Lược Thiên Ký

Chương 1124: Thật không hổ là huynh đệ của ta.




Thời điểm một sợi thần hồn của Phương Hành trốn vào Địa Hỏa Thiên Cương Trận, vốn là nóng lòng đi cứu đám người Kim Ô.

Bọn hắn đều bị Tù Tâm Nhai Chủ bức bách, nhục thân trói ở trên đồng trụ, thần hồn tiến vào Địa Hỏa Thiên Cương Trận phá trận, dựa theo trưởng lão áo đen của Mông tộc nói, chỉ cần ở trước khi sinh cơ của bọn họ hoàn toàn khô kiệt, không trở về nhục thân, như vậy sẽ triệt để thua, Tù Tâm Nhai Chủ đánh cũng là chủ ý này, bất luận hắn dùng phương pháp gì bức đám người Kim Ô đi phá trận, nhưng trận này khó phá lại là nhất định, bởi vì Địa Hỏa Thiên Cương Trận kia, vốn chính là Thượng Cổ kỳ trận, từng ở thời điểm diệt Phật, bị Đạo gia dùng để xông pha chiến đấu, chống cự chí bảo và tăng binh của Phật môn, chém giết ra thanh danh hiển hách, thậm chí truyền thuyết từng có người dùng trận này giết qua Chân Phật!

Nó là dị bảo một mực cất giữ ở trong Tù Tâm Nhai, về sau lại dùng nó làm hạch tâm, luyện chế ra Tiểu Thế Giới, mà mục đích của Tù Tâm Nhai Chủ là muốn thông qua đám người Kim Ô tới câu Tiên cung, không thể để bọn hắn chết quá nhanh, Tiên cung không kịp xuất hiện, mình cũng không kịp làm xong bố trí, quá chậm cũng không được, chậm thì sinh biến, hắn cũng hao không nổi thời gian, vì thế ra chủ ý này, tạm thời đánh cược, để bọn hắn đi phá thượng cổ kỳ trận kia, bởi vì hắn cho rằng những người này căn bản không phá nổi!

Ngay cả bản thân hắn cũng không phá nổi Thượng Cổ kỳ trận, những tiểu bối kia dựa vào cái gì?

Mà đám tiểu bối kia thấy sinh cơ trôi qua, tự nhiên cũng sẽ không quýnh lên làm ra cử động kịch liệt gì!

Mới đầu Phương Hành cũng cảm thấy bọn họ không phá nổi Địa Hỏa Thiên Cương Trận, hắn có Âm Dương Thần Ma Giám, hơn nữa những năm này vào Nam ra Bắc, các thức pháp trận cổ quái kỳ lạ cũng thấy không ít, còn chưa gặp qua bất luận trận nào có được lực công kích mạnh như thế, đầu tiên là Địa Hỏa, sau đó Thiên Cương, hai loại thần thông lực công kích mạnh nhất thế gian đều ẩn chứa ở bên trong, một âm một dương, lại có thể chuyển hóa lẫn nhau, không ngừng sinh sôi, chỉ nghe danh tự cũng đã cực kỳ khó giải quyết, bằng hữu của mình làm sao phá?

Hơn nữa nhìn nhục thể của bọn hắn, từ lâu sinh cơ khô kiệt, hình như chống đỡ không được bao lâu!

Hắn không có ý đồ trực tiếp cứu nhục thể của bọn họ, bởi vì mình cũng chỉ là một phân thân đến, tu vi có hạn, không phải đối thủ của lão giả áo đen kia, thế là dứt khoát tự bạo phân thân, thần niệm trốn vào Địa Hỏa Thiên Cương Trận, bản thể vội vàng đến hủy Tiểu Thế Giới, phân thân thì vội vã vào trận quan sát, xem đám người Kim Ô bây giờ tình huống như thế nào, khi đó trong lòng thật đúng là rất lo lắng...

Sau khi vào trận, vội lướt về phía trước, liên tục qua tầng ba Âm Sơn, giống như đi xuyên qua Vô Gian Địa Ngục.

Chân chính vào trận này, thì còn đáng sợ hơn ở bên ngoài nhìn trận đồ, Địa Hỏa Thiên Cương Trận, thật không phụ danh tiếng của nó, dưới dùng núi lửa vô tận làm trận nhãn, trên dùng Thiên Cương đầy trời làm trận kỳ, Âm Dương nghịch chuyển, sinh sôi không ngừng, ẩn chứa đại khủng bố, vừa vào trận, ngay cả Phương Hành cũng hãi hùng khiếp vía, thận trọng tránh khỏi nguy cơ, từng bước một xâm nhập đi cứu người.

Hai trận trước, ngược lại không có nguy hiểm gì, bởi vì đã bị người phá giải rồi.

Hắn lo lắng là trận thứ ba!

Sau khi vào trận này, hắn đã cảm ứng được, đám người Kim Ô hẳn là bị vây ở trận thứ ba, nghĩ tới đây, hắn cũng không nhịn được lo lắng, cần biết bất luận đại trận bình thường nào cũng có tám trận môn, trận thứ ba bọn họ liền đình trệ, như vậy năm trận môn phía sau làm sao đi qua? Đây chính là sát trận giết qua Chân Phật, sao có thể là bình thường?

- Cũng không biết đám người này vì phá trận, bỏ ra cái giá bao lớn rồi?

Tưởng tượng đến đây, Phương Hành cảm giác không rét mà run, thậm chí không dám tiếp tục suy nghĩ.

Hắn đã chuẩn bị tâm lý nhìn thấy thây ngang khắp đồng, một đám bằng hữu tuyệt vọng nằm ở trước trận môn, bất lực tử thủ.

Ôm tâm tư như vậy, hắn bước vào trận thứ ba, sau đó triệt để ngây người.

Đầu tiên đập vào mi mắt, là ba gia hỏa đang đánh bài.

Kim Ô, Lệ Anh, Hàn Anh ngồi vây quanh, buồn bực ngán ngẩm đánh quân bài do thần niệm biến ảo ra, vừa đánh vừa cãi nhau, hơn nữa nhìn bộ dáng là Kim Ô thắng, bởi vì trên mặt Lệ Anh đã dán đầy giấy, ngay cả khuôn mặt xấu xí kia cũng không thấy được, ngay cả Hàn Anh từ trước đến nay mặt lạnh, lúc này cũng dán nửa gương mặt, hận hận cắn răng, trên người mang theo sát khí nồng đậm, ném quân bài ra ngoài, vỗ bàn hét lớn:

- Ta chính là tấm Diêm La Quân!

- Ha ha...

Kim Ô cũng thật nhanh ném bài ra:

- Ta là hai ba năm, tiểu quỷ giết Diêm Vương!

Hàn Anh nhất thời ngẩn ngơ, giận dữ vứt bài sang một bên.

Mà ở một bên khác, còn có thể nhìn thấy Lệ Hồng Y đang bay giữa không trung, từ từ thổ nạp lực lượng Thiên Cương, trường bào màu đỏ tung bay, mang theo vẻ đẹp không sao tả xiết...

Phương Hành nhìn ra, nàng là đang mượn lực lượng Thiên Cương luyện thần hồn của mình!

Lại nhìn qua bên kia, Vương Quỳnh canh giữ ở trước một núi lửa, Song Luân của nàng đang lăn lộn ở trong biển lửa!

Nàng đang mượn Hỏa lực luyện pháp bảo của mình!

Còn có Ô Tang Nhi chậm rãi dạo bước, giống như thôi diễn trận đồ, Tiểu Bằng Vương hóa ra bản tướng, xuyên thẳng qua không gian, bỗng nhiên ở bên trái, bỗng nhiên ở bên phải, xem bộ dáng là đang khổ tu tốc độ của mình, ngoài ra còn có một tinh tinh cao ba trượng, đang nhảy vào một mảnh dung nham, nhe răng toét miệng tắm rửa, biểu lộ cực kỳ dâm đãng...

Con mẹ nó không giống cảnh tượng mình suy đoán ah...

Đã nói thương vong thảm trọng a?

Đã nói lâm vào tuyệt cảnh, bi phẫn vô hạn a?

Này đâu là sát trận gì, đây rõ ràng là một tràng cảnh tiên gia phúc địa a?

Thiệt thòi ta còn đầy cõi lòng bi phẫn muốn tới cứu các ngươi, con mẹ nó các ngươi lại bộ dạng này, xứng đáng sự lo lắng của ta sao?

Phương Hành tức giận trực tiếp xông tới, một cước đá ngã lăn ván bài, bóp lấy cổ Kim Ô nhấn nó xuống mặt đất...

- Ta sát, sao ngươi lại tới đây?

Thấy Phương Hành bỗng nhiên xuất hiện, đám gia hỏa kia đều kinh hãi, vội vàng vây quanh, biểu lộ vừa mừng vừa sợ, mừng là gặp được Phương Hành, kinh là không nghĩ tới hắn cũng sẽ đột nhiên xuất hiện ở đây, còn tưởng hắn cũng bị Tù Tâm Nhai Chủ bức vào phá trận, bất quá rất nhanh bọn họ liền phát hiện, thần hồn của Phương Hành không hoàn chỉnh, chỉ là một tia thần hồn mà thôi, xem ra chân thân không ở nơi này, vội vàng mồm năm miệng mười hỏi đến tột cùng...

- Nói cho ta biết các ngươi đến tột cùng là chuyện gì xảy ra trước!

Phương Hành giận dữ hỏi, hung hăng trừng bọn họ.

- Còn có thể chuyện gì xảy ra, để cho người ta hố chứ sao...

Kim Ô phun nước bọt nói:

- Lúc trước từ Hội Kê Sơn trốn thoát, lại bị Thần tộc truy sát, thời khắc lâm nguy, là Tù Tâm Nhai Chủ dọa lui truy binh, đưa chúng ta tới Tù Tâm Nhai, chỉ bất quá rất nhanh chúng ta liền phát hiện Tù Tâm Nhai không thích hợp, không có hảo ý, muốn rời khỏi, lại bị cưỡng ép tịch biên, Tửu Nhục đại sư muốn bảo hộ chúng ta đào tẩu, lại bị lão thất phu kia một tiễn bắn giết, chúng ta tự biết thực lực kém xa, chỉ có thể bị hắn buộc, tiến vào phá đại trận này!

- Bất quá lão thất phu kia cũng quá coi thường chúng ta rồi!

Lệ Anh cười hì hì, nhìn thoáng qua Ô Tang Nhi, cười nói:

- Nói nhảm thật nhiều!

Ô Tang Nhi nhất thời bất mãn, quay đầu trừng mắt liếc hắn một cái:

- Ngươi mới nói nhảm, cả nhà ngươi đều nói nhãm!

Lệ Hồng Y nghe vậy, nhịn không được nhìn thoáng qua nàng...

- Tiểu tổ, lần này may mắn mà có Tang nhi muội muội, nàng thôi diễn thật quá lợi hại!

Kim Sí Tiểu Bằng Vương kích động tới lấn Lệ Anh qua một bên, hưng phấn nói:

- Sau khi vào trận này, chúng ta cũng có chút tuyệt vọng, nhưng Tang nhi muội muội liên tục mấy lần chỉ điểm, cùng chúng ta hợp lực phá giải mấy trận nhãn, sau đó một đường thông suốt đến nơi này, chẳng những tránh thoát cấm chế đáng sợ trong trận, còn phát giác trong đại trận này khắp nơi dị bảo, nói nó là một sát trận, chẳng bằng nói là sau khi thôi diễn trận này, có thể biến nó thành động thiên phúc địa để tu luyện thần hồn!

Phương Hành nghe vậy, cũng không nhịn được kinh ngạc liếc nhìn Ô Tang Nhi một cái:

- Sao lại nói nhãm nhiều như vậy?

Ô Tang Nhi trừng mắt liếc hắn một cái:

- Cả nhà ngươi đều là nói nhãm!

Ngừng lại một chút, mới giải thích nói:

- Không có thần dị như bọn họ nói đâu, Căn Bá truyền ta Chúng Sinh Đại Thuật, có thể xưng thuật pháp thôi diễn mạnh nhất đương thời, dùng để thôi diễn đại trận vận chuyển thật không khó, bất quá thôi diễn ra là một chuyện, phá trận lại là một chuyện khác, may mắn những người này đều không đơn giản, Hồng Y tỷ tỷ và biểu ca ta, Tiểu Quỷ Vương, tử diện, Vương Quỳnh tỷ tỷ… đều từng thu được Phật môn truyền thừa, chúng ta cũng được tiểu hòa thượng cho Phật pháp gia trì, mà trận pháp này, đã từng cùng Phật môn chinh chiến qua thật lâu, mặc dù trấn sát không ít Thần Phật, nhưng trong trận cũng lưu lại không ít Phật tính, thậm chí còn có xương cao tăng ở đây, mượn những Phật tính này, chúng ta phá giải đại trận càng dễ dàng, có lẽ có thể nói...

Ô Tang Nhi có chút dừng lại, mỉm cười nói:

- ... Trên đời nếu như có người có thể phá trận này, cũng chỉ có chúng ta!

- Tóm lại Tù Tâm Nhai Chủ kia khổ tâm tạo ra lồng giam, đối với các ngươi mà nói lại là bảo khố?

Phương Hành nghe bọn hắn giải thích, cũng không khỏi ngẩn ngơ, thật lâu nói không ra lời.

- Cũng có thể nói như vậy, khoảng thời gian này trôi qua, chúng ta dùng Địa Hỏa tẩy hồn, Thiên Cương luyện hồn, thu hoạch đều không nhỏ!

Trên mặt Lệ Hồng Y cũng hiện ra mỉm cười thản nhiên, khẽ gật đầu.

- Ta là nói các ngươi vận khí quá tốt... hay nói lão thất phu Tù Tâm Nhai Chủ kia quá xui xẻo?

Phương Hành im lặng vỗ trán, chợt nhớ tới một chuyện:

- Vậy vì sao các ngươi còn không tranh thủ thời gian phá trận rời đi?

Kim Ô cười lạnh, điềm nhiên nói:

- Lão thất phu kia rõ ràng là muốn mượn tính mạng của chúng ta, đến đoạt vật gì đó, nhưng chúng ta không phải cũng đang có ý đồ xấu với hắn sao? Ha ha, Địa Hỏa Thiên Cương Trận chính là hạch tâm của một Tiểu Thế Giới, chỉ cần nắm trận này trong tay, chính là nắm Tiểu Thế Giới, chúng ta lưu ở trận thứ ba là mê hoặc lão thất phu kia, tùy thời có thể phá trận, bây giờ chúng ta nghĩ không phải rời đi, mà là tìm kiếm thời cơ, nhất cử khống chế thế giới này...

- Móa nó, thật không hổ là huynh đệ của ta!

Phương Hành vỗ đùi, ngón cái dựng lên, cười nhẹ nói:

- Vậy ta chỉ có thể nói cho các ngươi biết, hiện tại thời cơ đến rồi!




Bạn cần đăng nhập để bình luận