Lược Thiên Ký

Chương 1323: Bia hải vô tận

Lúc thả người vào trong, Phương Hành liền kinh hãi thấy được cảnh tượng ở đó. Lộc Tẩu, Văn Tiên sinh, Hoan Hỉ Cáp Mô, ba người đang lưng đấu lưng ác chiến với đám bia đá san sát ở xung quanh, bị đè cho vô cùng thê thảm. Trên vô số tấm bia đá ở xung quanh bọn họ có vài cái phóng ra hồng liên hỏa quỷ dị kinh người, có cái phun ra từng tia chớp màu đen, thậm chí còn có vài cái hiển hóa ra một thân ảnh quỷ dị thực lực cực kỳ đáng sợ. Lộc Tẩu và Văn Tiên sinh, Hoan Hỉ Cáp Mô chỉ có thể cắn chặt hàm răng đau khổ chống đỡ. Mà ở bên cạnh bọn họ, lúc đầu còn có mười mấy con yêu ma theo tới lúc này cũng đã hoàn toàn biến mất.
- Những bia đá này rốt cục là có lai lịch thế nào?
Phương Hành cũng thấy kinh hãi nhưng không rảnh nhiều lời, phi thân xuống tay áo chụp liên tục, đánh văng bốn năm tấm bia đá ra.
Đang vướng trái vướng phải, chống đỡ cực kỳ đau khổ, ba người Lộc Tẩu nhất thời mừng rỡ, vộng vàng tránh những tấm bia đá đang quấn lấy mình rồi nhanh chóng bay vút tới bên cạnh Phương Hành, kêu lớn:
- Chúng ta cũng không biết, sau khi đi ra từ Vô Lượng môn vốn dĩ tất cả đều thuận lợi nhưng không biết chạm tới huyền quan gì, trong tinh không bỗng nhiên có nhiều tấm bia đá bay tới như thế, cảm giác như bất tận chém giết, đấu mãi không dứt.
- Chẳng lẽ đây chính là nội dung ở cửa thứ ba của Tiên lộ Long tộc?
Trong lòng Phương Hành cũng thầm nghĩ, lại cảm thấy cổ quái:
- Chúng ta không thể trực tiếp tiến vào cửa thứ ba mới đúng...
Nhưng việc đã đến nước này cũng không rảnh suy nghĩ nhiều, trầm giọng quát
- Bia đá yêu tà, trước đánh ra ngoài đã, tìm chỗ an toàn rồi lại tính!
Nói rồi liền xung phong lên trước, chọn một hướng phóng đi. Lộc Tẩu, Văn Tiên sinh, Hoan Hỉ Cáp Mô thì chia ra chắn ở trái phải và sau lưng hắn, Phương Hành thì liên tục huy chưởng về phía trước, cứng rắn bổ ra một con đường. Đống bia đá ở đây thực sự là quá nhiều, mỗi cái đều giống như mộ bia bình thường, vô cùng quỷ dị, hơn nữa bên trên còn ẩn chứa sức mạnh vô cùng cường đại. Không nói cái gì khác, chỉ một tia chớp màu đen trên tấm bia đá kia đánh ra đã có thể tương đương với Đại Đức Đạo chủ ở trong Tiên cảnh rồi, có thể thấy được uy lực khủng bố của nó!
Còn nữa, chính là tấm bia đá này cực kỳ cứng rắn, lấy cự lực hầu như có thể bễ nghễ tinh không của Phương Hành, thuận tay đánh ra một chưởng sợ là một ngọn núi lớn cũng sẽ bị đánh thành phấn vụn, nhưng dùng hai thành lực đạo đánh lên tấm bia đá lại chỉ có thể đánh nó bay ra phía sau mấy trượng mà không hề bị đập nát. Sau đó lại tiếp tục vọt về phía Phương Hành, cũng chọc cho Phương Hành tức giận trong lòng, trầm giọng quát một tiếng, đánh ra một chưởng chứa năm phần mười lực đạo của mình, lúc này mới nghe được một tiếng rắc, trên mặt tấm bia đá xuất hiện vết rách như mạng nhện.
-      Bụp!
Tấm bia đá bị vỡ nát, đá vụn bay tán loạn, cũng lộ ra mấy cái cốt thực, cùng nhau bắn ra bốn phương tám hướng.
- Được...
Cho dù đám Lộc Tẩu thấy một chưởng này của Phương Hành cũng không khỏi âm thầm vỗ tay tán thưởng, trong bụng cũng cảm thấy hoảng sợ.
Ba người bọn họ vừa rồi ác chiến một lát với tấm bia đá nên đã biết rõ sự lợi hại của bia đá. Bằng vào tu vi của ba người họ đều không phải hạng thường, nhưng vừa rồi trong một trận đại chiến cũng chỉ có thể chống đỡ sức mạnh tràn ra từ tấm bia đá, hoặc là tàm thời ép tấm bia đá ra, căn bản là không có cách nào tạo thành hư hao vì với nó cả. Nhưng khi ma đầu Phương Hành tới, dùng một chưởng đã có thể đánh cho tấm bia đã tan nát, thật sự là quá đáng sợ!
Chỉ là trong bụng Phương Hành cũng tự thấy khiếp sợ, năm phần mười lực đạo của mình mới làm vỡ được một tấm bia đá, đám bia đá chằng chịt vô biên vô hạn ở xung quanh đâu chỉ trên vạn tấm? Đáng sợ nhất là tất cả bia đá bên trên nó tự có sức mạnh đáng sợ bùng lên, đan vào nhau như võng. Không chỉ có uy lực đáng sợ mà còn cản trở thần niệm của bọn họ tra xét, làm cho bọn họ như bị vây trong biển bia đá vô biên vô tận, trái phải trước sau đều là hỏa diễm lôi quang khủng bố tột cùng. Lao về hướng nào cũng là bia đá rập rạp chằng chịt chặn đường, không có đường nào có thể trốn.
- Đây rốt cục là thứ quái quỷ gì?
Trong lòng Phương Hành nặng nề hạ xuống, cau mày quét nang.
Bất luận gặp phải cường địch gì hắn cũng không sợ, nhưng gặp phải trận thế quỷ dị loại này cũng không khiến người ta thích thú gì hơn.
Ai biết giết tới lúc nào mới hết?
Ai biết chạy về hướng nào mới có thể thoát được sự phong tỏa của đống bia đá này?
Nhất là hắn liều chết xông loạn ở quanh đây một lát lại không nhìn thấy đám Ngao Liệt xuất hiện, cũng làm trong lòng hắn không nhịn được mà dâng lên một suy nghĩ hoài nghi trong đầu. Vừa rồi hắn phát hiện đám Lộc Tẩu gặp nạn liền không chút do dự nhảy vào trong Vô Lượng trì, trong lòng cực kỳ nắm chắc. Có Ngao Liệt ở đó, những người khác cho dù có sợ cũng tất sẽ bị Ngao Liệt đá từng người vào trong ao. Hơn nữa, Thái Hư Bảo Bảo đã nhận mình làm sư phụ, lại đã đạt thành hiệp nghị nào đó với những tồn tại trong quái tháp nên chắc chắn sẽ không bỏ đi.
Đám người luận đạo thì trên người có đạo chướng, chịu ảnh hưởng của mình nên cũng sẽ không bỏ đi. Đệ tử heo mập tuy là mỗi con đều béo ụt giảo hoạt nhưng kỹ năng của bọn nó quá yếu, cũng không dám bỏ mình mà đi. Hành động của hắn thoạt nhìn lỗ mãng nhưng trong lòng đã sớm kết luận những người đó tất sẽ nhảy theo mình vào trong Vô Lượng trì. Chỉ là bây giờ thời gian một nén hương đã trôi qua, bọn họ lại vẫn chưa xuất hiện. Chuyện này làm cho người ta có phần khó hiểu. Phương Hành không tin bọn họ sẽ phản bội mình, chỉ là không nhịn được nghĩ tới chuyện: Chẳng lẽ xảy ra ngoài ý muốn?
Càng nghĩ như vậy, trong lòng lại càng nặng nề.
Bên này gặp phải cục diện khó có thể giải quyết, bên kia lại có biến cố không thể biết, cho dù hắn có tâm lớn thì cũng không khỏi có phần kinh ngạc, huy trưởng đẩy lùi một đám bia đá vô tận rồi không nhịn được tính toán thật nhanh ở trong đầu...
- Thật không biết rốt cục đây là nơi quái quỷ gì, bia đá ở nơi này mỗi một tấm đều ẩn chứa sức mạnh cường đại có thể so với thần tướng của Thần tộc rồi? Thậm chí có vài tấm bia đá có sức mạnh có thể so với Chân Tiên... Nhưng lại không tìm được lối ra, chúng ta sẽ bị vây chết ở đây, cho dù không bị đám bia đá này trấn áp thì chỉ sợ cũng sẽ bị bọn nó làm cho cạn sạch pháp lực, mệt mỏi mà chết?
Văn Tiên sinh đương nhiên cũng phát hiện ra chuyện này, không nhịn được mà cao giọng kêu lên.
- Những người đó đâu? Vì sao còn chưa ra?
Hoan Hỉ Cáp Mô cũng kêu lớn, hiển nhiên trong lòng cũng không nắm chắc, có vài phần khủng hoảng.
Lúc này Phương Hành lại không nói một lời, trong bụng đang suy nghĩ thật nhanh.
Hắn cũng không lo sẽ bị mệt chết, đến lúc cần thiết có thể thu ba tên này vào trong thức giới, còn mình thì chỉ cần bên trong thức giới còn sức mạnh thì mình cũng sẽ vĩnh viễn không cạn kiệt pháp lực. Chỉ là loại phương pháp đó cũng chỉ có thể trị phần ngọn mà không thể trị phần gốc. Cứ tiếp tục tiêu hao như thế chẳng nhẽ thật sự muốn tranh đấu với đám bia đá này mấy trăm đến vạn năm hay sao?
Không tìm được lối ra dù sao cũng không thể giải quyết được vấn đề lớn nhất.
Huống hồ, một đầu khác của Vô Lượng môn, bọn Ngao Liệt rốt cục đã xảy ra tình trạng gì, thật khiến người ta phải lo lắng!
- Khí tức phía trên những bia đá này có khi giống Thần tộc, có cái lại giống Yêu quái, còn có một vài tấm thật sự có cảm giác như Chân Tiên, sức mạnh thi triển ra mỗi cái mỗi khác, chỉ có thể đấu đá lung tung, có cái có thể phun pháp thuật tương tự với thần thông, còn có vài tấm dường như nắm giữ lực pháp tắc nào đó, thật sự có đủ loại, rất cổ quái. Rốt cục tại sao lại tới, là ai đặt bọn nó ở đây, để ở đây có mục đích gì? Chặn đường? Hay là muốn trấn áp thứ gì đó?
Chuyện đột nhiên xảy ra, manh mối nắm giữ được quá ít, cho dù hắn giảo hoạt như quỷ lúc này cũng phải gỡ từng mối một.
- Cứ tiếp tục như vậy không phải cách hay...
Nhìn thấy Văn Tiên sinh cùng Hoan Hỉ Cáp Mô ở sau lưng có phần kiệt lực, sắp không chịu nổi nữa, Phương Hành cũng chỉ có thể phất ống tay áo một cái thu hai người này vào trong thức giới, sau đó nói một tiếng với Lộc Tẩu. Không phải là hắn không chịu thu Lộc Tẩu vào trong thức giới, thật sự là dưới tình huống như vậy, bên người có nhiều người hơn cũng sẽ giúp được nhiều hơn. Dù sao bốn phương tám hướng trên dưới đều có hung hiểm, có một người ở bên cạnh mình thay mình ngăn cản một hướng có thể tiết kiệm không ít tâm tư tinh thần, huống hồ thực lực của Lộc Tẩu cũng không hề kém.
- Những bia đá này vô biên vô hạn, bất kỳ hướng nào nhìn lại đều không thấy bến bờ, làm thế nào để xung phong liều chết đây?
Lộc Tẩu như một lão nhân đã thành tinh, lúc này cũng không có cách nào, gượng cười nói.
- Không được thì tìm một hướng rồi cứng rắn vọt theo hướng đó!
Phương Hành quyết tâm căm giận nói, đồng thời huy chưởng đẩy bốn năm tấm bia đá ra.
Đang lúc hai người bọn họ đều có phần nóng lòng, bỗng nhiên ở phía bên trái của bọn họ có bảy tám tấm bia đá sắp thành bia tường đột nhiên tản ra bốn phía, rõ ràng là bị người ta dùng một chưởng vỗ lùi. Sau đó liền nhìn thấy hướng kia có một lão giả mặc hắc bào tóc dài, tay áo bay bay vọt tới. Thực lực của người này có cảm giác sâu không lường được, hai cái tay áo như cự mãng cuồn cuồn nhẹ kéo một cái, bia đá đến gần ông ta liền bị đánh cho thay đổi đường đi, bay chéo ra một hướng khác.
- Trong biển bia này lại có người?
Phương Hành và Lộc Tẩu đều kinh hãi, quay đầu nhìn sang.
- Tại sao các ngươi lại tới đây?
Lại nói, khi lão đầu tử kia vọt tới gần hai người bọn họ thì cũng có vẻ hơi khiếp sợ, nhìn hai người họ từ trên xuống dưới.
- Ngươi là ai? Vì sao lại ở chỗ này?
Phương Hành và Lộc Tẩu cũng thốt lên, ở trong bia hải quỷ dị này lại nhìn thấy có người, thực sự khiến người ta khiếp sợ.
- Trước Tiên theo ta ra ngoài rồi lại nói, nếu tiếp tục đấu nữa, các ngươi sẽ bị vây chết ở chỗ này!
Lão đầu tử kia trầm giọng nói, sau đó tay áo cuốn ra ngoài, ầm một tiếng, đánh nát một tấm bia đá ở sau lưng Phương Hành.
- Đi!
Phương Hành và Lộc Tẩu liếc nhau một cái, không cảm giác được địch ý trên người lão đầu tử này nên quyết định tạm thời tin ông ta/
Lão đầu tử kia càng không dài dòng, bay thẳng đi dẫn bọn Phương Hành đi phóng về phía bên trái. Ông ta dường như cực kỳ quen thuộc bia hải này, một thân thực lực cũng càng đáng sợ, không thể khinh thường. Tay áo phất phơ thôi đã giết thành một con đường từ trong bia hải này. Hai người Phương Hành và Lộc Tẩu lại bớt không ít việc, gắt gao theo phía sau ông ta xông ra bên ngoài, đồng thời ngầm ghi nhớ đường đi.
Khoảng chừng qua thời gian uống cạn một chung trà đã vọt tới một ngọn núi lớn cách bia hải mười dặm, trên núi lớn hình như có thần tính nào đó, tất cả bia đá đều không dám tới gần nó trong khoảng cách trăm trượng, cuối cùng cũng tạm được an toàn rồi...
- Các ngươi thật là lỗ mãng, có biết bia hải này vô cùng vô tận, giết không dứt, mỗi khi đánh nát một tấm sẽ có bia đá cường đại hơn đưa tới, cho tới khi dây dưa ngươi đến chết, nếu không phải lão phu phát hiện có người đi nhầm vào bia hải, trước tới giải cứu thì các ngươi đã bị tiêu diệt rồi!
Sau khi giáng xuống ngọn núi này, lão đầu tử kia cũng thở phào nhẹ nhõm, nghiêng đầu nặng nề quở mắng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận