu của bọn họ đó, nuốt mẫu hậu còn chưa tính, bây giờ còn không coi mấy người mình là người thân, không muốn che chở bọn họ đi tới điểm cuối Tiên lộ, nhưng cũng không thể tuyệt tình tuyệt nghĩa như vậy được? Chỉ vì muốn ngăn cản Phương Hành mà ném bọn họ lên trước làm vật chết thay, đây còn là người sao? Ông ta thật sự đã mất hết nhân tính rồi, thờ ơ tới cực điểm...
Dù sao, Long Mẫu vừa mới chết chưa được thời gian uống cạn một chung trà!
Di ngôn của bà ấy thậm chí còn chưa tản đi hết...
Ông ta đã làm như vậy được, phải là một người lạnh nhạt tới nhường nào?
- Mau mau liên thủ, có thể chịu được một kích không?
Trong đám Long tử Long tôn, Ngao Bại có tuổi tác ít nhất liều mạng kêu lớn, đồng thời thúc giục một thân pháp lực, thần quang vọt ra ngoài đỉnh đầu muốn liên thủ với Long tử Long tôn khác đón lấy Phương Hành đang hung mãnh vọt tới. Gã thấy đây là biện pháp duy nhất rồi. Thực sự là Phương Hành cùng với Ngao Liệt ở phía sau hắn quá mức đáng sợ, làm bọn họ có cảm giác không thể địch lại được, cũng chỉ có thể dựa vào mọi người cùng liên thủ lại để khởi động phòng ngự, có lẽ có thể ngăn lại một kích mà không chết...
- Không thể... không thể cản được...
Nhưng sau khi những người khác nghe xong Ngao Bại nói cấp thiết muốn tạo lên phòng ngự để ngăn cản, lại bỗng có một người quát to, sau đó lắc mình một cái vọt tới phía trước đám này. Chư Long tử Long tôn nhìn thấy thì đồng thời kinh hãi, quát lên:
- Đại ca...
Người chắn trước mặt bọn họ đương nhiên là Ngao Cuồng!
Người này đứng thứ hai trong đám Long tử của Thương Lan Hải, luận tuổi ác thì còn lớn hơn Ngao Liệt một chút, nhưng dù sao bọn họ cũng là do Vũ Mị Nhi sinh ra, cũng không phải chính thống, vì vậy lúc sắp xếp thứ tự đều xếp phía sau Ngao Liệt. Hơn nữa bọn họ cũng không đồng ý với tỷ đệ Ngao Liệt và Long Nữ cùng cha khác mẹ đó nên tự có sắp xếp riêng. Mà ở trong sắp xếp đó, gã là lão đại của tất cả mọi người.
Lúc Thần tộc giáng xuống, gã cũng đại biểu cho Thương Lan Hải đứng ra tham dự một vài chuyện, còn từng được Thần Đình phong làm Tiểu Thánh Quân!
Coi như đã từng có quen biết với Phương Hành, chỉ là cuối cùng bởi vì lập trường nên không kết giao tình mà thôi!
Lúc đánh một trận ở sườn núi Táng Tiên của Tịnh Thổ, gã đánh một trận với Áo Cổ Tiểu Thần Vương của Hồng Hoang Cốt điện, đấu một hồi sau đó thần tử của Dạ tộc bị Phương Hành lấy Tuế Nguyệt đan làm cho nổ tung, bởi vì khoảng cách khá xa nên núp ở thần sơn, sau đó khó khăn lắm mới trốn được một kiếp. Dưới tình huống người bị thương nặng rồi bị trấn áp ở chân núi, cho tới một ngày sau mới chui lên từ dưới đất rồi trở về Long cung, đuổi theo Cửu Đầu Trùng sắp nhổ Long cung lên để lên đường, rồi cùng nhau mơ hồ bước lên tinh không. Cho tới mấy năm trước mới hoàn toàn chữa khỏi được thương thế...
Tuy là trong trận đại chiến gã đứng ở mặt đối lập với Phương Hành, nhưng tóm lại cũng hiểu Phương Hành hơn so với những huynh đệ khác.
Vì vậy trong một chốc này, gã bỗng nhiên đưa ra một quyết định to gan, vừa cản trước người những huynh đệ khác vừa nhanh chóng truyền âm:
- Bằng vào thực lực của hắn bây giờ, chúng ta liên thủ cũng không chặn được, cho nên, không cần ngăn cản... nhất định không được ngăn cản...
Sau khi nói như vậy, gã đón thẳng lấy Phương Hành đang tức giận đùng đùng xông tới, hít sâu một hơi.
Những Long tử Long tộ khác đều giật mình, bọn họ tin Ngao Cuồng, nhưng thật sự không dám nghe gã nói.
Dù sao lúc này Phương Hành đang xông thẳng tới đích thực là quá đáng sợ!
Còn lúc này Ngao Cuồng lại bỗng nhiên không để ý tới chuyện sống chết, một tia pháp lực cũng không dùng, chỉ có đại bào bay bay đón thẳng hung phong mà Phương Hành mang tới, mặt nở nụ cười khổ chỉ thần quang bao phủ trên đỉnh đầu, sau đó thật dài bái một cái.
Tất cả Long tử Long tôn đều sợ ngây người.
Còn ngay sau đó, bọn họ đã hiểu cách làm của Ngao Cuồng.
Bởi vì trong lòng biết rõ không cản được một kích toàn lực của Phương Hành, cho nên dứt khoát không cản nữa...
Lấy đầu ngón tay chỉ lên đầu là hy vọng Phương Hành có thể chú ý tới không phải là bọn họ không tránh, mà căn bản không tránh được!
Không làm hành động chống đỡ gì, bái một cái là đang xin khoan dung, hy vọng Phương Hành có thể giơ cao đánh khẽ, tha cho bọn họ một mạng...
Mà nguyên nhân căn bản khi làm như thế chính là bởi vì tâm tính của Ngao Cuồng đã thay đổi.
Tử tôn của Long tộc không thể xin người khác khoan dung như vậy được!
Hậu duệ của tộc Cửu Đầu Trùng cũng không thể xin người khác khoan dung như vậy được!
Mà gã làm như vậy, chính là đã thừa nhận mình như một con kiến, một hạt bụi trước mặt Phương Hành!
- Chúng ta làm sao có thể làm như vậy?
Có vài Long tử Long tôn không hiểu được nên cảm thấy tức giận, vẫn không nhúc nhích.
- Không còn thân phận của Thương Lan Hải, lại không được Cửu Linh tộc thừa nhận, chúng ta không phải là con kiến thì là gì?
Cũng có người phản ứng lại, trái tim đau khổ đi theo Ngao Cuồng, cùng nhau bái lạy.
...
...
- Ồ?
Phương Hành vọt tới từ xa, quả thực dùng khóe mắt quét qua đám Long tử Long tôn đang cản đường ở phía trước.
Đối với đám người kia, hắn không có cảm tình gì, đến nay vẫn còn nhớ lúc mới quen Long Nữ, dáng vẻ của lão ngũ và lão lục trong đám này truy sát Long Nữ, cũng còn nhớ lúc ở Bắc Câu Yêu địa, Ngao Bại khiêu khích mình. Lúc này nhìn thấy bọn họ thì càng cười nhạt trong lòng, muốn một đao giết sạch làm cho đám hậu duệ tạp huyết rồng không phải rồng, người không ra người, yêu không phải yêu này biến mất trên thế gian.
Dù sao thực lực của đám người kia đã kém mình quá xa, dám chặn đường chính là tìm cái chết!
Nhưng đúng lúc này, hắn chợt thấy Ngao Cuồng đang ngăn ở trước mặt những người đó, cùng với nụ cười khổ trên khuôn mặt của Ngao Cuồng, sau đó liền thấy Ngao Cuồng bái một cái, cũng nhìn thấy thần quang bao phủ trên đầu của đám tạp huyết Long tử Long tôn kia...
- Thì ra bọn họ bị Cửu Đầu Trùng giam ở đó...
Trong lòng thoáng qua suy nghĩ này, cũng nhìn rõ ý cầu xin của bọn họ.
Chỉ hơi lóe lên một cái, căn bản không nghiêm túc suy nghĩ gì, hoặc có lẽ là đám người đó không đáng để hắn phải nghiêm túc suy nghĩ.
Lưỡi đao của hắn dâng lên, sau đó cả người như điện chớp, đột nhiên xông qua từ bên cạnh bọn họ.
Vèo một tiếng, kình phong xẹt qua, trên không nổ tung, thần quang mà Cửu Đầu Trùng đánh ra hoàn toàn vỡ nát. Nhóm Long tử Long tôn bị giam ở bên trong cũng bị thân hình Phương Hành lướt qua đánh bay, ngã xa ra ngoài. Miệng vô số người cũng nôn ra máu, chỉ có điều sau khi bọn họ rơi xuống đất thì mờ mịt đứng dậy nhìn bốn phía, lại ngạc nhiên phát hiện mình không chết!
Phương Hành chỉ nghiêng đao phong đi rồi đã xé rách thần quang mà Cửu Đầu Trùng bày ra, sau đó đánh bay bọn họ ra ngoài.
Tuy là... Có chút chật vật, nhưng dù sao vẫn còn sống!
Một suy nghĩ may mắn tự nhiên sinh ra, ánh mắt bọn họ đều phức tạp nhìn về phía đại ca Ngao Cuồng của bọn họ.
- Giả sử khi đó ta chọn giúp hắn, cục diện bây giờ sẽ ung dung bao nhiêu chứ?
Còn lúc này Ngao Cuồng cũng đứng lên nhìn bóng lưng Phương Hành xông vội đi thì nét mặt gượng cười.
Dường như có ý hối hận đang dâng lên trong lòng.
- Từ khi nào mà tiểu ma đầu vốn dĩ ngang hàng với mình đã có trình độ có thể giết mình trong một suy nghĩ chứ?
...
...
- Cửu Đầu Trùng, quay lại đánh một trận với đại gia ta!
Lúc này, Phương Hành xuyên qua đám Long tử Long tôn cũng đã cách Cửu Đầu Trùng không xa.. Trong tiếng gào rống, đao khí tăng vọt. Hai tia đao mang một trắng một đen đánh thẳng về phía Cửu Đầu Trùng ở phía trước. Một đao này không phải là một đao thủ hạ lưu tình vừa rồi mà đã dồn toàn lực. Chỗ nó đi qua ngay cả tinh không cũng liên tiếp nổ tung, mang theo lửa giận vô tận đánh về phía trước.
- Ta vì trở thành Tiên, đâu có tâm tư dây dưa với ngươi?
Lúc này vẻ mặt của Cửu Đầu Trùng cũng băng lãnh nhưng không hề biến sắc, dường như cũng không có cảm giác vinh quang của cao thủ. Đối mặt với sự gây hấn của Phương Hành lại không thèm quan tâm đến lý lẽ, chỉ nhanh chóng phi thân về phía trước trốn vào trong Tiên bia, sau đó huy chưởng liên tiếp đánh ra. Hơn mười tấm Tiên bia bị ông ta đánh ra bay thẳng về phía Phương Hành, còn ông ta thì biến lại nguyên hình, giống như quỷ ảnh vọt về phía trước.
Dáng vẻ không thèm quay đầu lại kia đúng là quyết định sẽ không xung đột chính diện với Phương Hành mà muốn mượn Phương Hành và Ngao Liệt liên thủ giúp ông ta chia sẻ áp lực của Tiên bia, làm ông ta có thể mau chóng đi tới điểm cuối. Quả nhiên là tư thế một lòng chỉ muốn thành Tiên.
- Thành Tiên! Thành Tiên! Thành Tiên!
Trong lòng Phương Hành hận tới mức gấp gáp, nét mặt lại âm trầm nở nụ cười:
- Được, ta để cho ngươi thành Tiên!






Bạn cần đăng nhập để bình luận