Lược Thiên Ký

Chương 180: Cương liệp linh tướng


Lại nói ngay khi Dư Tam Lưỡng lần đầu tiên trong đời lộ ra vẻ hung ác, thi triển Ngự Linh Ngự Thú Quyết mà Phương Hành đưa cho hắn đánh chết ba cái đồng môn, ở phiến núi rừng cách đó không xa, hai nam tử áo đen đang xuyên qua thật nhanh trong núi rừng, mỗi lần gặp một gã Thanh Vân Tông đệ tử, bọn họ cũng sẽ lặng lẽ ẩn vào chỗ tối, so sánh bộ dáng của đối phương mấy lần, sau đó lặng lẽ rời đi.

Bọn họ mỗi người ngồi trên một con dơi đen khổng lồ, phi hành lặng lẽ không tiếng động, hơn nữa tu vi mạnh mẽ, một người trong đó, rõ ràng đã là cảnh giới Trúc Cơ, người còn lại cũng là Linh Động tầng chín đỉnh phong, hơn nữa bọn họ cẩn thận che giấu hành tích, chúng đệ tử Thanh Vân Tông căn bản không cách nào phát hiện hành tích của bọn hắn, chính là Thanh Điểu trưởng lão trên không trung trấn thủ, cách khá xa rồi, cũng không phát giác được.

- Hả? Tại sao có thể có khí tức Ngự Linh Ngự Thú Quyết của Bách Thú Tông ta?

Lúc đang đi nhanh, lão giả Trúc Cơ kỳ bay ở phía trước hơi ngây ra, dơi đen quay đầu, hướng phương tây lao đi.

Phía sau nam tử Linh Động tầng chín cũng hơi ngây ra, đi theo.

- Phương sư đệ, sư huynh cũng chỉ có thể giúp ngươi được như vậy rồi, ngươi đừng trách ta nhát gan, ngươi chọc vào mấy người đều không thể động vào, một đầu ngón tay cũng có thể di chết ngươi ta a, ta thay ngươi giết mấy người này, đem thi thể của bọn hắn đưa ra bên ngoài, nếu có người hỏi, ta sẽ nói là ngươi giết, sau đó ngươi chạy hướng ngược lại là được, là phúc hay họa, đành phải xem vận mệnh của ngươi...

Dư Tam Lưỡng thở hổn hển một chút, nhìn thoáng qua Phương Hành nằm trên mặt đất hôn mê, thở dài một tiếng, dùng trữ vật túi đem ba bộ thi thể trên mặt đất mang đi, vừa nhìn Phương Hành một cái, lắc đầu, xoay người rời động.

Ở trong lòng hắn, cũng đầy là sợ hãi.

Trên thực tế, hắn vừa rồi cũng là nhất thời xúc động mới trực tiếp ra tay.

Trước lúc ra tay, căn bản không ngờ Ngự Linh Ngự Thú Quyết có uy lực như vậy.

Ba tháng trước hắn chiếm được pháp quyết này, dụng tâm nghiên cứu, cũng không nghĩ tới, hắn tu luyện Sơn Hà Khiên Dẫn Quyết cảm giác vô cùng khó khăn, nhưng tu luyện Ngự Linh Ngự Thú Quyết lại thuận lợi đến bất ngờ, không tới ba tháng thời gian, linh khí đã đột phá bốn kinh mười hai mạch, ngưng luyện thành "Cương liệp" linh tướng, theo như trên pháp quyết này thuật lại, chính là đệ tầng một đại viên mãn.

Chỉ bất quá, bởi vì quá mức thuận lợi, cho nên lòng tin không lớn đối với pháp quyết này, cho đến hôm nay đánh một trận thành công, mới biết được lợi hại của nó.

Ra khỏi sơn động, như tên trộm hướng bốn phía xem xét, xé mấy cành cây khô, ở động khẩu thay Phương Hành che đậy một chút, sau đó vội vàng chạy đi xa, nhưng chạy chỉ được mấy bước, chợt nghe đỉnh đầu ầm vang, lại có một con dơi lớn lăng không đáp xuống, phía trên một thanh âm quát lên:

- Mập mạp, đứng lại cho ta, mới vừa rồi Ngự Linh Ngự Thú Quyết là do ngươi thi triển ư?

Mặc dù không thấy người, nhưng khí tức cường đại của người trên lưng dơi ầm ầm trấn áp xuống, đạo nhân mập chỉ cảm thấy chân nhũn ra, kêu một tiếng "Má ơi" liền té ngã bổ nhào ngã xuống đất, nhanh như chớp từ trên cỏ tuột xuống.

Người trên lưng dơi lăng không một trảo, đạo nhân mập thân thể lớn như thế đã bị hắn nhấc lên, kéo đến trước người, thẳng đến lúc này, đạo nhân mập mới nhìn rõ bộ dáng người này, rõ ràng là một lão giả bộ dáng tám mươi tuổi, khô gầy như khô lâu, hốc mắt hãm sâu, quang mang như quỷ hỏa rỉ ra, mang theo âm hàn sát khí, lạnh lùng quan sát đạo nhân mập.

- Lão phu đang hỏi ngươi đó, ngươi họ gì tên chi, mới vừa rồi Ngự Linh Ngự Thú Quyết là do ngươi thi triển ư?

Đạo nhân mập sợ hãi thiếu chút nữa đái ra quần, run giọng nói:

- Vãn bối... Thanh Vân Tông Dư Tam Lưỡng...

- Ngươi chính là Dư Tam Lưỡng?

Không nghe lời này còn đỡ, vừa nghe lời ấy, lão giả khô gầy kinh hãi, tay khẽ run lên, suýt nữa đem đạo nhân mập thả rơi.
- Ngươi chính là Dư Tam Lưỡng ư?

Bên trái một tiếng rống to, lại có một thiếu niên vóc người hùng tráng ngồi cự bức, lao ra, trong miệng quát chói tai, lại là vừa mừng vừa sợ, khoát tay, chính là ánh đao hướng đạo nhân mập phách xuống, quát lên:

- Đại gia tìm ngươi thật là cực khổ!

Đạo nhân mập kinh hãi, theo bản năng phúc chí tâm linh, một đạo hư quang từ đỉnh đầu thoát ra, ngưng kết thành hình dáng một con dã trư khổng lồ, đương nhiên đó là hắn vừa tu thành không lâu "Cương liệp" linh tướng, một tiếng gào thét, hướng về thiếu niên hùng tráng nhào tới, đây cũng là hắn theo bản năng cử động, y theo tính tình của hắn, ở trước mặt lão giả này căn bản không dám ra tay.

Chẳng qua là hắn tu thành linh tướng không lâu, còn chưa nắm giữ thuần thục, nhất ngộ nguy hiểm, một cách tự nhiên vận chuyển pháp quyết, linh tướng tự hiện.

Linh tướng sơ hiện, đạo nhân mập âm thầm kêu khổ, chính mình cũng không phải đối thủ của hai người kia, sợ rằng mạng nhỏ khó bảo toàn.

Lại không nghĩ rằng, vừa thấy cái này, lão giả cùng thiếu niên đồng thời kinh hãi, ánh đao trong tay thiếu niên càng dữ dội hơn, mà lão giả nhưng gầm nhẹ một tiếng "Không thể ", đột nhiên được bổ ra một chưởng, trong chốc lát, ánh đao của thiếu niên, chưởng lực của lão giả, đạo nhân mập đỉnh đầu hiện lên linh tướng, ba đạo lực lượng kịch liệt đối chọi, ở giữa nhất đạo nhân mập gặp xui xẻo nhất, một ngụm máu tươi phun ra, liền ngất đi.

Người thiếu niên cũng bị đánh bay ba bốn trượng, cả kinh kêu lên:

- Sư thúc, vì sao ngươi ngăn ta? Trước lúc tới Sở Vực làm việc, Tông chủ từng hạ lệnh, cho chúng ta vòng đến Thanh Vân Tông, không tiếc bất cứ giá nào, cũng muốn bắt Thanh Vân Tông Dư Tam Lưỡng, trở về để tiểu sư muội trút giận, chúng ta ẩn núp hơn một tháng, vẫn không có cơ hội, cho tới hôm nay, mới rốt cục thừa dịp Thanh Vân Tông đại biến cơ hội, đi tới nơi này trong núi rừng tìm kiếm người này, hôm nay người đã tìm được, sao không chém đầu của hắn, trở về lĩnh thưởng?

- Ngươi tính tình dữ dằn, lúc nào mới có thể sửa đây?

Lão giả cả giận nói:

- Còn không lên tiếng hỏi rõ, ngươi đã muốn xuất thủ chém giết? Vạn nhất giết nhầm người thì làm sao?

Thiếu niên ngẩn ngơ, ủy khuất nói:

- Hắn lại không biết thân phận của chúng ta, làm sao có thể dùng thân phận giả gạt chúng ta? Ta thấy hắn mới vừa rồi không chút nghĩ ngợi, bật thốt lên, tất nhiên thật sự, Dư Tam Lưỡng này không phải là cái tên rất hay, còn có trùng tên hay sao chứ?

Lão giả mặt âm trầm, nói:

- Tựa như Tông chủ nói Dư Tam Lưỡng là một tiểu quỷ khôn khéo, cùng bề ngoài người này không giống... Bất quá ta cũng không dám chắc, Tông chủ chẳng qua là thuận miệng nói ra một câu, chỉ nói là Thanh Vân Tông Dư Tam Lưỡng... Có lẽ, thật sự là hắn sao, ai, bất quá coi như là hắn, cũng không thể chém giết, ngươi không nhìn người nọ mới vừa rồi thi triển ra linh tướng sao?

Thiếu niên giật mình, hồi tưởng lên, kinh ngạc nói:

- Hắn vừa thi triển ra, hình như là cương liệp linh tướng...

Lão giả gật đầu nói:

- Không sai, đúng là dã trư, nanh nhọn,lông lưng như châm, hung thần ác sát, chính là miêu tả về cương liệp linh tướng, theo tông môn ghi lại, cương liệp linh tổ bản thể, chính là một con dã trư, nhìn dáng vẻ người này không đơn giản, vậy mà tu thành cương liệp linh tướng, vừa vặn cương liệp tổ linh nửa năm sau sẽ thức tỉnh, mập mạp này chẳng lẽ là thiên kiêu ông trời đưa cho Bách Thú Tông chúng ta ư? Thôi thôi, chúng ta không biết còn đỡ, nếu biết rồi, tuyệt đối không thể giết hắn, trước dẫn hắn về tông môn rồi hãy nói...

Nghe lão giả này nói, thiếu niên cũng trong lòng rùng mình, đối với mập mạp này không khỏi nhiều hơn một tia kính sợ, từ trong lòng ngực lấy ra một quả quy tức đan, lão giả nhận lấy, bóp cằm đạo nhân mập nhét vào trong miệng hắn, sau đó lấy Trúc Cơ lực giúp hắn luyện hóa, đợi đến quy tức đan dược lực phát tác, Dư Tam Lưỡng trong hôn mê trực tiếp thân thể cứng ngắc, huyết mạch không chảy, lão giả đem hắn thu vào túi trữ vật.

- Đi thôi, một tháng trước ta mới Trúc Cơ thành công, trên trời Thanh Vân Tông trưởng lão lại là Trúc Cơ trung kỳ, ta chọc không nổi nàng, nếu Dư Tam Lưỡng đã bắt được, mau mau về tông phục mệnh đi, tránh xảy ra sai xót...

Lão giả đã nhận ra một đạo khí tức kinh khủng đến gần, lập tức hướng thiếu niên phân phó nói.

Thiếu niên gật đầu, hai người thúc dục cự bức, không tiếng động bay vào trong núi rừng, không lâu lắm bóng dáng đã biến mất.

Cho đến bọn họ đi xa, Kim Ô trốn trên tàng cây mới lặng lẽ lộ ra cái đầu, táp miệng, kinh ngạc nói:

- Bách Thú Tông một trong tam đại linh tướng, cương liệp linh tướng? Thật không nhận ra a, mập mạp chết bầm đi lần này, cũng không biết là phúc hay họa...

Đang kinh ngạc, bỗng nhiên giống như là cảm thấy cái gì, trong lòng kinh hãi, đầu co rụt lại, trốn thật kỹ.

Trong núi rừng, một người chậm rãi bước ra, vừa nhìn mọi nơi, hướng phương hướng sơn động đi tới.

Hắn tay áo bồng bềnh, khoan thai chầm chậm, một chút cảm ứng, trực tiếp hướng sơn động đi vào, thấy được Phương Hành hôn mê bất tỉnh, liền nhướng mày, bàn tay nhẹ nhàng hướng đầu Phương Hành vỗ xuống...

...

...

Mà lúc này trong thức hải Phương Hành, Phương Hành gấp rút vô cùng, hướng Đại Bằng Tà Vương Đại gọi:

- Ngươi không phải nói rất dễ dàng sao? Làm sao một con cuối cùng khó làm như vậy? Quả thực chính là bất tử chi thân a, làm sao luyện cũng luyện không xong!

Đại Bằng Tà Vương cũng mặt tràn đầy cổ quái nhìn con sát linh thứ chín bị Tam Muội Chân Hỏa biển lửa hừng hực vây quanh, tám sát linh khác đều đã bị Phương Hành luyện hóa, còn bị hắn nuốt lấy một con, chẳng qua không nghĩ tới, con sát linh thứ chín lại khó dây dưa như vậy, mỗi bị Phương Hành luyện hóa một phần, thân thể sẽ khôi phục một phần, dây dưa đã hơn nửa ngày thời gian, thế mà không có dấu vết luyện hóa chút nào.

Cẩn thận quan sát một phen, Đại Bằng Tà Vương bừng tỉnh đại ngộ, hỏi:

- Đối thủ của ngươi có phải nhận được bổn mạng chân linh của ngươi hay không?

Phương Hành ngây ngốc, nói:

- Lúc tiến vào nội môn, ta từng lưu lại một chiếc mệnh đăng ở tông môn!

Đại Bằng Tà Vương thở dài, nói:

- Khó trách, con sát linh này chính là bản thân ngươi a, khó trách luyện không xong!

Phương Hành giận dữ, vung tay lên, một đạo Tam Muội Chân Hỏa đem Đại Bằng Tà Vương đốt cháy.

- Ngươi thúi lắm, tiểu gia đâu xấu như vậy?

Đại Bằng Tà Vương khóc không ra nước mắt, chính mình thật vất vả mới thuyết phục được tiểu quỷ này, để cho mình cắn nuốt một con sát linh, bổ sung một chút chân linh lực, một mồi lửa này lại luyện mất không ít, vội vàng kêu to giải thích:

- Ta không phải nói ngươi là sát linh, mà nói là con sát linh này là dung hợp chân linh trong mệnh đăng của ngươi mới luyện chế ra tới, ở trên tính chất cùng thần hồn của ngươi không có khác nhau, cho nên nó có thể ở trong thức hải ngươi hấp thu linh khí, tựa như bất tử chi thân vậy, ngươi vô luận luyện nó như thế nào, đều không thể đem nó luyện chết...

Phương Hành giận dữ, đốt Đại Bằng Tà Vương đốt càng thêm hăng say.

Đại Bằng Tà Vương vừa vội vừa giận, kêu to:

- Ngươi đã nói sẽ không khi dễ ta nữa...

Phương Hành mắng:

- Lúc nào nói?

Đại Bằng Tà Vương vội la lên:

- Thời điểm ta truyền cho ngươi Đại Bằng tộc phi hành bí thuật...

Phương Hành ngẩn ngơ, sau đó kêu lên:

- Đây không phải là khi dễ ngươi, đây là trừng phạt ngươi, ai bảo ngươi vừa nói rất dễ dàng luyện hóa...

Trong miệng mắng, đốt càng thêm hăng say.

Đại Bằng Tà Vương tâm muốn chết đều có rồi, trong lòng đem tổ tông mười tám đời Phương Hành mắng một cái.

Chương 181: Tông chủ Trần Huyền Hoa

Một đạo sát linh cuối cùng, dung hòa khí tức của Phương Hành, cùng Phương Hành thức hải đồng nguyên, có thể ở bên trong thức hải hấp thu linh khí phục hồi như cũ, cho dù là Tam Muội Chân Hỏa, cũng không cách nào luyện hóa được nó. Phương Hành dần dần nôn nóng, hắn đã ý thức được mình ở trong thức hải thời gian quá lâu, ngoại giới hôm nay cũng không biết thành hình dáng ra sao, dù sao mình còn không rời xa phạm vi của Thanh Vân Tông.

Chẳng qua là, một con sát linh cuối cùng, khó giải quyết đến bất ngờ, cùng Đại Bằng Tà Vương thương lượng rất nhiều đối sách cũng không có tác dụng gì.

Nhưng vào lúc này, thức hải ông ông tác hưởng, tựa như có lực lượng gì đó thẩm thấu vào.

Tiếng vang ông ông tác hưởng càng ngày càng mạnh, cuối cùng dần dần hỗn hợp thành một cái thanh âm, từ từ rõ ràng:

- Nghịch đồ Phương Hành, cứu hộ đồng môn, trục đi cường địch, phong ấn Yêu Vương, lập nhiều công lớn, cũng từng bắt nạt đồng môn, ức hiếp nhỏ yếu, không tuân thủ môn quy, phạm thượng với bên trên, đuổi giết giới luật ty trưởng lão... Có công cũng từng có tội, công chưa từng thưởng, tội cũng chưa từng phạt, dập tắt mệnh đăng, trục xuất Thanh Vân...

Thanh âm này càng lúc càng vang, không ngừng tái diễn, cuối cùng hóa thành như tiếng sấm, ùng ùng quanh quẩn ở bên trong thức hải.

Phương Hành ngạc nhiên, buông lỏng thao túng đối với Tam Muội Chân Hỏa, ngơ ngác ngắm bầu trời trong thức hải.

Hắn căn bản hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra, bởi vì dựa theo lẽ thường, thanh âm từ ngoại giới căn bản không truyền vào không gian thức hải được.

Cũng ngay khi hắn buông lỏng Tam Muội Chân Hỏa luyện hóa con sát linh này, tình cảnh quỷ dị dần dần xuất hiện, con sát linh điên cuồng mà dữ tợn kia, ở thanh âm như tiếng sấm, từ từ vặn vẹo, tựa hồ vô cùng thống khổ, không tiếng động gầm thét hướng trời rống giận, mà thân thể của nó, cũng đang không ngừng thu nhỏ lại. Thanh âm này hóa thành ký hiệu đầy trời dần dần đem nó phong ấn.

Ước chừng một nén hương, sát linh ngay cả Tam Muội Chân Hỏa cũng không luyện hóa được, vậy mà co lại thành một đoàn, cũng không nhúc nhích.

Nó đã bị thanh âm như tiếng sấm kia phong ấn.

Cũng theo nó bị phong ấn, thanh âm như sấm dần dần giảm xuống, cuối cùng hoàn toàn biến mất.

- Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?

Phương Hành nghi ngờ hỏi Đại Bằng Tà Vương bên cạnh vẻ mặt âm trầm.

Đại Bằng Tà Vương hướng trên mặt đất "Phi" một ngụm, tức giận nói:

- Có người giúp ngươi một tay, đi ra xem một chút đi!

Phương Hành cũng sinh nghi, thấy sát linh bị phong ấn chặt chẽ, quả thật không gây nên sóng gió gì nữa, liền dặn dò Đại Bằng Tà Vương thay mình theo dõi nó, sau đó chân linh trở về vị trí cũ, rời thức hải, dần dần trở về ngoại giới, ánh mắt mở ra, hoàn cảnh trước mắt từ mơ hồ trở nên rõ ràng, lộ ra một trung niên nhân thanh sam, chắp hai tay sau lưng, nhàn nhạt nhìn hắn.

- Tông chủ?

Phương Hành lấy làm kinh hãi, từ trên mặt đất nhảy lên, có chút đề phòng.

Hắn tuyệt đối không ngờ tới, vừa mở mắt ra, người nhìn thấy lại là Thanh Vân Tông Tông chủ, Trần Huyền Hoa.
Bất quá, sau khi cả kinh theo bản năng, hắn rất nhanh đã có phản ứng, Đại Bằng Tà Vương nói có người giúp mình, hơn nữa bên trong thức hải nghe được thanh âm quả thật có chút giống với Tông chủ Trần Huyền Hoa, hôm nay chung quanh không có những người khác, nói vậy người giúp mình chính là Tông chủ rồi, trong bụng cảm thấy có chút quái dị, không biết tại sao hắn ra tay giúp chính mình.

- Đi theo ta!

Trần Huyền Hoa cũng không nhiều lời, nhàn nhạt nói một câu, chắp hai tay, hướng ngoài động đi tới.

Phương Hành ngây ngốc, nghĩ đến mình ở trước mặt Tông chủ Trúc Cơ hậu kỳ, thật sự không có hi vọng chạy trốn, không thể làm gì khác đành đi theo hắn.

Đi tới ngoài động, Trần Huyền Hoa hướng một cây đại thụ vẫy vẫy tay, nói:

- Ngươi cũng tới đây!

Phương Hành ngây ra, cũng không cảm giác nơi đó có người nào, còn đang nghi hoặc, đã thấy tán cây vừa động, đại Kim Ô như tên trộm từ trên cây bay xuống, vẫy cánh, do dự xem có muốn chạy trốn hay không, Phương Hành thở phào nhẹ nhõm, nghĩ thầm tặc điểu này cũng có nghĩa khí, không bỏ chính mình mà đi, lúc đầu tỉnh lại, thấy nó không ở bên người, còn tưởng rằng người này vừa thấy không ổn, một mình trốn chạy rồi.

Trần Huyền Hoa nhìn Kim Ô, thở dài, nói:

- Ngươi mặc dù có cực tốc, ở trước mặt ta cũng trốn không thoát, cứ tới đây sao!

Kim Ô do dự một chút, tựa như tính toán cái gì, qua một hồi lâu, thở dài, bay tới.

Trần Huyền Hoa dẫn Phương Hành, đạp đến trên lưng Kim Ô, sau đó bấm lên một cái pháp quyết, áo bào xanh không gió mà bay, lập tức có lực lượng vô hình khuếch tán, đem Kim Ô cùng Phương Hành trên lưng nó cùng nhau bao lại.

- Đi thôi!

Trần Huyền Hoa nhàn nhạt phân phó.

Kim Ô ý thức được Trần Huyền Hoa đã dùng thủ đoạn gì, khiến cho người khác không thấy chính mình, trong lòng vui mừng, đánh bạo bay lên, ở Trần Huyền Hoa phân phó, trước tiên ở trong núi rừng nhanh chóng xuyên qua, vài trăm dặm sau, vượt ra khỏi tán cây, ra sức mà bay, mấy canh giờ sau, đã xa rời phiến núi rừng Thanh Vân Tông đệ tử đang lục soát, lúc này mới đáp xuống.

- Tông chủ, ngươi... Tại sao lại cứu ta?

Phương Hành cũng không ngốc, đã nhìn ra Trần Huyền Hoa có ý đưa chính mình rời đi khu vực Thanh Điểu phong tỏa.

Cũng chỉ có hắn tu vi Trúc Cơ hậu kỳ, mới có thể bảo đảm chính mình không bị Thanh Điểu trưởng lão phát hiện, an toàn rời khỏi phiến núi rừng này.

Trần Huyền Hoa ngưng mắt nhìn Phương Hành, qua một hồi lâu, khẽ thở dài:

- Ta thật ra cũng không thể cứu ngươi, chẳng qua là giúp ngươi một tay mà thôi!

Phương Hành giật mình, có chút nghi hoặc nhìn hắn.

Trần Huyền Hoa giải thích:

- Tiếu trưởng lão lấy mệnh đăng ban đầu ngươi để lại Thanh Vân Tông thi triển nguyền rủa thuật truyền từ vùng đất quỷ tà nào đó, ta tuy là Tông chủ, nhưng hắn có Phù Diêu Cung che chở, ta không muốn tranh chấp cùng hắn, nên không thể ngăn cản hắn, chỉ bất quá, hắn muốn giết ngươi, ta lại không muốn cứ như vậy nhìn ngươi bị mất tánh mạng, vì vậy sau đó chạy tới, thi triển bí thuật tìm được ngươi!

- Ta đã dò xét, Tiếu trưởng lão lấy ba mươi năm thọ nguyên của mình làm cái giá, khu động chín con sát linh, đã bị ngươi luyện hóa tám con rồi, cũng có chút ngoài dự liệu của ta, bất quá một con cuối cùng này, chính là ngươi lấy mệnh đăng lưu lại chân linh làm dẫn, lây dính bản thân mình khí tức, là khó đối phó nhất, cũng là địa phương kinh khủng nhất của nguyền rủa thuật này, ngay cả ta cũng không cách nào đem nó luyện hóa, chỉ có thể tạm thời giúp ngươi đem nó phong ấn...

Ngừng lại một chút, hắn giải thích một câu:

- Ta dù sao cũng là Thanh Vân Tông Tông chủ, ngươi lưu lại chén mệnh đăng kia, ta có tư cách đem nó dập tắt, cũng đối với chân linh trong đó có một chút trói buộc!

Phương Hành không biết tại sao hắn muốn giải thích rõ ràng như thế, cũng không cắt đứt, không nháy mắt lắng nghe.

Trần Huyền Hoa giải thích đạo lý chính mình phong ấn đạo sát linh kia, vừa khe khẽ thở dài, nói:

- Bất quá lấy năng lực của ta, cũng chỉ có thể trói buộc sát linh này chừng nửa năm, nửa năm sau, nó còn có thể đột phá phong ấn, đến lúc đó thậm chí sẽ càng thêm cường đại, cùng thần trí của ngươi dây dưa không dứt, rất có thể tẩu hỏa nhập ma, nếu không nghĩ biện pháp giải quyết, con đường tu hành của ngươi cũng đã chặt đứt!

Phương Hành lấy làm kinh hãi, kêu lên:

- Lợi hại như thế?

Hắn còn tưởng rằng vấn đề đã được giải quyết rồi, nghe Tông chủ nói, mới biết được chẳng qua là hơi áp chế mà thôi.

Trần Huyền Hoa thở dài, nói:

- Ngươi cho rằng ban đầu tông môn lưu lại mệnh đăng của các ngươi làm gì chứ? Phản bội sư môn, chính là tu hành giới tối kỵ, không phải là ngươi trốn đi thì mọi sự đại cát, có mệnh đăng tồn tại, tông môn sẽ có phương pháp phản chế!

Phương Hành nghe trong thanh âm của hắn có ý khiển trách, cười hắc hắc, nói:

- Ta không phản bội sư môn a, chính là ra ngoài đi dạo...

Trần Huyền Hoa nói:

- Tê Hà, Sơn Hà hai cốc bị ngươi nổ tung, tông môn cũng thiếu chút nữa bị thiêu cháy, chuyện này còn chưa tính phản bội sư môn?

Phương Hành ngẩn ngơ, vội vàng cười hùa theo nói:

- Thù riêng, thù riêng, đốt tông môn là cử chỉ vô tình...

Trần Huyền Hoa bất đắc dĩ khoát tay áo, không nghe hắn giải thích, thở dài nói:

- Ngươi cũng không cần giải thích, nếu ngươi thật sự nghĩ hủy diệt căn cơ cả Thanh Vân Tông, ta cũng sẽ không tới cứu ngươi, thật ra ta cũng hiểu, Tiếu thị chú cháu đối với ngươi bức bách quá ác, ngươi bị buộc phản bội sư môn, nói ra cũng là trách nhiệm của Tông chủ như ta, ngay cả địa vị chân truyền chính miệng mình đồng ý cũng không cho ngươi được...

Phương Hành cũng không dám nói cho hắn biết, thật ra chính mình sớm định tìm cơ hội giết chết Tiếu Kiếm Minh sau đó phản bội mà đi, thấy hắn có chút tự trách, liền vội vàng hùa theo lời của hắn nói:

- Đúng vậy, Tông chủ, họ Tiếu này không phải loại tử tế, ngươi mau giết chết hắn...

Trần Huyền Hoa trừng mắt lườm hắn một cái, nói:

- Ta còn nhờ ngươi dạy? Những chuyện này rất phức tạp, ta cũng không có kiên nhẫn nhất nhất giải thích, chỉ muốn để cho ngươi hiểu rõ một chút, ngươi bị buộc rời khỏi tông môn, ta sẽ tuyên cáo thiên hạ, nói ngươi đã trốn đi, chỉ bất quá, ở Tông chủ ta đây cùng với ngươi Đoán Chân cốc truyền pháp sư tôn xem ra, ngươi vẫn là Thanh Vân Tông chân truyền đệ tử... Ngươi có hiểu?

- Hiểu... Vô cùng hiểu...

Phương Hành miệng đầy đáp ứng, suy nghĩ một chút, không nhịn được hỏi:

- Rốt cuộc là có ý gì a?

Trần Huyền Hoa có chút hết chỗ nói rồi, một lát sau, mới nói:

- Nói đúng ra, ngày sau nếu ngươi thật sự có thể vượt qua một kiếp này, trưởng thành, không thể quên Thanh Vân Tông đối với ngươi có ân dạy dỗ...

Phương Hành lúc này mới chợt hiểu ra, nói:

- Không thành vấn đề không thành vấn đề, khẳng định không quên!

Chương 182: Cứt chuột rơi vào nồi đun nước

Trần Huyền Hoa thấy Phương Hành nói cũng không có nhiều thành ý, chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, cũng không biết mình ở trên người tiểu quỷ này đánh cược ván này là đúng hay sai, do dự một hồi lâu, thở dài nói:

- Hi vọng ngươi có thể vượt qua một kiếp này, cũng hi vọng ngươi có thể nhớ kỹ lời ngày hôm nay, ta có thể nói với ngươi cũng không còn gì nữa, ai, ta cũng già rồi, thế sự phức tạp, luôn cảm giác lực bất tòng tâm, sư tôn ngươi đã có ý thoái ẩn, ta cũng có loại ý nghĩ này rồi, cũng đều không bằng ngươi tiểu tử này, luôn dám nghĩ dám làm...

Hắn ở chỗ này thở dài, tay áo vung lên, chắp tay xoay người, tựa như muốn rời đi.

Phương Hành lấy làm kinh hãi, vội vàng kêu lên:

- Ngươi còn không nói cho ta biết cách giải quyết sát linh này như thế nào?

Trần Huyền Hoa cúi đầu suy nghĩ một chút, nói:

- Sát linh cùng ngươi đồng nguyên, giải quyết cực kỳ phiền toái, chỉ sợ coi như là Kim Đan cảnh chân nhân, cũng không cách nào bảo đảm dưới tình huống không thương tổn bản thân thần niệm đem nó luyện hóa sao... Bất quá, có lẽ có một người, có thể giúp ngươi hóa giải sát linh này, người này chính là Băng Âm Cung Thái Thượng Trưởng lão Hồ Cầm lão tiền bối... Chẳng qua là, ai, phải xem số phận của ngươi rồi!

- Hồ Cầm lão nhân?

Phương Hành nhắc lại một lần, vững vàng ghi nhớ cái tên này.

Trần Huyền Hoa cố ý rời đi, nhưng chợt nhớ ra một vấn đề, tò mò nói:

- Ta cũng muốn hỏi ngươi một vấn đề...

Phương Hành cười hì hì, nói:

- Tông chủ đừng khách khí, cứ thoải mái hỏi!

Trần Huyền Hoa do dự một chút, thấp giọng nói:

- Bạch sư thúc có phải thật sự truyền cho ngươi truyền thừa của hắn hay không?

Phương Hành cười ha ha, nói:

- Hắn không truyền cho ta truyền thừa của hắn, bất quá dạy ta những thứ khác, chẳng qua những thứ này cũng không phải là truyền thừa ngoại nhân tưởng tượng, mà là một hạt giống, đối với ta hữu dụng, người khác không cách nào cướp đi, coi như là giết ta cũng không thể!

Nói lời nói này, ánh mắt trong suốt, vẻ mặt thoải mái, nhưng thật tình, không làm người khác sinh ra một chút hoài nghi.

Trần Huyền Hoa hơi ngẩn ra, bất đắc dĩ thở dài, nói:

- Thôi đi, ta đối với Bạch sư thúc rất hiểu rõ, hắn không muốn cho chúng ta nhúng chàm, tất nhiên có đạo lý của hắn, ta không phải một kẻ lòng tham không đáy, ngươi cũng không cần lo lắng, ta không mơ ước bí mật của ngươi, chỉ bất quá, xảy ra phong ba lớn như vậy, trong lòng ta cũng thực sự có chút ngạc nhiên!

Phương Hành cười nói:

- Bất quá có một số thứ ta có thể đưa cho ngươi, Yêu tộc chiến đấu huyền quyết ngươi có học hay không?

Trần Huyền Hoa cười nhạt một tiếng, nói:

- Trừ pháp môn kết thành Kim Đan, những công quyết khác đối với ta cơ bản vô dụng rồi!

Vừa nói, dưới chân đã có mây xanh ngưng tụ, từ từ bay lên giữa không trung, một tiếng thở dài, hướng bầu trời bay đi.

Phương Hành chợt nhớ tới một chuyện, ở dưới mặt đất hô to:

- Ngươi truyền lời hộ ta với, Trúc Cơ Đan ta không có cách nào đưa cho Linh Vân sư tỷ, bất quá bảo nàng đừng có gấp, ta sớm muộn gì cũng kiếm mấy viên cho nàng... Đúng rồi, ta không cần, Tiếu Kiếm Minh cũng đã chết, Thanh Vân Tông có hi vọng Trúc Cơ nhất đúng là Linh Vân sư tỷ sao, nếu không ngươi đem viên thuốc này cho nàng cũng được, đừng quên nói là ta cho nàng...

Trần Huyền Hoa trên mây vừa im lặng, vừa buồn cười, vội vận linh khí, gia tốc bay đi.

Sau nửa canh giờ, trên một ngọn núi phụ cận Thanh Vân Tông, Trần Huyền Hoa gặp được Thiết Như Cuồng vẻ mặt lo lắng, khẽ gật đầu một cái, nói:

- Ta đã giúp tiểu quỷ này áp chế sát linh, trong vòng nửa năm tính mạng hắn không lo, cũng nói cho hắn người có thể giúp hắn hóa giải sát linh, chẳng qua là có thể giải quyết vấn đề này hay không, muốn nhìn vận mệnh của hắn rồi, ta và ngươi cũng không giúp được cái gì!

Thiết Như Cuồng thở phào nhẹ nhõm, cười nói:

- Chỉ cần lần này đừng chết là tốt rồi, ta đối với tiểu quỷ này tràn đầy lòng tin, Tiếu Sơn Hà cùng Thanh Điểu chiếm được Kim Đan huyền quyết, cả đám ngạo khí khinh người, nhưng ta cảm thấy, bọn họ đã chọc vào đại họa...

Trần Huyền Hoa hơi ngẩn ra, cười khổ nói:

- Ngươi có lòng tin đối với tiểu quỷ này như vậy ư?

Thiết Như Cuồng cười nói:

- Ta là có lòng tin đối với Bạch sư thúc!

Trần Huyền Hoa gật đầu, tán thành lời của Thiết Như Cuồng, hắn cuối cùng xuất thủ đi trợ giúp Phương Hành lần này, cũng bởi vì Thiết Như Cuồng tìm đến hắn, cuối cùng lấy hai câu nói đả động hắn, một câu nói là:

- Năm năm trước, đây vẫn chỉ là một tên ăn mày ngay cả cửa Thanh Vân Tông cũng không vào nổi!

Câu nói thứ hai là:

- Hắn chịu vì Bạch sư thúc cản đường Phù Diêu Cung, có thể thấy là một người tri ân!
Trần Huyền Hoa thở dài, giống như muốn nói cái gì, há miệng, nhưng lại lắc đầu, khóe miệng lộ nở một nụ cười khổ, Thiết Như Cuồng cười nói:

- Tông chủ muốn nói cái gì?

Trần Huyền Hoa nói:

- Ta vừa rồi giúp tiểu quỷ này rời đi, bỗng nhiên có cảm giác, để hắn rời khỏi Thanh Vân Tông, giống như đem một đầu mãnh hổ thả về rừng...

Thiết Như Cuồng xì một tiếng khinh miệt, nói:

- Tiểu quỷ này sao có thể là mãnh hổ, chính là một viên chuột cứt...

Trần Huyền Hoa hơi ngẩn ra, cười khổ nói:

- Không sai, như vậy chuẩn xác hơn, giống như đem một viên chuột cứt, ném vào nồi đun nước...

Hai người bọn họ tinh tế nghĩ đến, cảm thấy Phương Hành tiểu vương bát đản ở Thanh Vân Tông biểu hiện mặc dù không tệ, nhưng thực sự không phải là người an phận, làm mỗi một chuyện cũng ngoài dự đoán của mọi người, nhất là cuối cùng lúc chém Tiếu Kiếm Minh rời đi, vẫn không quên cướp sạch Thanh Điểu trưởng lão, Tiếu Sơn Hà cùng với Trần Bảo Nghiên nhiều năm tới nay tích lũy một phen, lại càng nổ tung Tê Hà, Sơn Hà hai cốc...

Ở Thanh Vân Tông nho nhỏ này, cũng dám gây chuyện như thế, có thể nói là to gan lớn mật, làm xằng làm bậy, tên gia hỏa như vậy một khi đưa vào tu hành giới gợn sóng như biển, lại sẽ làm loạn ra sao?

Nghĩ đến chỗ này, Trần Huyền Hoa cùng Thiết Như Cuồng, thậm chí có một loại cảm giác không rét mà run...

...

...

Giờ khắc này, cứt chuột trong miệng Trần Huyền Hoa cùng Thiết Như Cuồng, đang ngồi chồm hổm trên mặt đất, cùng Kim Ô phân chia.

Bảo bối trong bảy tám túi trữ vật cũng đổ ra, tràn đầy một đống lớn, như một tòa núi nhỏ.

Một người một chim ánh mắt chăm chú, nhìn nhau mà ngồi, không cười không nói.

- Mỗi người một!

- Phân chia năm năm!

- Phải theo quy củ!

- Không thể cướp đoạt!

- Đều bằng nhãn lực!

- Dám chơi dám chịu!

Hai viên cứt chuột nói xong quy củ, đột nhiên "Bá" một tiếng, đại Kim Ô ra trảo như điện, đoạt đi một lọ linh dược thượng hạng.

Lập tức, Phương Hành giận dữ, một tay chộp lấy một khối ngọc phù tầm thường.

Như vậy bắt đầu động thủ, một người một chim đều đỏ mắt, chuyên chọn tốt nhất mà lấy, đại Kim Ô tự nghĩ xông xáo giang hồ nhiều năm, nhãn lực hơn người, thời điểm lựa đồ vật tốc độ cực nhanh, hơi hơi đánh giá đã biết giá trị thế nào, thật nhanh thu vào trong túi, lại không nghĩ rằng, Phương Hành tốc độ so với nó còn nhanh hơn, đôi tay kia quả thực mau như tia chớp, không ngừng cướp đoạt.

Kim Ô có chút khinh bỉ Phương Hành, cho là tiểu quỷ này cùng chính mình tranh giành số lượng, làm một kẻ đầy kỹ thuật, khinh thường cùng hắn tranh giành.

Lại không nghĩ rằng,trong lòng Phương Hành đang khinh bỉ con chim ngu này, cùng chính mình so sánh nhãn lực, rõ ràng chính là gợi đòn...

Đoạt một hồi, một núi lớn chia làm hai tòa núi nhỏ, trên mặt đất còn thừa một lò luyện đan thượng hạng, một người một chim cũng ngừng lại, ánh mắt nghiêm túc nhìn đối phương, tựa như dụng ý niệm quyết định tang vật cuối cùng này sẽ thuộc về ai.

- Hẳn là thuộc về ta, bởi vì ta xuất thủ cướp tới được!

Kim Ô nghiêm túc nói.

- Thúi lắm, không có ta hấp dẫn lực chú ý của người khác, ngươi làm sao có thể thành công?

Phương Hành càng thêm nghiêm túc.

- Cần phải thuộc về ta, bởi vì ta vừa rồi đoạt giống như thiếu một chút...

- Thúi lắm, đó là bởi vì tay ngươi chậm, không liên quan đến tiểu gia...

Một người một chim tranh giành lên, ai cũng không chịu nhường.

Cãi nửa ngày, Kim Ô chợt nhớ tới một chuyện:

- Ngươi biết luyện đan sao?".

Phương Hành ngạc nhiên nói:

- Không biết a, ngươi biết không?".

Kim Ô nói:

- Ta cũng không biết!

Phương Hành nói:

- Vậy chúng ta còn tranh giành làm quái gì?

Kim Ô nói:

- Đúng đúng đúng, không tranh nữa, đập nát nó, nghe nổ chơi...

- Cạch cạch cạch" một chút, lại là đại đao cùng tảng đá đập loạn, lò luyện đan tốt mấy cũng thành một đống sắt vụn.

Phương Hành cùng Kim Ô lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nhìn nhau cười một tiếng, có cảm giác anh hùng luyến tiếc anh hùng.

Chẳng qua là nếu Thanh Điểu biết, lò luyện đan năm đó chính mình đau khổ tìm thấy bị người đập nghe nổ chơi, không biết có thể hộc máu hay không.

- Ha ha, thật thoải mái a, bước kế tiếp chúng ta đi đâu?

Kim Ô duỗi lưng một cái, như tên trộm cười nói, trong đôi mắt đã có tia sáng mãnh liệt.

Phương Hành cười hắc hắc, hướng phía nam nhìn sang, nói:

- Đi Bột Hải quốc!

Kim Ô hơi kinh hãi:

- Đến đó làm gì?

Nó từng ở Bột Hải quốc làm một chuyến lớn, Bách Thú Tông hiện tại còn đang tìm nó, nên không muốn đi.

Phương Hành cười nói:

- Đương nhiên đi làm một chuyến rồi! Con mẹ nó, mập mạp chết bầm cũng có nghĩa khí, thay ta giải quyết nguy hiểm, hôm nay hắn bị người mang đi, tiểu gia cũng không thể không nói nghĩa khí như vậy, đi một chút đi, đi Bột Hải quốc nhìn một cái, nghĩ biện pháp đem hắn cứu ra, dĩ nhiên, tối trọng yếu còn phải làm một chuyến lớn, ta nghe nói Bột Hải quốc không ít thứ tốt...

Bạn cần đăng nhập để bình luận