Lược Thiên Ký

Chương 1192: Bên Thiên Trì có nữ tiên.




Đến Nguyên Anh thậm chí Độ Kiếp trở lên, đấu pháp đã rất ít thấy cục diện quần đấu!

Dù sao thực lực hai bên đã kéo ra, như dùng đàn sói đấu hổ, vậy bên làm đàn sói, tổn thất không khỏi quá nặng đi.

Giống như bây giờ, các Thần Đình Tiểu Thánh đều đã xuất thủ, bên Phụng Thiên Minh cũng lựa chọn một số cao thủ thực lực phi phàm nghênh chiến, mà không phải tất cả cùng lên.

Không phải nói bọn họ cùng lên không có tác dụng, mà tác dụng so với hi sinh quá không đáng giá, dù sao ở trước mặt các Thần Đình Tiểu Thánh, bây giờ các tu sĩ của Phụng Thiên Minh thực lực còn có chút chưa đủ, đại khái đều chỉ xem như sâu kiến, bọn họ không thể tuỳ tiện chôn vùi ở chỗ này, nếu hôm nay bọn hắn ở trên chiến trường hai quân va chạm, thì chính là một đám mãnh tướng, nhưng nếu vào lúc này xuất thủ, ở trong tay Cổ Hạc, Phụ Sơn Tử, Hoa Mật Nhi… đại khái ngay cả đối mặt cũng không chịu được...

Phụng Thiên Minh tự nhiên rõ ràng điểm này, cho nên để bọn hắn dùng thủ trận làm chủ, mà không phải xuất chiến!

Bất quá như vậy vấn đề cũng hiện ra...

Nhân số thì nhiều, nhưng cao thủ lại không đủ!

Thái Cổ Yêu Địa Không Không Nhi, Nam Chiêm Bộ Châu nhất mạch Vương Quỳnh, Thần Châu Bắc Vực Tống Quy Thiện thậm chí Thần Châu Nam Vực Lữ Phụng Tiên, bây giờ đều đã hiện thân xuất thủ, bọn họ đều là cao thủ trẻ tuổi của Thiên Nguyên Đại Lục, nhưng đối đầu với những Thần Đình Tiểu Thánh siêu quần bạt tụy, thì còn đấu rất gian nan, bây giờ chỉ dựa vào dũng mãnh của mình, nhất thời miễn cưỡng ngăn trở mà thôi, ai cũng không biết thắng bại như thế nào!

Mà bây giờ, Phụng Thiên Minh đã cơ hồ cao thủ ra hết, nhưng Thần Đình nhất mạch lại còn có Thần Tử Dạ tộc và truyền nhân Tiểu Tiên Giới, Tứ hoàng tử Thương Lan Hải, Áo Cổ Tiểu Thần Vương chưa xuất thủ, vô luận tính toán như thế nào, Phụng Thiên Minh cũng xem như giật gấu vá vai, nhưng hết lần này tới lần khác vào lúc này, Thần Đình còn có một kì binh đánh tới, hơn nữa là một phế nhân mọi người đều biết, bây giờ khí tức còn mạnh hơn đám người Phụ Sơn Tử nhiều, xa xa bay lượn đến, U Minh chi khí như trường kiếm thẳng bức mi tâm...

Thái Uyên !

Đã từng cùng Thần Tử Cốt Tộc Phá Phong, Thần Tử Dạ tộc Song Sinh mờ mờ ảo ảo ở chung một vòng tròn!

Lúc đầu ba người này, đều là ba người nổi bật trong thế hệ trẻ tuổi của Thần Đình.

Chỉ bất quá, Phá Phong bị Phương Hành tính toán chết thảm, Thái Uyên cũng gần như phế bỏ, cho nên còn chưa đánh ra thanh danh, cũng đã mai danh ẩn tích!

Chẳng ai ngờ tới, ở trong trận chiến Táng Tiên Sơn này, Thái Uyên lại ra tay...

Ầm ầm...

Mây đen cuồn cuộn, càn quét một vực, Thái Uyên mang theo lửa giận vạn trượng lao đến, khí tức trên người cuồng bạo như sóng gió, ngay cả Phương Hành cũng có chút hãi hùng khiếp vía quay đầu nhìn sang, mặc dù không biết Thái Uyên là làm sao khôi phục thực lực, thậm chí mạnh mẽ hơn trước rất nhiều, nhưng từ trong khí tức, rõ ràng cảm thấy Thái Uyên tràn ngập hận ý với mình...

Nơi xa có một đóa mây đen trùng trùng điệp điệp bay tới, giống như một ngọn núi nhỏ màu đen, ở bên cạnh mây đen, thình lình đi theo vô số Âm Linh đáng sợ, vây quanh mây đen đổi tới đổi lui, tản mát ra gầm rú thê lương, đó là lực lượng thiên tính của Minh tộc, cho nên đoạn đường này bay lượn tới, không biết hấp dẫn bao nhiêu vong hồn cô độc, tạo thành lực lượng bị hắn thống ngự, càng ngày càng mạnh, tựa như một U Minh quỷ điện chân chính đang ngự không bay tới, một lời tức giận, chỉ vì câu hồn!

- Vị huynh đài kia có thể gánh được sao?

Phương Hành hãi hùng khiếp vía, nhìn về một phương hướng trong bóng tối.

Ở trong cảm ứng của hắn, vị trí kia còn có một cao thủ, nhìn khí cơ, hẳn là không có ác ý với mình, hiển nhiên cũng giống như Lữ Phụng Tiên, không theo Phụng Thiên Minh, nhưng lại đến tương trợ mình, lúc đầu hắn có lòng tin rất lớn, nhưng bây giờ thấy tu vi của Thái Uyên, nhất thời lại kinh hãi không thôi, không biết người kia có thể đỡ nổi hay không...

- Nhân tộc Phương Hành, nạp mạng đi...

Mây đen càng lúc càng gần, trong mây lộ ra một người, nhưng vừa nhìn đã làm người ta sợ nhảy lên, người trong mây rõ ràng là Thái Uyên, nhưng làn da rách nát, máu me đầm đìa, thân thể tựa như bị một cỗ lực lượng vô hình nhào nặn lôi kéo vô số lần, ngay cả mắt cũng vỡ nát một con, hơn nữa là vỡ nát từ bên trong, ở trên đỉnh đầu hắn, lại có mặt trời mặt trăng treo cao, thăm thẳm xoay tròn, mỗi xoay một vòng, khí tức trong người hắn sẽ càng mạnh hơn một điểm, nhưng bộ dáng kinh khủng của hắn sẽ càng thê thảm hơn một chút...

Đám người trong sân đều là loại kiến thức rộng rãi, nhìn một cái liền cực kỳ sợ hãi.

Rõ ràng có thể từ trong Nhật Nguyệt xoay tròn trên đỉnh đầu của hắn, cảm nhận được thời gian gia tốc trôi qua...

- Đó là lực lượng thời gian, hắn thông qua phương pháp nào đó, cưỡng ép kích phát tất cả lực lượng huyết mạch của mình...

Có người nghẹn ngào kêu to, vừa hoảng sợ vừa kinh hãi.

Lực lượng thời gian, đây chính là một loại cảnh giới tu hành hoàn toàn mới...

Nếu như ở bình thường, có thể tiếp xúc loại lực lượng này, mỗi người đều sẽ như nhặt được chí bảo.

Nhưng lúc này, đối mặt với loại đối thủ kia, mỗi người đều sinh lòng sợ hãi...

- Loại lực lượng này khủng bố như thế sao? Nếu chúng ta ăn vào viên thần đan kia...

Ngay cả đám người Phụ Sơn Tử, ở trong lúc ác chiến thấy được bộ dáng của Thái Uyên, một lòng cũng không nhịn được run lên.

- Rống...

Mây đen lướt đến gần, sau đó xông vào trong trận, đại trận này dùng phong tỏa làm chủ, người bên trong không ra được, nhưng người bên ngoài vào lại cực kỳ dễ dàng, mà Thái Uyên cũng cực kỳ dứt khoát, vừa tiến vào nơi đây, liền lao thẳng tới Phương Hành, vẻ cừu hận không chút che lấp, lộ ra ý tất sát Phương Hành, dù sao hết thảy đều là đối phương hại hắn...

- Nếu không phải ngươi, ta sao sẽ trở thành con rơi của Thần Đình?

- Nếu không phải ngươi, ta cần gì phải thừa nhận thống khổ như thế?

- Nếu không phải ngươi, ta làm sao sẽ mất đi tương lai của mình, trở nên người không ra người quỷ không ra quỷ?

Trong thanh âm đau xót, phẫn nộ, tất cả hóa thành một thanh kiếm sắc, hung hăng chém về phía Phương Hành.

- Bất luận ngươi là ai, muốn đả thương Phương Hành sư đệ, đều phải trước qua cửa ải ta...

Nhưng ngay lúc này, một thanh âm sâu kín vang lên, ở trước mây đen, trong khu vực tăm tối, đột nhiên sáng lên quang mang trắng xoá, tựa như một vòng minh nguyệt từ trong bóng tối nhảy ra ngoài, lẳng lặng ngăn ở trước mây đen, không biết bao nhiêu người bị minh nguyệt xuất hiện hấp dẫn, sau đó mỗi người đều ngây dại, vô ý thức nín thở, thật lâu không nói.

Trong khu vực trắng xoá kia, hiện thân đi ra là một nữ tử.

Một bạch mãng to như cự long nằm ở trong hư không, đầu cao cao giơ lên, ở trên đầu rắn lại có một nữ tử, nữ tử kia đẹp đến cực hạn, nhưng cũng quái đến cực hạn, người mặc váy trắng, mang giày trắng, làn da cũng trắng đến để cho người ngạt thở, ngay cả tóc cũng màu trắng, tản mát ở xung quanh người, có gió thổi tới, tựa như tơ liễu lóe ra vẻ ôn hòa lộng lẫy.

Ở trong tay phải của nàng, thì cầm một thanh trường kiếm màu trắng, thân kiếm óng ánh sáng long lanh, do bạch cốt luyện thành, lúc này đã nhấc lên, chỉ hướng mây đen...

- Đó là... nữ tiên tĩnh tu ở bên Thiên Trì...

Trong không gian hoàn toàn yên tĩnh, rốt cục có người nhận ra, hô nhỏ một tiếng, giống như sợ kinh động đến tiên tử kia.

Trong các cao thủ Tịnh Thổ, có một vị chính là nữ tiên ở bên Thiên Trì, tục truyền thực lực thâm bất khả trắc, lúc trước Phương Hành khiêu chiến Tịnh Thổ, có người muốn đi cầu nàng xuất thủ, nhưng không ai có thể gặp nàng, không nghĩ tới nàng sẽ xuất hiện ở đây...

Mà so sánh với người ngoài, đệ tử Nam Chiêm Bộ Châu nhất mạch khi nhìn thấy nàng, thì cảm xúc càng lộn xộn, đỏ cả vành mắt.

- Là Tiêu Tuyết Tiêu sư tỷ... Nguyên lai nàng là nữ tiên bên Thiên Trì...

Tính tình của Lệ Hồng Y vốn lãnh đạm, vào lúc này cũng có vẻ hơi kích động, váy đỏ không gió tự bay.

Lúc trước Nam Chiêm Bộ Châu nhất mạch, có ba nữ kiệt, người xưng các nàng là “Như Huyết Tàn Dương, Oánh Oánh Bạch Tuyết”, Như Huyết là chỉ Lệ Hồng Y, Tàn Dương là Vương Quỳnh, Oánh Oánh Bạch Tuyết là chỉ Tiêu Tuyết, nhưng Tiêu Tuyết mệnh đồ nhiều thăng trầm, lúc ở Thần Châu Bắc Vực bị người phế bỏ, từ nay về sau mai danh ẩn tích, chưa từng xuất hiện, chỉ có truyền ngôn nói về sau nàng từng xuất hiện ở Nam Chiêm Bộ Châu, nhưng không biết thực hư, không nghĩ tới bây giờ lại gặp gỡ ở dưới Táng Tiên Sơn...

Mà Phương Hành, khi nhìn thấy nữ tiên này, trong lòng càng có chút kinh ngạc, sau đó thấp giọng nở nụ cười.

Nhìn thấy Tiêu Tuyết sư tỷ thanh nhã vô trần, chắc hẳn đã triệt để chém chết Tâm Ma?

- Cút ngay...

Các tu sĩ đều kinh ngạc đến ngây người, các loại tâm tình phức tạp xuất hiện, nhưng Thái Uyên mặc kệ nhiều như vậy, bạo hống một tiếng, liền vọt về phía Tiêu Tuyết ngăn ở trước người, một tiếng ầm vang, mây đen hóa thành lũ lớn, trùng trùng điệp điệp lao tới, che khuất bầu trời, cơ hồ muốn nuốt sạch hết thảy...

- Vậy ngươi thử một chút, có bản lĩnh bức ta nhường đường hay không?

Thanh âm của Tiêu Tuyết nhẹ nhàng lạnh nhạt, không chứa một chút cảm xúc, chỉ hơi quay người, sau đó xuất kiếm.

Cốt kiếm nở rộ ra lực lượng kinh người, giống như sao băng.

Trong vực sâu, giống như vào lúc này dẫn phát cộng minh, tất cả lực lượng đều tụ tới, sau đó cuồn cuộn như đại dương, cuốn thẳng về phía mây đen, mới nhìn kiếm quang kém mây đen rất xa, nhưng chỗ kiếm quang bay lượn, tất cả kinh đào hải lãng đều bị nàng chém thành hai nửa...

- Nàng ngăn được!

Chẳng biết tại sao, khi thấy Tiêu Tuyết chém ra một kiếm này, Phương Hành liền yên tâm.

Tiêu Tuyết sư tỷ ở trên con đường tu hành, có rất nhiều khó khăn, nhưng cũng là đại cơ duyên, bây giờ nàng sớm đã không phải như ngày xưa!




Bạn cần đăng nhập để bình luận