Lược Thiên Ký

Chương 1045: Phương Hành ở đâu?


Diệp Hồn Thiên tự cho là thiên kiêu cái thế nhưng vẫn bị Phù Diêu cung nắm trong tay, chỉ có thể làm một con cờ ẩn núp ở Bạch Đế thành, có oán khí vô hận đối với Phù Diêu cung, một lần bội phản này cũng có một phần vì triệt để thoát khỏi Phù Diêu cung nắm trong tay, thậm chí còn đáp lại cho đám nữ nhân vẫn xem mình như quân cờ này, cũng chính bởi vì vậy, khi đang suy nghĩ kế hoạch nên đối phó với Phù Diêu cung như thế nào, hắn cũng hơi có vẻ lỗ mãng một chút, luôn hy vọng đạt tới một chút hiệu quả hý kịch hóa!

Nhưng mà để cho hắn tức giận chính là lúc vạn sự sẵn sàng, lời kịch của hắn lại bị người đoạt mất!

Hơn nữa khi nghe được câu này, trong lòng hắn lại có dự cảm nhàn nhạt không rõ ràng, khiến cho hắn giữ vững trầm mặc, ánh mắt không tốt nhìn phía trước!

Sau ngọn núi có một đám người lao tới, đưa mắt nhìn lại rõ ràng là một đám ô hợp, trong hàng ngũ không hề có một điểm quy tắc, đằng vân thì đằng vân, ngự khí thì ngự khí, thậm chí còn có cả cưỡi yêu thú, liền ngay cả tu vi đều thấp bé, số lượng Kim Đan cũng không nhiều, đại bộ phận đều là cảnh giới Trúc Cơ, người cầm đầu cũng là cảnh giới Kim Đan, mặc một bộ đạo bào thêu kim tuyến, còn không phải chưởng môn Kim Kiếm môn Lữ Kim Hồng thì còn ai nữa, cũng chính là tán tu cực kỳ vô danh này mới vừa rồi đã cướp lời mình muốn nói...

Ánh mắt của Diệp Hồn Thiên quét nhìn bốn phía, vẫn chưa phát hiện ra hình dáng của Hình lão hán, cũng không nhận ra người nào có dáng vẻ là đệ tử Phù Diêu cung, trong lòng hơi có vẻ kỳ quái nhưng vẫn duy trì bình tĩnh, trầm giọng quát:

- Hình lão hán ở trong này? Đệ tử Phù Diêu cung ở đâu?

Lúc này trong lòng hắn đã hơi khả nghi.

Trong dự đoán của hắn, người của những đạo thống nhỏ Kim Kiếm môn với Chân Viêm môn này chính là người giả mạo cho Phù Diêu cung, đợi cho các nàng thật sự chuẩn bị tiến vào trong khu vực Ma Uyên sẽ bỏ rơi những người này, đại khía cho đến khi người của Phù Diêu cung tiến vào Ma Uyên rồi thì những người này đều không biết rằng mình đã bị lợi dụng, lại không nghĩ rằng bọn người này là nhóm đầu tiên đến nơi này, không đúng lắm!

Thấy vẻ mặt âm u đáng sợ của Diệp Hồn Thiên, Lữ Kim Hồng cầm đầu lại cảm thấy trong lòng hơi sợ hãi, bình thường hắn cũng không dám nói vài lời quá bất kính với thành chủ Bạch Đế thành, thậm chí một ánh mắt của người ta, hắn phải quỳ thụp xuống, nhưng vừa nghĩ tới lời minh chủ liên minh hiến bảo đã nói với mình trước khi đến, lại nghĩ đến chỗ dựa vững chắc sau lưng mình, lá gan lại lớn lên, biết đây là một cơ hội ngàn năm một thuở của mình, càng thêm ra sức biểu hiện, trực tiếp dậm chân lăng nhục:

- Đệ tử Phù Diêu cung, còn không phải ngươi sao? Còn dám giả ngu?

- Hả?

Diệp Hồn Thiên nghe xong lời này liền bối rối, cảm thấy tất cả đều ngoài dự kiến.

Mà Lữ Kim Hồng dừng cười lớn nói tiếp:

- Họ Diệp kia, đừng giả bộ ngốc, trước khi ta tới lão tiền bối đã nói với ta, ngươi tên vương bát đản này chơi trò khổ nhục kế, giả vờ khổ đại thâm cừu, nói muốn hiến bảo về phía đại nhân Lạc thần tộc, trên thực tế lại định ám độ Trần Thương, lén vào Ma Uyên, nhóm lão Lữ ta một đường nhìn chằm chằm các ngươi, quả nhiên thấy các ngươi chạy về phía nơi này, ha ha, hiện giờ bị ta bắt được ở trong này, ngươi còn có lời gì để nói? Nên lão Lữ ta phát đạt, lập kỳ công bất thế ở trước mặt đại nhân thần tộc rồi nha!

- Ha ha ha ha, chưởng môn anh minh!

- Họ Diệp ngươi còn không đầu hàng?

Sau lưng hắn, một đám đệ tử Kim Kiếm môn đều phá lên cười, cao hứng phấn chấn, đều là dáng vẻ câu được cá lớn.

- Có vấn đề!

Vào lúc này Diệp Hồn Thiên liền cảm thấy đủ loại không đúng, chân mày nhíu chặt lại.

- Nói hươu nói vượn, sư tôn ta bày thiên la địa võng ở đây, đó là chờ các ngươi mắc câu, lại còn dám trả đũa?

Vào lúc này đột nhiên trong hư không có từng nhóm nhân mã hiện thân, chia ra hiện lên xu thế bốn phương tám hướng, lại ngầm vây đám người Lữ Kim Hồng này lại, hét lớn trong không trung là mấy vị trưởng lão của Bạch Đế thành, bọn họ vừa mới hiện thân, khí thế ở đây đột nhiên biến hóa, tuy rằng số người yếu hơn đám người Lữ Kim Hồng không ít, nhưng trên khí thế lại hoàn toàn áp chế, một đám vẻ mặt giận dữ, đầy mặt sát khí, chỉ chờ thành chủ ra lệnh một tiếng liền nhất tề ra tay, giết một đám dám can đảm cắn loạn ở trước mặt thành chủ thành mảnh giáp không lưu lại..

- Ôi...

Một đám ô hợp thấy đám người này lập tức cảm thấy lùn đi hơn nửa đầu, một đám trừng mắt to mắt nhỏ.

- Hay là... bọn họ còn có mưu kế khác?

Vào lúc này Diệp Hồn Thiên vốn không có thời gian hạ lệnh cắn giết những người này, hắn nhíu chặt mày lại, tâm tư nhanh chóng quay ngược lại:

- Không có khả năng, nếu muốn tiến vào Ma Uyên, hoặc bọn họ nhập cư trái phép từ nơi này, hoặc xông vào phòng tuyến Bạch Ngọc Kinh, không có đạo lý...

- Hay là bọn họ còn có tính toán khác?

Hắn đột nhiên quay đầu nhìn về phía Dư Tứ Lưỡng đến mật báo, trên người tản mát ra khí thế khủng bố.

- Các ngươi bắt đám người ô hợp này trước, ta muốn lập tức chạy tới Bạch Ngọc Kinh!

Hắn lạnh lùng hạ mệnh lệnh này, sau đó ánh mắt đảo qua, mây trôi dưới chân ngưng tụ, chuẩn bị đằng vân mà đi.

- Chạy đi đâu!

Không như hắn đoán, hắn vừa động, Lữ Kim Hồng của Kim Kiếm môn kia lại kêu lên:

- Họ Diệp kia, đừng mong trốn, mau thúc thủ chịu trói!

Đám ô hợp sau lưng cũng hét lớn theo một đám, khí thế thật ra bất phàm.

Mà Diệp Hồn Thiên cũng vốn bởi vì cảm thấy mình suy tính sai lầm chuyện gì rồi, trong lòng không thoải mái, thấy bọn tán tu hạng bét bình thường ở trước mặt mình ngay cả chó hoang đều không bằng thế mà lại dám khiêu khích mình, một đống lửa giận đã không khống chế nổi nữa, thân hình đột nhiên lùi về giữa không trung, vung chưởng quét về phía đám tán tu dám can đảm cản đường kia:

- ... Dựa vào các ngươi cũng dám để cho ta thúc thủ chịu trói?

Một chưởng này của hắn thanh thế đoạt thiên, khí thế rộng lớn, đừng nói Kim Đan, đó là Nguyên Anh bình thường cũng không dám đón, vốn định một chưởng chụp tan tác đám người Lữ Kim Hồng, thậm chí giết vài người cho hả giận, su đó lợi dụng tốc độ nhanh nhất tiến tới Bạch Ngọc Kinh, cũng không ngờ một chưởng lực này vừa mới vung ra, trong hư không kia lại đột nhiên có một thần quang màu tro mênh mông phủ xuống, chạm vào chưởng lực của hắn, chưởng lực cuồn cuộn như sông lớn kia lập tức tán loạn, bản thân Diệp Hồn Nhiên hình như cũng nhận ra bị thương nặng, thân hình dừng không được trầm xuống, lui về chỗ...

- Người tới là ai?

Sắc mặt Diệp Hồn Thiên thay đổi, ánh mắt lạnh lẽo nhìn sang không trung, một đám đệ tử Bạch Đế thành vốn bày trận trong không trung vây quanh đám người ô hợp Lữ Kim Hồng cũng có một phần phản ứng cực nhanh, vừa thấy thành chủ bị tập kích, lập tức có rất nhiều người vọt tới một cụm mây màu tro kia, từng đường kiếm quang giống như chỉ bạc, cuốn vào trong cụm mây màu tro kia, sát khí đáng sợ nhất thời hiện đầy hư không.

- Rầm!

Ngoài dự đoán của mọi người, từng đường kiếm quang kia cuốn vào trong cụm mây màu tro lại không hề có một chút động tĩnh nào, yên lặng một lúc lâu, ngược lại đột nhiên có một lực lượng kinh người không cách nào hình dung khuếch tán ra, trực tiếp đánh đám đệ tử Bạch Đế thành vây quanh cụm mây màu tro tan tác, một đám hộc máu trong miệng, từ trên không trung ngã xuống, có người còn đã hoàn toàn không có hơi thở từ giữa không trung, rõ ràng đã bị trực tiếp giết chết.

- Đại nhân Lạc thần tộc ở đây, phản nghịch Phù Diêu cung, còn dám làm càn?

Cũng vào thời điểm này, bên trong cụm mây màu tro rõ ràng vang lên một tiếng gào to, rồi sau đó mây tản đi lộ ra một bóng dáng màu vàng, chỉ thấy người nọ thân cao ba trượng, cực kỳ khôi ngô, trên người khoác bảo giáp màu vàng, thậm chí cả gương mặt đều được bọc lại, không nhìn thấy khuôn mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt lành lạnh ở dưới mũ giáp, một thân sát khí chân thật, giống như tụ tán vô hình chân thật, mây trôi màu xám kia đương nhiên là do sát khí trên người hắn ngưng tụ mà thành, cũng không phải là do thuật pháp gì gây nên.

Sau lưng hắn còn có bốn năm tên trang phục giáp sĩ giống như hắn, có một nữ tử khác mặc váy xanh đứng ở bên người hắn, đầy mặt buồn bã, trong mắt bắn ra thù hận khó có thể che giấu, giống như hai thanh kiếm bén nhìn thẳng về phía Diệp Hồn Thiên ở phía dưới...

- Đại nhân của Lạc thần tộc...

Diệp Hồn Thiên ngẩn ngơ, khiếp sợ trong lòng khó có thể hình dung, thậm chí nhất thời đều không hồi hồn.

Liền ngay cả thiếu cung chủ Thiên Nhất cung Đạo Vô Phương với Hồ Quân trưởng lão vào thời điểm này đều ngây dại, vẻ mặt quỷ dị nhìn về phía không trung.

- Thành chủ Bạch Đế thành Diệp Hồn Thiên?

Nam tử mặc kim giáp kia có ánh mắt âm trầm, chậm rãi đạp trên hư không đi xuống dưới:

- Ta biết ngươi, ta đã xem thư làm nô lúc trước ngươi gửi tới, cũng từng nghe người báo lại, nói ngươi và mấy phần đại lễ đến Bạch Ngọc Kinh, tỏ vẻ nguyện trung thành với Lạc thần tộc chúng ta, ta còn cảm thấy hứng thú, cho nên khi có người liều chết tiến đến mật báo với ta, nói ngươi dùng khổ nhục kế, ngoài sáng là nguyện trung thành, thật ra ám độ Trần Thương đưa một số người xuyên qua phòng tuyến, ta còn hơi hoài nghi, tuy rằng đã đến đây nhưng không vội vã hiện thân, vì xem rốt cuộc...

Hắn vừa nói, đi tới trước Diệp Hồn Thiên cách trăm trượng, rồi nói tiếp:

- Chuyện cho tới bây giờ còn chưa rõ ràng, ngươi cần gì phải vội vã?

Cho đến lúc này Diệp Hồn Thiên mới phản ứng được, không rảnh nghĩ lại, vội vàng bái trong không trung:

- Bạch Đế thành chủ bái kiến...

Nói đến đây, hơi ngừng lại, vẫn là giáp sĩ kia thản nhiên nói:

- Ta tên Quỷ Mộc!

Diệp Hồn Thiên vội vàng nói tiếp:

- ... Bái kiến Quỷ Mộc đại nhân Lạc thần tộc, đại nhân minh giám, tiểu nhân một mảnh hết sức chân thành, tuyệt đối không dám không trung thực!

Khi đối mặt với đám người Lữ Kim Hồng, hắn vốn lười giải thích, nhưng sau khi Lạc thần tộc hiện thân, lại không thể không giải thích rõ ràng.

Hắn đã ý thức được bản thân mơ hồ đột nhiên rơi vào trong cái bẫy nào đó, cảm thấy vô cùng hoảng sợ.

- A... có phải thành tâm sẵn sàng góp sức hay không, cũng không phải nói dứt khoát ra là được, ta chỉ hỏi ngươi hai vấn đề thôi!

Giáp sĩ Lạc thần tộc này giống như đã sớm có chuẩn bị, bình tĩnh mở miệng:

- Vấn đề thứ nhất, ngươi có phải người của Phù Diêu cung?

Sau lưng Diệp Hồn Thiên chảy ra một tầng mồ hôi lạnh, cảm giác hắn như có điều ngụ ý, hơi trầm mặc một chút, trầm giọng trả lời:

- Ở trước mặt thần tộc đại nhân, tiểu nhân không dám nói dối.. Trước kia ta quả thật nhận được ân huệ của Phù Diêu cung, nhưng không phải là đệ tử của Phù Diêu cung, chính là quân cờ do các nàng âm thầm bày ra, hơn nữa sau khi thần tộc đại nhân giáng xuốn, tiểu nhân liền nhất đao lưỡng đoạn với các nàng, trước đây đệ tử Phù Diêu cung đi đến Bạch Đế thành liên lạc với ta đều bị ta giết không ít, còn đặc biệt để lại mấy người hiến cho đại nhân của Lạc thần tộc, chính là giam giữ ở phía sau...

- Ừm, vấn đề này lại tương tự...

Giáp sĩ Lạc thần tộc kia quay đầu nhìn về phía nữ tử áo xanh bên người, rồi sau đó lại nhìn Diệp Hồn Thiên, ánh mắt lạnh lùng, ẩn chứa uy áp vô tận:

- Vấn đề thứ hai, Phương Hành Thiên Nguyên ma đầu mà ba ngàn thần tộc ta liên thủ truy nã, hiện giờ ở đâu?

- Ơ...

Một câu này trực tiếp hỏi Diệp Hồn Thiên ngây ngốc:

- Ma đầu kia? Ta má nó nào biết hắn đang ở đâu?

Bạn cần đăng nhập để bình luận