Lược Thiên Ký

Chương 1062: Khoảng cách khác biệt


- Đại Tư Đồ, tuyệt đối không thể làm vậy!

Nghe được Hồng Hoang di chủng đang dùng tính mạng của đệ tử Phù Dao cung để uy hiếp Phương Hành, sắc mặt của ba vị tiên cô Dao Trì đồng thời trở nên tái nhợt. Mạc Tâm tiên cô không rảnh suy tư, liền bật thốt lên, đồng thời trên người tiên phong rung động, cũng nhảy tới giữa không trung, vừa thúc dục pháp lực chống đỡ sát khí tập kích vô hình giữa không trung, vừa đứng ở trước người Phương Hành, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị xuất thủ tương trợ!

- Aiz, chuyện này nguyên nhân bắt nguồn từ ta, ta không thể không quan tâm được!

Lúc này Đạo Vô Phương tìm tới khẽ thở dài một tiếng, long lân ở dưới chân bốc lên nhảy vọt lên giữa không trung, nhẹ cười khổ.

Là sai lầm của gã mới dẫn tới đoàn người này phải rơi vào tuyệt cảnh bậc này, gã cũng không thể thoái thác, phải tham gia vào trận chiến này rồi!

- Tiểu thổ phỉ, chuyện cũ truyền lưu trong thế gian có một vài đại thần thông giả khi bị cừu địch uy hiếp, vì bảo trụ mạng của bằng hữu của mình mà bỏ qua việc chống cự, mặc dù trong truyền thuyết đều là nhân vật anh hùng nhưng những anh hùng này đều không có được kết quả tốt gì. Ngươi đừng có vờ ngớ ngẩn, hiện tại dị bảo Dao Trì Tam Tiêu Phiến đang ở trong tay ta, theo ta cùng nhau đánh một trận, chúng ta bắt giặc phải bắt vua trước...

Tiểu công chúa Dao Trì Mạc Tiêu Thanh dường như cũng sợ Phương Hành cậy mạnh, ở bên cạnh cấp thiết nói, quơ bảo phiến lên.

- Thật là ngu ngốc, tưởng đầu mình là bánh màn thầu hay sao?

Phương Hành liếc Mạc Tiêu Thanh một cái, lẳng lặng gượng cười một tiếng.

Chỉ có điều thấy được nàng giữ nguyên thái độ của mình thì cũng cảm thấy được an ủi, không quá mức uất ức.

Chỉ có điều ngay lúc sát khí tràn ngập, trận đại chiến này sắp sửa bùng nổ, sinh linh vương tộc lại cười thật thấp, ánh mắt tựa như có hơi giễu cợt liếc qua mọi người, nhẹ giọng nói:

- Một đám nữ nhân của Phù Dao cung lại có thể xưng hùng ở Thần Châu Trung Vực nhiều năm như vậy, quả nhiên là có lý do, chỉ có điều nếu các người thật sự xác định ở đây vì một tên ma đầu bị thế nhân phỉ nhổ liều mạng với Hồng Hoang di chủng ta sao? Ha ha, vậy nếu Thiếu Tư Đồ chân chính của Phù Dao cung nghe nói tới chuyện này, đại khái trong lòng cũng sẽ...

Nó nói đến chỗ này, bất chợt dừng lại, dường như đang cố ý thừa nước đục thả câu.

Nhưng nghe xong lời của nó, chư nữ đệ tử của Phù Dao cung cũng kinh hãi, đã có người gấp gáp quát lên:

- Ngươi biết Thiếu Tư Đồ ở đâu sao?

- Ha ha, ta không biết hắn ở đâu, chỉ có điều nửa tháng trước, ta từng nghe được một tin đồn, Thái Âm tộc Vĩnh Ám thần tử từng đại chiến một trận với một thanh niên cao thủ của nhân tộc trên Băng Nguyên cực bắc Tịnh Thổ, cuối cùng lưỡng bại câu thương, Vĩnh Ám thần tử được sinh linh thần tộc cứu đi, vị thanh niên cao thủ nhân tộc họ Niếp kia lại bị thương mà chạy, biến mất trên Băng Nguyên, ai cũng không biết hắn còn sống hay đã chết, có thân phận gì, nhưng có người từng chứng kiến, nói người nọ thi triển thuật pháp cực kỳ giống thuật Nhất Chỉ Điểm Giang Sơn...

Sinh linh vương tộc như cười như không, từ tốn nói, dường như đang tự thuật một việc nhỏ không có chút ý nghĩa nào.

Nhưng nghe vào trong tai của chư đệ tử Phù Dao Cung lại không khác nào sấm sét giáng giữa trời quang, trong chốc lát sắc mặt cũng thay đổi, buồn vui giao hòa.

Nếu thanh niên cao thủ nhân tộc họ Niếp, lại hiểu được bí thuật Nhất Chỉ Điểm Giang Sơn, đó không phải là Thiếu Tư Đồ thì là ai?

Cùng lúc đó, trong lòng các nàng rốt cục được bỏ đi một tảng đá lớn, biết được Thiếu Tư Đồ xuất hiện ở Tịnh Thổ, vậy dĩ nhiên là nói rõ y còn chưa chết trong trận đại loạn ở Hội Kê sơn, nhưng cùng lúc, các nàng nghe nói Thiếu Tư Đồ đại chiến với thần tử của Thái Âm tộc, sau đó biến mất, trong lòng lại xuất hiện sự lo lắng vô tận. Có người khóc, có người cười, trong chốc lát lại loạn tung tùng phèo...

- Ôi chao ôi, thật thương cho vị đạo hữu nhân tộc họ Niếp kia, lúc này đại khái đang núp ở nơi nào đó trong Băng Nguyên để chữa thương, hoặc là đang đứng sát biên giới giữa sự sống và cái chết vì bị thương nặng cũng khó nói, trong lòng đang mong mỏi có môn nhân trưởng bối đi cứu hắn, nhưng lại không biết, môn nhân trưởng bối của hắn đang bởi vì người khác không tiếc để bản thân chôn vùi trong Ma Uyên nữa, cũng không biết sau khi hắn nghe nói chuyện này thì sẽ ra sao...

Sinh linh vương tộc thấp giọng nở nụ cười, trong giọng nói càng lúc càng rõ ràng ý đùa cợt.

- Câm miệng... Ngươi... chuyện ngươi nói là thật?

Mạc Tâm tiên cô lớn tiếng hét lớn, nhưng ánh mắt phức tạp thể hiện trong lòng nàng đang do dự khó quyết!

- Ta là con của Hồng Hoang Thần Vương, lại cần phải tự hạ thân phận dối trá gạt người hay sao?

Sinh linh Vương tộc thấp giọng cười nhạt, căn bản không thèm trả lời câu hỏi của Mạc Tâm tiên cô, ngược lại cái cánh bằng thịt đưa ngang một cái, cười lạnh nói:

- Hôm nay ta dẫn người tới đây chỉ là vì một mình ma đầu kia, cũng không muốn tính toán với đám Phù Dao cung các ngươi làm gì, hiện tại cho các ngươi một cơ hội, hoặc là không đếm xỉa đến, tiếp tục con đường của các ngươi, đi tới Tịnh Thổ Băng Nguyên tìm Thiếu Tư Đồ của các ngươi, hoặc là ở lại đây hết!

Sau khi câu nói của nó hạ xuống không khí chung quanh càng quỷ dị tới cực điểm, trái tim tất cả mọi người đều trở nên nặng nề.

Mạc Tâm tiên cô trong chốc lát không nói gì, mày nhíu chặt lại, do dự.

- Mạc Tâm tiên cô, chúng ta...

Ở bên cạnh nàng, cũng đã có đệ tử Phù Dao cung khóc rống lên, tha thiết nhìn Mạc Tâm tiên cô.

Cho dù hai tiên cô khác ở bên cạnh cũng đều mang vẻ mặt phức tạp, trong lòng hỗn loạn đủ mọi suy nghĩ, trong chốc lát do dự khó quyết.

Mà ba người các nàng đều bị làm khó như vậy, rất nhiều đệ tử Phù Dao cung càng không cần phải nói. Sau khi nghe được tin tức của Thiếu Tư Đồ Niếp Thiên Hồng, trong lòng các nàng sớm đã rối loạn, ngay cả pháp bảo bên người cũng đang không ngừng run rẩy, vố số ánh mắt tha thiết nhìn về phía ba tiên cô họ Mặc, hy vọng các nàng sớm đưa ra quyết định. Còn có người chuyển ánh mắt cầu khẩn nhìn về phía Phương Hành, không nói gì, nhưng trong từng ánh mắt bi thương phức tạp đó cũng đã ẩn chứa quá nhiều sự thỉnh cầu, chỉ là không cách nào nói ra khỏi miệng được...

- Aiz, quả nhiên là khoảng cách khác biệt...

Lúc này Đạo Vô Phương cũng không nhịn được thay Phương Hành cảm thấy bi ai, nhưng lại không biết ngắt lời như thế nào.

Gã chỉ có thể tưởng tượng, nếu như ba vị tiên cô thực sự đưa ra quyết định, tình cảnh phía kia quả thực sẽ cực kỳ xấu hổ.

- Được rồi, hiện tại ta là Đại Tư Đồ của Phù Dao cung...

Cũng ngay lúc ba vị tiên cô còn khó quyết, Phương Hành bỗng nhiên cau mày lên tiếng, thầm vận pháp lực, thanh âm cuồn cuộn truyền khắp nơi, sau đó ánh mắt của hắn quét qua chư đệ tử của Phù Dao cung, rồi nhìn về phía sinh linh vương tộc của Hồng Hoang di chủng, khinh thường cười nói:

- Một ngày chưa thoái vị, lời của ta chính là pháp chỉ, chẳng lẽ còn có người dám không nghe theo hay sao? Hiện tại ta đi với ngươi, thả các nàng rời đi đi! Bớt diễn trò trước mặt ta đi, có tin nếu chọc giận ta ta sẽ lột một thân ngân bì của ngươi xuống làm giày đi hay không?

- Hừ!

Sinh linh vương tộc dường như có hơi tức giận, nhưng lại không phát hỏa.

Mà ba vị tiên cô Dao Trì ở xung quanh, vẻ mặt cũng đã vô cùng kinh hỉ.

Chư nữ đệ tử của Phù Dao cung ở xung quanh đang mừng như điên, không biết có bao nhiêu người hô to:

- Đa tạ Thiếu Tư Đồ...

Thậm chí có người lập tức lấy pháp bảo ra vội vã chạy đi, hận không thể chắp cánh bay đi Băng Nguyên tìm kiếm Thiếu Tư Đồ Niếp Thiên Hồng.

- Ngươi... ngươi thật ngốc rồi phải không?

Ở bên cạnh hắn, chỉ có tiểu công chúa Dao Trì Mạc Tiêu Thanh cấp thiết kêu lên, mặt mày là vẻ tức giận.

- Phương Hành đạo hữu, ngươi việc gì...

Đạo Vô Phương cũng muốn nói lại thôi, nhưng hiển nhiên muốn khuyên Phương Hành.

- Không cần phải nói, ý ta đã quyết!

Phương Hành lại không nhiều lời với các nàng nữa, hai cánh tay rung lên, ở bên cạnh hắn, tiểu công chúa Dao Trì Mạc Tiêu Thanh bị một sức mạnh vô hình đánh trúng, ngã vào trong lòng Mạc Tâm tiên cô. Vô hình trung thậm chí còn thi triển một lực ràng buộc trên người nàng, để nàng trong chốc lát không thoát được, cũng không nói được. Mà ở phía sau, Phương Hành sải bước đi về phía sinh linh vương tộc của Hồng Hoang di chủng, giọng lại nói về phía Đạo Vô Phương:

- Tên mập chết bầm, ngươi dẫn đám nữ nhân này an ổn tới Tịnh Thổ liền coi như tiểu gia ta nợ ngươi một ân huệ!

- Ta... Cẩn tuân pháp chỉ!

Sắc mặt của Đạo Vô Phương chậm lại, nhưng chung quy vẫn gật đầu một cái.

- Ha ha, ngươi không phải lo đám nữ nhân này đâu, nếu ta thả người đi, trên U Thủy sẽ không còn ai dám động vào các nàng nữa, lần này đi tới Tịnh Thổ, các nàng nhất định là thuận buồm xuôi gió!

Hồng Hoang thiếu chủ cười nhạt một tiếng giang hai cánh ra, dẫn đầu nhìn lên trên cao. Còn ở bên cạnh nó, tất cả Hồng Hoang di chủng cũng đồng thời bay cao lên, bay ở trên dưới trái phải Phương Hành như là hộ vệ, hoặc như là áp giải, phòng ngừa hắn đào tẩu. Quái xà lưng mọc hai cánh càng mừng rỡ cười cạc cạc quái dị, xa xa dòm Phương Hành.

Như từng đám mây đen bay lên không, cuồng phong thổi tới làm trên U Thủy lại dâng lên một hồi loạn tượng, thật lâu mới có thể bình ổn lại. Còn ba vị tiên cô Dao Trì nhìn Phương Hành lẫn trong đám Hồng Hoang di chủng, nhẹ nhàng bái hắn một cái.

- Dao Trì tam thù thay mặt Phù Dao cung khấu tạ đại ân của Đại Tư Đồ, vĩnh viễn không dám quên...

Lời các nàng còn chưa nói hết, đột nhiên có một vật từ trên trời thế như sét đánh, lấy khả năng của ba vị tiên cô dĩ nhiên không có cách nào tiếp được. Lúc pháp lực còn chưa vận chuyển, một vật đã dừng lại trước người các nàng, trong nháy mắt, thần uy ẩn chứa trên vật đó chuyển hóa tạo thành một thứ nâng vật đó di chuyển giữa không trung, nhẹ trôi lơ lửng trên U Thủy, cách mặt nước chỉ một khoảng. Mùi hương cổ xưa tự nhiên, đạo khí dày, đương nhiên đó là bội kiếm của các đời Đại Tư Đồ của Phù Dao cung, vốn nằm trên người Phương Hành, nay lại bị hắn trả lại...

- Hắn... là đang thoái vị Đại Tư Đồ sao?

Mạc Tiêm tiên cô nhìn thanh kiếm này, ngẩn ngơ, thật lâu mới mở miệng.

- Không phải, hắn đang muốn nói chuyện này đã trả sạch nhân tình với Dao Trì chúng ta rồi...

Mạc Tâm tiên cô đứng thẳng, nhẹ nhàng tiếp nhận kiếm này, vẻ mặt có vẻ bi thương thấp giọng nói.

- Ba vị tiên cô, chúng ta... Nhanh lên đường đi!

Đệ tử Phù Dao cung ở xung quanh sau khi bình tĩnh mấy hơi rốt cục có người không kịp chờ đợi mở miệng, thấp giọng thúc giục. Đợi khi ba vị tiên cô xoay người lại chỉ thấy được trước mắt có từng món pháp bảo đang dàn hàng ngang trên U Thủy, chứa đầy pháp lực, chỉ còn chờ các nàng ra lệnh một tiếng liền sẽ cấp thiết rời khỏi nơi này. Nét mặt của mỗi người đều tràn đầy vẻ lo lắng, hiển nhiên là nóng lòng tới Tịnh Thổ tìm người.

- Các ngươi... Aiz!

Ba vị tiên cô thở dài một tiếng, cũng không nói ra, chỉ có thể buồn buồn phất tay ra lệnh.

Kỳ thực trong lòng ba người các nàng, khi khó khăn lắm mới nghe được tin tức của Thiếu Tư Đồ, sao có thể không vạn phần lo lắng được?

Chư đệ tử nghe lệnh, lập tức khống chế pháp bảo giống như mũi tên rời cung, nhanh chóng phi về phía trước.

Mà ở trong rất nhiều người này, tiểu công chúa Dao Trì Mạc Tiêu Thanh rốt cục đã thoát khỏi lực mà Phương Hành thi triển trên người mình, bỗng nhiên nhảy dựng lên búng một cái, đạp lên quạt ba tiêu của mình, lạnh lùng nói:

- Ta không muốn đi với các ngươi...

- Tiêu Thanh, ngươi...

Mi tâm của Mạc Tâm tiên cô hơi nhíu, muốn trách lại ngăn, nhìn thấu vẻ mặt nghiêm túc của nàng.

- Tên kia mặc dù là một tên tiểu khốn kiếp, mặc dù là do chúng ta cứu hắn ra, nhưng cũng là hắn mang chúng ta qua sông, qua được nửa Thần Châu, an toàn tiến vào Ma Uyên, thậm chí còn giúp chúng ta trừ kẻ phản bội, cứu đồng môn bị giam giữ, tuy Thanh Dữu sư tỷ đã chết nhưng đó không phải là chuyện mà hắn có thể khống chế được, hắn cũng không phải tiên vương, làm sao có thể khống chế được hết mọi người ở trong tay mình?

Nàng càng nói càng tức, viền mắt đỏ lên:

- Các người đều do hắn cứu, hắn lại không hề nói một câu nào để tự biện bạch, nhưng các người ngẫm lại đi, cho dù hắn dùng tính mạng của một người đổi lấy tất cả mọi người các ngươi có thể an toàn tiến vào Ma Uyên, còn cứu đồng môn bị Bạch Đế thành giam giữ, lại chém phản nghịch của Phù Dao cung, có chỗ nào có lỗi với các ngươi sao? Hắn không xứng với danh xưng Đại Tư Đồ sao?

- Hiện tại vừa nghe nói tới tin tức của Hồng ca ca, các ngươi cứ như vậy từ bỏ hắn, còn có lương tâm không hả?

Sau khi la hét phát tiết một phen, nàng đột nhiên xoay người điều khiển ba tiêu chạy về phía Phương Hành mới vừa rời đi, thậm chí không màng tới sát khí cùng mây đen ẩn chứa nguy cơ trên không trung, giọng nói truyền tới từ xa:

- Các ngươi đi tìm Hồng ca ca đi! Ta muốn đi tìm tên khốn kia, nói với Hồng ca ca ta xin lỗi hắn, nhưng nếu như ta cũng đi tìm hắn, Dao Trì cùng Phù Dao cung sẽ thật sự chỉ còn lại một đám hung ác độc địa mà thôi!

Bạn cần đăng nhập để bình luận